Hạnh Phúc Bất Ngờ (Suddenly You)

Chương 6


Đọc truyện Hạnh Phúc Bất Ngờ (Suddenly You) – Chương 6

Trước sự ngạc nhiên của Amanda, bản hợp đồng từ Jack Devlin không phải được mang đến nhà cô bởi cậu bé chạy việc, mà là bởi Oscar Fretwell. Người quản lý vẫn hấp dẫn như cô còn nhớ, đôi mắt màu ngọc lam ấm áp thân thiện, và nụ cười dễ mến. Dáng vẻ tuấn tú lịch lãm của anh ta dường như gây được ấn tượng vô cùng đối với Sukey, và Amanda phải nhịn cười khi thấy cô hầu gái nhỏ nhắn xem xét anh một cách tỉ mỉ ra mặt. Amanda chắc chắn Sukey đã không bỏ sót một chi tiết nào, từ mái tóc vàng cắt tỉa đẹp sáng óng ánh như đồng tiền vàng mới đúc, cho đến mũi giày màu đen bóng loáng của anh.

Sukey đã rất tận tình dẫn lối cho Fretwell tới phòng khách bằng một sự

trang trọng đáng để dành cho việc đón tiếp hoàng tộc.

Theo lời mời của Amanda, Fretwell ngồi xuống một cái ghế gần đó và lục vào trong cái cặp da màu nâu kế bên mình. “Bản hợp đồng của cô đây,” anh nói, rút ra một xấp giấy nặng trịch và hồ hởi đưa ra. “Tất cả chỉ còn cần cô xem qua và ký tên nữa thôi.” Anh ta mỉm cười tỏ vẻ hơi xin lỗi khi Amanda nhận lấy tập giấy dày cộm với cái nhướn mày.

“Tôi chưa bao giờ thấy một bản hợp đồng dài như thế này,” cô nhăn nhó nói. “Chắc chắc là luật sự của tôi đã thảo ra đây.”

“Sau khi bạn cô, ông Talbot hoàn tất xong tất cả những chi tiết và điều khoản, thì hóa ra văn bản này trở nên kỹ lưỡng một cách bất thường.”.”

“Tôi sẽ đọc nó ngay. Nếu mọi thứ đều hợp lý, tôi sẽ ký và gởi lại anh vào ngày mai.” Cô đặt nó sang bên cạnh. Cô cảm thấy thật bất ngờ khi có cảm giác mong đợi về viễn cảnh viết bài cho một tên phóng đãng như Jack Devlin, điều mà đáng lý ra cô không nên cảm thấy.

“Tôi cũng gởi đến cô lời nhắn riêng từ ông Devlin,” Fretwell nói, đôi mắt xanh lá lấp lánh phía sau cặp mắt kiếng sáng bóng của anh ta. “Anh ấy nhờ tôi nói với cô rằng anh ấy sẽ bị tổn thương bởi sự thiếu t3;ng của cô ở anh.”

Amanda bật cười. “Anh ấy đáng tin như một con rắn. Về vấn đề bản hợp đồng, tôi sẽ không bỏ qua một chi tiết đáng ngờ nào, nếu không anh ấy chắc chắn sẽ lợi dụng nó thôi.”

“Ồ, cô Briars!” Fretwell có vẻ như thực sự bị sốc. “Nếu quả thật đó là ấn tượng của cô về anh Devlin, tôi có thể cam đoan cô hiểu lầm rồi! Anh ấy là một người đàn ông rất tốt … sao lại thế chứ, nếu cô chỉ biết …”

“Nếu tôi biết gì?” cô hỏi và nhướn một bên mày. “Thôi mà, anh Fretwell, hãy kể tôi nghe sao anh lại quá ngưỡng mộ Devlin đi. Tôi quả quyết với anh, danh tiếng của anh ta chẳng làm anh ta đáng tin cậy tý nào, và trong khi anh ta sở hữu một vẻ quyến rũ nhất định không thể phủ nhận, thì cho đến giờ tôi vẫn chưa tìm thấy được dấu hiệu của tính cách hay lương tâm gì cả. Tôi sẽ rất tò mò muốn nghe lý do vì sao anh lại gọi anh ấy là một người tốt.”

“Thôi được, tôi thừa nhận anh Devlin đòi hỏi rất khắt khe, và anh ấy đặt ra tiến độ làm việc khó theo kịp, nhưng anh ấy luôn luôn công bằng, và thưởng công rất hào phóng cho công việc hoàn thành tốt. Tôi cũng công nhận anh ấy có tính khí nóng nảy, nhưng lại hoàn toàn biết suy nghĩ. Thực ra, anh ấy còn mềm yếu hơn những gì anh ấy muốn cho mọi người biết. Thí dụ nhé, nếu một trong những nhân viên của anh bị bệnh trong thời gian khá dài, thì anh Devlin sẽ bảo đảm công việc của người đó vẫn chờ họ khi quay lại làm. Điều đó còn hơn cả những gì mà hầu hết ông chủ sẽ làm.”

“Anh biết anh ấy khá lâu,” Amanda nói với chút nghi ngờ trong giọng nói.

“Vâng, kể từ khi chúng tôi là học sinh trong trường. Khi tốt nghiệp, tôi cùng một số bạn học khác theo anh ấy đến Luân Đôn khi anh ấy bảo với chúng tôi có ý định trở thành một nhà xuất bản.”

“Tất cả các anh đều có hứng thú với nghề xuất bản à?” cô ngờ vực hỏi.

Fretwell nhún vai. “Nghề nào không quan trọng. Nếu Devlin nói với chúng tôi anh ấy muốn trở thành trưởng bến tàu, người bán thịt, hay là người bán cá đi chăng nữa, thì chúng tôi sẽ vẫn muốn làm việc cho anh ấy. Nếu không phải vì anh Devlin, thì tất cả bọn tôi đã sống một cuộc đời rất khác. Sự thật thì, có một số người trong chúng tôi vẫn còn sống được là nhờ anh ấy”

Amada cố gắng giấu đi ngạc nhiên khi nghe những lời này, nhưng cô cảm giác như cằm mình hơi trễ xuống. “Sao anh lại nói thế, anh Fretwell?” Trước sự quan tâm thái quá của cô, Amanda thấy Fretwell bất chợt không thoải mái, như thể anh đã tiết lộ nhiều hơn những gì lẽ ra mình nên nói.

Anh nhăn nhó cười. “Anh Devlin coi trọng đời sống riêng của mình. Đáng lý tôi không nên nói quá nhiều. Nhưng mặt khác … có lẽ có vài chuyện cô nên hiểu về Devlin. Rõ ràng là anh ấy rất mến cô.”

“Dường như đối với tôi, anh ta thích tất cả mọi người,” Amanda nói thẳng, nhớ lại Devlin cũng thoải mái khi ở cùng những người khác trong buổi tiệc của ông Talbot, rất nhiều bạn bè háo hức muốn thu hút sự chú ý của anh. Và anh cũng chắc chắn nói chuyện khá hợp với những người khác giới. Cô đã nhận thấy cái cách những vị khách nữ tại buổi tiệc xao xuyến và cười khúc khích khi thấy anh hiện diện, và bị kích động khi nhận được sự chú ý nhỏ nhặt nhất từ anh.

“Đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi,” Fretwell quả quyết với cô. “Nó phù hợp với những mục đích duy trì phạm vi quan hệ xã giao làm ăn rộng lớn của anh ấy, nhưng nói thích thì chỉ được có mấy người, mà tin tưởng thậm chí càng ít hơn. Nếu cô biết về quá khứ của anh ấy, thì cô sẽ không ngạc nhiên đâu.”

