Đọc truyện Hận Yêu – Chương 24
“Kitty” Vừa Đi,
“Sự Cố” Lại Đến
Hai ngày tới, vào thứ 4 , anh sang Mỹ với chị gái. Lần này anh nói là anh đi dài hạn, chừng một tuần gì đó . Nghe mà có vẻ buồn cười. Một tuần thì dài hạn nỗi gì. Lệ Nhung và Lệ Trân theo chỉ định sếp “trùm sò đầu bò” của ngôi nhà. Sáng nay cũng mang đồ đạc chuyển lại về nơi đây sống.
3 chị em , ngồi nói chuyện mà nay, mai rồi cũng không hết những tâm sự muốn nói. Biết hai cô em đã có người trong mộng mà khiến trái tim cô hụt hẫng. Mới ngày nào một đứa còn nằm gục dưới tay , một đứa còn khóc lóc nức nở trên giường bệnh của cô.
Thời gian thực sự chưa bao giờ dừng lại để chờ người. Bao nhiêu năm qua , việc lớn lao nhất mà cô làm được chỉ có duy nhất một chuyện đó là đã sinh được bé Bảo. Còn đối với hai cô em gái này, tuy là cô đã cố gắng kiếm tiền để chúng được hưởng những điều tốt nhất có thể. Nhưng , thời gian qua vẫn có thứ ngăn chia cả 3 chị em đó là sự xa cách. Không ai dám sẻ chia với ai, dù là đã rất muốn. Giờ phải bù lại những thiếu thốn ấy cho dù là đã muộn. Tuy vậy cũng cảm ơn trời đất đã ban cho cô hai cô em gái rất hiểu chuyện.
Dù trong gia đình có hiềm khích hay cãi vã. Nhưng cuối cùng vẫn là tha thứ . yêu thương và không thể rời xa nhau. Và nghĩ đến đây thôi cô lại chợt mỉm cười. Hình như là đã từ rất lâu rồi, anh ngự trị trong trái tim cô không phải chỉ đơn thuần là một người bạn trai , người tình , hay người yêu. Mà là một nhân tố quan trọng trong cái gia đình nhỏ mà cô luôn khao khát. Suy nghĩ một hồi, khiến cô thở dài trông ra cánh cửa ngôi biệt thự.
“Chị, uống đi!” – Lệ Trân đi ra sân vườn chỗ cô đang ngồi chơi cùng cậu con trai, đưa cho cô ly nước trái cây. Cô mỉm cười cầm lấy chúng rồi nhấp một ngụm. “Chị đang nhớ anh Hạ Thiên” – Cô em gái hỏi tiếp.
“Lệ Nhung , đang làm gì đó? “ – Cô chỉ đáp lại câu hỏi của cô em bằng 1 nụ cười. sau đó liếc vào nhà hỏi.
“Đang nấu cơm” – Lệ Trân mỉm cười.
“Chị đang nghĩ “ – Cô cũng cười đáp lại “Thời gian trôi nhanh thật”
“Đúng vậy!” – Cô em mỉm cười nhẹ nhàng.
“Năm đó, lúc mẹ cho hai em đi nghỉ mát, có phải em đã biết?” – Một hồi cô khẽ liếc hỏi cô em gái. Lệ Trân lúc đó 10 tuổi, Việc ý thức mọi chuyện đã có phần nhanh nhẹ hơn Lệ Nhung 8 tuổi. Có thể cô bé đã biết từ lúc đó chăng.
“Không” – Cô em gái đáp. “Lúc em 15 tuổi, cha trở về và cãi nhau với mẹ. Lúc đó em mới biết” – Cô em nói thêm “ Ban đầu em có nghi ngờ, nhưng không phải sớm đến vậy”
“Vậy tất cả thì ra vẫn luôn là lỗi do chị” – Nghe cô em nói xong , cô chững đôi mắt lại một hồi, Cô mỉm cười, vuốt nhẹ khóe mi giọt nước mắt và nói.
“Chị! Chị gái của em! Tại sao sau bao năm chị vẫn luôn yếu đuối. Và tự trách bản thân mình?” – Cô em ôm mặt cô. Khiến cô nhìn em gái mình ngơ ngác. “Chị, chị phải mạnh mẽ. Bởi vì giờ chị không có một mình” – Cô em gái nhìn sang cậu bé đang vui vẻ chơi bóng bên sân vườn “Chị Phải chiến đấu vì gia đình nhỏ của chị chứ?”
Cô nghe những lời nói của cô em gái , khẽ cảm thấy trong trái tim có một luồng hơi ấm áp thổi qua. Cô mỉm cười nắm nhẹ đôi bàn tay của cô em gái. Cô cũng luôn muốn chiến đấu cho hạnh phúc riêng của anh và cô nhưng định mệnh thật chớ chêu làm sao, mỗi khi cô cố gắng để bản thân trở nên mạnh mẽ thì lại mất đi những thứ cực kỳ quan trọng khiến tia hy vọng trong trái tim cô vụt tắt.
