Hận Xuân Tình

Chương 7


Bạn đang đọc Hận Xuân Tình FULL – Chương 7


7.

Tường bên cạnh có một viên gạch, dưới cái nhìn chăm chú của ta, một vết nứt từ từ mở ra.

Ta nhấc lên mười phần cảnh giác, lặng lẽ xích lại gần, một tay nắm lấy nó hoàn toàn kéo ra, khuôn mặt đại mỹ nhân ở phía đối diện đang tỏa sáng.

Hình ảnh ở khoảng cách gần như vậy đánh sâu vào thị giác, làm ta há to miệng vì kinh ngạc, cả nửa ngày cũng không thể nói nên lời.

Ta theo thói quen lùi ra sau, làm cho hắn thấy được toàn bộ khuôn mặt, vòng eo, bộ ngực cùng với bả vai của ta, lập tức liền xoay đầu sang chỗ khác, vành tai chậm rãi đỏ lên.

Đáng yêu quá đi!
Ta tới gần cái lỗ đó và hướng tới trước mặt hắn: “Ngươi gọi ta tới sao? Ngươi có đói bụng không? Ở đây ta còn một ít đồ ăn, ngươi có muốn ăn một chút không?”
Hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Ta không…”
“Nó hơi nguội một chút,” Ta sờ sờ đáy chén, “Cái bánh bao này ta vẫn chưa đụng đến đâu, đừng lo, ta không để ngươi ăn đồ ăn thừa của ta đâu!”
Đại mỹ nhân không nói nên lời, nghẹn một lúc mới phun ra: “Ngươi mặc xong quần áo vào cái đã.


Nghe hắn nói, ta mới cảm thấy mặc ít quả thật hơi lạnh.

Ta liền đưa tay tháo nút thắt ở thắt lưng ra: “Ngươi đợi một chút, ta đem mấy quần áo bẩn này cởi ra đã, đồ này bị dính máu rồi, nhớp nháp lắm.



Mỹ nhân bị dọa đến mức nhắm chặt hai mắt: “….

Ngươi làm gì vậy.


Từ cái góc độ này của hắn, qua cái lỗ chỉ lớn bằng bàn tay này thì hắn có thể thấy được cái gì chứ? Vậy mà phải căng thẳng đến như vậy!
Tuy nhiên nghĩ đến có thể trong gian phòng này không chỉ có một cái cơ quan, tâm nhãn ta thay đổi, liền đem toàn bộ áo quần bên ngoài và cả nội y bên trong, vô cùng thuần thục thay toàn bộ một lượt.

Sau khi thay đồ xong ta ghé vào bên lỗ nhỏ trên tường, cả gan đưa tay vỗ nhẹ vào mặt hắn: “Mỹ nhân, ta thay quần áo xong rồi, ngươi còn đỏ mặt cái gì? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nhìn thấy nữ tử thay quần áo sao?”
Mỹ nhân như bị bỏng lập tức tránh đi, xiềng xích đâm vào trong xương tỳ bà bị động đến, đau đến mức co rút lại, lại không quản những cái này, trợn mắt tức giận nói: “Ta làm sao có thể nhìn lén như thế được!”
“Ngươi chưa thành thân à?”
“Ta….


“Đã đính hôn chưa?”
“Không có…”
“Dáng dấp ngươi đẹp mắt như vậy, chẳng lẽ không có tiểu cô nương nào nhào vào trên người ngươi gào khóc muốn gả cho ngươi sao?”
Hắn ngây ngẩn cả người: “Ngươi nói hươu nói vượn gì đó?”
Ta cũng ngây ngẩn cả người: “Chẳng lẽ không có ai nói cho ngươi biết rằng dung mạo của ngươi nhìn rất đẹp sao?”
Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt tiểu mỹ nhân ngay lập tức hiện lên hai rặng mây đỏ, đôi mắt quay sang chỗ khác không dám nhìn ta: “Ta chỉ nghe người khác gọi ta là tiểu bạch kiểm ẻo lả.

Trước là mỹ nhân kế, sau là khổ nhục kế, bây giờ lại còn thêm cả liều mạng khen ta rồi lôi kéo làm quen nữa, đều là những chiêu mà hắn chuẩn bị cho ta sao? Triệu Uyên không phải là muốn biết bảo tàng giấu ở đâu à? Ta cũng không biết.

Hắn nếu có lấy từng đao từng đao lăng trì ta thì câu trả lời của ta cũng như thế thôi, đừng uổng phí khí lực nữa!”
Ai nha, ta yêu chết cái tính hung dữ này!
“Đứa ngốc nào gọi ngươi là tiểu bạch kiểm ẻo lả? Hả? Hắn bị mù à?”
Mỹ nhân bị sự chú ý độc đáo của ta làm cho sửng sốt.

“Ngươi nghe ta nói này!” Ta duỗi tay qua nắm lấy gương mặt hắn xoay về phía ta, buộc hắn phải nhìn thẳng vào ta: “Trên gương mặt của ngươi, những đặc thù nam tính phi thường rõ ràng.