Amanda không thường cố sử dụng sự quyến rũ để lấy được thông tin. Cô lúc nào cũng thích dùng lối nói chuyện thẳng thắn cởi mở hơn. Tuy nhiên, chính cô lại thấy mình trao cho Fretwell nụ cười lôi cuốn ngọt ngào nhất mà cô có thể tạo ra. Vì lý do nào đó, cô rất háo hức muốn biết bất cứ chuyện gì mà anh ta kể về quá khứ của Devlin. “Anh Fretwell,” cô nói, “bộ anh không tin tôi một chút xíu nào sao? Tôi biết cách giữ mồm giữ miệng mà.”

“Vâng, tôi tin cô chứ. Tuy nhiên, chủ đề này hầu như không phải để bàn bạc ở phòng khách.”

“Này anh Fretwell, tôi đứa con gái dễ bị dao động, và cũng không phải là kẻ mong manh dễ buồn phiền. Tôi hứa sẽ không ngất đi đâu.”

Fretwell khẽ mỉm cười, nhưng giọng nói của anh ta trầm xuống. “Devlin đã kể cô nghe bất cứ thứ gì về trường học mà anh ấy—chúng tôi—học chưa?”

“Thì anh ta chỉ nói nó là một ngôi trường nhỏ ngay giữa đồng hoang. Chứ không hề nói ra tên.”

“Đó là Knatchford Heath,”anh nói, phát âm ra tên ấy như thể là lời nguyền rủa kinh tởm. Rồi anh đợi, và như hồi tưởng về cơn ác mộng năm xưa, trong khi Amanda bối rối về mấy từ ngữ. Cụm từ “Knatchford Heath” không quen thuộc gì với cô—không biết nó có dính dáng gì đến bài thơ rùng rợn phổ biến nào đó không nhỉ?

“Tôi không biết gì về trường học ấy,” Amanda trầm ngâm nói. “Trừ phi tôi có một cảm giác mơ hồ … không phải có cậu bé nào từng chết ở đấy chứ?”

“Có rất nhiều cậu bé đã chết ở đó.” Fretwell mỉm cười dứt khoát. Hình như càng làm cho bản thân mình trở nên xa cách với chủ đề thậm chí khi anh đang nói về nó, giọng anh ta bị nén lại thành một giọng trầm đều. “Lạy Chúa, nơi ấy đã không còn nữa. Tin tức xấu xa đã lan rộng ra cho đến khi không một phụ huynh nào dám gởi những đứa bé của họ nữa vì sợ bị xã hội lên án. Nếu đến tận bây giờ mà trường học không bị đóng cửa, thì tôi sẽ tự tay thiêu trụi nó toàn bộ.” Vẻắc nghiệt hơn. “Đó là nơi học của những đứa con hoang hoặc không muốn có mà ba mẹ chúng muốn tống khứ đi. Một cách tiện lợi để loại bỏ những sai lầm. Đó là những gì tạo nên con người tôi—một đứa con trai ngoài giá thú của người phụ nữ đã kết hôn, đi cắm sừng chồng bà ta và muốn che giấu chứng cứ ngoại tình của mình. Còn Devlin … là con trai của một quý tộc đã cưỡng bức cô hầu gái người Ai-len tội nghiệp. Khi mẹ Devlin qua đời, cha anh ấy chẳng muốn có bất cứ quan hệ gì với nghiệp chủng xấu xa của mình, và thế là ông ta đã gởi cậu đến Knatchford Health. Hay theo kiểu thân mật mà chúng tôi thường gọi là Địa Ngục Knatchford.” Anh ngừng nói, như đang thả hồn mình vào ký ức đắng cay nào đó.

“Tiếp tục đi,” cô khẽ thúc giục. “Kể tôi nghe về cái trường ấy đi.”

“Chỉ có một hai giáo viên là tương đối tử tế,” anh nói. “Còn lại hầu hết là những quái vật hung ác. Cô sẽ dễ bị lầm ông hiệu trưởng với ác quỷ. Khi một học sinh không thuộc lòng bài vở, hoặc than phiền về ổ bánh mì bị mốc hay là thứ đồ ăn lõng bõng nước mà bọn họ gọi là cháo yến mạch, hay mặt khác mắc một số lỗi đại loại như thế, thì cậu ta sẽ bị kỷ luật bằng những trận đòn roi dữ dội, bị bỏ đói, bị thiêu, hay thậm chí là những cách thức dã man hơn. Một trong số nhân viên ở công ty Devlin, ông Orpin, hầu như bị điếc vì bị bạt tai quá mạnh. Còn một cậu bé khác ở Knatchford đã trở nên mù lòa vì bị thiếu ăn. Thỉnh thoảng một học sinh còn bị trói ở ngoài cổng và bị bỏ mặc suốt đêm, phơi mình trong thời tiết mùa đông. Thật là điều kỳ diệu khi mỗi người trong chúng tôi đều sống sót, nhưng chúng tôi đã làm được.”


Amanda nhìn anh ta với sự khiếp sợ pha lẫn thông cảm. “Vậy những ông bố bà mẹ của những đứa trẻ có nhận ra được chuyện gì đang xảy ra với chúng không?” cô cố hỏi.

“Tất nhiên họ biết chứ. Nhưng họ chả thèm quan tâm nếu chúng tôi có chết hay không. Tôi nghĩ họ còn mong chúng tôi chết quách đi cho rồi. Chẳng bao giờ có những kỳ nghỉ hè hay dịp lễ tết gì cả. Từ trước đến giờ không có cha mẹ nào vác mặt đến thăm con cái của họ nhân dịp lễ Giáng Sinh. Cũng không có một tên thanh tra nào đến kiểm tra tình hình ở đó. Như tôi đã nói với cô rồi, chúng tôi là người thừa thãi. Chúng tôi là lỗi lầm.”

“Trẻ con không phải là một lỗi lầm,” Amanda nói, và giọng cô bất chợt run lên.

Fretwell khẽ mỉm cười về sự vô ích của lời tuyên bố đó, rồi lại tiếp tục. “Khi tôi đến Knatchford Heath, thì Jack Devlin đã ở đó được hơn một năm. Ngay lập tức tôi biết anh ấy rất khác biệt so với những đứa trẻ khác. Anh ấy hình như không sợ mấy giáo viên hay thầy hiệu trưởng trong khi cả đám còn lại bọn tôi thì ngược lại. Devlin mạnh mẽ, tài giỏi, và tự tin … thực ra, nếu có chuyện người được cả học sinh và giáo viên yêu mến, thì đó phải là anh ấy. Tất nhiên không phải vì vậy mà anh ấy thoát được những hình phạt. Anh ấy cũng bị đánh đập và bỏ đói thường xuyên như những đứa còn lại trong chúng tôi. Thực tế còn thường xuyên hơn là đằng khác. Tôi sớm phát hiện ra anh ấy đôi lúc còn nhận lỗi dùm những đứa trẻ khác và chịu phạt thay cho họ, vì biết rằng mấy đứa nhỏ con hơn sẽ không thể sống sót nổi qua những trận roi khắc nghiệt. Anh ấy còn khuyến khích những đứa to khỏe hơn cũng làm như thế. Anh ấy bảo chúng tôi phải tự chăm sóc lẫn nhau. Anh nhắc cho chúng tôi nh là có cả một thế giới bên ngoài ngôi trường, và giá mà chúng ta có thể sống sót đủ lâu …”

Fretwell tháo mắt kính ra và dùng khăn cẩn thận lau sạch tròng kiếng. “Đôi khi sự khác biệt duy nhất giữa sự sống và cái chết là vẫn cố giữ lại chút hy vọng mỏng manh nhất. Devlin đã trao cho chúng tôi chút hy vọng cỏn con đó. Anh ấy đã hứa hẹn, những lời hứa không thể thực hiện được, vậy mà sau đó anh đã xoay sở để giữ lời.”

