HÀNG TRÍ NỮ XỨNG, ONLINE CHỜ CHẾT

Chương 19: Nữ Phụ Ác Độc Điên Cuồng Yêu (1)


Đọc truyện HÀNG TRÍ NỮ XỨNG, ONLINE CHỜ CHẾT – Chương 19: Nữ Phụ Ác Độc Điên Cuồng Yêu (1)

“Diệp Vi, xin, xin lỗi, xin cô…… Tha thứ cho tôi!”

Trong phòng bệnh, cô gái một thân váy dài màu trắng đứng ở trước giường bệnh, hai tay cô ta gắt gao xoắn lại với nhau, cúi đầu, không tình nguyện xin lỗi với người con gái đang nằm ở trên giường bệnh.

Bởi vì quá mức không cam lòng, bởi vì là bị ép buộc không biết làm sao, toàn bộ cơ thể cô ta run rẩy hơi nhẹ, thoạt nhìn yếu ớt lại vô tội, làm người ta muốn tiến đến rồi ôm vào trong lồng ngực mà an ủi.

Diệp Vi rảnh rỗi nằm ở đằng kia, từ từ nói: “Tha thứ cho cô? Tha thứ cô cái gì?”

Cô gái càng thêm khuất nhục (áp bức và lăng nhục): “Tôi, tôi không nên đẩy cô…… Thật xin lỗi!”

Diệp Vi không sao cả à một tiếng: “Cô biết sai thì tốt rồi.”

Chính bởi cái bộ dáng không sao này của cô, cô gái nhìn đến trong lòng càng phẫn nộ thêm, rõ ràng cô ta không có đẩy Diệp Vi, là Diệp Vi hãm hại bôi nhọ cô ta!

Lúc đó cô ta đang đi làm, là tổ trưởng đột nhiên kêu cô ta qua đó, ai ngờ người chờ cô ta vậy mà lại là Diệp Vi, câu đầu tiên cô nói chính là cô ta bị đuổi việc, muốn cô ta lập tức rời khỏi Chung thị.

Chung thị là xí nghiệp điện tử hàng đầu, thật vất vả cô ta mới nhận được thông báo tuyển dụng tiến vào làm việc, sao có thể tùy tùy tiện tiện đã từ chức? Cô ta không chút suy nghĩ đã cự tuyệt, Diệp Vi lại thẹn quá thành giận, nhục mạ cô ta không biết chừng mực ở lại Chung thị là vì muốn câu dẫn kẻ ngốc, cuối cùng vậy mà còn muốn đánh cô ta! Thẩm Oánh Oánh làm sao nguyện ý để người ta đánh vô duyên vô cớ, bàn tay phản xạ có điều kiện bắt được tay Diệp Vi.

Lại không nghĩ tới tâm cơ Diệp Vi thâm trầm, không chỉ không có thu tay lại, ngược lại che trái tim lại rồi kêu đau, nói là bệnh tim tái phát, đổi trắng thay đen, nói là cô ta khi dễ cô!

Đối mặt với nghi ngờ của mọi người, Thẩm Oánh Oánh hết đường chối cãi, bị làm cho tức giận đến gần chết.

Lúc sau Diệp Vi được đưa đến bệnh viện, Thẩm Oánh Oánh bị ép buộc không biết làm sao, chỉ có thể tới đây xin lỗi.

Cô ta không thể không khuất phục, bởi vì cha mẹ của cô ta còn đang làm việc dưới trướng Diệp thị, nếu cô ta không xin lỗi, khi đó sẽ liên lụy đến người nhà mất đi công việc, cô ta cũng không muốn để cha mẹ tuổi già mà còn bị người khác vũ nhục. Trừ việc đó ra, còn bởi vì Diệp Vi là vị hôn thê của gia chủ hiện tại của Chung thị – Chung Thận!

Cô ta cũng không rõ, trong truyền thuyết Chung Thận là nhân vật cực kỳ lợi hại, hắn được người trong vòng khen ngợi là thiên tài kinh doanh, làm người còn cực kỳ khiêm tốn, không hoa tâm, không lợi dụng tình cảm, hắn quá xuất sắc, là tồn tại mà vô số người nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Nhưng cố tình ánh mắt lại không tốt, có một vị hôn thê cực phẩm.

