Đọc truyện Hạnh Phúc Bất Ngờ (Suddenly You) – Chương 12
Mùa Lễ Hội Luân Đôn, với những bữa tiệc tối, khiêu vũ, liên hoan, và tiệc trà, đã bắt đầu trong tháng Ba. Những sự kiện đó dành cho mọi tầng lớp xã hội, nhưng đáng chú ý nhất là các buổi hội tụ buồn tẻ đến mức không chịu đựng nổi của những dòng tộc cao quý nhằm ghép đôi những người chồng tương xứng với những người vợ thích hợp để đảm bảo việc duy trì dòng dõi của họ. Tuy nhiên, bất cứ người nào thông minh đều cẩn thận né tránh những cuộc họp mặt này của tầng lớp quý tộc, vì việc chuyện trò thật buồn tẻ và toàn nói khoác lác về bản thân, và có thể người ta thấy mình bị ép buộc ở cùng với những người tối dạ, thùng rỗng kêu to.
Được săn tìm nhiều hơn là lời mời đến dự những sự kiện được tham dự bởi những người có thể được coi là tầng lớp trung lưu giàu có … người có dòng dõi bình thường nhưng sở hữu sự giàu có và danh tiếng. Nhóm này bao gồm cả số ít chính trị gia, nhà tư bản có ruộng đất bao la, thương gia, thầy thuốc, chủ báo, họa sĩ và thậm chí còn có vài tay buôn giàu có. Từ khi chuyển đến sống ở Luân Đôn, Amanda đã luôn được chào đón ở những bữa tiệc tối và khiêu vũ, những buổi hòa nhạc ở nhà riêng hay ở nhà hát, nhưng dạo gần đây cô đã từ chối tất cả lời mời.
Cho dù trong quá khứ cô rất thích thú với những sự kiện như thế, thì bây giờ cô hình như chẳng lấy làm thích thú đi bất cứ đâu. Cô chưa bao giờ hiểu thấu được cụm từ “trái tim nặng trĩu” cho đến tận bây giờ. Đã hơn bốn tuần trôi qua kể từ khi gặp Jack, cô cảm thấy trái tim mình nặng như chì vì chịu đựng sức ép đau thương đè lên hai lá phổi và lồng ngực. Có những lúc việc hít tường như là một cố gắng đến khổ sở. Cô khinh miệt bản thân mình vì mòn mỏi mong chờ một người đ
àn ông, và căm ghét lời nói cường điệu vô dụng của chúng, vậy mà giờ cô hình như lại không thể ngăn được. Chắc chắn là thời gian sẽ làm dịu đi nỗi khao khát của cô, nhưng cái viễn cảnh không có anh cả hàng tháng, hàng năm trời càng khiến lòng cô đong đầy sầu muộn.
Cứ mỗi dịp Oscar Fretwell đến lấy những bản chỉnh sửa mới nhất cho truyện tiểu thuyết dài tập của Amanda, thì anh ấy là nguồn thông tin phong phú có liên quan đến chủ của mình. Jack đã trở nên tham lam vô độ khi nỗ lực đạt đến đỉnh cao chót vót của sự thành công. Anh đã giành mua được tờ báo trứ danh gọi là Bản Tin Hằng Ngày Luân Đôn, và lấy làm kiêu hãnh về tổng số phát hành đến mức chóng mặt là một trăm năm mươi ngàn. Anh cũng mở thêm hai cửa hiệu mới, và vừa mua một tạp chí mới. Theo như lời đồn là Jack đã có sẵn tiền bạc để nhúng tay vào làm ăn hơn hầu hết bất cứ người đàn ông nào ở nước Anh, và có một lượng tiền bán sách hàng năm rót vào túi Devlin đang xấp xỉ lên đến con số một triệu bảng.
“Anh ấy giống như là sao chổi,” Fretwell bộc bạch, chỉnh lại mắt kiếng của mình theo thói quen, “quét nhanh hơn bất cứ ai hay bất cứ thứ gì gần anh ấy. Tôi không thể nhớ nỗi lần cuối tôi gặp anh ấy dùng trọn được một bữa ăn là lần nào. Và tôi chắc rằng anh ấy không bao giờ ngủ. Anh ở lại thật lâu sau khi ai ai cũng đều ra về, và trở lại vào sáng sớm trước khi mọi người tới.”
“Sao anh ấy lại phải làm việc cực lực như vậy?” Amanda hỏi. “Tôi thì nghĩ Devlin sẽ muốn nghỉ ngơi và tận hưởng những gì mình đã đạt được.”