Amanda hoàn toàn im lặng, nhận thấy không thể nào dung hòa sự hiểu biết của mình về kẻ vô lại ngạo mạn Jack Devlin với một chàng trai mà Fretwell vừa mới miêu tả.

Rõ ràng đọc được vẻ hoài nghi trên gương mặt cô, Fretwell đeo lại mắt kính và mỉm cười. “Chà, tôi nhận ra cô cho là anh ấy là người như thế nào. Devlin tô vẽ bản thân mình như là một kẻ phóng đãng trụy lạc. Nhưng tôi đảm bảo với cô, anh ta là một người đáng tin cậy và kiên định nhất mà tôi từng biết. Anh ấy có lần từng liều cả bản thân mình để cứu mạng tôi đấy. Tôi bị bắt gặp quả tang khi ăn trộm thức ăn từ tủ đựng đồ ăn trong trường, và hình phạt của tôi là bị trói ngoài cổng suốt đêm. Đêm đó trời lạnh buốt và gió rét kinh khủng, mà tôi thì sợ chết khiếp. Nhưng sau khi trời sẫm tối, Devlin đã đem theo mền, và trốn ra ngoài cởi trói cho tôi, rồi ở lại đến tận trời sáng, cả hai đứa đều chui rúc vào nhau bên dưới tấm mền đó và nói chuyện về ngày mình có thể rời khỏi Knatchford Heath. Đến lúc tảng sáng, khi một giáo viên được cử ra ngoài mang tôi vào, thì Devlin mới buộc lại dây thừng cho tôi và lặn mất tăm vào trường. Nếu anh ấy mà bị bắt gặp đang cứu tôi, thì tôi tin rằng hậu quả anh ấy phải trả giá là bằng chính tính mạng mình

“Tại sao?” Amanda dịu dàng hỏi. “Sao anh ấy lại mạo hiểm tính mạng bản thân vì anh, và vì những người khác? Lẽ ra tôi đã nghĩ …”

“Rằng anh ấy chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân của chính mình thôi đúng không?” Fretwell nói hộ cô, và cô gật đầu. “Tôi thừa nhận, mình chưa bao giờ thật sự hiểu cái gì đã thúc đẩy Jack Devlin làm thế. Nhưng tôi chắc chắn biết một điều—anh ấy không phải là kẻ mộ đạo, nhưng lại là người theo chủ nghĩa nhân đạo.”

“Nếu anh nói thế, thì tôi tin,” Amanda khẽ lên tiếng. “Tuy nhiên …” Cô ném cho anh tia nhìn ngờ vực. “Tôi thấy thật khó chấp nhận một người nào đó từng chịu sự trừng phạt đau đớn dùm người khác, mà lại kêu ca và nóng nảy đến vậy chỉ vì một vết thương nhẹ bên sườn anh ta.”

“À, ý cô đang nói đến lần viếng thăm văn phòng tuần trước, khi Ngài Tirwitt tấn công Devlin với một cây ba toong có lưỡi .”

“Phải đấy.”

Vì lý do nào đó, Fretwell bắt đầu mỉm cười. “Tôi đã thấy Devlin chịu đựng những vết thương còn đau hơn cả trăm lần cái đó mà thậm chí không hề chớp mắt,” anh nói. “ Nhưng xét cho cùng, anh ấy cũng là con người, nên chẳng ngại cố kiếm chút lòng thương cảmhụ nữ.”

“Anh ấy muốn lòng thương cảm của tôi à?” Amanda ngạc nhiên hỏi.

Fretwell hình như đã sẵn sàng giải thích nhiều hơn về thông tin hết sức thú vị này, nhưng anh ta tự ngăn mình lại, y như bất chợt e ngại không biết có nên làm vậy hay không. Anh ta mỉm cười khi liếc nhìn vào cặp mắt xám tròn xoe của Amanda. “Tôi nghĩ, mình đã nói đủ rồi.”

“Nhưng, anh Fretwell,” cô phản đối, “anh còn chưa kể hết câu chuyện. Làm sao mà một chàng trai không gia đình, tiền bạc cuối cùng lại làm chủ cơ sở kinh doanh xuất bản? Và làm thế nào—”

“Tôi sẽ để chính anh Devlin kể cho cô nghe phần còn lại vào một ngày nào đó, khi anh ấy sẵn sàng. Tôi chắc anh ấy sẽ kể thôi.”

“Nhưng anh không thể kể cho tôi nghe chỉ một nửa câu chuyện được!” Amanda phàn nàn, khiến anh bật cười.

“Đó đâu phải chuyện của tôi mà nói, cô Briars.” Anh ta đặt tách trà xuống và cẩn thận gấp khăn giấy lại. “Xin cô thứ lỗi, nhưng tôi có công chuyện cần phải làm, nếu không tôi sẽ phải giải trình với Devlin.”

Miễn cưỡng, Amandaọi Sukey, cô hầu gái xuất hiện với chiếc mũ, áo choàng, và đôi găng tay của người quản lý. Fretwell bọc kín người để chuẩn bị bước ra ngoài trời lồng lộng gió đông. “Tôi hy vọng anh sẽ quay lại sớm,” Amanda bảo anh.

Anh ta gật đầu, như là hoàn toàn biết rõ cô muốn hiểu thêm về Jack Devlin từ anh. “Tôi tất nhiên sẽ cố giúp cô, cô Briars. À này, suýt nữa tôi quên mất …” Anh đưa tay vào túi áo choàng và chìa ra một món đồ nhỏ đựng trong túi nhung đen buộc bằng dây lụa. “Ông chủ bảo tôi gởi cái này cho cô,” anh nói. “Anh ấy muốn kỷ niệm lần hợp tác đầu tiên giữa cô và anh ấy.”

“Tôi không thể nhận quà riêng từ anh ấy được,” Amanda thận trọng trả lời, không đi tới để nhận lấy chiếc túi nhung.

“Chỉ là hộp đựng viết thôi,” anh nói tỉnh bơ. “Khó có thể là thứ mang nhiều ý nghĩa cá nhân đến vậy.”

Cẩn thận, Amanda nhận lấy chiếc túi từ anh ta và trút đồ chứa bên trong vào lòng bàn tay xòe ra của mình. Một hộp đựng viết bằng bạc, và một bộ sưu tập đầu ngòi bút bằng sắt rơi vào tay cô. Amanda chớp mắt ngạc nhiên tỏ vẻ không thoải mái. Bất kể Fretwell có nói giảm như thế nào đi nữa, thì ngòi bút này là món đồ cá nhân, đắt tiền và đẹp như một món nữ trang. Sức nặng của nó đã minh chứng cho sự thật nó bằng bạc thật, mặt trên được chạm trổ và gắn những viên ngọc lam. Khác với nhận vài món quà Giáng Sinh từ gia đình, thì lần cuối cùng cô nhận một món quà từ người đàn ông là khi nào nhỉ? Cô không thể nhớ nổi. Cô ghét cái cảm giác bất ngờ ập đến với mình, một cảm giác chao đảm áp mà cô chưa từng trải nghiệm từ hồi thiếu nữ. Mặc dù bản năng xúi giục cô phải đem trả lại món đồ đẹp kia, nhưng cô không thèm màng tới. Sao cô lại không nên giữ món quà này chứ? Nó có thể chẳng có ý nghĩa gì với Devlin, nhưng cô lại rất thích nó.

“Nó thật đẹp,” cô nói giọng cứng nhắc, những ngón tay co lại ôm quanh hộp đựng bút. “Tôi cho rằng ông Devlin tặng những món quà tượng tự như thế với tất cả tác giả của mình phải không?”