Cũng không biết Chung Thận coi trọng cái gì của Diệp Vi? Mặt sao?


Quả thật Diệp Vi lớn lên rất xinh đẹp, bàn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to sương mù mênh mông, cái mũi thanh tú cao thẳng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, khi cười rộ lên thoạt nhìn vừa xinh đẹp lại đáng yêu, nguyên nhân bởi vì bệnh tim mà làm cho cô mười phần yếu ớt, càng tăng thêm vài phần yếu đuối xinh đẹp ―― trước khi Diệp Vi hãm hại cô ta, thật sự là cô ta đã nghĩ như vậy.

Sau khi Diệp Vi hãm hại cô ta, cô ta liền cảm thấy Diệp Vi là một người phụ nữ rắn rết, lớn lên xinh đẹp như thế nào, tâm địa lại ác độc như thế đó.

Cũng không biết Chung Thận có biết gương mặt thật của Diệp Vi hay không?

Nếu đã biết, hắn còn sẽ sẵn lòng cưới cô ta sao?

Ngụy Phượng Quỳnh ngồi ở đầu giường mở miệng trước: “Thẩm Oánh Oánh, là ai cho cô lá gan dám tổn thương Vi Vi của chúng tôi, cô phải biết rằng cho dù mười cái mạng của cô so với một đầu ngón tay của Vi Vi nhà chúng tôi còn kém hơn! Cô cho rằng một câu thật xin lỗi là có thể đền bù tổn thương cô gây ra với Vi Vi của chúng tôi sao?”

Thẩm Oánh Oánh cúi đầu, trong lòng càng thêm khuất nhục, rõ ràng là Diệp Vi khi dễ cô ta hãm hại cô ta, nhưng cô ta lại không thể nói ra một câu phản bác, bởi vì lời khuyên của tổ trưởng còn ở bên tai.

Diệp Vi không phải người khác, cô chính là vị hôn thê của Chung Thận, đắc tội cô, còn nghĩ có thể làm việc ở Chung thị?

Thẩm Oánh Oánh muốn làm việc ở Chung thị, nhưng cũng không phải là vì ngoài công ty này thì không được, nhưng cô ta lại không nỡ rời đi, bởi vì cô ta gặp được người đàn ông kia ở tầng cao nhất của công ty.

Dung mạo người đàn ông kia anh tuấn, trầm mặc ít lời, nhìn như không dễ gần gũi, nhưng ở thời điểm công việc của cô ta gặp phải vấn đề khó khăn thì sẽ chỉ điểm cho cô ta. Lại vài lần tiếp xúc, dần dần, cô ta phát hiện bản thân đã thích hắn, cô ta thích hắn trầm mặc, thích hắn tự tin, thích vẻ bình tĩnh của hắn khi chỉ điểm công việc cho cô ta.

Từ khi phát hiện tâm ý của bản thân, cô ta có chút hoảng loạn, lại không dám để cho đối phương phát hiện ra cái gì, một khi có cơ hội cô ta lại chạy lên tầng cao nhất, lại không phải lần nào cũng có thể gặp được hắn

Cô ta không có cách nào liên lạc với hắn, thậm chí ngay cả tên của hắn cũng không biết.

Cô ta chỉ có thể suy đoán từ lời nói của đối phương, hắn là người ở tầng 32, làm việc ở văn phòng tổng giám đốc, hẳn là trợ lý làm các loại của Chung Thận.

Có thể làm việc ở bên người Chung Thận, năng lực đương nhiên sẽ không kém.

Nếu rời khỏi Chung thị, vậy không còn cơ hội gặp được hắn.

Đây cũng là lý do duy nhất làm cô ta không thể không khuất phục.


Ngụy Phượng Quỳnh bà ấy vừa mới làm móng tay, vừa hồng vừa nhọn, thoạt nhìn rất dọa người, bà ấy có chút phiền chán lại có chút đắc ý chỉ vào Thẩm Oánh Oánh nói: “Tôi nói cho cô biết, nếu con gái của tôi có sơ xuất gì, cô với người nhà của cô cũng đừng nghĩ sẽ được sống tốt!”

