Đọc truyện Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng – Chương 2: Không thoải mái
Nghe được giọng nói này, Ngu Trà có chút hoảng hốt.
Đời trước Lục Dĩ Hoài rất ít khi đối với cô như vậy, chỉ khi cô chạy trốn thì hắn mới tức giận với cô, nhưng cuối cùng lần nào hắn cũng nhẫn nại, cùng lắm là buổi tối sẽ đòi hỏi nhiều hơn.
Cô sẽ không chọc giận Lục Dĩ Hoài, chỉ cần an an phận phận, giúp hắn đứng lên một lần nữa, như vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Ngu Trà đúng không?” Giang Nguyệt Tình lần đầu tiên cẩn thận đánh giá cô gái trước mặt, dừng mắt trên khuôn mặt tươi đẹp sinh động, “Sau này kêu dì là dì Giang.”
Tuy rằng Dĩ Hoài không nói rõ là ai, nhưng làm mẹ, tự nhiên sẽ biết, nếu quyết định chọn cô, vậy sẽ đối xử thật tốt.
Ngu Trà nhẹ giọng mở miệng: “Dì Giang.”
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Giang Nguyệt Tình liên tục gật đầu, không vui trong lòng cũng tan thành mây khói, tính toán làm thế nào để giúp Lục Dĩ Hoài khỏi bệnh.
Sự việc bất ngờ thay đổi.
Trần Mẫn Quyên đứng ở giữa phục hồi tinh thần lại, thở phào nhẹ nhõm, bấu cánh tay Ngu Minh Nhã.
Ngu Minh Nhã ủy khuất đứng sau bà ta, không dám phát ra tiếng, trên cánh tay nhanh chóng xuất hiện dấu đỏ hồng.
Ngu Trà liếc nhìn bằng khóe mắt, trong lòng lạnh lùng.
Lúc trước hai người họ muốn Ngu Trà nhanh chóng làm việc, Ngu Minh Nhã thường xuyên véo cô như vậy, cô không biết thói quen nhéo người từ đâu ra, hiện tại xem ra là do di truyền, hiện giờ ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Giang Nguyệt Tình đứng lên, “Đi theo tôi.”
Trần Mẫn Quyên vội vàng lôi kéo Ngu Trà đi theo phía sau bà.
Bà ta đang rất sợ, vừa rồi thiếu chút nữa đã chọc giận Lục gia, nếu như vậy mà về nhà, chồng bà ta không đánh cũng sẽ mắng, lỡ như ly dị thì cuộc sống hào môn liền kết thúc.
Lục gia có nhiều phòng, muốn ở đâu cũng được, Giang Nguyệt Tình và chồng sống ở nhà lớn, những người khác thì ở nơi khác, Lục Dĩ Hoài từ khi xảy ra chuyện đã dọn về khu nhà phía sau.
Dọc theo đường đi không ai nói chuyện.
Mãi đến lúc Giang Nguyệt Tình ngừng ở ngôi nhà được bao bọc bởi hàng hoa tử đằng, ho khan hai tiếng: “Dĩ Hoài ở đây, con nếu chăm sóc nó, vậy cũng ở nơi này, tính tình nó không tốt, đừng chọc nó sinh khí, tận lực bồi nó có biết không?”
Ngu Trà gật gật đầu, “Con đã biết.”
Giang Nguyệt Tình do dự một chút, dặn dò nói: “Nếu xảy ra chuyện gì thì phải kêu người đến, đừng thương tổn nó.”
Nghe vậy, Ngu Minh Nhã vốn đang lo sợ liền nhẹ nhõm, lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa.
Đều nói Lục Dĩ Hoài nếu tức giận sẽ cắn người, nhìn làn da Ngu Trà phỏng chừng không quá mấy ngày sẽ bị phá hỏng.
Ngu Trà mi mắt cong cong, “Con sẽ không.”
