Bạn đang đọc Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu – Chương 32
Mấy ngày nay thời tiết không tốt cho lắm, sương mù dày đặc, cả ngày không thấy được mặt trời, không khí trong cung dường như cũng đè nén áp lực nhiều.
Giờ Dần vừa qua, sắc trời còn tối, ngoài cửa Sùng Hoa Điện đã có thái giám cung nữ đứng đợi từ trước đó, mấy ngày nay Hoàng Thượng ngủ không ngon giấc, trời còn chưa sáng đã tỉnh.
Thái giám cung nữ đợi một lúc lâu mà bên trong Sùng Hoa Điện cũng không có động tĩnh gì, đại thái giám Thôi Thuyền nhẹ nhàng đẩy cửa đại điện đi vào.
Người nằm trên long sàng đang ngủ say, không hề có dấu hiệu sắp tỉnh, Thôi Thuyền tiến lên một bước nhỏ giọng kêu: “Hoàng Thượng, nên thức dậy rồi.
“
Người trên long sàng mở bừng mắt, lập tức ngồi dậy: “Giờ nào rồi?”
“Hồi bẩn Hoàng Thượng, vừa qua giờ Dần, vẫn chưa tới giờ lâm chiều.
”
Hoàng Đế xoa nhẹ cái trán, xoay người xuống giường, Thôi Thuyền vội cầm triều phục đi lên hầu hạ hắn: “Nô tài thấy tối hôm qua Hoàng Thượng ngủ có vẻ rất ngon, hẳn là đêm ngủ ngon nhất trong nhiều ngày gần đâu.
“
Hoàng Đế gật đầu: “Đúng vậy, khó có được đêm an giấc, huân hương đêm qua ngươi dùng hình như không giống với trước đây, yên giấc lắm.
” Hoàng Đế nhìn thoáng qua lư hương, có chút nghi hoặc: “Mùi hương này cũng có chút quen thuộc, chỉ là nhất thời không nhớ nổi đã ngửi được ở đâu.
“
Thôi Thuyền giúp hắn sửa lại ống áo: “Nô tài thấy đã nhiều đêm Hoàng Thượng ngủ không được an giấc, trong lòng nôn nóng, nghĩ tới trước kia khi sự phụ còn ở trong cung có nói với nô tài rằng, khi Hoàng Thượng mất ngủ thì thường thích dùng một loại hương tên là Lưu li lạc, vì thế nô tài đã sai người đi tìm loại hương liệu này, nhưng quan viên trong tàng kho nói chỗ bọn họ không có loại hương liệu Lưu li lạc này, nô tài không có cách nào đành bỏ, nhưng sau khi tìm kỹ lại thì lại tìm thấy trong một chiếc hòm ở nhà kho nhỏ, chắc là của sư phụ lưu lại trước khi rời đi, chỉ là sau khi sư phụ rời đi thì không ai mang ra dùng cho Hoàng Thượng nữa.
“
“Hoá ra là Lâm công công.
” Hoàng Thượng thở dài một hơi: “Suy cho cùng thì hắn là người hiểu Trẫm nhất.
“
“Hoàng Thượng, hương Lưu li lạc này có nguồn gốc như thế nào ạ, để nô tài sai người phía dưới làm nhiều thêm một chút.
“
“Lưu li lạc?” Hoàng Đế có hơi ngẩn ngơ, nỉ non: “Lưu li lạc? Tên này sao lại quen thuộc như vậy! ” Hoàng Đế nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới chua xót nói: “Thì ra là Li phi, đã nhiều năm rồi, Trẫm cũng đã quên mất nàng rồi.
“
Hoàng Đế lắc đầu, thu liếm lại cảm xúc phức tạp trong mắt, đi tới trước thau đồng lau mặt, thuận miệng nói: “Thái Tử đã ba ngày chưa vào triều rồi, nói là thân thể không thoải mái, thái y có nói là bị bệnh gì không?”
Thôi Thuyền phất tay cho thái giám cung nữ lui xuống, sau đó đi đến sát bên người Hoàng Đế nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng, người trong phủ Thái Tử truyền tin đến nói Thái Tử thật sự bị bệnh, nhưng lại chưa truyền thái y tới chẩn bệnh.