“Người ta cũng sẽ nghĩ thế,” Fretwell buồn rầu trả lời. “Đúng hơn là anh ấy sẽ sớm tự đẩy mình vào quan tài mất.”
Amanda không thể không băn khoăn là Jack có nhớ đến cô hay không. Có lẽ anh ấy đang cố giữ bản thân mình bận rộn đến mức không có chút thời gian để nhớ hoài về cuộc tình đã chấm dứt của họ. “Anh Fretwell,” cô nói và mỉm cười lúng túng, “Anh ấy có nhắc gì đến tên tôi gần đây không? … là … có bất kỳ lời nhắn nào anh ấy muốn anh nói lại với tôi không?”
Mặt người quản lý hoàn toàn trống rỗng. Thật không thể nào nhận ra Jack có giãi bày bất cứ điều gì về mối tình của họ với anh ta, hay là biểu lộ chút xíu cảm giác của anh hay không. “Hình như anh ấy hoàn toàn hài lòng về số lượng bán ra của lần đăng đầu tiên truyện Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo,” Fretwell nói có đôi chút tươi cười.
“Vâng, cám ơn anh.” Amanda che giấu sự thất vọng và khao khát của mình bằng một nụ cười gượng.
Nhận ra rằng Jack đang dốc hết mình để đoạn tuyệt tình cảm của họ trong quá khứ, Amanda biết mình phải làm giống như vậy. Cô lại bắt đầu chấp nhận những lời mời, và buộc bản thân tươi cười và chuyện trò dăm ba câu cùng những người bạn của cô. Tuy nhiên, sự thật là không gì có thể xua đi nỗi cô độc của cô, và cô tự thấy mình cứ mải miết chờ đợi và nghe ngóng chuyện cỏn con nhấ về Jack Devlin. Điều không thể tránh khỏi cũng đã xảy ra, vào một ngày nọ họ sẽ cùng tham dự một sự kiện, và ý nghĩ đó khiến cô ngập tràn khiếp sợ pha lẫn mong đợi.
Trước sự ngạc nhiên của Amanda, cô đã được mời đến dự buổi dạ vũ, được tổ chức muộn bởi gia đình Stephensons, người mà cô hoàn toàn chẳng thân thiết gì. Cô mơ hồ nhớ lại mình có gặp qua Ông Bà Stephenson lớn tuổi năm vừa rồi, và được giới thiệu ở buổi tiệc bởi luật sư của cô, Thaddeus Talbot. Một gia đình sở hữu hàng loạt những mỏ khai thác kim cương ở Nam Châu Phi, bổ sung sức quyến rũ của giàu có cho một tên tuổi vững chắc và được tôn trọng.
Thôi thúc bởi sự tò mò, Amanda đã quyết định tham dự. Cô mặc chiếc áo đầm đẹp nhất cho dịp này, một kiểu đầm may sẵn bằng vải sa tanh hồng nhạt với cổ rộng có viền đăng ten gấp nếp trắng làm lộ ra đôi bờ hai trần của cô. Những lớp váy kêu sột soạt khi cô di chuyển, thỉnh thoảng lại để lộ ra hình dáng đôi giày đế thấp buộc nơ ruy băng màu hồng. Cô tạo kiểu tóc mình thành một búi tóc lỏng, với vài sợi tóc xoắn đong đưa hai bên hai má và cổ mình.
Lâu đài Stephenson là một ngôi nhà mang phong cách cổ điển Anh, một kiểu thiết kế trang nghiêm với gạch đỏ và những cột trụ Corinthian khổng lồ màu trắng dựng lên sừng sững trong khoảng sân rộng có lát đá ở phía trước. Trần nhà của phòng khiêu vũ được sơn với những hình ảnh biểu tượng của mùa, tương xứng với mẫu bông lá cầu kỳ của sàn lát gỗ bóng loáng bên dưới. Hàng trăm vị khách đi thong thả bên dưới ánh sáng lung linh được tỏa ra bởi hai chùm đèn to nhất mà Amanda từng
Ngay khi vừa tới tức thì, Amanda đã được chào đón bởi người con trai cả của gia đình Stephensons, Kerwin, một người đàn ông to béo khoảng chừng ba mươi tuổi, ăn mặc trong bộ dạng thật lạ lùng. Có những cây kẹp kim cương chiếu lấp lánh được gắn vào tóc anh ta, và những chiếc khóa kim cương ở đôi giày, nút áo kim cương trên áo choàng, và những chiếc nhẫn nạm kim cương đeo ở mỗi ngón tay. Amanda không thề nhịn nổi, cứ nhìn chằm chằm vào hình ảnh khác thường của người đàn ông đã tự trang hoàng từng phần trên cơ thể mình với những món trang sức. Ra vẻ tự đắc, Stephenson lướt tay dọc thân trước chiếc áo choàng chiếu lấp lánh của mình và mỉm cười với cô. “Thật đặc biệt, đúng không nào?” anh ta hỏi. “Tôi có thể thấy cô bị lóa mắt bởi sự rực rỡ của tôi.”
