Đọc truyện Hàng Phục Băng Sơn Mỹ Nhân – Chương 6
Bàn tay to lớn vỗ nhẹ hai bên gò má,
đánh thức cô đang ngủ say, hệt như đã lâu không có một giấc ngủ yên ổn
như vậy, cô từ từ mở mắt, vẫn mang theo vài phần buồn ngủ trong đôi mắt
trong suốt có một chút biếng nhác, Lục Phi Dương nhìn thấy một trận khó
nhịn, ôm lấy cô hung hăng hôn một phen, mới không cam lòng buông cô đang thở hổn hển ra.
“Anh……” Cô kiều mỵ mắt
đẹp trừng lên oán trách, vừa tỉnh dậy liền được kích hôn hầu hạ, cô tiêu thụ không nổi, đưa tay định đẩy anh ra. “Được rồi, ngoan, đừng tức giận, ân?” Ngón tay thô ráp của anh vuốt ve cánh môi bị hôn sưng đỏ, nơi đó trơn
bóng mọng nước làm cho tâm anh một trận rung động dữ dội, sợ thiên hạ
yêu kiều thực sự tức giận, anh vội vàng chỉ lên đỉnh đầu, dời đi sự chú ý của cô, “Xem!”
Cô ngẩng đầu vừa thấy, hô hấp ngừng lại
trong giây lát. Sao giăng đầy trời hệt như kim cương lóe sáng, thoải mái làm càn trên bầu trời,vừa nghịch ngợm lại bừa bãi, chớp đôi mắt trong
suốt phát sáng. Thật giống như chúng nó vừa mới nhảy vào trong ngân hà,
thống khoái làm sạch một phen, sau đó một thân sảng khoái sạch sẽ khiêu
vũ ở trên bầu trời, xinh đẹp đến cực điểm. (anchan: chả biết tác giả miêu tả làm sao, ta edit tới lui mà cũng chả hĩu)
“Đây là……” Cảnh trí trước mắt tuyệt mỹ như vậy làm cho cô nói không nên lời, thậm chí ngay cả hô hấp cũng quên.
“Trạm ngắm sao tư nhân của chúng ta.” Anh khó có được tính trẻ con cười, cùng cô nằm ở trên ghế, nắm tay cô, chỉ cho cô xem các chòm sao trên bầu trời.
Nóc xe đã bị anh đẩy ra, hiện tại bọn họ nằm dưới bầu trời đầy sao, hôm nay, khó có được trời quang, trên bầu
trời có rất nhiều sao cũng rất nể tình cố gắng phát sáng.
“Nơi này, thực yên tĩnh.” Tối thứ sáu, hơn nữa không khí tốt như vậy, không có khả năng không ai
đến ngắm sao đi? Nhưng là bốn phía ngoại trừ tiếng côn trùng kêu vang,
mọi thứ đều thực yên tĩnh. Điểm này có chút không bình thường.
Lục Phi Dương cười cười, nắm tay cô thật chặt, “Không ai quấy rầy, không phải là rất tốt sao, đây là bầu trời sao duy nhất thuộc về hai chúng ta.”
Đương nhiên không có người khác, vài năm trước, anh mua nơi này, đó là sản nghiệp tư nhân, chổ của bọn họ bây
giờ là một mảng đất trống rộng lớn, đều là thuộc về anh, người khác làm
sao có thể đi vào, chuẩn bị lâu như vậy, rốt cục cũng có cơ hội, có thể
đem cảnh đẹp này đến trước mắt cô.
Hứa Mạn Tuyết vốn không phải là người có lòng hiếu kỳ, nếu anh thần thần bí bí, cô cũng lười truy vấn. Chỉ mở to mắt, nhìn ngân hà xinh đẹp, không biết anh làm sao tìm được chỗ này,
Đài Bắc ô nhiễm nghiêm trọng như vậy, có thể nhìn thấy bầu trời trong
như vậy, không phải là một chuyện dễ dàng.
Hơn nữa, nhìn thấy những chòm sao xinh đẹp thật làm cho người ta muốn khóc, bất giác, cô lại nhớ đến chuyện xa xưa.
Mới trước đây, cô có một nguyện vọng, đó là có thể nằm dưới bầu trời đầy sao xinh đẹp, có thể đếm xem bầu trời
có bao nhiêu vì sao, nguyện vọng thật ngây thơ, thật ngốc, đó là chuyện
bao lâu trước kia? Lúc đó cô, còn rất nhỏ rất nhỏ, vì nhỏ nên rất thích
mơ mộng.