Rốt cuộc Thẩm Oánh Oánh cũng ngẩng đầu, cố gắng dựa vào lý lẽ nói: “Cha mẹ tôi không có sai, bọn họ nỗ lực làm việc, nỗ lực tồn tại, cũng không có làm bất cứ sự việc thương thiên hại lý (*) gì, bà không thể tùy ý tổn thương bọn họ.”

(*) Thương thiên hại lý – 伤天害理: Chuyện sai trái, vi phạm đạo lý.

Ngụy Phượng Quỳnh bị người ta cãi lại như vậy, trong lòng bất mãn, lập tức cười lạnh một tiếng: “A, tôi cho cô nói chuyện sao? Tôi muốn làm cái gì thì làm cái đó, còn không tới lượt cô tới quản, có tin tôi bây giờ sẽ sai người đuổi việc bọn họ hay không!”

Thẩm Oánh Oánh cắn cắn môi: “Bà tùy ý xử trí nhân viên như vậy, sẽ không sợ làm cho lòng cấp dưới sợ hãi thất vọng sao?”

“Thất vọng buồn lòng? Chỉ cần có tiền, còn sợ không tuyển được người? Nếu là cô không làm, còn rất nhiều người sẵn lòng làm.”

“……”

“Thẩm Oánh Oánh, nếu cô thật sự vì muốn tốt cho cha mẹ cô, ngay lập tức từ chức ở Chung thị, vĩnh viễn đừng xuất hiện lại ở trước mặt chúng tôi! Nếu không cô đừng mong nhận được gì tốt!”

“Thật sự là tôi rất để ý công việc này.” Thẩm Oánh Oánh dùng tình cảm để lay động, dùng lý lẽ để thuyết phục, ý đồ làm cho Ngụy Phượng Quỳnh hiểu cô ta, “Tôi chỉ là một người bình thường, không giống các người, ngay từ nhỏ đã có gia thế tốt đẹp, không cần nỗ lực cũng có thể sống rất tốt, tôi không thể, nếu tôi không nỗ lực làm việc, thì sẽ không có tiền ăn cơm, không có tiền khám bệnh, không có tiền chăm sóc cho cha mẹ tuổi già, tôi cần công việc này.”

Ngụy Phượng Quỳnh cười: “Được thôi, tôi đã hiểu, cùng lắm thì cho cô một tấm chi phí nghỉ việc.”

Thẩm Oánh Oánh trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt bị vũ nhục có chút khó xử: “Bà, bà thật quá đáng!”

Cô ta thế nào cũng không nghĩ tới, vậy mà Ngụy Phượng Quỳnh còn muốn ngang ngược vô lý hơn so với Diệp Vi!

Diệp Vi ôm ngực nói: “Chúng tôi như thế nào lại quá đáng? Chúng tôi cho cô tiền còn quá đáng? Cô đừng không biết tốt xấu.”

Thẩm Oánh Oánh trách móc nói: “Cô đừng nói dối, các người làm thế này chẳng lẽ không quá đáng sao? Các người đây là muốn cưỡng ép tôi làm chuyện tôi không muốn làm!”

Diệp Vi: “Cô cũng biết là tôi cưỡng ép cô? Cô nói, cô có quyền từ chối tôi sao? Cô không có quyền từ chối tôi, mà tôi còn sẵn lòng cho cô một tấm chi phí nghỉ việc, cô không cảm thấy chúng tôi đã rất tốt sao? Nếu là đổi thành người khác, cô cho rằng có thể dễ dàng như vậy sao?”


“Tôi không rõ, tôi đắc tội cô chỗ nào, tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy?”

“Cô chỉ cần biết, cô nên cút đi là được.”