“Tôi suýt bị đau mắt khi nhìn thấy anh,” Amanda khô khan đáp trả.
Hiểu lầm lời nhận xét là một sự khen ngợi, Stephenson nghiêng người gần hơn để thì thầm một cách bí ẩn, “Và cứ nghĩ đi, cô bạn thân mến … người phụ nữ may mắn cuối cùng kết hôn với tôi cũng sẽ được trang hoàng tương tự.”
Amanda uể oải mỉm cười, và nhận ra rằng mình là mục tiêu của vị chủ nhà vì những ánh mắt ghen tỵ từ những người phụ nữ chững chạc sẵn lòng kết hôn và những cuộc tấn công của họ. Cô ước gì có thể đảm bảo một lần nữa với cả đám bọn họ là cô chẳng có tý hứng thú với loại công tử bột hợm hĩ
Rủi thay, Stephenson không thể bị thuyết phục rời khỏi cô trong suốt bữa tối. Anh ta dường như đã quyết định Amanda nên được trao một vinh dự viết về chuyện đời tư của mình. “Việc đó sẽ khiến tôi hy sinh sự riêng tư quý giá,” anh ta suy ngẫm, đống nhẫn của anh lấp lánh khi bàn tay ngắn ngủn to béo cứ khư khư giữ chặt lấy cánh tay Amanda, “nhưng tôi không thể từ chối công chúng một câu chuyện mà họ vô cùng khao khát được nữa. Và chỉ có cô, quý cô Briars, mới có khả năng nắm bắt được bản chất của vấn đề. Chính là tôi. Tôi thề là cô sẽ thích thú được viết về tôi đấy. Có vẻ nó hầu như không giống như công việc.”
Amanda cuối cùng cũng chợt nhận ra chuyện này mới là lý do để cô được mời đến tòa lâu đài—hẳn gia đình này đã đồng ý cô là người được trao vinh dự viết về lai lịch người thừa kế sáng giá của họ.
“Anh thật tử tế,” cô thì thầm, bị giằng co giữa nổi giận và việc cười phá lên khi liếc nhìn xung quanh mình hòng tìm đường thoát thân nào đó. “Tuy nhiên, tôi phải nói anh biết mấy thể loại viết tiểu sử không phải là sở trường của tôi—”
“Chúng ta sẽ tìm một góc riêng tư,” anh ta cắt ngang lời cô, “và cùng ngồi với nhau cho đến cuối buổi tối khi tôi kể cho cô nghe về chuyện đời mình.”
Máu Amanda đông đặc lại khi nghĩ về viễn cảnh ấy. “Ngài Stephenson, tôi không th để những người phụ nữ khác không có được cơ hội ở cùng anh—”
“Họ sẽ phải tự an ủi mình thôi,” anh ta nói với tiếng thở dài hối tiếc. “Rốt cuộc, tôi chỉ có một—và trọn buổi tối này, cô Briars, tôi là của cô. Đi nào.”
Trong khi Amanda gần như bị kéo đến ghế trường kỷ nhỏ bằng nhung trong góc, thì cô đã nhìn thấy gương mặt tối sầm lại của Jack Devlin. Hình ảnh của anh làm cho trái tim cô chao đảo. Cô đã không biết anh sẽ tham dự buổi khiêu vũ này … tất cả việc cô có thể làm là không công khai nhìn trừng trừng vào anh. Jack thật điển trai, thậm chí còn sang trọng, trong bộ trang phục đen trang trọng của mình, mái tóc đen của anh chải xước ra sau. Anh đang đứng trong một nhóm đàn ông, và quan sát cô qua vành ly rượu branđi của mình với vẻ mặt thỏa mãn đầy chế giễu. Hàm răng trắng sáng lấp lánh trong nụ cười thoáng qua khi anh chứng kiến tình trạng gay go của cô.
Đột nhiên, nỗi khao khát của Amanda đã biến thành tức giận. Đồ đểu cáng xấu xa, cô trừng mắt nhìn anh ta trong khi bị Stephenson lôi đi sau hình dáng to béo của anh ta. Cô không nên bất ngờ Jack sẽ lấy làm thích thú khi thấy được sự bực bội của cô.