Xương lông mày cao, mày rậm, rất có nam nhân vị; cái mũi lớn mà anh tuấn, rất có nam nhân vị; Xương cằm đủ rộng, mặt mày góc cạnh rõ ràng, cằm hơi vuông, càng có nam nhân vị hơn nữa.

Còn có nhìn thử vóc người của ngươi này, hình tam giác ngược, tay dài eo nhỏ chân dài…” Ta cố gắng nuốt nước miếng: “Ngươi không hề ẻo lả, ngươi chỉ có một chút môi hồng răng trắng, bộ dạng đẹp mắt mà thôi.


Mỹ nhân bị sự khoa trương của ta làm cho không được tự nhiên, lúng túng giãy dụa muốn thoát khỏi ma trảo của ta.


“Đừng có nhúc nhích!” Ta trừng hắn.

Hắn lại ngẩn người, đang muốn xem thử trong hồ lô của ta bán thuốc gì, thì lại thấy ta thở dài ngâm nga một tiếng: “Ngươi nhúc nhích rồi lại động tới vết thương thì làm sao bây giờ? Nhìn xem ngươi chảy máu này, chậc chậc chậc, ta nhìn mà thấy đau lòng.


Mỹ nhân bị ta một câu tiếp một câu làm cho hoàn toàn choáng váng, đôi mắt hoa đào ngập nước bối rối nhìn ta.

A! Ta chết đây!
Có thể được tiếp xúc gần một thần nhan đến cấp bậc này, cuộc đời của ta sống được đến bây giờ quả thật không tiếc, quả thật không uổng!
“Ta có thể hôn ngươi một cái được không?” Ta lại bắt đầu nuốt nước miếng, “Chỉ một chút, một chút thôi…”
Ta không hề tham lam, chỉ cần hôn lên mặt một cái là đã đủ rồi!
Biểu cảm trên mặt của mỹ nhân bây giờ chỉ toàn là dấu chấm hỏi, sau khi nhẫn nhịn một lúc lâu mới có thể nặn ra một câu: “Ngươi thả ta ra!”
A.

Ta bĩu môi tránh qua một bên, nhìn thần nhan của hắn mà nuốt nước bọt.

“Ngươi rốt cuộc đang làm gì thế?” Hắn thực sự không nói nên lời.

Ta thật thà thú nhận: “Ta thực sự không muốn làm gì hết, chỉ là….

Chỉ là ta có chút thấy sắc nổi lòng tham.


Biểu tình trên mặt mỹ nhân đã nứt ra rồi.


“Ai nha, đừng có nói mấy lời vô dụng này nữa,” Ta liền kết thúc đề tài này, “Ta ở chỗ này có bánh bao, cũng còn ấm một chút, còn có một cái đùi gà ta cũng chưa đụng đến, ngươi muốn ăn cái gì?”
Một tiếng ùng ục trong bụng bán đứng hắn, cuối cùng hắn mặc dù thẹn thùng nhưng vẫn không thể không khuất phục trước đồ ăn.

Mỹ nhân chậm rãi ăn xong những đồ ăn trong tay ta, vết máu bên trên khóe môi đã tan hết, chỉ còn lại đôi môi phấn nộn, vô cùng mê người, ta thấy mà chỉ có thể yên lặng thở dài, đôi môi này nếu như có thể hôn lên một cái thì…
“Ngươi tên là gì vậy? Chắc là võ công tốt lắm phải không? Bằng không chỉ cần trói lại một chút là được rồi, cần gì phải xuyên cả xương tỳ bà như thế?”
Hắn chậm rãi chớp mắt: “Chẳng lẽ chủ tử ngươi khi sai ngươi đến đây không nói cho ngươi một chút gì sao?”
Ta liếc mắt xem thường hắn: “Thế ngươi nghĩ là ta đang nói dối ngươi à?”
Hắn im lặng không nói gì.

“Được được được, nếu ngươi muốn nghi ngờ thì cứ nghi ngờ đi! Ngươi có muốn nói hay không cũng tùy ngươi, dù sao ngươi cũng cho là ta đang cố dò xét ngươi thôi mà, vậy thì ngươi cũng đừng có nói chuyện với ta nữa, đừng để ta bắt được.


Mặc dù đối với soái ca tính tình của ta có thể tốt hơn một chút, nhưng cái gì cũng có mức độ thôi, ai không phải là tâm can đại bảo bối của cha của mẹ chứ, huống chi cũng không phải chỉ có mình hắn là nam nhân, cần gì ta phải quỵ lụy như vậy.

Ta thuận tay nắm lấy viên gạch kia “Rắc” một tiếng, cả bức tường hoàn toàn kín lại, ta trực tiếp nheo mắt dựa vào tường, vết thương trên bụng ta vẫn còn đau, ta nghỉ ngơi một lúc không phải tốt hơn sao?
Không quá lâu, viên gạch phía bên tường bên kia bắt đầu rung lên, xê dịch một chút.

Ta thực sự không thể kìm lại, bật cười.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.