Nguyên chủ cũng là trong lúc vô tình phát hiện được Thẩm Oánh Oánh lại có liên quan tới Chung Thận, mà càng khôi hài chính là, Thẩm Oánh Oánh lại không biết Chung Thận chính là Chung Thận, cho nên nguyên chủ càng không thể đem sự thật nói cho Thẩm Oánh Oánh, trong lòng chỉ muốn lén lút đuổi cô ta đi.

“Nếu cô nói không muốn cút, tôi cũng chỉ có thể mời một người khác cút.” Diệp Vi có ý khác, quả nhiên thấy vẻ mặt Thẩm Oánh Oánh lộ ra bối rối.

Thẩm Oánh Oánh gấp đến độ nước mắt cũng muốn rơi xuống, cặp mắt đen tuyền kia chứa đầy nước mắt, nước mắt lưng tròng, trừng lớn nhìn Ngụy Phượng Quỳnh với Diệp Vi, ngang ngược không muốn chịu thua rồi lại không thể không chịu thua.

Đúng vào lúc này, cửa phòng đang đóng chặt bị mở ra.

Người đàn ông một thân màu đen xuất hiện ở cửa, dáng người hắn thẳng tắp, cao lớn anh tuấn, khí chất phi phàm, sống mũi đeo một bộ mắt kính màu bạc, đôi mắt âm u lãnh đạm ẩn dưới mắt kính mỏng.

Thoạt nhìn cả người hắn không chút cẩu thả, cẩn thận đến mức ngay cả chiếc cúc ở tay áo cũng cài đến chính xác.

Thẩm Oánh Oánh đang nước mắt lưng tròng lại có chút kinh hỉ cùng ngoài ý muốn, là hắn!

Hắn nghe được tin tức, tới cứu cô ta sao?

Thẩm Oánh Oánh có chút vui vẻ, lại có chút lo lắng, dù sao Ngụy Phượng Quỳnh với Diệp Vi cũng cực kỳ không nói lý, nếu bởi vì cô ta mà đắc tội vớiChung Thận, vậy phải làm sao bây giờ?

Suy nghĩ một chút, lại hạ quyết tâm, lúc này đây, có lẽ bọn họ nên chính thức tự giới thiệu, bằng không gặp được tình huống như ngày hôm nay vậy, cô ta sẽ phải bỏ qua hắn.

Nơi này cô ta đang nghĩ ngợi, vậy mà Ngụy Phượng Quỳnh lại đứng lên, còn cười khanh khách nói: “Tiểu Thận, con đã đến rồi, là tới xem Vi Vi sao, bác sĩ đã tới kiểm tra qua cho Vi Vi, uống thuốc xong đã khá hơn nhiều, con đừng lo lắng.”

Diệp Vi cũng cười vô cùng dịu dàng, nói xin lỗi lại làm hắn lo lắng, “Thẩm Oánh Oánh đã nói xin lỗi với em, em tạm thời tha thứ cho cô ấy.”

Thẩm Oánh Oánh choáng váng, cô ta nhìn người đàn ông trước mắt: “Tiểu Thận?”

Cô ta cực kỳ kinh ngạc, bỗng nhiên hiểu ra gì trừng lớn đôi mắt, lẩm bẩm nói: “Tiểu Thận, Chung Thận? Thì ra anh là Chung Thận……”

Chung Thận nhìn cô, vẻ mặt khó lường.

Diệp Vi nằm ở trên giường bệnh, nhìn Chung Thận, lại nhìn nhìn Thẩm Oánh Oánh.


Một màn này có thể nói là màn cao trào mà người đọc mong muốn từ lâu, tiểu người vừa mới vào làm thì gặp Boss tổng tài, lúc đó tiểu người mới còn không biết thân phận thật sự của Boss, cho là đối phương là người làm công giống cô ta, liền đem đối phương trở thành bạn tốt tri kỷ, không có gì giấu diếm với hắn, không có chuyện gì là không nói, chân thành mà hướng tới.

Mà Boss cũng động chút tâm tư với tiểu người mới đơn thuần cứng cỏi, ban đầu là tò mò càng về sau lại thích.

Bởi vậy mà hai người mở ra một đoạn câu chuyện tình yêu lãng mạn.