Cô cũng muốn bảo vệ cái gia đình nhỏ của cô nhưng sợ lại phải một lần nữa tự mình gánh chịu lấy đau thương. Cô muốn giữ anh là của riêng lắm chứ. Nhưng sợ sẽ cướp mất hạnh phúc của những người khác. Bao nhiêu ý nghĩ trong đầu khiến cô sợ sệt và chỉ dám bao bọc bản thân trong sự yếu đuối. Đúng thật là hèn nhát có phải không.
Suy nghĩ một hồi. Lệ Nhung ra gọi mọi người vào ăn cơm. Khiến cô bừng tỉnh lại với thực tại. Nhìn ra sân vườn đã thấy Lệ Trân ra đùa nghịch với cậu con trai từ lúc nào. Hai dì cháu bật vòi tưới cỏ để nghịch ướt hết cả người. Nhưng thật là cảnh tượng quá hạnh phúc. Hai chị em cô nhìn nhau rồi cũng ra vui chưa với hai dì cháu. Đã lâu rồi niềm vui sướng chưa ngập tràn trong trái tim họ như lúc này.
3 ngày vui vẻ đi qua nhanh chóng trong hạnh phúc của mấy chị em cô. Mấy hôm các dì và mẹ đưa bé Bảo đi chơi công viên và đến những nơi lý thú , bổ ích cho trẻ con. Khiến cậu bé vui mừng khôn xiết. Hôm nay, thứ 7 mọi người lại định đưa cậu bé đi đến nhà các bác họ hàng để chơi với các anh chị. 3 dì cháu họ đã lái chiếc xe nhỏ của cô đi trước. Còn cô, dự định chuẩn bị xong quà cáp thì sẽ nhờ tài xế anh để lại đưa đi sau.
Đang cùng bà quản gia bê đồ xuống nhà thì vài người bê bức tranh lớn gì đó bước vào cửa nhà cô. Một người đàn bà xinh đẹp khoanh tay bước đi sau họ, vừa nhìn tthấy cô ta tim cô đạp mạnh, cả mạch máu cơ thể dường như đều lạnh toát. Giống như tthần chết ghé qua mà cô chỉ biết đứng nhìn nghe phán xử. Thím Hoa Giới thấy vậy, bèn sai bảo các cô giúp việc làm hết giúp cô. Cô ta thấy cô như vậy mỉm cười , nói lớn “Tôi đến để tặng cô một món quà” Quay ra nhìn tấm khung ảnh “Nên để nó ở đâu đây” – Sau đó cô ta chỉ vào cái cột như ra hiệu cho mấy người bê vác đặt ở đó.
Những người bê vác xoay nhẹ bức khung ảnh lại , đôi đồng tử cô thực sự không còn xúc cảm gì nữa rồi. Chưa hết bàng hoàng này lại đến vàng hoàng khác , cô thẫn thờ nhìn vào bức ảnh đã được đặt nhẹ nhàng xuống.
“Cô còn nhớ bức ảnh này chứ?” – Trông thấy bộ dạng của cô, cô ta lên tiếng. Đôi mắt cô vẫn long lanh chưa kịp hoàn hồn thì cô ta mỉm cười nói thêm “Đây là bức ảnh của cô trong lễ tốt nghiệp”
Đúng rồi, là nó. Hôm đó, cô trong bộ áo dài chính anh đã sắm cho cô , cầm một bó hoa ly thơm ngát chính anh đã mua tặng. Và nở một nụ cười cũng chính anh là người tạo ra để nhìn vào chiếc máy ảnh đang cầm trên tay anh.
(“Ảnh của em đâu cho em xem với chứ!” – chụp xong, cô cong môi nói với anh .
“Không được , từ từ đã !” Thấy bàn tay nhỏ bé cứ với lên giằng co với máy ảnh của anh, anh bèn nói.
“Ứ đâu, ảnh của em , sao không cho em xem được” – Cô nhăn mặt nhõng nhẽo anh một hồi
Anh thấy vậy, một tay giơ cao, một tay bẹo má cô nói. “Bé ngoan , hôm nay anh sẽ tặng em một món quà! Lát em ra sân sau cùng lấy quà, và xem ảnh nhé!”
“Thôi được rồi, em nghe anh lần này” – Cô hất nhẹ bàn tay đang với xuống. vênh mặt lên nói với anh.
Sau đó, cô ra chơi cùng các bạn. Còn anh chụp ảnh cô và mọi người. Rồi ra chỗ hẹn đợi cô. Khi cô hoàn tất buổi chào hỏi thân mật với mọi người cũng là lúc vội vã ra chỗ hẹn với anh. Và đập vào mắt cô là cảnh tượng cô mãi mãi không thể quên được.)