“
Hoàng Đế nhận khăn Thôi Thuyền đưa lau mặt, chau mày: “Chưa truyền thái y? Vì sao?”
Thôi Thuyền lắc đầu: “Chuyện này nô tài cũng không biết.
“
Hoàng Đế nhắm mặt lại, mệt mỏi: “Nhiều ngày nay tối nào Trẫm cũng mơ thấy Thiên Thụy, hắn đứng đó cầm một bức đan thanh(1) hỏi Trẫm, Phụ Hoàng, ngài xem bức giang sơn đồ này nhi thần vẽ cho ngài có đẹp không?”
Thôi Thuyền cẩn thận nói: “Đại Hoàng Tử đúng là có thiên tư thông minh, ít người có thể so sánh được, nhưng mà Đại Hoàng Tử đã qua đời nhiều năm rồi, Hoàng Thượng ngàn lần đừng vì vậy mà thương tâm quá mức, Đại Hoàng Tử dưới suối vàng mà biết được cũng sẽ đau lòng cho Hoàng Thượng.
“
Hoàng Đế ngửa cao đầu, giấu đi nước mắt trong mắt: “Dưới gối Trẫm có rất ít Hoàng nhi, Đại Hoàng Tử Thiên Thụy tuổi nhỏ chết sớm, Tam Hoàng Tử Thiên Kỳ không biết sao lại đi lạc đường, hiện giờ bên cạnh Trẫm chỉ còn lại mỗi Thái Tử, Thái Tử là căn cơ của quốc chi(2), không thể để nó xảy ra chuyện được.
“
“Thôi Thuyên.
”
“Có nô tài.
”
“Sau khi lâm triều xong, ngươi cùng Trẫm tới phủ Thái Tử một chuyến, thăm Thái Tử.
“
“Vâng, Hoàng Thượng.
”
*
Hoàng Đế đến khiếm cho mọi người trong phủ Thái Tử trở tay không kịp, Thái Tử nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, cả người tiều tụy, chỉ vào nam tử tuấn mỹ một thân lục bào, yếu ớt nói: “Không phải ngươi nói có thể trị cho bổn Thái Tử sao? Vì sao đã nhiều ngày như vậy rồi thân thể của bổn Thái Tử không khá thêm chút mà còn càng ngày càng hư nhược hơn?”
Lão thần Hoa Diễm ngồi dựa trên ghế: “Chữa bệnh đó nó là như vậy, đây là căn bệnh khó chữa, nguyên nhân của bệnh không nằm ở bên ngoài mà là phát ra từ bên trong, trước tiên phải trị cho nó ra ngoài đã sau đó mới hốt đúng thuốc được, giờ độc tố này đang được ép ra, tất nhiên cơ thể sẽ suy nhược hơn tý, qua khoảng thời gian này bệnh tình của điện hạ sẽ tốt hơn.
“
Thái Tử đột nhiên ngồi dậy, đưa tay quét rơi chén thuốc trên bàn nhỏ xuống, ánh mắt tàn nhẫn: “Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy Hoàng Thượng tới sao? Ngươi cảm thấy bệnh này của ta có thể cho Hoàng Thượng biết đến sao?”
Hoa Diễm không để ý, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Điện hạ cứ yên tâm, thần y cùng đại phu bình thường tất nhiên không giống nhau, Thái Tử không nói gì liên quan là được, bệnh của Thái Tử dù là đại phu nào cũng sẽ khám không ra.
“
Đang nói thì một tiểu thái giám vội vã chạy vào: “Thái Tử điện hạ, Hoàng Thượng sắp tới rồi.
“
Thái Tử xua tay, ý bảo thị vệ đưa Hoa Diễm đi: “Nếu hôm nay sự tình bại lộ, bổn cung nhất định sẽ lấy mạng chó của ngươi.
” Nói xong, Thái Tử nằm lại xuống giường, to mồm thở hổn hển.
Hoa Diễm hừ thật mạnh một tiếng, vẫy vẫy ống tay áo: “Thái Tử điện hạ, ngài đây là đang vu nhục thanh danh của bản thân y.
” Hắn không biết mình không mắc bệnh hoa liễu, không mắc sao thái có thể tra ra được? Nhưng mà Thái Tử này, xem ra cũng không ngốc lắm.