“Không đâu, cô Briars.” Rời khỏi với nụ cười vui vẻ, Oscar Fretwell đánh bạo bước ra ngoài, hòa mình vào không gian ồn ào náo nhiệt lạnh lẽo của Luân Đôn ban trưa.

***

“Đoạn này phải bỏ đi.” Ngón tay dài của Devlin chỉ xuống một trong những tờ giấy trước mặt khi anh ngồi vào bàn làm việc của mình.

Amanda đi vòng qua và ngó qua vai anh, mắt cô nheo lại khi nhìn những đoạn mà anh chỉ vào. “Tuyệt đối không được. Nó dùng để củng cố tính cách nhân vật nữ chính.”

“Nó làm chậm mạch truyện,” anh nói thẳng thừng, cầm viết lên và chuẩn bị gạch một đường qua cái trang chướng mắt ấy. “Như tôi đã nhắc cô nhớ lúc sáng sớm này, cô Briars, đây là tiểu thuyết dài tập. Diễn biến phải đặt lên hàng đầu.


“Vậy anh đánh giá diễn biến mạch truyện lên trên cả việc phát triển tính cách nhân vật ư?” Cô hỏi đầy giận dữ và giựt tờ giấy ra trước khi anh có thể đánh dấu lên nó.

“Tin tôi đi, cô còn cả trăm đoạn khác để minh họa cho tính cách nhân vật nữ của mình,” anh nói, đứng từ chỗ chiếc ghế và đi theo sau cô trong khi cô rút lại tờ giấy đang nói đến. “Tuy nhiên, cái đoạn cụ thể đó lại rất rườm rà.”

“Nó là đoạn quan trọng cốt lõi đối với cốt truyện,” Amanda nhấn mạnh, giữ chặt tờ giấy đầy bảo vệ.

Jack cố gắng nín cười khi nhìn vào cô, chắc chắn về chính mình môt cách đáng yêu, quá xinh đẹp, tràn đầy nhựa sống và quyết đoán. Đó là buổi sáng đầu tiên mà họ bắt tay vào chỉnh sửa sách của cô Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo, và cho đến giờ, anh thấy quả là một tiến trình thật thú vị. Nó cho thấy việc biên tập cuốn tiểu thuyết của Amanda cho phù hợp với dạng tiểu thuyết dài kỳ khá dễ dàng. Cho đến giây phút này, cô đã đồng ý hầu hết với mọi sự thay đổi mà anh đề nghị, và cô dễ dàng tiếp thu những ý kiến của anh. Có một số tác giả của anh cực kỳ ngoan cố về việc thay đổi chính tác phẩm của họ, người ta nghĩ anh đã đề nghị thay đổi nguyên văn trong bài Kinh Thánh. Amanda thì rất chịu hợp tác, và cô không hề ấp ủ những kỳ vọng lớn lao về bản thân hay tác phẩm của mình. Dựa trên vẻ ngạc nhiên và không thoải mái khi anh ca ngợi cô, thì cô quả thực khá khiêm tốn về tài năng của mình

Tình tiết của Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo tập trung vào một phụ nữ trẻ cố gắng sống thật nghiêm túc theo những khuôn khổ phép tắc xã hội, nhưng đồng thời lại không thể khiến bản thân mình chấp nhận được sự hạn chế cứng nhắc về những cái được cho là thích đáng. Cô đã gây ra những lỗi lầm tai hại trong cuộc đời mình—cờ bạc, dan díu với nhân tình bên lề hôn nhân, và hạ sinh một đứa con hoang—tất cả đều xuất phát từ sự khát khao muốn có được hạnh phúc xa tầm với mà cô thầm ao ước bấy lâu.

Cuối cùng cô đã đi đến một kết cục bi thảm, bị chết vì căn bệnh hoa liễu, mặc dù rõ ràng là những phán xét cay nghiệt của xã hội cũng đủ gây nên cái chết của cô nhiều như căn bệnh ấy. Điều khiến Jack bị mê hoặc là chuyện Amanda, với tư cách là một tác giả, đã khước từ bày tỏ lập trường về hành vi của nhân vật nữ, cô cũng không vỗ tay tán thành hay chỉ trích nó. Rõ ràng là cô có sự đồng cảm cho nhân vật, và Jack ngờ rằng sự nổi loạn bên trong của nhân vật nữ đã phản ánh phần nào cảm xúc của chính Amanda.

Mặc dù Jack có đề nghị đến nhà Amanda để thảo luận những thứ cần thiết chỉnh sửa, nhưng cô lại đề nghị muốn gặp anh tại văn phòng ở Đường Holborn hơn. Chắc chắn không còn nghi ngờ gì nữa là vì chuyện đã xảy ra giữa họ tại nhà cô, anh nghĩ với một cảm giác phấn khích hài lòng khi hồi tưởng lại. Một nụ cười uể oải giật trên môi khi anh trầm ngâm nghĩ rằng Amanda có lẽ nghĩ rằng mình sẽ an toàn khi đề xuất gặp anh ở đây hơn là ở trong nhà riêng của cô.

“Đưa tờ giấy đó cho tôi,” anh nói, thấy vui vì cái cách cô chạy trốn anh. “Phải bỏ nó đi thôi, Amanda.”

“Phải giữ lại nó,” cô phản đối, thoáng liếc nhìn qua vai để chắc rằng anh không chạy theo dồn cô vào trong góc.

Hôm nay Amanda diện một chiếc đầm dài len màu hồng mềm mại được trang trí bằng dải dây ruy băng bằng tơ màu hồng đậm hơn. Cô còn đội chiếc mũ được tô điểm bằng những cành hồng Trung Quốc, mà giờ đang để một bên bàn làm việc của anh, hai sợi ruy băng nhung nhẹ nhàng buông xuống sàn. Màu hồng của chiếc đầm dài phản chiếu màu hồng lên hai má Amanda, trong khi chiếc váy đơn giản làm nổi bật dáng người đầy đặn của cô. Ngoài trừ sự quan tâm đáng kể của Jack về trí thông minh của cô, thì anh không thể không nghĩ cô là viên kẹo bon bon bé nhỏ.

“Những tác giả,” anh mỉm cười thì thầm. “Mọi người ai cũng đều nghĩ tác phẩm của mình là hoàn mỹ, và bất cứ người nào cố sửa dù chỉ một chữ thôi cũng bị coi là một thằng ngu.”

“Còn những người biên tập lại tự xem bản thân mình là người thông minh nhất mà họ biết,” Amanda ném trả lại.

“Vậy tôi sẽ gọi người khác xem qua nó nhé”—anh chỉ tay về phía tờ giấy cô đang cầm—“và đưa ra ý kiến thứ ba?”

“Mọi người ở đây toàn làm việc cho anh,” cô chỉ ra. “Bất kể người nào anh gọi đến đều sẽ chắc chắn đứng về phía anh thôi.”

“Cô nói đúng đó,” anh vui vẻ thừa nhận. Anh đưa tay về phía tờ giấy mà cô đang nắm chặt quá mức. “Đưa đây nào, Amanda.”

“Cô Briars, thưa anh,” cô khôn ngoan đáp trả, và mặc dù cô không phải hoàn toàn là mỉm cười, thì anh cũng cảm giác rằng cô cũng thích thú kiểu đối thoại này nhiều giống như anh. “Tôi sẽ không đưa anh tờ giấy này. Tôi nhất quyết giữ nguyên nó trong bản thảo. Anh làm gì được nó nào?”

