Hàng Ngày Làm Npc Ở Thế Giới Xuyên Nhanh - Muội Chỉ Ái Cật Nhục

Chương 147: Buông Tần Vũ Ra


Bạn đang đọc Hàng Ngày Làm Npc Ở Thế Giới Xuyên Nhanh – Muội Chỉ Ái Cật Nhục – Chương 147: Buông Tần Vũ Ra

Edit: cầm thú

Thân là một nhiệm vụ giả mang hệ thống đi công lược nam chủ, ở mỗi thế giới trách nhiệm của Thượng Ngữ Yên là đánh rớt vị trí nữ chủ, hơn nữa còn phải công lược nam chủ thành công, trở thành nữ chủ mới của thế giới.

Mặc kệ là nam chủ phúc hắc gian xảo, hay là nam chủ máu lạnh vô tình, nam chủ bá đạo thâm tình hay là nam chủ bệnh kiều hắc hoá, Thượng Ngữ Yên tin rằng bản thân đều có thể chinh phục bọn họ.

Không có tự tin và bản lĩnh này, thì đi làm nhiệm vụ giả làm gì?

Nhưng mà, lâu dầu, Thượng Ngữ Yên bắt đầu cảm thấy nhàm chán.

Có lẽ bởi vì trên người cô mang theo hơi thở không giống người bình thường, cho nên, nam chủ trong các thế giới không cần cô công lược, ngược lại đều đổ vì cô rồi —-

Hoàng đế vì cô chinh chiến giang sơn.

Bá tổng vì cô thiên lương vương phá.

Tiên tôn vì cô hoá thân thành ma.

Bệnh kiều vì cô làm trái nguyên tắc.


Ở mỗi thế giới, đều có một đoạn tình cảm kinh thiên động địa.

Thế nhưng…

Thượng Ngữ Yên bắt đầu chết lặng.

Rốt cuộc….

Tình yêu là gì?

Cái gì…

Mới là sự thật?

Nhiệm vụ một cái lại một cái, nam chủ, cũng là mỗi lần khác nhau.

Không có kết thúc.

Thượng Ngữ Yên cảm thấy rất mệt mỏi.

Cho dù là vậy, cô vẫn phải tiếp tục, ở muôn vàn thế giới, làm nhiệm vụ..

Nhiệm vụ giả, xuyên qua muôn vàn vị diện, nhìn thì có vẻ tiêu soái, nhưng mà trên người bọn họ giống như đang mang gông xiềng vô hình…

… …

Phim điện ảnh <<Cuồng điệp>> bấm máy ở một ngày nắng đẹp trời.

<<Cuồng điệp>> bấm máy xong dân mạng mới phát hiện, hoá ra nam nữ chính của bộ phim là Cố Viễn Bạch và Kiều Miểu Miểu?

Nghĩ tới cái hot search lần trước, không thể không làm người ta nghi ngờ đây chính là tuyên truyền cho bộ phim.

Nhưng mà lần đó, bất luận là diễn viên hay đoàn phim đều không đưa ra phản ứng gì.


Cố Viễn Bạch là người không thích tuyên truyền, nhưng đôi khi đoàn phim yêu cầu phối hợp, hắn chỉ có thể im lặng không lên tiếng, khiến người ta thoải mái phát huy trí tưởng tượng, nghĩ sao thì nghĩ, dù gì cũng không phải sự thật, càng không có khả năng biến thành sự thật.

“Thật ngại quá, sự việc lần trước…”

Sau khi nghi thức bấm máy xong, các phóng viên đều rời đi, lúc này Kiều Miểu Miểu mới có cơ hội nói chuyện riêng với Cố Viễn Bạch.

Trong khoảng thời gian này vì để tránh nghi ngờ, hai người không gặp mặt, hôm nay cô cố ý tới xin lỗi, trong lòng Kiều Miểu Miểu cảm thấy, chỉ có đích thân xin lỗi, mới là thành ý nhất.

“Cô không cần xin lỗi, cô cũng không làm gì sai.”

Cố Viễn Bạch nhàn nhạt liếc Kiều Miểu Miểu một cái: “Cô không cần để chuyện này ở trong lòng, cứ tập trung đóng phim cho tốt là được rồi.”

Nói xong, không đợi Kiều Miểu Miểu trả lời, Cố Viễn Bạch liền xoay người rời đi.

Hắn không muốn chọc quá nhiều phiền phức không cần thiết.

Trước đó Trương Phỉ đã nói hắn, bảo hắn ở ngoài ngoại trừ quay phim, đừng tiếp xúc gì nhiều với Kiều Miểu Miểu, đoàn phim nhiều người tai mắt phức tạp, hơn nữa…

Người sau lưng Kiều Miểu Miểu, thực sự không chọc được.

Khác với Cố Viễn Bạch và Kiều Miểu Miểu phải vội vàng quay phim, nửa tháng sau Tần Vũ mới vào đoàn phim.


Lần này hắn chỉ đóng vai phụ, hơn nữa quay xong trong vòng hai ngày.

Thời điểm Lăng Hiểu đi theo Tần Vũ đến trường quay phim. Tần Vũ ở trong phòng hóa trang, Lăng Hiểu ngồi đằng sau uống trà sữa.

“Anh Tần, da của anh thật đẹp.”

Nhà trang điểm nam có chút ẻo lả, vẻ mặt vui mừng trò chuyện với Tần Vũ, trong mắt tràn đầy hâm mộ, Lăng Hiểu phía sau âm thầm bĩu môi —

Chỉ bằng cậu cũng dám quyến rũ Tần Vũ nhà tôi?

Buông Tần Vũ ra, hắn là của Cố Viễn Bạch!

Cố Viễn Bạch đang quay phim: …

Tần Vũ đang hóa trang: …

Tần Vũ cảm thấy ánh mắt kì lạ ở phía sau, ừm, không biết từ lúc nào, Lăng Hiểu đã nhìn chằm chằm sau lưng Tần Vũ, sau đó… giống như đang suy nghĩ, không biết suy nghĩ cái gì.

Trực giác nói cho Tần Vũ biết, những chuyện chị Lăng suy nghĩ, tuyệt đối không phải điều gì tốt đẹp. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.