Lúc đó, người cha yêu quý của cô vẫn còn sống, trong đáy mắt cô nổi lên chua xót, nhớ rõ trước đây, cô thích
nhất là nằm trong lòng cha, quấn quít lấy cha bảo người hái sao trên
trời xuống cho cô.
Thật là khờ, thử hỏi, trên đời này ai có thể hái sao?
“Anh có thứ này tặng cho em.” Người đàn ông bên cạnh đột nhiên cắt đứt hồi ức của cô.
Cô yên lặng nhìn bầu trời sao kia, thản nhiên mở miệng: “Không cần” Cô đã qua cái tuổi còn yêu thích quà tặng, hơn nữa đến bây giờ, cũng hiểu
được, cái gọi là quà tặng, đều là âm mưu giả dối, không phải gạt chính
mình thì chính là bị người khác lừa.
“Em nhắm mắt lại.” Anh chống đở thân thể, cười nhìn cô.
Cô không thèm để ý đến anh, nhưng là, Chuyện Lục Phi Dương muốn làm, ai cũng đều không ngăn được, anh đưa tay che mắt cô.
“Lục Phi Dương, anh mấy tuổi, còn chơi……” Lời trách cứ, bỗng nhiên gián đoạn. Trước mắt cô xuất hiện một chuỗi
vòng tay kim cương lóe sáng như sao. Bày ra từng viên kim cương trong
suốt xinh đẹp, tinh khiết tự nhiên, không trải qua gia công chế tác gì,
cũng không ngu ngốc cố ý cắt thành hình ngôi sao, chỉ là một xâu chuỗi
đơn giản.
Dưới bầu trời sao, lóe lên, hệt như
những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời kia rơi xuống thế gian, hình thành một chuỗi vòng tay xinh đẹp.
“Thực sự hái sao cho em, anh không làm được.” Anh cười, trong mắt tràn ngập thương tiếc cùng yêu thương, “Nhưng mà, anh có thể cho em sao của Địa Cầu.”
Lòng của cô, đột nhiên bị một trận sóng triều ấm áp mãnh liệt bao phủ lấy, không thể phản ứng, chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh.
Lúc năm tuổi, sau khi nghe cha kể truyện công chúa bạch tuyết xong, cô thật ngốc đặt bút viết lên giấy, hy vọng
có một ngày, có thể tìm được một hoàng tử hái sao tặng cho tôi.
Kết quả, hai mươi năm sau, có một người
đàn ông đưa cho cô một chuỗi vòng tay kim cương, nói với cô rằng, đây là sao trên địa cầu mà anh hái cho cô.
Làm sao bây giờ, cha ơi, giờ khắc này, con hình như thực sự đã bị người đàn ông này làm cho cảm động.
“Nếu kim cương có thể làm cho em cảm động như vậy, vậy về sau mỗi ngày anh đều tặng em một viên.” Không nỡ nhìn thấy đôi mắt ngập nước của cô, cho dù, đó là vì anh cảm
động cũng làm ngực anh co rút đau đớn. Anh kéo tay cô qua, cẩn thận đeo
vòng tay vào cho cô, kim cương trong suốt trên cổ tay tuyết trắng của cô lòe lòe tỏa sáng, “Như vậy, là mỗi ngày em đều có thể nhìn thấy sao.”
Cô tinh tế vuốt nhẹ lên góc cạnh bên
ngoài của kim cương, cô chưa bao giờ nhận quà mà đàn ông tặng cho mình,
mặc kệ là nó quý giá hay đẹp đẽ cỡ nào, nhưng hôm nay, vào đêm nay, cô
phát hiện bản thân không thể cự tuyệt anh.
“Ân, em muốn cám ơn anh như thế nào?” Con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm cô, nửa thật nửa đùa nói.
Cô nhìn khuôn mặt nam tính kia, cắn cắn
môi, vẻ mặt khó xử, cô không biết nên cám ơn anh như thế nào, dù sao từ
nhỏ đến lớn, cô chưa từng nhận quà của người khác tặng cho.
“Được rồi, được rồi.” Thấy bộ dáng cô khó xử đáng thương, làm cho lòng anh mềm nhũn, “Anh đùa em thôi.” Người phụ nữ này, dưới lớp vỏ bọc băng sơn, kỳ thật là một cô gái yếu
đuối, muốn được người yêu thương, cũng khát vọng được người ưa thích,
chỉ là đã lâu cô không để ý đến, lâu đến nỗi cô đã buông tha cho chờ
đợi.
