Đọc truyện Hàng Xóm Đừng Sờ Lung Tung – Chương 4
Edit: SamLeo
Lại là thứ hai đau khổ.
Môn học của Trình Hải Dương rất nhiều, nào là môn tự chọn bắt buộc, tóm lại một tuần lễ tràn đầy lịch học. Một ngày cả người cũng cực kỳ mệt mỏi, chỉ có lên mạng mới có thể gửi gắm tinh thần cậu.
Lấy sách bài tập ngữ pháp, Trình Hải Dương vừa xem Weibo vừa làm bài tập.
Leo lên Weibo tin nhắn đã là mấy chục dòng, như thế tâm tình Trình Hải Dương rất không tệ, tự động loại bỏ tất cả sáo ngữ 【 Hải Dương sama thật giỏi 】 … linh tinh, Trình Hải Dương thấy một người thêm V nhắn lại.
【ca khúc mới của Hải Dương rất không tồi mà, PV quá tuyệt vời, cầu phương thức GD của Tiên Mạch ~】
Trình Hải Dương mất hứng bĩu môi, điểm mở Weibo người nọ ngắm ngắm.
Tên weibo là Trì Nhai, thêm V, lời thuyết minh là cái gì cái gì nghề nghiệp ca sĩ hát chính của ban nhạc nào nào đó. Trình Hải Dương đối với người này cũng từng nghe qua, nghe một hai bài hát của hắn, thanh âm là thanh âm mềm mại của thiếu niên, là kiểu luôn có thể làm cho một đám con gái kêu thật dễ thương thật dễ thương. Nhưng cũng không phải là cái loại Trình Hải Dương tán thưởng.
Trên màn hình Weibo tràn đầy hôm nay ăn cái gì a, vừa lại cùng ai đi ra ngoài hả, còn yêu cầu tung ảnh, người thì lớn lên cao cao đẹp trai đẹp trai, nhưng Trình Hải Dương nhìn liền cảm thấy phiền chán.
【 cậu tìm Tiên Mạch làm gì? 】
Đối phương lật tức đáp lại.
【 ca khúc mới của tôi muốn tìm Tiên Mạch làm PV, PV của Tiên Mạch thật sự là quá tuyệt vời! 】
Lời này thốt ra, Trình Hải Dương càng thêm không thoải mái.
Tiên Mạch chính là họa sĩ ngự dụng của cậu, sao có thể làm PV cho người khác? Kháo! Càng nghĩ càng khó chịu. Nhưng loại chuyện này, đến lúc đó người ta trực tiếp liên lạc với Tiên Mạch, nói đi tìm mình mình không cho cũng không tốt.
Nghĩ nghĩ như vậy, Trình Hải Dương có phần vui mừng vì Tiên Mạch không dùng Weibo, nếu không không biết có bao nhiêu người đến quyến rũ, nói không chừng sẽ không phải họa sĩ ngự dụng của mình rồi. Mặc dù ngự dụng này cũng là tự nhận.
【 Tiên Mạch… Mau ra đây. 】
【? 】
【 có người tìm anh làm PV, muốn phương thức liên lạc của anh, cho hay không cho hả. 】
【 oh. Tùy ý. 】
【 tùy ý là cho hay là không cho =A =】
【 chính là cậu thích cho thì cho. 】
Nhìn lời Tiên Mạch gửi tới trên màn hình, Trình Hải Dương vò vò đầu trố mắt cười khúc khích một trận. Muốn quyến rũ Tiên Mạch đều phải được thông qua phê chuẩn của mình. Vậy rốt cuộc là cho hay không cho đay? Cho dường như bản thân rất không dễ chịu, không cho lại hình như rất nhỏ mọn.
Hay là cho đi.
【XX8017264】
【 cám ơn Hải Dương nhé. 】
Hừ, Tiên Mạch mới sẽ không làm PV cho cậu đâu, cái đồ làm màu. Nội tâm đúng là nghĩ như vậy, nhưng Trình Hải Dương vẫn hồi âm nhìn qua như nói chuyện với bạn vô cùng tốt:
【 không có chi =3=】
Trình Hải Dương tắt Weibo, mở cửa sổ mới xem phim hoạt hình, tiếp tục làm bài tập.
Nhưng trong lòng càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng không thoải mái, có nên biết Tiên Mạch có đồng ý làm PV cho cậu trai đó hay không? Không nên không nên! Nghĩ nghĩ như vậy đã khó chịu tới cực điểm rồi.
Do dự thật lâu, Trình Hải Dương ở trên Q buzz Tiên Mạch một cái.
【? 】
【 Anh đáp ứng Trì gì gì làm PV rồi sao? 】
【 từ chối rồi. 】
【 tại sao 0 0】
【 cậu rất muốn tôi làm cho cậu ta à? 】
【 không phải. Ai nha tùy ý anh thôi. 】
【 uh. 】
Nội tâm hình như dễ chịu một chút. Trình Hải Dương cười tủm tỉm khép lại sách ngữ pháp, lập tức lên Weibo phát tin mở ca hội.
【 hôm nay tâm tình tốt, mọi người muốn nghe cái gì nào! 】
Trình Hải Dương thảo luận ở YY, lúc này mới mười một giờ, lập tức người đã bùng nổ rồi.
【 Hải Dương sama yêu cầu trực tiếp ca khúc mới a! 】
【 đúng đúng đúng! Yêu cầu trực tiếp ca khúc mới a! 】
【 Được a. 】
Trình Hải Dương không nói hai lời, mở nhạc đệm bắt đầu hát. Hát hát, trên QQ đột nhiên vang lên, vừa nhìn hình cái đầu nhỏ ở góc dưới bên phải, cư nhiên là Tiên Mạch.