Lời thách thức đã vượt quá sức chịu đựng của Jack. Họ đã cùng nhau hoàn thành rất nhiều việc vào sáng hôm đó, và bây giờ anh sẵn sàng đùa giỡn. Có thứ gì đó về Amanda gần như thúc giục anh làm cô mất thăng bằng. “Nếu cô không đưa nó cho tôi,” anh dịu dàng nói, “thì tôi sẽ hôn cô đấy.”

Amanda chớp mắt trong ngạc nhiên. “Cái gì?” cô yếu ớt hỏi lại.

Jack chẳng buồn lặp lại lời mình, với những từ ngữ vẫn cứ trôi lơ lửng trong không khí giữa họ, giống như những vòng tròn lan tỏa dần ra khi một viên đá rớt tõm vào ao nướ

“Quyết định đi, quý cô Briars.” Jack chợt nhận ra anh vô cùng hy vọng cô sẽ đẩy anh đến mức giới hạn đó. Chỉ cần thêm một tý khiêu khích nữa thôi là anh có thể thực hiện lời đe dọa của mình. Anh đã muốn hôn cô suốt từ khi cô đặt chân vào văn phòng anh sáng hôm ấy. Cử chỉ tỏ vẻ đoan trang khi cô bặm môi lại với nhau, làm méo đi cái khuôn miệng gợi tình của mình … Nó làm anh muốn phát điên lên được. Anh muốn hôn cô thật điên cuồng cho đến khi cô trở nên mềm nhũn và chấp nhận tất cả những gì mà anh muốn.

Anh nhìn Amanda cố gắng lấy lại bình tĩnh, cơ thể cô đang căng ra. Màu đỏ lựng đã lan khắp mặt, và những ngón tay của cô căng ra cho đến lúc chúng bắt đầu cuộn tờ giấy mà cô đã quá sốt sắng bảo vệ. “Này anh Devlin,” cô nói với giọng mạnh mẽ luôn luôn khuấy động anh, “Tôi chắc chắn anh không giở mấy trò lố bịch như thế với những tác giả khác của mình.”

“Không, thưa cô Briars,” anh nói một cách trang nghiêm. “Tôi e rằng cô là người duy nhất nhận được sự quan tâm lãng mạn của tôi đấy.”

Cụm từ “quan tâm lãng mạn ” dường như cướp đi mất khả năng nói của cô. Cô đảo tròn đôi mắt màu xám-bạc vì ngạc nhiên. Ngay lúc ấy, Jack cũng ngạc nhiên không kém khi phát hiện ra rằng mặc dù anh đã định không chòng ghẹo cô nữa, nhưng anh vẫn bất lực trong việc kiềm chế những phản ứng của mình đối với cô. Tính hay bông đùa của anh bất ngờ bị đẩy sang một bên bởi những bản năng cấp bách hơn, sâu xa

Dẫu cho sự quan tâm hàng đầu của anh là duy trì vẻ hòa thuận giữa họ nhưng anh không muốn một mối quan hệ công việc hòa nhã. Anh không muốn một tình bạn giả tạo. Anh muốn quấy rầy và làm cô bối rối, khiến cô phải nhận thấy những điều ở con người anh cũng giống y như cái cách anh nhận thấy ở con người cô.

“Chắc đây là kiểu tán tụng cho gần hết số đông phụ nữ nhận được sự quan tâm như thế từ anh,” Amanda cuối cùng cũng lên tiếng. “Tuy nhiên, tôi không yêu cầu được làm đối tượng cho kiểu hành động vớ vẩn như vậy.”

“Cô có định đưa cho tôi tờ giấy đó không?” anh hỏi với vẻ ôn hòa giả tạo.

Cau có giận dữ, Amanda có vẻ như đã đưa ra một quyết định bất ngờ, vò nát miếng giấy da trong tay cho đến khi nó biến thành một cục tròn nhỏ xíu cứng ngắc. Cô sải bước đến lò sưởi và quẳng nó vào ngọn lửa, nơi nó bị đốt cháy trong ánh sáng rực rỡ. Ngọn lửa xanh trắng bao quanh viền tờ giấy bị vò nát, trong khi ở chính giữa quả cầu nhanh chóng hóa thành than đen xì.

“Tờ giấy mất tiêu rồi,” Amanda tuyên bố thẳng thừng. “Theo như ý anh—bây giờ anh nên hài lòng mới phải.”


Hành động của cô nhằm mục xua tan sự căng thẳng giữa họ, và nó nên như thế. Tuy vậy, bầu không khí vẫn còn nặng nề và sôi sục đến lạ kỳ giống như một sự tĩnh lặng âm ĩ chỉ xuất hiện trước khi có sấm chớp. Nụ cười hòa nhã thường trực của Jack như bị khít lại khi anh nói với cô. “Chỉ có vài lần trong đời, tôi thấy tiếc vì sự việc diễn ra theo ý của mình. Lần này là một trong số đó.”

“Tôi không muốn chơi trò chơi cùng anh, anh Devlin. Tôi muốn hoàn tất công việc trước mắt.”

“Hoàn tất công việc,” anh lặp lại, và chào cô y như một người lính nhận được mệnh lệnh từ sĩ quan chỉ huy của mình. Quay trở lại bàn làm việc, anh chống tay lên mặt bàn gỗ dái ngựa và xem xét những lưu ý của mình. “Thực ra nó đã xong rồi. Ba mươi trang đầu tiên này sẽ là lần đăng đầu tiên xuất sắc. Ngay khi cô xem lại những chỉnh sửa mà chúng ta đã thảo luận, thì tôi sẽ cho in nó ra.”

“Mười ngàn bản đúng không?” cô ngập ngừng hỏi, nhớ đến con số mà anh đã hứa với mình.

“Đúng.” Jack mỉm cười khi thấy vẻ mặt băn khoăn của cô, và anh biết chính xác cô đang lo lắng chuyện gì. “Cô Briars,” anh khẽ nói, “nó sẽ bán được mà. Tôi có trực giác về những chuyện này.”

“Tôi cũng cho là thế,” cô nghi ngại nói. “Tuy nhiên … câu chuyện đặc biệt này … nhiều người sẽ phản đối về nó. Nó kịch tích hơn … ờ, còn khủng khiếp hơn những gì tôi nhớ. Tôi không xây dựng được quan điểm đạo đức vững vàng về cách hành xử cho nhân vật nữ chính—”

“Bởi vậy nó sẽ bán được, cô Briars.”

Amanda bỗng nhiên bật cười. “Cũng giống như quyển sách của tú bà Brhaw nhỉ.”

Việc phát hiện ra chuyện cô sẵn sàng tự chọc cười mình bất ngờ làm anh vui thích. Jack đẩy người ra xa cái bàn và đi tới đứng kế cô. Bất ngờ vì sự gần gũi của anh, Amanda không tài nào nhìn thẳng vào mặt anh, ánh mắt cô lướt qua từ ô cửa sổ đến sàn nhà, rồi chững lại ở khuy áo trên cùng của chiếc áo choàng của anh.

“Doanh số bán ra của cô sẽ còn vượt xa hơn nhiều so mấy quyển sách kia của bà Brhaw nổi tiếng ấy chứ,” anh bảo với cô, và nhoẻn miệng cười. “Và không phải vì bất cứ cái gọi là nội dung khủng khiếp nào. Cô đã kể một câu chuyện hay theo lối thật tài tình. Tôi thích nó ở chỗ cô không rao giảng đạo đức về những lầm lỡ của nhân vật nữ chính. Cô khiến cho độc giả khó lòng không đồng cảm với cô ta.”