Cô nghiêng người, hôn nhanh lên mặt anh một cái, “Cám ơn anh.” Khuôn mặt ửng hồng, vội vàng xoay người sang chỗ khác, trái tim đập vừa nhanh vừa vội.
Lục Phi Dương ngây ngẩn cả người, chỉ là một cái hôn lên má nhẹ đến không thể nhẹ hơn được nữa, lại làm cho anh
ngay cả hô hấp dường như đình chỉ, nhìn cái lưng mảnh khảnh của cô, nói
không ra lời.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, người mà anh đau khổ yêu tám năm Hứa Mạn Tuyết, đêm nay, chủ động hôn anh.
Mừng như điên hệt như nước ấm phá vỡ
tầng băng, nháy mắt tràn đầy tim anh, khuôn mặt cương nghị mang theo
tươi cười thỏa mãn, đưa tay ôm cô vào lòng.
Cô gái nhỏ không được tự nhiên tới cực
điểm thẹn thùng đến đến chết kia không thuận theo giãy dụa, anh không để ý tới sự chống cự vô ích kia của cô, trực tiếp đem cô ôm vào trong
lòng, cúi đầu gọi tên của cô: “Tuyết nhi.”
Sức lực so với anh thì không bằng, lại
không có thể đối diện anh, cô đành phải đem khuôn mặt xấu hổ ửng hồng
vùi thật sâu vào trong bờ ngực rộng lớn của anh, lỗ tai gần sát trái tim anh, nghe thấy tiếng tim đập hữu lực của anh.
Cô cũng không biết bản thân đã xảy ra
chuyện gì, có thể là do không khí vừa rồi rất tốt, cũng có lẽ là do anh
đêm nay, thực sự làm cho cô cảm động, khiến cho cô làm ra chuyện tình
lớn mật như vậy.
Kỳ thật mà nói, bọn họ đều đã lên
giường, cái gì nên làm không nên làm, đều đã làm hết, nụ hôn lên má ngây thơ như vậy, thật sự mà nói là xem như trẻ con, căn bản là không đáng
nhìn, nhưng không biết vì sao, cô vẫn cảm thấy thật xấu hổ.
Tựa hồ, nụ hôn vừa rồi, không chỉ là cái hôn, còn tồn tại những thứ khác.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, chỉ là
đơn thuần vuốt ve, không xen lẫn nhục dục, chỉ cần ôm cô vào trong ngực
như vậy, anh cũng đã thỏa mãn, “Tuyết nhi, lần sau chúng ta đi New Zealand ngắm sao được không?” Nơi đó, có bầu trời sao đẹp nhất thế giới, cùng người mà anh yêu thương
nhất thưởng thức thứ đẹp nhất tốt nhất, là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.
“…… Ân.” Cô nghe tiếng
tim đập của anh, vững vàng cường tráng, một chút một chút, làm cho cảm
xúc khẩn trương của cô chậm rãi trầm tĩnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ở
trước ngực của anh nhẹ nhàng cọ dụi, sau đó cơn buồn ngủ như thủy triều
vọt tới vây khốn, cô nhắm mắt lại, ngủ mất.
Cúi đầu nhìn nụ cười yếu ớt còn vương
lại bên môi cô, bất giác, anh cũng cười theo. Rốt cục cô cũng vì anh mà
cười, Hứa Mạn Tuyết, em có biết không biết, vì nụ cười này của em, nếu
là muốn mạng của anh, anh cũng bằng lòng.
Em bây giờ, có còn muốn một người có thể dùng cả sinh mệnh đến yêu em không? Anh, có thể chứ?
Sau đêm cùng ngắm sao, có một thứ gì đó
giữa bọn họ đang thay đổi, không tiếng động, lại tồn tại rất chân thật,
Hứa Mạn Tuyết, cũng không kháng cự anh như trước kia.
Mỗi ngày anh đều lái xe đưa cô đi làm,
đón cô tan tầm, cùng nhau trở lại phòng trọ nhỏ của cô. Anh sẽ vì cô
chuẩn bị một bàn mỹ thực, đút cô ăn no, sau khi ăn xong, anh sẽ mang
theo laptop ngồi trên sô pha xem thị trường chứng khoán, mà Hứa Mạn
Tuyết sẽ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, xem tivi cùng anh.
Loại không khí ấm áp này, mỗi lần đều
làm cho anh cảm thấy thỏa mãn, phòng của cô rất nhỏ, so với căn nhà xa
hoa anh mua ở nội thành có thiết bị đầy đủ thật sự là kém nhiều lắm, thế nhưng ở nơi này của cô, anh có một loại cảm giác thỏa mãn mãnh liệt,
chỉ cần nơi nào có cô, cho dù là địa ngục, anh cũng sẳn lòng đi theo.