Amanda ngầm nổi điên trong lòng khi Stephenson cứ độc chiếm cô trong hai giờ tới, và khua môi múa mép về những khởi đầu, thành quả, và những quan điểm của anh ta cho đến khi cô ao ước muốn thét lên. Nhắp chút rượu pân từ ly, cô quan sát mọi người khác trong buổi tiệc đang vui vẻ khiêu vũ, cười đùa, và chuyện trò, trong khi cô lại bị mắc kẹt ở ghế trường kỷ với một tên ba hoa rỗng tuếch, ra vẻ kẻ cả.
Càng tệ hơn nữa, cứ mỗi lần có ai đó đi tới phía họ, và trông y như muốn giải thoát cho cô, thì Stephenson lại vẫy tay xua họ đi và tiếp tục việc nói chuyện huyên thuyên không ngớt với Amanda. Chỉ khi cô đang cân nhắc đến việc giả vờ bị ốm hay bị ngất đi để hòng thoát khỏi anh ta, và sự giúp đỡ đã đến từ người mà cô ít mong muốn nhất.
Jack đứng trước mặt họ với khuôn mặt kín bưng, và phớt lờ đi những nỗ lực xua anh đi khỏi của Stephenson. “Cô Briars,” anh rì rầm, “cô thích buổi tối này không?”
Stephenson đáp trả trước khi Amanda có thể lên tiếng. “Anh Devlin, anh có vinh dự là người đầu tiên được nghe một tin tốt lành,” anh ta reo mừng nói.
Devlin cong chân mày khi liếc nhìn qua Amanda. “Tin tốt lành gì vậy?”
“Tôi đã thuyết phục được cô Briars viết tiểu sử cho tôi rồi.”
“Vậy sao?” Devlin gởi đến Amanda tia nhìn khiển trách êm ái. “Cô Briars, có lẽ cô đã quên mình có những ràng buộc trong hợp đồng với tôi. Cho dù cô có nhiệt tình về chủ đề này đi nữa, thì cũng phải tạm gác lại một khoảng thời gian thôi.”
“Nếu anh đã nói vậy,” cô khẽ nói, gần như bị ngạt thở vì cảm giác khó chịu pha lẫn giữa sự bực bội và biết ơn. Cô thầm trao nhanh cho anh một thông điệp, tia nhìn của cô hứa hẹn đầy sự trả thù nếu anh không cứu nguy cô ngay lập tức.
Devlin cúi chào và đưa bàn tay đeo găng ra. “Chúng ta sẽ bàn về vấn đề này thêm nhé? Có thể trong một điệu van chẳng hạn?”
Amanda chẳng cần thúc giục nhiều hơn. Cô gần như bật dậy khỏi ghế tràng kỷ, rõ ràng là đã biến thành chỗ tra tấn hết sức hấp dẫn, và nắm lấy tay Devlin. “Được thôi, nếu anh nhất định muốn vậy.”
“Ồ, nhất định như vậy,” anh quả quyết với cô.
“Nhưng còn câu chuyện đời tôi …” Stephenson phản đối. “Tôi vẫn chưa nói xong những năm sống tại Oxford của mình …” Anh ta nói lắp bắp vì phẫn nộ khi Jack dẫn Amanda đi tới vòng tròn của những cặp đôi đang khiêu vũ với nhau trong phòng khách. Một điệu van sôi nổi trôi bồng bềnh trong không khí, nhưng giai điệu vui tươi của nó chỉ xoa dịu được chút ít cơn phát cáu của Amanda.
“Em không định cám ơn anh sao?” Jack hỏi. Anh nắm lấy bàn tay đeo găng của cô và trượt cánh tay quanh người
“Cám ơn về chuyện gì?” cô chanh chua đáp lại. Những cơ bắp chân bị gò bó của cô lên tiếng phản đối về viễn cảnh khiêu vũ sau khi ngồi hàng giờ liền ở ghế tràng kỷ, nhưng cô quá đỗi nhẹ nhõm khi rời khỏi người quấy rầy mình đến nỗi phớt lờ sự đau đớn.
“Về chuyện giải thoát em khỏi tay Stephenson chứ gì.”
“Anh đợi những hai tiếng mới làm mà,” cô nói cụt ngủn. “Anh sẽ không nhận được lời cám ơn từ em đâu.”
“Làm sao anh biết được em không thấy Stephenson hấp dẫn chứ?” anh hỏi với giọng hết sức ngây thơ. “Rất nhiều phụ nữ thấy anh ta hấp dẫn.”
“Ừ, vậy họ được hoan nghênh với anh ta. Anh đã để cho em bị giày vò bởi một tên ngu đần tự phụ nhất mà em từng gặp phải.”
“Anh ta là người đáng kính, có học thức, chưa kết hôn, và giàu có—em còn muốn gì nữa?”