“Tôi có đồng cảm với cô ta,” Amanda nói một cách trung thực. “Tôi lúc nào cũng nghĩ rằng thật là tồi tệ khi bị trói vào một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Có quá nhiều phụ nữ đã bị ép buộc phải kết hôn hoàn toàn chỉ vì vật chất. Nếu có nhiều phụ nữ có thể tự kiếm sống nuôi bản thân họ hơn, thì sẽ có ít những cô dâu bất đắc dĩ và cô vợ khổ sở

“Tại sao vậy, cô Briars,” anh nhẹ nhàng hỏi. “Cô đúng là thật đặc biệt.”

Cô phản đối sự thích thú của anh với cái cau mày khó hiểu. “Thật ra, đó chỉ là sự nhạy cảm mà thôi.”

Anh bỗng nhiên nhận ra rằng đây là chìa khóa để thấu hiểu được con người cô. Amanda vô cùng thực tế đến mức sẵn sàng vứt bỏ những quan điểm xã hội cũ rích, đạo đức giả mà hầu hết mọi người đều chấp nhận không cần suy nghĩ. Quả thực, tại sao một người phụ nữ phải kết hôn chỉ vì đây là điều được mong mỏi nếu như cô ta có thể lựa chọn một cách khác?

“Có thể hầu hết phụ nữ nghĩ kết hôn sẽ dễ hơn là tự kiếm sống nuôi bản thân thì sao,” anh nói, cố tình chọc tức cô.

“Dễ hơn à?” cô khịt mũi. “Tôi chưa bao giờ thấy một chút bằng chứng rằng việc tiêu phí cả phần đời còn lại vào những công việc nội trợ cực nhọc lại hoàn toàn dễ hơn đi làm việc. Cái phụ nữ cần là được học hỏi nhiều hơn, có nhiều sự lựa chọn hơn, và sau đó họ sẽ có thể cân nhắc những lựa chọn khác cho bản thân mình ngoài việc kết hôn.”

“Nhưng một người phụ nữ không thể toàn diện nếu thiếu đi đàn ông,” Jack nói một cách khiêu khích, và bật cười khi thấy vẻ mặt trở nên quá dữ tợn của cô. Anh giơ tay lên theo kiểu tự vệ, “Bình tĩnh nào, cô Briars. Tôi chỉ chọc cô thôi mà. Tôi không muốn bị đánh bầm dập như Ngài Tirwitt đâu. Thực sự, tôi cũng đồng ý với những quan điểm của cô. Tôi chẳng phải là người khởi xướng vĩ đại của Hội hôn nhân đâu. Thực ra, tôi định tránh xa nó bằng mọi giá.”

“Vậy anh không ao ước có một người vợ và con cái sao?”

“Trời, không đâu.” Anh cười toe toét với cô. “Bất cứ người con gái khờ dại nào cũng biết tôi rõ ràng là một sự mạo hiểm tệ hại.”

“Chuyện đó thì quá rõ ràng rồi,” Amanda đồng ý, nhưng lại mỉm cười một cách nhăn nhó khi nói.

***

Thường thường khi viết xong một cuốn tiểu thuyết, thì Amanda lập tức bắt tay vào viết truyện khác ngay. Nếu không thì, cô sẽ cảm thấy khó chịu và hay suy nghĩ bâng quơ. Và nếu không nghĩ ra được thể loại truyện nào trong đầu, thì cô chắc chắn sẽ bị mất phương hướng. Không giống như hầu hết mọi người, cô không bao giờ bực bội vì phải xếp hàng chờ đợi, hay ngồi lâu trong xe ngựa, hoặc có thật nhiều thời gian trống. Đây là những dịp để cô suy ngẫm về tác phẩm-đang-hình thành của mình, nghĩ đến những mẩu đối thoại trong đầu, nghĩ ra và sàng lọc những ý tưởng cho cốt tr

Và bây giờ, lần đầu tiên trong nhiều năm, cô dường như không thể nghĩ ra một cốt truyện đủ kích thích óc sáng tạo của mình để bắt đầu viết lại. Những chỉnh sửa của cô về Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo đã xong, và đã đến lúc bắt tay vào làm dự án mới, ấy thế mà triển vọng trong tương lai hình như chẳng hấp dẫn tý nào.

Cô băn khoăn tự hỏi không biết liệu Jack Devlin có phải là nguyên nhân gây ra việc này không. Trong một tháng qua kể từ khi quen biết anh, cuộc sống nội tâm của cô dường như không thú vị bằng cuộc sống ở thế giới bên ngoài. Đây là vấn đề mà cô chưa bao giờ gặp phải trước đây. Có lẽ cô nên bảo anh đừng đến thăm mình nữa, cô miễn cưỡng nghĩ như thế. Devlin tự nhiên lại có thói quen ghé qua nhà cô ít nhất hai lần một tuần, mà không có bất kỳ lời báo trước theo đúng lẽ lịch sự nào. Anh có thể ghé qua vào buổi trưa, hay thậm chí vào giờ ăn tối, khi cô buộc phải mời anh vào dùng cơm tối với mình.

“Tôi luôn được bảo rằng người ta không bao giờ nên nuôi những người lạc đường,” Amanda mơ hồ nói khi lần thứ ba anh không mời mà tới trước nhà cô ngay giờ ăn tối. “Điều đó chỉ càng khuyến khích họ tiếp tục quay lại.”

Cúi đầu trong nỗ lực bất thành tỏ vẻ hối lỗi, Devlin gởi đến cô một nụ cười dỗ ngọt. “Giờ này là giờ cơm tối rồi sao? … Tôi không ngờ trễ vậy. Tôi sẽ về thôi. Chắc chắn là đầu bếp của tôi sẽ làm sẵn mấy món như khoai tây xay nhuyễn nguội ngắt hay món súp nóng bỏng lưỡi đang chờ tôi ở nhà

Amanda thất bại khi cố gắng trông thật nghiêm nghị. “Theo những gì anh nói, anh Devlin, thì tôi nghi ngờ liệu đầu bếp của anh có tệ như lời anh nói về cô ta hay không. Thực ra, chỉ mới hôm kia tôi đã nghe được là anh thực sự có một tòa lâu đài và cả đoàn người hầu. Tôi cũng nghi ngờ là họ sẽ cho phép anh đói bụng.”

Trước khi Devlin có thể trả lời, một luồng gió lạnh đã quét qua lối vào, và Amanda hối hả bảo Sukey đóng cửa lại. “Vào đây đi,” Amanda nói sẵng giọng với Devlin, “trước khi tôi đóng băng bây giờ.”

Tỏ vẻ hài lòng ra mặt, anh thơ thẩn đi quanh trong ngôi nhà ấm cúng và hít một hơi ra chiều đánh giá. “Thịt bò hầm phải không?” anh khẽ hỏi và đưa tia nhìn dò hỏi sang Sukey, người đang cười nhe răng.

“Thịt bò nướng, thưa ông Devlin, với củ cải và rau bina xay nhuyễn, kèm theo bánh mứt mơ nhỏ đẹp nhất mà ông từng thấy. Tối nay cô đầu bếp đã làm rất tuyệt, rồi ông sẽ biết ngay thôi.”

Thoáng chút bực mình của Amanda về tính tự phụ của Devlin bị xua tan bởi sự thích thú trước dự đoán của anh. “Anh Devlin này, anh xuất hiện ở nhà tôi quá thường xuyên đến nỗi không bao giờ cho tôi có dịp mời anh cả.” Cô vịn cánh tay anh và cho phép anh hộ tống cô đến căn phòng ăn nhỏ nhắn nhưng rất tao nhã của mình. Mặc dù cô thường dùng cơm một mình, nhưng cô luôn ăn dưới ánh nến và sử dụng đồ bằng sứ và bạc tốt nhất, việc thếu một người chồng không có nghĩa là cô phải ăn uống theo lối khổ hạnh sơ sài.