Không có gì phải sợ, suy nghĩ của bọn họ đều là giả, tất cả mọi người đều cho rằng Lục Dĩ Hoài sẽ đối xử tệ với cô, không nghĩ rằng cô sẽ được hắn đặt trong lòng bàn tay mà sủng ái.
Giang Nguyệt Tình càng nhìn Ngu Trà càng vừa lòng, nhìn đến Ngu Minh Nhã sắc mặt liền lạnh lẽo, không biết Ngu gia dạy con như thế nào.
Đang nói chuyện, cửa sổ trên lầu được mở ra.
Tuy không nhìn thấy nhưng bọn họ đều biết đó là Lục Dĩ Hoài.
Ngu Trà đi theo sau Giang Nguyệt Tình.
“Đây là mẹ Vương, phụ trách ăn ngủ cho nơi này, con có gì thì tìm bà, lát nữa mẹ Vương sẽ nói những điều cần chú ý.”
Ngu Trà mắt nhìn một bên mặt hiền từ của mẹ Vương, nhớ rất rõ ràng, trước khi cô quá sợ hãi Lục Dĩ Hoài mà tự sát đều là mẹ Vương chiếu cố cô.
Sau này bởi vì mẹ Vương không kịp về nhà, cháu trai bị kẹt trên xe mẫu giáo, không cứu chữa được rồi qua đời.
Bây giờ cô sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Ngu Minh Nhã đi ở sau cuối, ngó trái ngó phải, đây tuy không phải là nhà chính, nhưng bên trong đều là đồ vật tinh xảo, tùy tiện lấy một cái đều làm người khác ghen tị ngưỡng mộ.
Trong lòng cô ta không thoải mái, khi nhìn đến xe lăn ở chỗ rẽ, tim càng đập nhanh thêm.
Cô ta đã từng thích Lục Dĩ Hoài trước khi bị thương, đúng hơn là trong trường không ai không thích Lục Dĩ Hoài, thích hắn, cũng thích cả Lục gia phía sau.
Nhưng việc ngoài ý muốn này ai cũng không muốn tiếp thu.
“Dĩ Hoài.” Giang Nguyệt Tình dừng ở nửa đường.
Thiếu niên ngồi trên xe lăn ở chỗ rẽ, đôi mắt đen nhánh nhìn bọn họ, chân bị chăn mỏng che lại, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dạng.
Ngu Trà rất rõ ràng.
Lần ngoài ý muốn đó cũng không có cắt đi đôi chân, chỉ là cẳng chân mất đi tri giác, nếu trị liệu tốt còn có thể đứng dậy, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Không biết tại sao Lục Dĩ Hoài lại từ bỏ, lúc ấy trong lòng Ngu Trà chỉ nghĩ việc bỏ trốn nên không biết gì cả.
Trở về 17 tuổi, cô quyết tâm thay đổi tương lai.
“Mẹ.” Thanh âm có chút khàn.
Lục Dĩ Hoài ngồi xe lăn cũng không quá thuần thục, tính ra cũng chỉ mới nửa tháng, người ở Lục gia cũng hiểu hắn, không hướng dẫn hắn thao tác dùng.
Tầm mắt hắn dừng trên cô gái phía sau Giang Nguyệt Tình, Ngu Trà nửa cúi đầu, chỉ có thể nhìn được nửa khuôn mặt trắng nõn.
Giang Nguyệt Tình xoay người, kéo Ngu Trà ôn hòa nói: “Đây là Ngu Trà, sau này sẽ ở đây, coi con bé như em gái con.”
Ngu Trà thật cẩn thận mà cười cười với Lục Dĩ Hoài.
Cô cười rộ lên rất đẹp, môi răng hồng nhuận mang theo tươi đẹp, đặc biệt là đôi mắt long lanh như nước, chứa ảnh ngược của người khác, bộ dáng nhút nhát rất hấp dẫn.