“Anh ta chẳng có học thức,” Amanda bắt bẻ với thái độ dữ dội ít bị kiềm nén. “Hay chí ít, nếu có, thì kiến thức của anh ta chỉ bó buộc trong một chủ đề. Là chính bản thân
“Anh ta biết rất nhiều về đá quý,” Jack ôn tồn nhận xét.
Amanda muốn đá anh, ngay tại chỗ đó trước tất cả những cặp khiêu vũ. Như đọc được vẻ mặt của cô, Devlin bật cười và cố tỏ rõ ra hối lỗi. “Anh xin lỗi. Thật mà. Nào, anh sẽ đền bù cho em. Giờ hãy nói anh nghe xem ai là người em muốn gặp nhất tối nay, và anh sẽ giải quyết ngay tức khắc. Bất cứ ai và ngay lập tức.”
“Thôi đừng bận tậm,” cô miễn cưỡng nói. “Việc bị làm đối tượng cho Ngài Stephenson quá lâu đã khiến tâm trạng em trở nên tồi tệ. Em chỉ hợp ở cùng anh thôi.”
Đôi mắt anh lấp lánh với nụ cười ranh mãnh. “Thì khiêu vũ với anh vậy.”
Anh kéo cô vào nhảy điệu van bằng một động tác tuyệt vời, và bằng cách nào đó làm cân bằng sự khác biệt lớn về chiều cao của họ. Amanda bất chợi nhận ra anh cao làm sao, cùng với cơ thể mạnh mẽ bóng mượt của anh được che giấu trong bộ trang phục lịch sự dành cho buổi tối.
Quả đúng như cô mong đợi, anh là một người khiêu vũ xuất sắc, không chỉ thành thạo mà còn rất phong nhã. Anh dìu cô nhảy một cách vững chắc, không để lỡ một nhịp nào. Bàn tay anh vững chắc trên lưng cô, áp một lực vừa đủ đểẫn cô nhảy cùng.
Mùi vải hồ cứng trộn lẫn với mùi hương mằn mặn, sạch sẽ và thoang thoảng mùi nước hoa của làn da anh. Amanda ghét Jack có mùi thơm hơn rất nhiều so với bất kỳ người đàn ông nào mà cô quen biết. Giá mà cô có thể đóng chai mùi nước hoa ấy và đổ nó lên người của anh chàng nào đó.
Tiếng nhạc sôi nổi trôi lơ lửng quanh họ, và chính Amanda lại cảm thấy thật thư thái trong vòng ôm vững chãi của Devlin. Cô hiếm khi được khiêu vũ lúc còn trẻ, vì đa số đàn ông hình như đều nghĩ cô quá nghiêm trang để tận hưởng loại hình giải trí như thế này. Dẫu cho cô không hẳn là một cô gái không có ai mời nhảy, cô không phải là không có yêu cầu cao đối với một bạn nhảy.
Khi họ quay và xoay quanh giữa những cặp đôi khác, Amanda đã chú ý những thay đổi nhỏ xíu trên gương mặt Devlin. Trong vài tuần kể từ khi họ chia tay, anh dường như mất đi chút vui nhộn và vẻ ngang tàng. Anh trông có vẻ già hơn, với những đường cong vừa mới định hình trên hai bên miệng và đôi nếp nhăn thường xuyên xuất hiện giữa hai chân mày rậm của anh. Anh còn bị sụt cân, việc đó đã khiến xương má của anh bị nhô ra và làm nổi bật góc cạnh cứng cỏi của quai hàm. Và còn có những quầng thâm dưới đôi mắt đã minh chứng cho việc thiếu ngủ thường xuyên của anh.
“Anh trông mệt mỏi quá,” cô nói thẳng thừng. “Anh nên ngủ nhiều hơn.”
“Anh đã tiều tụy v muốn em,” anh nói bằng một giọng chế giễu nhẹ hững ngầm ám chỉ điều ngược lại. “Đó có phải câu trả lời em mong được nghe không?”
Cô cứng người lại trước lời chế nhạo nhẹ nhàng. “Buông em ra. Quai giày em bị lỏng ra rồi.”
“Chưa được.” Bàn tay anh vẫn giữ nguyên ngay chính giữa lưng cô. “Anh có vài tin tốt lành muốn chia sẻ cùng em. Số phát hành đầu tiên của Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo đã hoàn toàn bán hết. Lần đăng thứ hai được đặt số lượng nhiều đến nỗi anh định tăng gấp đôi số lượng in tháng này.”