“Nếu tôi đợi đủ lâu, thì cô sẽ mời tôi chứ?” Devlin hỏi, với đôi mắt xanh tinh quái.

“Không, tôi sẽ không mời đâu,” cô trả lời sỗ sàng. “Tôi hiếm khi hoan nghênh những người hăm dọa tàn nhẫn đến ăn tối.”

“Cô không phải vẫn dùng chuyện đó chống lại tôi chứ,” anh nói. “Nói cho tôi nghe lý do thật sự đi. Cô vẫn còn thấy khó chịu bởi vì chuyện đã xảy ra giữa chúng ta vào đêm sinh nhật của cô đúng không?”

Ngay cả bây giờ, sau từng đó thời gian cô đã trải qua bên anh, sự ám chỉ mong manh nhất đến việc gần gũi thân mật giữa họ vẫn làm cho mặt cô đỏ bừng. “Không có,” cô càu nhàu, “không liên quan gì đến chuyện đó cả. Tôi …”Cô ngừng nói và thở dài, buộc mình phải thừa nhận sự thật với anh. “Tôi đặc biệt không dạn dĩ khi tiếp xúc với đàn ông. Không kể đến chuyện mời đàn ông dùng bữa tối, trừ phi là vì công việc. Tôi không quan tâm nhiều viễn cảnh bị từ chối.”


Bây giờ cô đã dần hiểu hơn về con người anh, Jack Devlin thích khiêu khích và trêu chọc cô cho đến chừng nào mà cô còn giương lên những rào chắn bảo vệ mình. Tuy nhiên, khi cô tỏ ra có một chút xíu dấu hiệu mềm yếu nào, thì anh chợt trở nên tử tế đến bất ngờ. “Cô là người giàu có, xinh đẹp, lại quá thông minh và có danh tiếng tốt …Vậy sao lại có người đàn ông nàoối cô chứ?”

Amanda tìm kiếm trên mặt anh dấu hiệu của sự châm biếm, nhưng chỉ có mỗi sự quan tâm đáng cảnh giác làm cô bối rối. “Tôi hầu như không phải là một mỹ nhân nào đó có thể quyến rũ bất cứ người nào mà cô ta chọn,” cô nói với sự nhẹ nhàng gượng gạo, “Tôi đảm bảo với anh, quả thật có vài người có khả năng từ chối tôi đấy.”

“Thế thì họ không đáng để nghĩ đến.”

“Ồ, tất nhiên,”Amanda cười vụng về đáp trả, cố gắng xua đi cái cảm giác thân mật đáng ngại đang nhen nhóm trong bầu không khí. Cô để anh kéo ghế cho mình ngồi vào bàn ăn gỗ dái ngựa xinh đẹp, được sắp xếp với những thứ đồ bằng sứ xanh-và-vàng, kèm theo dao muỗng bạc có cán xà cừ. Một chiếc đĩa đựng bơ bằng thủy tinh xanh được tô điểm thêm với những hoa văn chạm khắc bằng bạc tinh xảo giữa mặt đĩa. Ở trên chiếc nắp đậy đĩa bơ là một móc quai bạc kỳ quái có hình dáng của một con bò. Mặc cho sở thích của Amanda thiên về sự mộc mạc tao nhã, nhưng cô không thể cưỡng lại việc mua nó khi nhìn thấy nó trong một cửa hiệu ở Luân Đôn.

Devlin ngồi ở đầu bàn bên kia đối diện cô với vẻ thân mật thoải mái. dường như anh thích thú khi được ở đây, và sắp sửa dùng bữa tối cùng cô. Amanda thấy khó hiểu bởi sự thích thú không che giấu của anh. Một người như Jack Devlin sẽ được hoan nghênh ở nhiều bàn ăn …vậy tại sao anh lại thích ăn tối cùng cô?

“Tôi tự hỏi liệu việc anh ở đây vì muốn ở cùng tôi hay vì thích tài nấu ăn của đầu bếp của tôi,” cô lơ đễnh nói to. Người đầu bếp, tên Violet, chỉ mới trong độ tuổi hai mươi, nhưng cô rất biết cách chuẩn bị những món ăn thông thường trở nên ngon lành một cách đặc biệt. Cô ta có được kỹ năng đó là nhờ làm phụ tá cho bếp trưởng trong một gia đình quý tộc lớn, thế nên cô đã ghi chú rất nhiều về cây thảo dược và gia vị, và còn ghi chép được hàng trăm công thức món ăn trong một cuốn sổ dày cộm.

Devlin trao cho Amanda một nụ cười chậm rãi biểu lộ sự hài hước và ấm áp luôn làm lóa mắt đối phương. “Tài nấu ăn của đầu bếp của cô thì đáng kể,” anh công nhận. “Nhưng được bầu bạn cùng cô sẽ khiến cho mẩu bánh mì khô khốc cũng trở nên thích hợp cho khẩu vị của một ông vua đấy.”

“Tôi không thể nào hiểu được sao anh lại thấy con người tôi thú vị đến vậy.” cô chanh chua nói trong khi cố ngăn lại một luồng cảm xúc hài lòng vì những lời nói của anh mang lại. “Tôi chẳng làm gì tâng bốc hay làm vui lòng anh. Thực ra, tôi không nghĩ ra được dù chỉ một lần nào mà những cuộc nói chuyện của chúng ta lại không đi đến hồi tranh cãi.”

“Tôi thích tranh cãi,” anh thoải mái nói. “Đó là những gì tôi thừa hưởng được từ dòng máu Ai-len của mình.”

Amanda lập tức bị cuốn hút bởi những ám chỉ hiếm hoi về quá khứ của anh. “Mẹ anh có nóng tính

“Nóng như núi lửa,” anh thì thầm, rồi hình như chợt cười khi nhớ về kí ức nào đó vẫn còn lưu giữ trong lòng. “Bà là một người phụ nữ có lòng tin và cảm xúc rất mãnh liệt … đối với bà, không có cái gì là nửa vời cả.”

“Bà chắc sẽ rất hài lòng khi thấy sự thành công của anh.”

“Tôi nghi ngờ điều đó,” Devlin nói, sự thích thú chợt tan biến và nhường chỗ cho sự im lặng ánh lên trong đôi mắt anh. “Mẹ tôi không biết đọc. Bà sẽ không biết điều gì đã khiến đứa con trai trở thành một nhà xuất bản. Là một tín đồ Thiên chúa giáo kính sợ Chúa, bà phản đối tất cả những hình thức giải trí ngoài việc đọc Kinh Thánh và những bài Thánh ca. Những thứ tài liệu mà tôi phát hành có thể sẽ khiến cho bà bám theo tôi với một cái chảo bằng sắt đấy.”

“Còn cha anh thì sao?” cô không thể nhịn hỏi. “Ông ta có vui khi thấy anh trở thành nhà xuất bản không?”

Devlin trao cho cô tia nhìn dò xét thật lâu trước khi trả lời bằng giọng điệu trầm tư lạnh lùng. “Chúng tôi không nói chuyện với nhau. Tôi không biết gì về cha mình, ngoại trừ một người xa lạ đã gởi tôi vào trường sau khi mẹ tôi qua đời, và trả tiền học phí cho tôi.”