Hoa Diễm vừa mới lui xuống, Hoàng Đế trên người vẫn mặc triều phục liền đi vào, khi nhìn gương mặt tiều tụy, thân thể suy yếu của Thái Tử thì vô cùng khiếp sợ: “Hoàng nhi, sao lại bệnh thành bộ dạng này rồi?”
“Phụ Hoàng! ” Thái Tử muốn đứng dậy, bị Hoàng Đế đề lại: “Hoàng nhi chớ động đậy nhiều, Thôi Thuyền, đến Thái y viện truyền người tới xem bệnh cho Thái Tử.
“
Trong đôi mắt Thái Tử hiện lên một tia u quang, nhưng lúc này cả người hắn mệt mỏi, không có biện pháp nào chỉ đành để cho người bài bố.
Mấy thái y cùng tiến vào, trước mặt Hoàng Đế bắt đầu xem bệnh cho Thái Tử.
Trong phòng im ắng, không một ai dám lên tiếng quấy rầy mấy thái y kia, tầm mắt Hoàng Đế từ trên mặt Thái Tử chuyển qua phần cổ trắng của Thái Tử, rồi đến bàn tay để ngoài chăn gấm của hắn, những nơi đó đều có những chấm đen li ti phủ kín, nhìn rất ghê người.
(Truyện được đăng tại truyenwiki1.
com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)
Con ngươi Hoàng Đế co rút kịch liệt, đôi tay đặt phía sau lưng nắm chặt lại.
Mấy người thái y thay phiên xem bệnh một lượt, trên trán ai cũng lấm tấm mồ hôi, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời quỳ rạp xuống trước mặt Hoàng Đế: “Vi thần vô năng, không xem ra được bệnh của Thái Tử điện hạ! ” Sau đó cúi đầu rạp xuống đất, thân thể run rẩy.
“Không xem ra được? Bệnh tình của Thái Tử đã nghiêm trọng như thế này rồi, sao lại không xem ra được?” Thôi Thuyền hỏi.
Mấy vị thái y kia run bần bật không dám nói lời nào.
Hoàng Đế nỗ lực khống chế cảm xúc của mình, vững vàng nói: “Vương thái y.
” Vương thái y là một lão thái y trong cung, năm nay đã ngoài 60 tuổi.
Vương thái y nghe gọi thì toát mồ hôi lạnh, bò lên phía trước: “Có vi thần.
“
“Cùng Trẫm ra ngoài.
“
Vương thái y đứng lên thì run rẩy đến đứng không vững, được Thôi Thuyền đỡ lấy, dìu hắn tới ngoại thất.
Vừa đến ngoại thất, Vương thái y đã thấy Hoàng Đế nghiêm túc ngồi trên ghế nhìn hắn, chân không nhịn được mềm nhũn quỳ rạp xuống.
“Vương thái y, Trẫm hỏi ngươi, bệnh của Thái Tử rốt cuộc là bệnh gì?”
“Hồi! hồi bẩn Hoàng Thượng, lão thần thật sự không xem ra đó là bệnh gì.
“
“Phải không?” Hoàng Đế trầm giọng: “Bệnh này không giống với căn bệnh Đại Hoàng Tử đã mắc phải khi đó sao?”
Vương thái y cùi thấp hơn: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, nhìn chứng bệnh bên ngoài thì quả thực giống hệt với bệnh của Đại Hoàng Tử năm đó, nhưng mà năm đó lão thần vẫn chưa bắt đầu trị liệu cho Đại Hoàng Tử cho nên không dám xác định.
” Mồ hôi trên trán Vương thái y chảy xuống rơi vào trong mắt, mười ba năm trước Đại Hoàng Tử không hiểu sao lại mắc một căn bệnh lạ, năm đó ông ta cũng tới xem bệnh cho Đại Hoàng Tử nhưng cũng như hôm nay, không tìm ra căn nguyên.
Năm đó trong lúc Đại Hoàng Tử lâm bệnh đã xảy ra chuyện gì ông ta không rõ lắm, chỉ biết cuối cùng Đại Hoàng Tử không trị được bệnh, mà người phụ trách chữa bệnh cho Đại Hoàng Tử – Lãnh thái y thì một nhà bảy mạng người tất cả đều chết.