Anh luôn xem công việc như mạng, lần đầu cảm thấy nhiều công việc là một loại trói buộc, nhưng mà ai bảo anh là
một ông chủ vô trách nhiệm cơ chứ, tự mình chạy đến Đài Loan, đem một
đống giấy tờ quăng cho trợ lý, may mắn, bây giờ khoa học kỹ thuật phát
triễn, lúc này laptop phát huy công năng rất lớn, Anh không cần phải ở
trong văn phòng cũng có thể xử lý công việc, hơn nữa, sự nghiệp quan
trọng anh cũng sẽ không thực sự mặc kệ bỏ lại công ty.
Ban ngày anh về nhà của mình mở hội nghị qua webcam với các nhân viên, xử lý các văn kiện và hợp đồng quan
trọng. Cho dù anh không ngồi trong văn phòng của Newyork, đám người ở xí nghiệp Phi dương vẫn tiếp tục chăm chỉ làm việc báo cáo công trạng và
hợp đồng thường xuyên, giá cổ phiếu tăng làm cho mấy lão già trong ban
giám đốc cả ngày mừng rỡ, không dám dài dòng với anh.
Anh bình thường sẽ không để cho công
việc chiếm nhiều thời gian ở chung với cô, trên cơ bản một giờ sau, anh
sẽ ôm cái người phụ nữ đang buồn ngủ ngồi trước TV kia cùng nhau đi tắm
đến thơm ngào ngạt, sau đó lại, để cô cho dục vọng của anh ăn no.
Cuộc sống như vậy, thật sự là làm cho
người ta say mê, một ngày lại một ngày, tỉnh lại bên cạnh người phụ nữ
mà mình yêu thương, nhìn vẻ mặt yên tĩnh của cô khi ngủ, anh liền cảm
thấy trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc ngọt ngào đến ê ẩm.
Anh tin tưởng, anh bây giờ, đối với cô mà nói, đã khác xưa, đây, là một bắt đầu tốt đẹp.
Nghĩ đến tối nay cùng cô đi xem phim,
anh liền cảm thấy tâm tình trở nên đặc biệt tốt, rốt cục, trong lúc bọn
họ ở chung, càng ngày càng giống người yêu nhau, đưa cô đến nơi đó, quả
nhiên là không sai.
“Tổng tài đại nhân, anh bao lâu nữa mới về Newyork, tôi……” Triệu Tử Tích ở bên kia đáng thương kêu, vẫn như mọi khi. “Nói thừa.” Anh không kiên nhẫn ngắt lời Triệu Tử Tích, “Nấu cháo phải chú ý cái gì?”
“…… A?” Đang nói đến cái đề tài gì vậy?
“Nói mau.” Lục Phi
Dương thúc giục, gần đây dạ dày Tuyết nhi không được tốt, ăn cháo có thể dạ dày sẽ đỡ hơn, anh định sáng mai nấu cháo cho cô ăn, hôm nay phải
tập nấu ở nhà trước.
“Ân, phải chú ý lửa, trước nấu
lửa lớn sau đó lại chuyển sang lửa nhỏ hầm trong vòng 30 phút, như vậy
cháo sẽ càng thơm ngon hơn. Đúng rồi, đậy nắp nồi hầm bằng lửa nhỏ 20
phút, sau đó khuấy liên tục thêm 10 phút, mãi cho đến khi cháo sền sệt,
nấu như vậy hạt gạo sẽ nở đều mềm mại lại thơm.” (anchan: viết chi cho nó văn vẻ như vậy thì cứ bắt nồi cơm điện lên đổ vào 1
đống nước với 1 lon gạo khi nào nồi cơm nhảy nút là có cháo, mọi người
thông cảm ta là vua lười mà ^^!)
Đừng hỏi anh vì sao Triệu Tử Tích đường
đường là thạc sĩ tài chính của Havard lại có nghiên cứu sâu sắc về việc
nấu cháo như vậy, nếu bạn có một nữ vương siêu cấp bá đạo lại cộng thêm
là bà chị kén chọn, từ nhỏ thì sinh sống dưới dâm uy của cô ta, mà bà
chị này còn vì thỏa mãn ham muốn ăn uống của mình mà dụng quyền ghi danh cho bạn vào lớp nấu ăn, bạn có thể cảm nhận được lịch sử trưởng thành
hết sức huyết lệ và chua xót của Triệu Tử Tích.