Mà cái câu chuyện tình yêu lãng mạn này, cũng sẽ có một hai người không có mắt tới góp một viên gạch cho con đường tình yêu của bọn họ ―― Diệp Vi chính là cái người không có mắt này.

Thân phận hiện tại của cô là vị hôn thê của Chung Thận, một người mắc bệnh tim, thân thể yếu ớt không biết khi nào sẽ chết.

Ở cốt truyện, tuy rằng Diệp Vi là vị hôn thê của Chung Thận, nhưng Chung Thận cũng không thích cô, hai người cũng không phải bởi vì tình yêu mà đính hôn.

Chung Thận là điển hình của người cuồng công việc, trừ bỏ công việc, hắn đối với việc gì cũng lạnh nhạt, giống như là một máy móc không có tình cảm chỉ có công việc, hắn đối với vợ tương lai càng không có yêu cầu gì, bởi vì hắn cho rằng bản thân sẽ không yêu bất kỳ người nào, cho nên đối với đối tượng kết hôn, hắn cũng không có yêu cầu đặc biệt, hắn cho rằng kết hôn với ai cũng giống nhau, chỉ cần không gây phiền toái cho hắn là được.

Cho nên ở thời điểm hai nhà Chung Diệp thương lượng chuyện liên hôn, hắn không có phản đối, mà nguyên chủ vốn thích Chung Thận, tự nhiên vui sướng vạn phần.

Ai cũng không nghĩ tới, Chung Thận trừ bỏ dành cho công việc mười hai vạn phần nhiệt tình sẽ thích một tay mơ mới nhận chức, Diệp Vi càng không nghĩ tới, người đàn ông được cô coi như thần mà sùng bái vậy mà sẽ thích một người làm việc hay nói chuyện cũng kêu kêu quát quát, khí chất không hề đáng nói giống như một cây cỏ bên đường! Lại còn muốn giải trừ hôn ước với cô!

Nguyên chủ điên rồi, bắt đầu liều mạng đối nghịch với Thẩm Oánh Oánh, nghĩ mọi cách cũng muốn làm Thẩm Oánh Oánh rời khỏi Chung Thận, làm Chung Thận chán ghét Thẩm Oánh Oánh.

Cô dùng thế lực gia tộc chèn ép Thẩm gia ép buộc Thẩm Oánh Oánh từ chức, rời khỏi Chung Thận; tự biên tự diễn hãm hại Thẩm Oánh Oánh cố ý tổn thương cô; cố ý cho người chụp được ảnh Thẩm Oánh Oánh ra vào khách sạn bôi nhọ cô ta không biết kiềm chế; cố ý thân mật với Chung Thận ở trước mặt Thẩm Oánh Oánh, tạo thành hiểu lầm giữa hai người ……

Tóm lại, nguyên chủ có thể làm không thể làm nên làm không nên làm, từng cái làm toàn bộ, nhưng mà cuối cùng chỉ làm Chung Thận chán ghét cô, càng thêm thích Thẩm Oánh Oánh mà thôi.

Làm nam nữ chủ của cốt truyện, bất kể từng có nhiều hay ít đau khổ, cuối cùng khẳng định cũng sẽ hữu tình nhân chung thành quyến chúc, mà làm nữ phụ ác độc, kết cục đương nhiên không thể nào tốt.

Kết cục của nữ phụ ác độc ở câu chuyện này cũng không thể nào tốt được, cuối cùng cô cũng chết, vẫn là chết vì Chung Thận.

Đối với năng lực làm việc Diệp Vi vẫn còn rất tin tưởng, từng có giáo huấn một lần, lúc này đây tuyệt đối cô sẽ chết thật tốt, tuyệt đối sẽ không lại xúc phạm đến thể xác và tinh thần của nam chủ!

……

Chung Thận phân phó nói: “Chu Hải, mang Thẩm Oánh Oánh đi ra ngoài.”

Chu Hải đáp một tiếng, tiến lên hai bước muốn dẫn Thẩm Oánh Oánh rời khỏi, lại bị Thẩm Oánh Oánh nghiêng người tránh đi, cô ta cắn môi trừng mắt với Chung Thận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.