【 như thế nào ca hội buổi tối? 】
【 tâm tình tốt mà ~】
【 oh. 】
【 không đến nghe sao? 】
【 không đến được, phải làm việc. 】
Trong cuộc sống Tiên Mạch là người học thiết kế đồ họa, cái này Trình Hải Dương đã biết, nghe y nói như vậy, hẳn chính là đang vẽ gấp, hơn nửa đêm như thế, thật đúng là vất vả a. Không trả lời tin của Tiên Mạch nữa, Trình Hải Dương đang càng hát càng hăng trên YY.
“Bang bang bang!”
Một tiếng sau, hàng xóm cách vách quả nhiên chịu không được kiểu ca hát gào thét high decibel của Trình Hải Dương, mạnh mẽ gõ cửa, giống như Trình Hải Dương tối nay đi mở cửa, y sẽ đổi đá.
Thật sự là đáng ghét.
Trình Hải Dương lập tức tắt mic, chạy đi mở cửa: “Ách…”
“Cậu có kết thúc hay không? Không mấy ngày buổi tối cứ phải rống một tiếng!”
“Xin lỗi xin lỗi!” Trình Hải Dương vội vàng nhận lỗi, còn thiếu gật đầu cúi người thôi, nếu có cái đuôi chắc lúc này cũng phải ra sức quẫy quẫy mới có thể xin vui.
“Cậu nghĩ rằng tôi không biết cậu đóng cửa lại cũng tiếp tục ầm ĩ sao? Đủ rồi đi! Tháng sau tôi sẽ chuyển đi cậu tháng này hãy tha cho tôi đi!” chàng trai nhà hàng xóm đen mặt, nhíu mày, Trình Hải Dương tránh né ánh mắt phẫn nộ của y, nhìn mũi cao thẳng cùng đôi môi trắng bạc, không biết nói thế nào mới tốt đây: “Thật sự xin lỗi…”
Chàng trai nhà hàng xóm, từ lần đầu tiên Trình Hải Dương gặp mặt chính là vành mắt đen dày, cho dù là buổi tối vẫn có thể nhìn ra làn da tái nhợt của y, đặc biệt là môi, một chút màu máu cũng không có, vừa nhìn chính là kết quả làm việc vất vả quá độ mà không nghỉ ngơi tốt. Vừa nghĩ như vậy Trình Hải Dương dường như có chút áy náy, xấu hổ cúi đầu, cũng sắp chôn vào trong cổ áo rồi.
“Quên đi. Cậu nhỏ tiếng một chút.” Chàng trai nhìn Trình Hải Dương bộ dáng cô dâu nhỏ, không tự giác có chút mềm lòng, cũng không có ý định tiếp tục truy đến kết quả gì, xoay người đi.
Trình Hải Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sợ hàng xóm lại phát hỏa.
【 Hải Dương sao lâu thế hả. 】
【 Thật ngại ~ hàng xóm nổi giận rồi, cho nên… 】
【 Không có gì không có gì! 】
Mở mic bắt đầu hát Trình Hải Dương đã hoàn toàn đem rống giận của hàng xóm ném sau đầu, âm lượng càng lúc càng lớn, hát càng ngày càng say, cho đến ba giờ mới lưu luyến thoát mạng tắt computer. Không có biện pháp ngày mai còn phải đi học, nếu không Trình Hải Dương chắc có thể chơi tới sáng.
Nhưng khi lên giường, toàn bộ buồn ngủ đều biến mất.
Đột nhiên nhớ tới chuyện Tiên Mạch. Không biết Tiên Mạch từ chối như thế nào a? Ôi, nếu Tiên Mạch lúc ấy đồng ý bản thân sẽ tức giận lông gà vỏ tỏi hay không… lăn qua lộn lại, trái lo phải nghĩ, đầy đầu óc đều là chàng trai ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy, chỉ có thể tưởng tượng có một đôi tay thon dài, Trình Hải Dương cũng cảm giác được bản thân sắp biến chứng rồi.
“Má ơi! Mình sẽ không là thích y rồi chứ? Tình yêu qua mạng? Nam nam? Đây chính là tiết mục hủ nữ mới nghĩ ra a!” Trình Hải Dương ôm chăn mền lăn lăn trên cái giường đơn chật hẹp, “Kháo! Càng nghĩ càng thái quá rồi!”
Suy nghĩ hồi lâu, Trình Hải Dương cầm điện thoại di động gọi cho Lâm Sâm.
“Này?” thanh âm Lâm Sâm uể oải từ đầu kia điện thoại truyền đến, vừa nghe chính là trong lúc ngủ mơ bị một cuộc điện thoại của Trình Hải Dương đánh thức rất khó chịu, “anh hai Hải Dương mày nửa đêm không ngủ được gọi điện thoại cho tao làm lông gà hả?”
“Bố mày gọi mày dậy đi WC!”
“Bệnh thần kinh… ngày mai tao hết môn rồi!”
“Ôi chao… mày nói tao nếu yêu qua mạng thì làm sao bây giờ?”
“Hơn nửa đêm mày uống say a?”
“Ai uống say! Bố mày hỏi mày làm sao bây giờ!”
“Yêu qua mạng thì yêu đi… nhanh chóng hạ gục chỗ 龘 đi chứ mày mau mau đi!”
“Biến thái! Lâm Sâm tao hôm nay mới phát hiện mày háo sắc như vậy…”
“Cám ơn quá khen, tao không nghe mày kể chuyện xưa nữa… Bái!”
“Mày!” “Đô đô đô…”
Trình Hải Dương nói còn chưa nói hết, đầu kia điện thoại vang lên âm thanh bận tắt máy, hiển nhiên Lâm Sâm thật sự cúp điện thoại.
“Kháo! Thật không phải bạn bè!”