Lục Dĩ Hoài ừ một tiếng, không nói chuyện. Nửa ánh mắt cũng không cho mẹ con Ngu Minh Nhã phía sau.
Giang Nguyệt Tình biết hắn bây giờ không thích nói chuyện, không chịu nói với người trong nhà huống chi đối với người lạ, xoay người, mặt vô biểu tình nói: “Ngu phu nhân, các người về đi.”
Trần Mẫn Quyên đã muốn về sớm, “Vâng vâng.”
Ngu Minh Nhã bị bà ta túm lấy, đi đến cuối hành lang cũng không nhịn được quay đầu lại, nhìn phía Lục Dĩ Hoài đang bị bóng tối che phủ.
Đẹp thì có lợi ích gì, chân đã bị phế.
Ngu Trà đi xuống dưới nhà.
Đối với cô gái đáng yêu như vậy, mẹ Vương rất thích, “Đây là phòng của con, cách vách phòng thiếu gia, buổi tối sẽ có người trực đêm, có việc gì thì nhớ kêu.”
Phòng đã sớm chuẩn bị tốt, kéo màn ra có thể nhìn thấy sân bên ngoài, còn có dây leo cùng hoa trên cửa. Thậm chí nhìn thấy cửa sổ phòng Lục Dĩ Hoài cách vách.
Ngu Trà nhớ rõ đời trước cô bị Lục Dĩ Hoài nhốt ở trong phòng, cuối cùng bò qua ban công trở về phòng mình, lúc ấy bị Lục Dĩ Hoài nhìn thấy, sắc mặt liền thay đổi.
Cô quyết định lần này sẽ đối với mình thật tốt.
Ở đây mấy ngày chưa từng đối mặt với Lục Dĩ Hoài, Ngu Trà nhẹ nhàng thở ra, cô thật ra vẫn còn sợ Lục Dĩ Hoài.
Lục Dĩ Hoài bây giờ cảm xúc không ổn định, dễ dàng giận chó đánh mèo, cô vừa lơ đãng sẽ chọc hắn không vui.
Chạng vạng, Ngu Trà gặp mẹ Vương đang đi đưa cơm, Lục Dĩ Hoài cũng vừa vặn từ trong phòng đi ra, hai người đối diện nhau.
Đụng phải đôi mắt đen nhánh của hắn, hô hấp cô cứng lại, cười nhạt một tiếng, có chút ngu ngốc.
Lục Dĩ Hoài lạnh mặt, ấn xe lăn đi đến cạnh bàn.
Đời trước khi Ngu Trà mới tới cũng chỉ biết sợ hãi, căn bản không quan tâm đến Lục Dĩ Hoài, sâu nhất trong trí nhớ vậy mà lại là cảnh Lục Dĩ Hoài đem thi thể cô ôm vào ngực, dường như muốn dung nhập cô vào thân thể mình.
Không ai thích người ghét mình, trừ bỏ hắn.
Ngu Trà cũng không hiểu tại sao đời trước Lục Dĩ Hoài lại nhẫn nhịn mình, cô lúc ấy không hiểu, bây giờ cũng nghĩ không ra.
Cô nhéo gương mặt cười đến cứng đờ của mình, chờ một lúc, phát hiện không bị kêu vào liền nhẹ nhàng thở ra trở về phòng mình.
Sau khi mẹ Vương rời đi, Lục Dĩ Hoài nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt, một lúc lâu sau, giơ tay lên, quét hết đồ ăn xuống rơi đầy đất.
Ngoài cửa có tiếng bước chân rời đi, nhẹ nhàng mà trong sáng.
Lục Dĩ Hoài gắt gao nhấp môi, tay ấn lên tay vịn xe lăn.
Không có người nào muốn ở cạnh một kẻ tàn phế, Lục Dĩ Hoài cười nhạo, ánh mắt tối sầm.
Đêm khuya, Ngu Trà mơ thấy kiếp trước của mình.