Càng không có thiên lý là, ông chủ anh
minh thần võ phong thái bất phàm của anh, thế nhưng cũng chỉ nhìn vào
tài năng này của anh, ô…… Không có thiên lý!
“Ân.” Lục Phi Dương nghe xong trọng điểm, chuẩn bị gác điện thoại.
“Tổng tài, anh còn muốn ở Đài
Loan thêm bao lâu, có biết lão tổng tài một ngày gọi cho tôi biết bao
nhiêu cú điện thoại không? Lão đại anh tốt xấu gì cũng nhận điện thoại
của người kia đi, để ông ấy nói chuyện với anh, đừng có mỗi ngày ba bữa
cộng thêm ăn khuya đều điện đến chổ tôi tìm người.” Một hơi đem toàn bộ chuyện đau khổ mấy ngày nay nói hết ra, “Bây giờ các công ty chi nhánh vào thứ hai cứ đem báo cáo tháng đến đây,
công việc nhiều muốn chết, không có anh trở về trấn thủ, tôi thực sự
không được.”
Anh mỗi ngày tăng ca đến hai ba giờ, đã
liên tục hai tháng, về nhà còn còn bị bà chị đánh, nói anh bởi vì công
tác mà để cho cô ăn thức ăn của heo, hai bên liên tục công kích, nếu còn như vậy, anh hoài nghi mình chính là người tài bị trời đố kị.
“Cuối năm nay cho cậu tiền thưởng cả một năm.” Thản nhiên một câu cắt đứt trận thao thao bất tuyệt của cậu ta.
Trong đầu nhanh chóng tính ra một con số làm cho hai mắt anh tỏa sáng, Nhưng mà…… “Ân, cái kia, công ty hàng không Zehder……” “Còn có thời gian nghỉ nửa tháng.”
“Ông chủ, ngài cứ yên tâm ở Đài
Loan ăn ngon ngủ ngon chơi vui vẻ, những việc nặng nhọc này cứ giao cho
tôi, tiểu nhân nhất định vì ngài cúc cung tận tụy, chết không từ nan.” Thanh âm nịnh nọt nghe được làm cho người da gà rơi đầy đất.
Lục Phi Dương trực tiếp ngắt điện thoại, không để ý đến cái người thích vuốt mông ngựa kia. Ân, trước vo gạo
chuẩn bị nấu cháo đi. Còn chưa bắt đầu động tác, di động lại vang, cau
mày, nhìn màn hình, là Nhậm Hạo Đông.
“Alo.” “Là tớ.” “Ân.” “Cậu đã đấu thầu được đường hàng không mới của Ý rồi phải không?”
“Ân.” Chuyện này một tháng trước đã xử lý tốt, không phải là chuyện mới đây. “Jerry, thực rất tức giận.” “Tớ biết.” Hai tháng nay, Jerry Mã Leith cử đi không ít tay chân muốn giáo huấn
anh. Nhưng Lục Phi Dương anh là ai, dễ dàng bị người đối phó như vậy,
vốn là anh ở Đài Loan thấy có chút nhàm chán, vừa vặn lấy hắn đến giúp
anh giải buồn, đáng tiếc, gả đàn ông kia thật không có mắt……
“Cậu làm như vậy, rất nguy hiểm.” Đây mới là mục đích Nhậm Hạo Đông gọi điện thoại đến.
“Càng nguy hiểm, phần thắng càng lớn.” Vốn định cùng Jerry chơi trò mèo vờn chuột một chút, anh cũng không để
ý, coi như hoạt động giãn gân cốt cũng được, đáng tiếc, mấy ngày hôm
trước lúc anh đón Hứa Mạn Tuyết tan tầm, phát hiện Jerry thế nhưng lại
suy nghĩ muốn động đến Hứa Mạn Tuyết, phái người chạy xe đụng bọn họ.
Đáng tiếc, bọn họ xiếc xe đạp và xe đều
yêu cầu gia tốc rất lớn, Lục Phi Dương anh thích xe, phải là loại đặc
biệt nhanh, thời gian gia tốc của một trăm km là 3 phút lẻ hai giây cực
kỳ ung dung đá rớt đám theo đuôi.
Nhưng mà, tính nhẫn nại của anh cũng đã
dùng hết, làm thương tổn anh, không sao cả, nhưng một khi muốn thương
tổn Hứa Mạn Tuyết, anh tuyệt không cho phép! Cái trò chơi này thì chỉ
chơi đến ngày đó thôi.