Đó cũng chính là ngày cô đau đớn nhất.
“Thấy cô như vậy, xem ra cô còn nhớ” – Cô ta thấy cô đôi mắt thất thần rớm lệ khẽ nhấc một bên khóe miệng mỉm cười.
“Đan Tiên, cô còn chuyện gì nữa?” – Cô khẽ nhắm đôi mắt lấy lại tinh thần rồi nói với cô ta.
“Hình như cô đang bận. Tôi đang muốn đưa cô đến một nơi” – Cô ta lắc đầu thở hắt ra nói.
“Đúng vậy , tôi đang có chuyện quan trọng. Có điều gì muốn nói, xin cô hãy để sau” – Cô thở dài đáp lại.
“Có quan trọng bằng chuyện của anh ấy?” – Cô ta nói khiến cô giật mình, thấy vây, cô ta mỉm cười nói thêm “Cô không tò mò khi tôi có tấm ảnh này?” – Đôi mắt cô giờ giống như một chú cún con , chỉ biết đưa chúng lên để nghe xem cô ta nói gì thêm “Tấm ảnh này là ở trong phòng anh ấy, và còn rất nhiều thứ tôi muốn cho cô xem, cô sẽ đi với tôi”.
Cô nghe thấy vậy, trong lòng cũng bồn chồn không yên. Chả lẽ những thứ về cô, anh còn giữ. Cuối cùng vẫn là bị lời nói của cô ta như bùa chú mê hoặc mà bước theo.
Về đến cung điện Hạ Gia giữa trung tâm thảnh phố , ngôi nhà cầu kỳ tráng lệ nhất Cả nước với thiết kế xa hoa quyền quý không khác gì các vương thân quý tộc xưa kia. Cô đã có lần nghe được bản tin về căn nhà này. Nhưng chưa một lần cô dám bước chân vào. Và anh cũng chưa bao giờ cho cô hay để cô bước vào đây.
Cô từ từ đi theo bước vào phòng của anh. Mùi hương nước hoa hồi xưa anh hay mua cho cô , tự dưng xông vào mũi khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng nhưng không kém phần cảm xúc. Phong cách của căn phòng này không khác gì ngôi biệt thự lớn của Hàn Gia. Vài giây lát sau, cô ta mở một căn phòng ở trong phòng của anh. Sau đó cô ta nhìn cô. Như ra hiệu cho cô bước vào đó. Khiến cô cũng tò mò nhìn ngó. Rồi bước vào.
Đập vào đôi đồng tử đang sờ sững là một căn phòng, chi chít những tấm ảnh của cô. Những đồ cô tặng cho anh, và những bức thư tình chính tay cô đã cầm bút viết. Mọi thứ mọi kỷ niệm xưa kia tự nhiên ùa về dạt dào trong trái tim cô. Khiến cô khóc nấc thành tiếng.
Một hồi , Đan Tiên lên tiếng “Tôi đã cố gắng cảnh báo cô, rời xa anh ấy” – Câu nói của cô ta khiến cô bừng tỉnh trong tiềm thức. Lại ngước mắt quay sang nhìn chằm chằm vào cô ta. “Chắc cô thấy anh ấy còn giữ những thứ này chứng tỏ anh ấy yêu cô đúng không?” Cô ta nhấc miệng “Cô nhầm rồi, hãy xem đi!” – Vừa nói tiếp vừa chỉ vào gian phòng bên ttay phải của cô ta.
Cô từ từ bước vào. Tất cả như vỡ òa trước mắt cô. Mọi thứ ccủa 7 năm trước kia ở Mỹ giữa anh và cô đều ở trong đó, Như những đồ dùng cá nhân của hai người. Nhưng thứ hai người cùng nhau dùng chung, những thứ minh chứng hai người sống với nhau như vợ chồng đều có mặt ở đây. Nhưng mọi thứ, tất cả đều bị bao quanh bởi màu đỏ chữ hận to lớn khắp gian phòng đó của anh.