Cô mơ thấy mình chạy trốn thất bại, cuối cùng Lục Dĩ Hoài khóa cô ở trên giường, tức giận lưu lại trên người cô dấu vết ái muội, khi tỉnh lại mơ hồ còn nghe thấy tiếng thở dốc.
Ngu Trà bị khát đến tỉnh, sờ mồ hôi lạnh trên trán, xuống lầu uống nước.
Uống xong ly nước, cả người liền thanh tỉnh, vừa chuẩn bị khẽ khàng trở về, gặp phải mẹ Vương từ trong phòng đi ra, gọi cô: “Ngu tiểu thư.”
Ngu Trà ôn hòa nói: “Mẹ Vương.”
“Thiếu gia tối nay chưa uống thuốc, con đi đưa thuốc đi.” Mẹ Vương lấy thuốc, đưa đến một ly nước nói, “Nhất định phải nhìn thấy thiếu gia uống hết.”
Ngu Trà nửa ngày mới hoàn hồn: “Được ạ.”
Mẹ Vương đương nhiên biết hai người nửa tháng vẫn chưa chạm mặt, nghĩ rằng nên để cô vào nhìn, dặn dò nói: “Nói chuyện nhẹ nhàng, đừng bàn đến việc khác.”
Chờ bà đi rồi, Ngu Trà cầm thuốc đứng một lâu mới lên lầu, dừng trước phòng Lục Dĩ Hoài, gõ cửa.
Bên trong không có tiếng động.
Ngu Trà nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đập vào mắt chỉ nhìn thấy bức màn bị che lại, không bật đèn, u ám mười phần, thoáng thấy bóng dáng đang ngồi trên giường.
Đây là lần đầu tiên của kiếp này cô vào phòng Lục Dĩ Hoài, bài trí giống hệt kiếp trước.
Ngu Trà đứng lặng vài giây, đem thuốc để lên bàn, bật đèn, nói: “Mẹ Vương nói đến giờ uống thuốc rồi.”
Đèn được bật lên làm căn phòng nhu hòa không ít.
Trên giường Lục Dĩ Hoài mặt vô biểu tình, gắt gao mà nhìn chằm chằm cô.
Ngu Trà chỉ cảm thấy bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, có một loại xúc động muốn rời đi, bị cô gắt gao nhịn xuống.
Lục Dĩ Hoài xốc xốc mí mắt, “Về đi.”
Ngu Trà đem ly nước cùng thuốc cầm trong tay, chậm chạp không dám đi qua, do dự có qua hay không, “Tôi…”
Lục Dĩ Hoài nhíu chặt mày, ánh mắt hơi trầm xuống, áo ngủ tơ lụa rời rạc có thể nhìn thấy gân xanh, thái dương ẩn ẩn mồ hôi.
Ngu Trà mí mắt nhảy dựng, chậm rì rì đi qua, trước tầm mắt hắn đem thuốc cùng nước đặt lên tủ cạnh giường.
Lục Dĩ Hoài lại phát bệnh.
Chân hắn sẽ có lúc rất đau, nhẫn nhịn thì sẽ qua, bây giờ chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng.
“Tôi không thể về.” Cô lắc đầu, thấp giọng nói: “Anh không thể không uống thuốc, phải uống thì mới khỏe lên được.”
Lục Dĩ Hoài duỗi tay đem thuốc một ngụm uống sạch, lại một trận đau đớn đánh úp lại, hắn đột nhiên đem cái ly đặt ở trên tủ, phát ra tiếng vang thật lớn.
Ngu Trà đứng ở cạnh giường, trong mắt mang theo hoảng loạn, nhấp môi, do dự nhìn nam sinh trước mắt.
Lục Dĩ Hoài đôi mắt hơi trầm: “Đừng bắt tôi lặp lại lần nữa.”
Ngu Trà mạch máu trên cánh tay hắn do quá khắc chế có thể bùng nổ, nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh đang rất khó chịu?”