“Cậu như vầy là không chừa đường lui, rất dễ bị phản đòn.” Nhậm Hạo Đông rất hiểu cách làm của người trong hắc đạo, nếu lúc ban
đầu Lục Phi Dương đoạt lấy chuyện làm ăn mà Jerry muốn, làm cho hắn căm
tức như vậy chuyện kế tiếp Lục Phi Dương làm, căn bản là trực tiếp chống lại hắn.
“Yên tâm, thời gian sau này Mã Leith sẽ hối hận vì đã chọc tới tới.” Lục Phi Dương anh làm việc cho tới bây giờ đều chuẩn bị rất vẹn toàn,
lúc trước cạnh tranh hợp đồng với gia tộc Mã Leith, cũng đã thu thập hết thảy những hành động phạm pháp của Jerry, cũng đủ để hắn đi ăn cơm tù,
ăn một trăm năm còn dư.
Nếu Jerry tự mình thức thời, mọi người
đều bình an vô sự, nhưng là người nào đó không biết cái gì gọi là hết hy vọng, như vậy anh cũng không cần phải lưu tình, trực tiếp đem tư liệu
này đưa cho đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Jerry, cũng là em họ của
hắn, Ater.
Ater là người thông minh, nhân lúc cảnh
sát Ý đến càn quét hắc đạo, đem tư liệu giao cho cảnh sát, cho nên mấy
ngày nay Jerry không có tâm tư đến tìm anh gây phiền toái, thời gian của anh cũng nhẹ nhàng không ít.
“Cậu vẫn là ít rước lấy phiền toái đi.” Nhậm Hạo Đông rất hiểu gia tộc Mã Leith, tất cả đều là một đám lòng
lang dạ sói, lần này Jerry gặp phải chuyện lớn như vậy, chỉ sợ sẽ có hậu hoạn.
“Ân.” Anh biết bạn tốt
lo lắng, mà Lục Phi Dương cũng không phải cái loại người cao ngạo tự đại đến mù quáng, tất cả anh đều phòng bị thỏa đáng, dù sao anh không để
cho Hứa Mạn Tuyết gặp phải một chút nguy hiểm.
“Trong lòng cậu tự hiểu là được.” Nhậm Hạo Đông Trực tiếp ngắt điện thoại.
Di động còn chưa buông xuống, lại truyền đến thanh âm tin nhắn, mở ra liền thấy, dĩ nhiên là Hứa Mạn Tuyết.
“Tôi đêm nay có việc, không đi xem phim với anh, ăn cơm trước đi, không cần chờ tôi.” Bốn câu nói vô cùng đơn giản, nhìn như săn sóc, nhưng là cái gì cũng không có.
Lục Phi Dương nắm di động thật chặt trong tay, nhanh chóng quay số điện thoại, “Uy, là tớ.”
“Bách Lăng Phong ở nơi nào?”
Sau khi nhận được đáp án, anh nắm chặt
di động, hô hấp trở nên vừa trầm lại nặng, sau một lúc lâu, đưa tay cầm
lấy di động hung hăng quăng xuống cửa sổ sát đất, trong nháy mắt, đại
sảnh rộng lớn chỉ còn lại những mảnh thủy tinh vỡ vụn và cái điện thoại
nát như tương đã từng là thứ rất đắt tiền.
“Chị Hứa, đây là hợp đồng của Đại Xa, bộ phận nghiệp vụ nói muốn chờ tổng tài cho chỉ thị.”
“Ân, đặt lên bàn.” Hứa Mạn Tuyết chỉ vào hai chồng hồ sơ cao như núi, “Những cái này đã xử lý xong.”
Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh,
nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ tan tầm, Hứa Mạn Tuyết sau khi xử lý bảng
báo cáo tài vụ công ty Châu Á xong, lơ đãng nhìn cái vòng trang sức lóe
sáng trên cổ tay, lâm vào trầm tư.
Một tháng gần đây, cô ít tăng ca hơn, cô trước mắt không muốn tất cả mọi người đều biết, đều do cái tên thổ phỉ
bá đạo kia, mỗi ngày thời gian vừa đến, liền liều mạng gọi điện thoại
đến thúc giục, nếu muộn một chút, anh thậm chí tuyên bố muốn đích thân
đi bắt người, cô nếu để anh tìm được thì đừng trách. Lục Phi Dương và
Bách Lăng Phong là bạn thân, cả công ty từ trên xuống dưới ai không biết anh? Hơn nữa anh trời sinh chính là tiêu điểm, đứng ở chỗ nào, đều cảm
thấy tồn tại siêu cường, làm cho người ta không muốn chú ý cũng không
được.