“Ồ, đúng thật là tin tốt.” Nhưng niềm vui thích mà lẽ ra cô phải cảm nhận được đã bị loại bỏ bởi sự căng thẳng khủng khiếp kéo dài giữa hai người. “Jack, giày của em—”
“Chết tiệt,” anh thì thầm, dừng lại điệu van xoay vòng và dìu cô ra khỏi sàn nhảy.
Amanda nắm lấy cánh tay anh khi anh dẫn cô đến chiếc ghế mạ vàng được đặt ngay cạnh phòng khách. Thầm nguyền rủa đôi giày và dây ruy băng mỏng đang buộc vào mắt cá chân mình, cô cảm thấy nó đang tuột ra cho đến khi cô hầu như không thể đi tiếp được nữa.
“Ngồi đi,” câu ra lệnh cộc lốc của Jack vang lên, anh quỳ ống bên cạnh cô, với lấy bàn chân cô.
“Dừng lại,” Amanda quát lên, nhận ra họ đang thu hút nhiều tia nhìn tò mò thích thú.
Một vài vị khách còn thậm chí cười khúc khích bên dưới những cây quạt hoặc bàn tay đeo găng về cảnh tượng quý cô Amanda Briars đứng đắn đang được một tên chơi bời phóng đãng khét tiếng như Jack Devlin chăm sóc. “Người ta đang nhìn kìa,” cô nói bằng một giọng nhẹ nhàng hơn khi anh kéo đôi giày ra khỏi bàn chân cô.
“Đừng xù lông lên. Anh đã từng thấy dây ruy băng giày bị sút ra trước đây. Thực ra, có vài người phụ nữ thậm chí còn cố tình sắp đặt thế như một cái cớ để khoe mắt cá chân của mình với những bạn nhảy của họ.”
“Nếu anh đang ám chỉ tôi sẽ dùng cái lý do ngu xuẩn như thế để– để– thì, anh thậm chí còn tự cao tự đại đến mức không chịu nổi nhiều hơn tôi đã nghĩ!” Amanda đỏ bừng mặt vì xấu hổ và liếc nhìn anh khi anh bất chợt mỉm cười liếc xuống đôi giày mỏng manh.
“Tại sao, cô Briars,” anh rì rầm, “Em thật nhỏ mọn hết sức.”
Cô đã mua đôi giày nhảy này chỉ vì thói bốc đồng. Không giống như những đôi giày khác của cô, chúng được thiết kế không phải để dùng hay có chất lượng. Chúng hầu như không hơn gì một đôi giày đế mỏng và cao gần ba phân được giữ vào chân bằng một chút dải buộc và ruy băng, cùng với những bông hoa thêu nhỏ xíu ở mũi giày. Một trong những dây ruy băng lụa mỏng buộc chiếc giày vào mắt cá chân của cô bị rách ra làm hai, và Jack đã thắt nút hai chỗ đầu bị rách lại với nhau bằng vài động tác xoắn tay khéo léo.
Anh làm ra vẻ điềm tĩnh hoàn toàn khi mang giày vào lại chân cô và quấn dây ruy băng quanh mắt cá chân. Tuy nhiên, còn sót lại chút bỡn cợt lộ ra trong đôi mắt anh, điều đó hoàn toàn nói lên anh đang thích thú tận hưởng tình trạng bất lực của cô, và sự chú ý mà họ đang thu hút mọi người. Amanda cứ ngoảnh mặt đi, tập trung hết mức nhìn vào đôi bàn tay đang xoắn vào nhau trong lòng.
Devlin đã cẩn thận tránh để lộ ra ánh nhìn khiếm nhã đến mắt cá chân của Amanda khi anh mang lại giày cho cô, những ngón tay của anh thoáng khum quanh phía sau bàn chân của cô để giữ yên chúng. Cô không bao giờ thích đôi chân của mình, bởi vì chúng to và quá ngắn. Những bài thơ ca ngợi không bao giờ được viết về một người phụ nữ với hai mắt cá chân đúng sự thật, mà chỉ viết về những người có đôi chân thon nhỏ, xinh xắn. Hơn nữa, hai mắt cá chân tầm thường của cô thật nhạy cảm một cách quá mức, và cô không thể thôi run lên khi cảm nhận cái ôm chặt của những ngón tay của Devlin, hơi nóng của đôi bàn tay anh thấm xuyên qua vật chắn bằng vớ lụa của cô và thiêu đốt làn da bên dưới.