Tiếng nói mềm mại, giống lông chim xẹt qua.
Giây tiếp theo trời đất quay cuồng, Ngu Trà đã bị kéo đến cạnh người hắn.
Buổi tối sau khi tắm cô chỉ mặc váy ngủ, váy ngủ lỏng lẻo bị một trận như vậy đã cuộn lên, phác họa ra thân hình thiếu nữ.
Lục Dĩ Hoài cầm tay cô, gắt gao nắm chặt, ấm áp từ tay truyền ra khắp người, thân thể Ngu Trà run nhè nhẹ.
Lục Dĩ Hoài không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt âm trầm, trầm giọng hỏi: “Sao lại không nghe lời?”
Hắn đã kêu cô đi rồi.
Ngu Trà không có giãy giụa, hơi thở phì phò, ngực không ngừng phập phòng, cổ váy áo nghiêng lệch, lộ ra đầu vai trắng nõn mượt mà.
Bớt đỏ trên xương quai xanh ẩn hiện.
Ký ức Ngu Trà bị gợi lên, kiếp trước cô bị hắn cắn xương quai xanh, sau khi trở về đã sợ đến mức phát sốt, muốn trốn khỏi Lục gia, sau này không biết làm sao Lục Dĩ Hoài có thể nhẫn nhịn.
Cô cũng không biết vì sao Lục Dĩ Hoài lại thích xương quai xanh, mỗi lần thấy mình trong gương, cái bớt bị Ngu Minh Nhã cười nhạo, cô vẫn luôn không thích, thế mà Lục Dĩ Hoài lại thiên vị nó.
Ngu Trà ngẩn người.
Lục Dĩ Hoài không nghĩ rằng như vậy mà cô đã thất thần.
Ngu Trà bị hắn nhéo, phục hồi tinh thần lại, sợ hãi vươn tay ra, hít sâu cắn răng nói: “Nếu anh thấy đau thì, thì cắn chỗ này.”
Cũng đừng cắn xương quai xanh…
Lục Dĩ Hoài ánh mắt đen tối, cắn một cái.
Ngu Trà thấy đau, lại không dám kêu ra tiếng, sợ làm mẹ Vương thức dậy, cắn răng chịu đựng, chỉ dám nhỏ giọng kêu tên “Lục Dĩ Hoài”.
Lục Dĩ Hoài nắm cổ tay cô.
Cánh tay tinh tế dường như có thể một phát bẽ gãy, trắng đến gần như trong suốt.
Ngu Trà trong lòng không ngừng nhớ tới đời trước, trước mắt hiện lên hình ảnh trước khi chết, nhắm mắt lại, lầm bầm lầu bầu: “Anh muốn cắn thì cắn.”
Đời trước được hắn chiếu cố lâu như vậy, coi như là trả nợ đi.
Ngu Trà suy nghĩ đơn giản, không nghĩ tới đời này hắn sẽ như thế nào, hoặc căn bản sẽ không tiến vào Lục gia.
Nghe vậy, động tác Lục Dĩ Hoài hơi dừng lại.
Ngu Trà tỉnh táo lại nhanh chóng thu hồi cánh tay, không cẩn thận đụng tới váy sau lưng, bị vải dệt cọ xát có cảm giác đau đớn rất nhỏ.
Cô nhìn mắt Lục Dĩ Hoài, phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm mình, tim đập loạn, tránh ánh mắt hắn.
Ngu Trà đánh giá cánh tay chắc bị đã chảy máu, khóe mắt trộm nhìn, dấu răng có thể thấy được nhưng không bị trầy da.
Cô ngơ ngẩn, trước kia rõ ràng sẽ chảy máu.
“Nhìn tôi.” Lục Dĩ Hoài bóp chặt cằm cô, đối mắt với đôi mắt đỏ hồng của cô, ở bên tai hỏi: “Lần sau còn dám đưa thuốc không?”
Hết chương 2
#xanh