Hoàng Đế ngồi đó, cả người rét run, sao lại như vậy, sao lại như vậy, sau mười ba năm, sao Thái Tử lại mắc phải căn bệnh giống với Thiên Thụy?
Bên người Hoàng Đế hiện giờ chỉ còn lại mỗi một nhi tử là Thái Tử, nếu sự việc Thái Tử bị bệnh truyền ra, thế nào cũng khiến thế cục trong triều rơi vào khủng hoảng, vì thế Hoàng Đế hạ lệnh nghiêm cấm việc này truyền ra ngoài, dù đã canh phòng nghiêm ngặt như vậy rồi nhưng việc Thái Tử mắc bệnh nguy kịch vẫn truyền đi ồn ào huyên náo.
Sắc mặt Hoàng Đế khó coi, đêm không ngủ được, luôn nhớ tới sự tình năm đó, trong lòng dâng lên từng cơn từng cơn khủng hoảng, chẳng lẽ ông trời muốn vong hắn?
Mà nhiều ngày nay trong phủ Thái Tử lúc nào cũng nhốn nháo hoảng loạn, tất cả thái y của thái y viện đều tới phủ Thái Tử xem bệnh cho Thái Tử, nhưng không ai tìm ra căn nguyên, bệnh của Thái Tử không chút khởi sắc, ngược lại còn càng lúc càng gầy ốm, đến giường cũng không xuống được.
Sau khi Hoàng Hậu tới thăm Thái Tử trở về thì hôn mê bất tỉnh, cũng bệnh không dậy nổi.
Mỗi ngày đều có thái y vây quanh Thái Tử, Thái Tử vất vả lắm mới tránh được tầm mắt của bọn họ cho gọi người đưa Hoa Diễm tới đây, một tên thị vệ đặt kiếm lên trên cổ Hoa Diễm, Thái Tử nằm trên giường, không dậy nổi nữa: “Có phải ngươi giở trò quỷ gì hay không, sao thân thể bổn cung càng ngày càng yếu?”
“Thái Tử điện hạ đây là vu oan cho ta, mạng của bản thân y nằm trong tay điện hạ, sao dám giở trò quỷ.
“
“Bệnh của bổn cung bao giờ thì khỏi? Vì sao những thái y kia không chẩn ra được bổn cung bị bệnh gì?” Trong lòng Thái Tử vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu, trước Hoa Diễm, hắn cũng đã tìm rất nhiều lang trung trong giang hồ tới xem qua, những tên đó đều nói hắn bị bệnh hoa liễu, chứng bệnh trên cơ thể hắn giống y đúc với bệnh hoa liễu, nhưng mà vì sao thái y trong cung lại không khám ra, chẳng lẽ thuốc của Hoa Diễm thật sự có tác dụng?
Hoa Diễm ngửa đầu như đang suy nghĩ: “Việc trị bệnh dù có nói cho Thái Tử thì Thái Tử cũng không hiểu được, như vậy đi, bản thân y cùng Thái Tử định một ngày, nếu như tới ngày đó mà bệnh của Thái Tử còn chưa tốt thì bản thân y ta sẽ đưa mạng của mình cho Thái Tử tùy ý xử trí.
“
“Khi nào?” Trong mắt Thái Tử ánh lên mong chờ.
Hoa Diễm bấm tay tính tính: “Ngày ba tháng bảy đi, muộn nhất là ngày ba tháng bảy, bản thân y nhất định có thể trị khỏi cho Thái Tử.
“
“Ngày ba tháng bảy?” Thái Tử nỉ non: “Còn ba ngày nữa là ngày ba tháng bảy rồi.
“
“Ngươi có dám đảm bảo không?” Kiếm của thị vệ đề mạnh xuống, lưỡi kiếm sắc bén cứa một đường trên cổ Hoa Diễm, thấm ra chút máu.
Hoa Diễm nhấc tay hình hoa lan chẩn thật kéo thân kiếm lạnh lẽo kia ra, còn mình thì né ra: “Bản thần y trước giờ nói chuyện luôn giữ lời, ta nói ngày ba tháng bảy thì chính là ngày ba tháng bảy.
“
(1) Đan thanh: Bột màu đỏ và lục lam, được mượn để chỉ hội hoạ.
(2) Căn cơ của quốc chi: nền móng của quốc gia, người thừa kế