Sự đụng chạm chỉ là lướt qua, nhưng Amanda lại cảm thấy nó thấm sâu vào tận xương tủy. Cô thấy xấu hổ bởi sự khao khát tức thì của mình, và cái cách môi cô trở nên khô khốc, những dây thần kinh rung lên vì phấn khích đang chạy dọc xuyên suốt cơ thể cô. Đột nhiên, cô không quan tâm rằng họ đang trong đông ở phòng khách. Cô muốn ngồi sụp xuống mặt sàn bóng loáng cùng anh, ép miệng vào làn da anh, kéo mạnh sức nặng của anh đổ ập lên người cho đến khi cô cảm nhận được sự nóng bỏng thân mật của anh xuyên thẳng vào bên trong cơ thể mình. Những ý nghĩ nguyên sơ thi nhau chạy lướt qua đầu trong lúc cô ngồi trong khung cảnh lịch sự như thế này đã làm cô choáng váng khiếp sợ.
Jack thả bàn chân mang giày của cô ra và đứng dậy trước mặt cô. “Amanda,” anh khẽ nói. Cô cảm thấy tia nhìn của anh dán chặt vào cái đầu đang cúi xuống của mình.
Cô không thể nhìn lên anh, cũng hầu như không thể lên tiếng. “Làm ơn để em một mình,” cô cuối cùng cũng xoay sở thì thầm. “Xin anh đấy.”
Kỳ lạ thay, anh hình như hiểu được tình trạng khó xử của cô, nên sau khi trao cho cô cái gật đầu lịch sự, anh bỏ đi.
Amanda hít thở nhiều hơi dài để làm dịu lại những suy nghĩ của mình. Khoảng thời gian mà cô sống xa cách Jack đã không làm nguôi đi nỗi khao khát của cô đối với anh … Bị đắm chìm trong sự mong mỏi và cô độc đã khiến cô như rơi vào sự tuyệt vọng. Làm sao cô sẽ chịu đựng được những cuộc gặp gỡ hiếm hoi như thế với anh đây? Cô sẽ chịu đựng được tình trạng như thế này trong suốt quãng đời còn lại của mình không? Và nếu làm được, thì mọi chuyện rồi sẽ ra sao?
“Cô Briars
Một giọng nói trầm dễ chịu vang vào tai Amanda. Hướng tia nhìn đầy lo lắng của mình lên, cô trông thấy một gương mặt quen thuộc. Một người đàn ông cao ráo có mái tóc nâu-và-trắng đi lại gần cô, khuôn mặt có râu giản dị của anh ta càng nổi bật hơn nhờ nụ cười. Đôi mắt màu sô cô la của anh nheo lại bắt gặp sự ngập ngừng của cô. “Tôi không mong là cô sẽ nhớ ra tôi.” Anh ta nói theo kiểu khiêm tốn, “nhưng chúng ta đã gặp nhau ở buổi tiệc Giáng sinh của anh Devlin. Tôi—”
“Tất nhiên tôi nhớ chứ,” Amanda hơi mỉm cười nói, cảm thấy nhẹ nhõm khi tên anh ta vừa chợt xuất hiện trong đầu. Anh ta là một tác giả nổi tiếng về thơ ca trẻ em, và cũng là người mà cô đã chia sẻ mẩu đối thoại thú vị vào lễ Giáng sinh. “Gặp lại anh thật vui làm sao, Chú Hartley. Tôi hoàn toàn không biết anh sẽ tham dự tiệc tối nay đấy.”
Hartley chợt bật cười khi nghe cô sử dụng tên bút danh của mình. “Tôi không thể hiểu thấu được tại sao người phụ nữ quyến rũ nhất hiện diện nơi đây lại không khiêu vũ. Có lẽ cô sẽ chiếu cố tôi một điệu nhảy crađi nhé?”
Cô lắc đầu đầy tiếc nuối. “Tôi e là mấy sợi dây buộc giày phải của mình sẽ không chịu đâu. Tôi sẽ thật may mắn nếu có thể xoay sở giữ yên cái thứ chết tiệt trên chân mình trong khoảng thời gian còn lại của buổi tối.”
Hartley chăm chú nhìn cô theo cái kiểu của người đàn ông không chắc chắn liệu mình đã bị cự tuyệt hay không. Amanda làm giảm nhẹ sự bất an của bằng cách trao cho anh một nụ cười khác. “Tuy nhiên,” cô nói thêm, “Tôi tin mình có thể xoay sở tự đi được đến bàn ăn nhẹ, nếu anh tốt bụng hộ tống tôi?”
“Tôi sẽ rất vui,” âm giọng thật thà của anh đáp trả lại, và anh giơ cánh tay mình ra bằng một tác phong thật nhã nhặn. “Tôi đã rất hy vong gặp lại cô lần nữa sau cuộc trò chuyện của chúng ta tại buổi tiệc Giáng Sinh của anh Devlin,” anh ta nói khi họ bước đi chậm rãi đến phòng giải lao. “Thật không may, coi bộ dạo gần đây cô không ra ngoài xã giao thường xuyên nhỉ.”