Chuyện của cô và anh, cô trước mắt không muốn tất cả mọi người đều biết, cũng không phải để ý cái nhìn của người khác, mà là bởi vì hiện tại cô còn chưa hiểu được tình cảm mình dành
cho anh là như thế nào.
Cô biết, bản thân đối với anh, có chút
động tâm, động tâm vì anh đối xử tốt với cô, động tâm vì anh yêu cô.
Đúng vậy, anh yêu cô, điểm ấy cô cho tới hôm nay cũng không hề hoài
nghi. Nếu có một người đàn ông vì bạn, có thể học nấu cơm vào phòng bếp, không phải bởi vì thích thì là vì cái gì? Anh đối với cô cực kỳ săn
sóc, vô cùng cẩn thận lại cưng chiều hết mực. Làm chuyện gì đều vì cô
suy nghĩ, ngay cả một cái nhăn mày của cô, anh cũng hiểu được là cô đang nghĩ cái gì.
Một người đàn ông, đối với một người phụ nữ hiểu biết như vậy, trừ bỏ dụng tâm ra, cô thật không nghĩ ra được lý do khác.
Nhưng là, hiện tại nghĩ đến Bách Lăng
Phong, lòng của cô vẫn là một trận co rút đau đớn, cái loại co rút đau
đớn này, cô rất rõ, bản thân vẫn còn yêu anh như vậy, vậy Lục Phi Dương
đối với cô mà nói, lại là tồn tại như thế nào?
Trải qua mấy tháng ở chung, Lục Phi
Dương đối với cô mà nói, không hề là một người xa lạ. Cảm tình anh đối
với cô, trong cuộc sống hàng ngày biểu lộ không sót. Tuy rằng cô đến bây giờ cũng không có suy nghĩ cẩn thận, anh là khi nào và nguyên nhân vì
sao yêu thương cô, Nhưng mà, cô đã chậm rãi tin tình cảm mà anh dành cho cô.
Một người đàn ông, nhất là đàn ông trời
sinh đã có số mệnh tốt, thế nhưng lại vì cô mua một đống lớn sách dạy
nấu ăn, học nấu cơm, mỗi ngày đều chuẩn bị một bàn đồ ăn cho cô, tất cả
đều là món cô thích ăn, thử hỏi trên đời này có được mấy người, nguyện ý vì một người phụ nữ làm đến tình trạng này? Đặc biệt Lục Phi Dương lại
là dạng đàn ông khí khái mười phần.
Nhưng là, anh làm được. Vì cô, anh làm
ra vẻ không để ý tới công ty ở Mỹ, ở lại Đài Loan với cô, mà cô biết Lục gia ở Đài Loan không có công việc, cơ sở của Lục gia, đều ở Âu Mỹ. Mỗi
tối, dựa vào tiếng điện thoại vang không ngừng cùng với bản Fax, là có
thể biết, kỳ thật công việc của anh thực sự rất nhiều, nhưng anh lại
không thèm quan tâm, bỏ xuống tất cả, cũng chỉ là vì muốn ở cạnh cô.
Mỗi đêm, ngồi bên cạnh anh, nhìn anh lưu loát giải quyết công việc quan trọng trong công ty, chuyện làm ăn trên
trăm triệu giải quyết trong nháy mắt, cái bộ dáng toàn bộ nắm trong tay, cực kỳ mê người.
Cô hình như càng ngày càng chú ý đến mị
lực độc đáo của Lục Phi Dương, cũng hiểu được, vì sao có một đống danh
viện thục nữ vì anh điên cuồng, ai lại không thích loại đàn ông trời
sinh khí thế vương giả, quả quyết kiên nghị, xử lý sự tình tuyệt không
dây dưa.
Ngồi cùng anh trên sô pha, cô xem tivi
bên trong vui cười tức giận mắng, anh làm công việc của anh, kỳ thật cô
cũng muốn mang công việc về nhà, nhưng là cái người đàn ông kia không
cho phép, anh kiên quyết không cho phép cô đem công việc mang về nhà
làm.
Sau khi trải qua tranh chấp, cô phát
hiện người đàn ông này rất cường thế và cố chấp, cô hoàn toàn không phải là đối thủ, được rồi, không làm thì không làm. Vì thế dưới sự ban tặng
của anh, hiện tại cô đối loại phim thần tượng máu chó của Đài Loan am
hiểu vô cùng sâu sắc.
Vừa nghĩ, một bên đưa tay dọn sạch trên
bàn, không đến 1 phút, gỗ thô trên bàn sạch sẽ vô cùng, chuẩn bị đến
công ty đối tác một chuyến.