“Lệ Băng ơi Lệ Băng, cô quả là ngốc nghếch, quả là giống một con rối của chồng tôi” – Cô ta lắc đầu rồi đưa một tờ giấy chứng nhận gì đó ra trước mặt cô. “Cô biết đây là gì không?” – Mỉm cười khểnh một cái “Là giấy khai sinh của con trai cô, và tên mẹ nó là ai cô thấy không?” – Cô ta chỉ vào chữ Lâm Đan Tiên bên cạnh chữ mẹ của giấy khai sinh cho con trai cô. Thần chí cô bắt đầu choáng váng, cô đột nhiên quỵ xuống. “anh ấy chỉ đang lừa cô, để trừng phạt cô đã giết mẹ của anh ấy thôi” – Cô ta ngồi xuống trước mặt cô nói thêm. “Tôi đã cảnh báo cô, là do cô tự chuốc lấy”
“Tôi không tin, không tin! Cô đừng nói nữa!” – Sét đánh ngàn tai cô nửa lắc đầu, nửa hét lớn. “Thằng bé là con tôi, không ai mang được nó rời khỏi tôi” – Cô khóc lóc hoảng loạn
“Tôi thấy cô bị anh ấy làm cho hồ đồ rồi!” – Cô ta cười lớn “Thằng bé cũng là con của anh ấy. Ra tòa, liệu người ta sẽ xét xử cho thằng bé sống với người cha tỷ phú của nó, hay là sống với bà mẹ vô nghề vô sản. Còn là loại phụ nữ bất cứ lúc nào cũng có thể lên giường với đàn ông đã có vợ? Thậm chí còn bị đuổi khỏi công ty vì dự án bê bối gian dối.” – Cô ta nói xong cười lớn.
“Cô biết anh ấy sang Mỹ làm gì không? Anh ấy đang có dự định sẽ sống bên đó với tôi và hai đứa con của chúng tôi. Cô nghĩ anh ấy thực sự tốt với cô như vậy, Ngôi nhà đó, coi như tiền đẻ thuê của cô” – Cô ta quay đi nói thêm ”Tôi đã cảnh báo cô rồi, là cô không chịu nghe tôi, giờ thì cô hãy sống với con trai cô thêm vài ngày nữa đi!”
Thì ra mọi thứ là như vậy, Tiền đẻ thuê? Phụ nữ lúc nào cũng có thể lên giường với đàn ông đã có vợ? Những lời nói sắc nhọn như đâm thủng trái tim cô. Cô lắc đầu, mọi thứ xung quang như mờ nhạt vì giọt nước mắt của cô. Thì ra mọi thứ chỉ là vì anh muốn trả thù cô mà làm nên. Thì ra anh chỉ coi cô như vậy, không hơn không kém. Nụ cười chế giễu chực hiện diện trên khuôn mặt cô . Bỗng từ đâu tiếng vọng trong đầu, khiến cô chấn tĩnh lại khẽ nói với cô ta “Tôi không tin cô”
“Sao?” – Cô ta mở to đôi mắt nhìn cô.
“À không, cho dù là tôi tin cô. Nhưng tôi sẽ đợi anh ấy về. Chính thức nói sẽ từ bỏ tôi. Lúc đó, tôi sẽ chấp nhận mọi thứ anh ấy yêu cầu” – Cô nhắm đôi mắt nói. Ván bài này, đã quá muộn để ngừng chơi tiếp. Thắng hay thua , được hay mất liệu có còn quan trọng.
“không ngờ mới 3 tuần không gặp, cô đã thay đổi” – Cô ta mỉm cười nhợt nhạt nói,
“Tôi không thay đổi. Chỉ là tôi đã chẳng còn gì để mất. Và cũng đã nợ anh ấy quá nhiều , Đã từ lâu . tôi đã nghĩ rrằng , Anh ấy thậm chí muốn giết chết tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện”. – Đôi mắt vô hồn của cô đứng dậy nhẹ nhàng nói. Sau đó quay bước đi ra cửa.
“Cô không sợ tôi sẽ không đối xử tốt với con cô sao?” – Cô ta nhếch miệng, nói.
“Nếu cô là hại nó, tôi sẽ giết chết cô” – Cô quay lại nói với vẻ mặt cương quyết. Khiến cô ta như toàn tthân bất động. Lúng túng run rẩy nhìn cô thẫn thờ bước ra cửa phòng của anh.
“Lệ Băng ! Coi như tôi cầu xin cô! “ – Cô ta quỳ xuống bám lấy tay cô từ sau. “Cô hãy đem con cô rời xa anh ấy. Không vì tôi, cũng vì đứa bé trong bụng này “ – Cô ta ôm bụng nói.
“Đâu phải tôi không cố gắng rời xa anh ấy?” – Cô khẽ thở dài nhắm mắt nói.
“Được vậy để tôi giúp cô!” Một hồi, cô ta lên tiếng rồi kéo vội cô đi thêm vài bước chân ra cầu thang. Cô bừng tỉnh , giằng co với cô ta một hồi.
“Đan Tiên, cô làm sao thế? Cô điên rồi !” – Cơ thể đang bị ép vào lan can , cô gượng gạo nói.
“Tôi không bị điên! Tôi đã cảnh báo cô, nhưng nếu cô không làm được , tôi sẽ giúp” – Hai người thở gấp giằng co một hồi. “Tôi không có được anh ấy, thì cô cũng không có được, anh ấy sẽ phải hận cô mãi mãi.” Bỗng , Đan Tiên trượt chân ngã xuống, lôi cả thân hình cô vội ngã theo.
………………………………………………………..