Amanda ném cho anh tia nhìn sắc lẻm, và băn khoăn tự hỏi liệu anh có nghe được những lời đồn đại về chuyện tình của cô với Jack không. Nhưng vẻ mặt của Hartley thật tử tế và lịch sự, chẳng hề có chút buộc tội hay nói bóng gió gì cả. “Tôi đang bận rộn với công việc,” cô chợt nói, cố gắng xua đi sự dằn vặt của hổ thẹn đột nhiên ập đến … đây là lần đầu tiên trong đời cô nếm trải qua cảm xúc như thế này.
“Dĩ nhiên rồi, người phụ nữ rất có tài như cô … thì cần phải có thời gian để tạo ra một tác phẩm để đời chứ.” Hartley đưa cô đến bàn ăn nhẹ và ra hiệu cho người phục vụ lấy cho cô một đĩa.
“Còn anh thì sao?” Amanda hỏi. “Anh có đang viết thêm bài thơ về trẻ em nữa không?”
“Tôi e là không,” Hartley vui vẻ nói. “Tôi đang dành hầu hết thời gian của mình ở cùng em gái và đám con của em ấy. Em ấy có năm bé gái và hai bé trai, tất cả bọn trẻ đều có cặp mắt sáng và tinh nghịch như một đám sói con.”
“Anh thích trẻ con,” Amanda nhận xét với một chút thắc mắc.
“Ồ, chính xác. Trẻ con có cách nhắc nhở người ta về mục đích thực sự của cuộc sống.”
“Là mục đích gì?”
“Tại sao à, tất nhiên là để yêu và được yêu rồi.”
Amanda bị giật mình bởi tính chân thật giản đơn của anh ta. Cô cảm giác như có một nụ cười kinh ngạc nở trên môi mình. Thật đặc biệt làm sao khi tìm được một người đàn ông không quá sợ hãi về mặt tình cảm.
Đôi mắt nâu của Hartley thật điềm tĩnh và ấm áp, nhưng miệng anh mềm đi vì nuối tiếc giữa hàng râu quai nón gọn gàng khi anh tiếp tục nói. “Người vợ quá cố và tôi không bao giờ có thể có con, điều đó làm cả hai chúng tôi thật thất vọng. Một ngôi nhà không có trẻ con có thể quả thật yên tĩnh.”
Trong lúc họ di chuyển dọc theo hàng để thức uống, Amanda vẫn còn mỉm cười. Hartley là một ấn tượng, tử tế và thông minh, và hấp dẫn bất kể anh thiếu đi vẻ điển trai thực sự. Có cái gì đó về khuôn mặt to cân đối của anh, với cái mũi to và đôi mắt nâu tuyệt đẹp, mà cô thấy hoàn toàn hấp dẫn. Đó là khuôn mặt mà người ta có thể ngắm nhìn mỗi ngày mà không bao giờ thấy chán. Cô đã bị Jack Devlin làm cho lóa mắt cả lên nên không chú ý đến Hartley trước đó. Được thôi, cô thầm tự thề với lòng mình là sẽ không mắc phải một sai lầm như thế lần nữa.
“Có lẽ cô sẽ cho phép tôi thỉnh thoảng ghé thăm cô chứ,” Hartley đề nghị. “Tôi sẽ thích mời cô đi hóng gió trong xe ngựa với tôi khi tiết trời thay đổi.”
Charles Hartley không phải là một vị anh hùng hão, không phải là nhân vật táo bạo ở trong sách, nhưng lại là một anh chàng chín chắn điềm tĩnh chia sẻ sở thích với cô. Hartley sẽ không bao giờ làm cô bất ngờ phải lòng anh, mà sẽ giúp cô bình tĩnh. Dẫu cho anh không phải kiểu người được xem là hào hứng, nhưng Amanda đã trải qua đủ hào hứng trong cuộc tình chóng vánh của cô với Jack Devlin để giữ mãi suốt cả cuộc đời. Giờ đây cô muốn một thứ gì đó—một ai đó—có thể tin cậy được và chân thật, một người dường như có hoài bão chính sẽ hướng tới một cuộc sống bình thường vui vẻ.
“Tôi sẽ rất thích điều đó,” Amanda nói, và trước sự khuây khỏa của bản thân, cô đã sớm phát hiện ra trong khi làm người bạn đồng hành đầy lo lắng của Charles Hartley, thì cô có thể gạt bỏ tất cả mọi suy nghĩ về Jack Devlin ra khỏi tâm trí của mình.