Vừa ra khỏi thang máy, điện thoại của cô vang lên, âm nhạc quen thuộc kia, làm toàn thân cô nháy mắt trở nên
cứng ngắc, tay nhỏ dường như run rẩy lấy ra di động, nhận cuộc gọi.
“Tổng tài.” Tốt lắm, thanh âm vững vàng không có một tia dao động.
“Ngày mai anh đến Đài Loan.”
“Dạ.” Ngắn ngủi ba câu, anh ngắt máy, mà cô, tâm lại rối loạn.
Anh muốn đến Đài Loan, thật không bất
ngờ, lần trước sau khi gặp qua Hạ Di Hàng, số lần Bách Lăng Phong trở về Đài Loan có vẻ thường xuyên hơn, có lúc anh nói cho cô biết, có khi
cũng không nói.
Tựa như hôm nay, anh điện thoại cho cô,
cô thực hiểu được ý tứ của anh, chính là bảo cô đem văn kiện cần xử lý
đưa chỗ ở của anh.
Cô cầm di động, nhanh chóng gữi một tin
nhắn cho Lục Phi Dương, sau đó, xoay người, đi đến bãi đỗ xe. Từ lúc
sống chung với anh, cô trên cơ bản không tự mình lái xe, vừa vặn có thể
đem xe đưa đến xưởng bảo dưỡng, ngày hôm qua vừa lấy về.
Đẩy cửa lớn ra, xa xa cô nhìn thấy thân ảnh của Hạ Di Hàng, thật hoạt bát năng động, thật thanh tú.
Hạ Di Hàng kỳ thật không được tính là mỹ nữ, nhưng mà cô ấy có một cỗ khí chất đặc thù, người nhìn thấy đặc biệt thoải mái, tình yêu, kỳ thật có đôi khi không quan hệ với tướng mạo. Cô thực hiểu rõ đạo lý này.
Không tự giác thắng xe lại, giảm tốc độ
xe, chuyện tháng trước Hạ Di Hàng bị giáng chức đến phòng kế hoạch, cô
rất rõ ràng, chuyện này, kỳ thật nói đến cùng, là do cô một tay cố ý tạo thành.
Bình thường văn kiện trình lên Bách Lăng Phong, đều đã trải qua tay cô trước, xác nhận không có chỗ sơ xuất, cô
mới có thể đưa cho anh. Nhưng là ngày đó, cô cầm văn kiện bộ phận nghiệp vụ đưa lên đến, phát hiện một lỗi tương đối nhỏ nhưng hậu quả không
nhẹ, mặt sau văn kiện kí tên là Hạ Di Hàng.
Sau đó, cô lần đầu tiên trong cuộc cuộc
đời biết đến tư lợi, cô cũng không trả văn kiện kia lại, mà là trực tiếp giao cho Bách Lăng Phong.
Sự tình, như cô dự đoán, Hạ Di Hàng từ
phó phòng bộ phận nghiệp vụ bị giáng chức xuống làm nhân viên bình
thường ở phòng kế hoạch.
Phụ nữ khi ghen tỵ, thực sự rất đáng sợ, cô cười khổ một chút, nghĩ đến Bách Lăng Phong khi đem thông báo đồng ý đưa cho cô, dưới cái liếc mắt phức tạp kia, cô đã biết, kỳ thật tâm tư
của cô, không giấu diếm được anh.
Luôn luôn tự xưng là bình tĩnh Hứa Mạn
Tuyết, bởi vì cảm tình mà làm loại chuyện không phân biệt công tư này.
Nhưng là, lòng của cô cũng không cảm thấy vui vẻ khi Hạ Di Hàng bị giáng chức, cho dù Hạ Di Hàng mất đi công việc thì như thế nào? Vấn đề tình
cảm của cô và Bách Lăng Phong trong lúc đó, quyền quyết định cho tới bây giờ cũng không nằm trên tay cô, mà là do Bách Lăng Phong.
Mà Hứa Mạn Tuyết cô, tựa như những người phụ nữ xấu xí, sự việc xảy ra lại chỉ biết gây chuyện với người cùng
phái, cô khinh thường bản thân như thế.
Xe, chậm rãi lướt qua bên cạnh Hạ Di
Hàng, sau đó, sát bên cạnh mà qua, giống như vận mệnh của hai cô, từ
nay về sau, không đi cùng một con đường. Trong lòng cô, kỳ thật càng
ngày càng hiểu được, khoảng cách của cô và Bách Lăng Phong, cũng giống
như cô và Hạ Di Hàng, càng càng kéo xa.