Amanda biết rằng họ đang đặt chân đến ranh giớiquá khứ tràn ngập kí ức đắng cay và đau thương. Cô tự hỏi không biết anh tin tưởng cô nhiều bao nhiêu, và liệu cô có nên kiên quyết hỏi anh về chuyện đó không. Đúng thật là một ý nghĩ mê hoặc, ý nghĩ cô sẽ có sức mạnh để lôi kéo được sự tin tưởng từ người đàn ông bình tĩnh này khi mà những người khác không thể làm được. Vì sao cô thậm chí lại dám nghĩ mình có thể làm được? Ừ thì, sự hiện diện của anh ở đây tối nay đã chứng minh một điều gì đó. Chuyện anh có thích ở cùng cô—anh muốn một cái gì đó từ cô—tuy nhiên cô không thể phân định chính xác chuyện đó là gì.

Chắc chắn anh không ở đây chỉ đơn thuần là vì thu hút về thể xác, trừ phi anh quá tuyệt vọng muốn được thử thách đến nỗi đột nhiên nhận ra rằng bà cô già miệng lưỡi sắc sảo lại là sở thích của mình.

Người hầu của cô, Charles, đến phục vụ họ, khéo léo đặt ly và những chiếc đĩa bằng bạc đang đậy nắp trước mặt họ. Ông ta giúp họ gắp những miếng thịt bò thơm ngon và rau xào bơ vào đĩa, rồi rót rượu và nước vào ly họ.

Amanda đợi cho đến khi người hầu rời khỏi rồi mới nói. “Anh Devlin, anh cứ hết lần này đến lần khác né tránh câu hỏi của tôi về buổi gặp mặt của anh với tú bà Brhaw, rồi trì hoãn bằng cách giễu cợt và đánh trống lảng. Tuy nhiên, để đáp lại lòng mến khách của tôi, rốt cuộc anh phải giải thích giữa anh và bà ta đã nói những gì, và tại sao bà ta lại bày ra cuộc gặp gỡ lố bịch như thế vào ngay đêm sinh nhật của tôi. Tôi cảnh báo anh, sẽ không có một miếng bánh putđing mứt mơ nào được đặt lên đĩa của anh cho đến khi anh giải thích rõ ràng về chuyện ấy.”

Đôi mắt anh ánh lên vẻ thích thú bất ngờ. “Cô đúng là người phụ nữ độc ác, khi sử dụng việc thích ăn ngọt của tôi để chống lại tôi.”

“Kể cho tôi nghe,” cô nói không lay chuyển.

Anh kéo dài thời gian, từ tốn nhấm nháp một chút thịt bò nướng và uống cùng một ngụm rượu vang đỏ. “Bà Brhaw không tin cô sẽ hài lòng với một người kém thông minh hơn cô. Bà ta cho là anh chàng duy nhất của bà ta thì lại quá non nớt và ngu đần để thích hợp với cô.”

“Sao chuyện đó lại quan trọng chứ?” Amanda hỏi. “Tôi chưa bao giờ nghe được việc quan hệ lại đòi hỏi phải có trí thông minh đặc biệt. Từ những gì mà tôi đã thấy, vẫn có nhiều người ngu ngốc có thể dễ dàng có con đấy thôi.”

Vì lý do nào đó, lời nhận xét ấy làm cho Devlin cười đến mức suýt mắc nghẹn. Amanda sốt ruột chờ đợi anh lấy lại bình tĩnh, nhưng cứ mỗi lần anh nhìn vào vẻ mặt tò mò của cô, thì nó lại gây cho anh thêm một trận cười khác. Cuối cùng, anh đặt ly rượu còn một nửa xuống và nhìn cô với đôi mắt hơi ứa nước, một màu hồng lan tỏa ở hai xương gò má và theo sống mũi thẳng của anh.

“Điều đó thì đúng,” anh lên tiếng, giọng nam trầm của anh càng trở nên sâu lắ hơn với chút thích thú. “Nhưng câu hỏi đã làm lộ ra sự thiếu kinh nghiệm của cô rồi, cô gái ngọt ngào. Thực tế thì, nhu cầu thỏa mãn tình dục đối với phụ nữ thường càng khó đạt được hơn đối với đàn ông. Nó đòi hỏi phải biết chút ít kỹ năng, quan tâm, à phải, thậm chí là thông minh nữa chứ.”

Xét đến những chủ đề dành cho bữa tối, thì chủ đề này đã đi quá xa ra ngoài giới hạn đúng mực đến nỗi khiến cho Amanda đỏ mặt đến tận chân tóc. Cô liếc về phía lối đi, để chắc chắn rằng họ hoàn toàn ở riêng một mình rồi mới nói lại. “Và theo ý kiến của bà Brhaw thì anh có được những đặc tính cần thiết để, ờ, làm vui lòng tôi … trong khi người của bà ta lại không thể?”

“Hình như là vậy.” Anh đặt đồ dùng bằng bạc của mình xuống, quan sát sự biến đổi cảm xúc trên mặt cô với vẻ thích thú say sưa.

Nhận thức nên chấm dứt cuộc nói chuyện xấu xa này ngay lập tức xung đột dữ dội với trí tò mò muốn biết thêm nữa của cô. Amanda chưa bao giờ có thể hỏi bất cứ người nào về chủ đề cấm kỵ như là chuyện quan hệ yêu đương, nhất định không phải với cha mẹ cô, và cả hai chị gái của cô, những người mặc dù đã kết hôn nhưng dường như còn am hiểu ít hơn cô.

Nhưng người đàn ông đang hiện diện nơi đây không những có thể mà còn sẵn lòng khai sáng cô về bất kỳ câu hỏi nào cô muốn hỏi. Đột nhiên, cô từ bỏ việc chống chọi với sự chuẩn mực—xét cho cùng thì cô là một bà cô chưa chồng, và tính đúng đắcô đã làm được gì tốt cho cô nào? “Vậy còn về đàn ông thì sao?” cô hỏi. “Họ có khó khăn để tìm kiếm sự thỏa mãn với một người phụ nữ hay không?”

Trước sự thích thú của cô, Devlin trả lời câu hỏi không chút chế giễu. “Đối với một người đàn ông trẻ tuổi hoặc thiếu kinh nghiệm, thì thường chỉ cần ở cạnh bên cơ thể ấm áp của phụ nữ là đủ rồi. Nhưng khi trở thành một người đàn ông trưởng thành, anh ta lại muốn thứ gì đó hơn nữa. Hành động yêu đương càng trở nên kích thích hơn với người phụ nữ tỏ ra một chút thử thách, người khiến cho anh ta thấy hứng thú … thậm chí còn làm anh cười.”

“Đàn ông muốn phụ nữ làm anh ta cười?” Amanda hỏi với vẻ hoài nghi không dứt.

“Đương nhiên rồi. Thân mật là điều thú vị nhất với một người bạn tình sẵn sàng đùa nghịch trên giường … người nào đó hài hước và phóng khoáng.”

“Đùa nghịch,” Amanda lặp lại và lắc đầu. Ý tưởng đó lại mâu thuẫn với tất cả quan niệm từ xưa đến nay của cô về lãng mạn và tình dục. Người ta không “đùa nghịch” trên giường được. Ý anh là sao nhỉ? Có phải anh đang ám chỉ đến những bạn tình đang thích thú nhún nhảy trên nệm và ném gối vào nhau, giống như bọn trẻ con đã làm không?

Khi cô hoang mang nhìn anh chằm chằm, Devlin hình như bất chợt cảm thấy không thoải mái,anh thật sống động và cháy bỏng, y như có ngọn lửa xanh đang cháy âm ỉ trong mắt anh. Màu ửng hồng dần xuất hiện trên mặt, và anh dường như không thể nới lỏng nắm tay đang siết chặt đồ dùng bằng bạc của mình. Khi anh lên tiếng, giọng anh chứa đựng sự dịu dàng. “Này cô Briars, tôi e rằng chúng ta sẽ phải đổi đề tài thôi. Bởi vì chẳng có gì tôi thích hơn là được chứng minh ý mình muốn nói.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.