Hắn Với Ta - Một Chữ Hận

Chương 8


Bạn đang đọc Hắn Với Ta – Một Chữ Hận – Chương 8


Vở tuồng diễn được không lâu thì lại có tiếng thái giám vang lên: “Hoàng thượng giá đáo”. Trước khi quay ra hành lễ với hoàng thượng, ta mạnh bạo quay ra nhìn hoàng hậu, nét mặt nàng có phần khó chịu, ta không biết là có phải nhìn nhầm hay không, đang định nhìn lại một lần nữa thì đã thấy nàng cúi mình hành lễ với hoàng thượng, ta thấy vậy cũng vội vàng hành lễ.

Hoàng thượng tiến gần về phía ta, mà đương nhiên ta biết hoàng thượng tới đây chắc chắn chỉ có thể vì hoàng hậu. nhưng sao bỗng thấy hồi hộp, run run lạ thường. Ta tự nhủ cũng phải thôi, hắn vừa là hoàng đế vừa là phu quân của ta, ta hồi hộp là vì đây là lần đầu tiên được nhìn thấy phu quân, run là bởi hắn là hoàng đế Lý quốc, ta là con dân Lý quốc, đứng trước đế vương như vậy sao không run sợ. Lần đầu tiên ta nghe thấy giọng phu quân mình, câu đầu tiên mà chàng nói chính là: “ bình thân”.
Giọng người trầm thấp, vương cả chút ngọt ngào của tình yêu, ta tự cười bản thân, đã biết phu quân mình là người như thế nào, đã tự nhủ không nên vọng tưởng, vậy mà khi nghe người gọi, ta lại bỗng mong ước lời này là dành cho ta, nhưng sau khi nhận ra tình ý trong câu nói, mới ngẩng mặt lên và thấy hoàng thượng đang đỡ hoàng hậu. Nhắc tới hoàng thượng, mặc dù ta đã từng gặp qua bậc đế vương, nhưng lại không muốn lưu lại ấn tượng ấy mà lại nghĩ rằng đế vương chắc chắn phải có thân hình to lớn, khuôn mặt lúc nào cũng phải nghiêm nghị như một vị thần. Bây giờ mới thấy mình quá trẻ con.
Vị quân vương tước mặt ta phong lưu thoát tục, không nặng ngàn cân như ta tưởng tượng mà dáng như một vị kiếm khách ngao du bốn bể. Ta không phải không biết người đã từng sống lâu năm ngoài hoàng cung, nhưng không nghĩ rằng nó lại ảnh hưởng tới hình dáng người như vậy. Khuôn mặt tuyệt đối hoàn hảo, hoàn hảo tới từng góc cạnh, sống mũi cao, thẳng, đôi mắt toát lên vẻ lạnh lùng, ta tin rằng đôi mắt ấy chính là điểm cuốn hút nữ nhân nhất.
Nói đến nam nhân, chắc chắn làn da là không quan trọng, nhưng ta lại thấy làn da của chàng thật đáng để tâm, ta tưởng tượng như đang nhìn thấy làn da ấy từ băng tuyết mà thành, trắng và mịn như nữ nhân. Có lẽ do chàng xuất cung từ sớm nên làn da trắng trẻo ấy đã bớt đi phần nào, nhưng ta cảm thấy như vậy mới làm lên nét đặc trưng của nam nhân như chàng. Trước đây quên không hỏi Tiểu Lan hoàng thượng rốt cuộc đang ở tuổi bao nhiêu, bây giờ nhìn thấy chàng mới biết cùng lắm chàng chỉ mới qua tuổi hai ba. Trẻ tuổi như vậy mà ta đã cảm thấy thần uy của vị đế vương năm nào, chàng quả thật có cái uy vũ của tiên hoàng.

“ Tâm tình hôm nay chắc là khá tốt mới cùng phi tử của trẫm tới Duyệt Thị Đường”
Ta nhận ra hoàng thượng lời vừa nói ra, bèn trầm mặc nhìn Viêm hoàng hậu, ta biết người đang chờ, chờ đáp án từ phía hoàng hậu, bởi khi nói tới “phi tử của trẫm”, ta thấy âm giọng của hoàng thượng trầm xuống một bậc. Viêm hoàng hậu cười lạnh nhạt, nụ cười ấy khiến ta bất chợt lạnh toát, ta không phải chưa từng nhìn nàng cười, nụ cười trước đây và lúc trước rõ ràng khác hoàn toàn, nếu nụ cười trước đây khiến ta liên tưởng đến hương vị ngọt ngào, nồng thơm giống tình yêu thì bây giở nụ cười ấy khiến tim ta như vỡ vụn, không hiểu sao ta lại thấy đau, thấy tê buốt trong tim.

Nếu nữ nhân như ta còn cảm thấy như vậy, thì hoàng thượng, ngưởi cảm thấy như thế nào đây. Ta cảm thấy hoàng thượng đang sửng sốt, phải chăng đây là lần đầu tiên người nhìn thấy ánh mắt như vậy của hoàng hậu. Bất giác người lùi về sau một bước. Hoàng hậu lạnh lùng đáp: “Thần thiếp cảm thấy không được thoải mái nên muốn có người bầu bạn cùng, hoàng thượng nếu có hứng thì ở lại cùng thần thiếp xem tuồng”. Hiến tần nương nương không biết đã đến gần hoàng thượng từ bao giờ, bèn choàng lấy tay người mà nũng nịu: “Hoàng thượng. người ở lại xem cùng Yến nhi nhé”.
Ta bật cười. Tiếng ca của người đứng trên sân khấu kia mặc dù rất to, ta phát ra âm thanh lại cực nhỏ, nhưng vốn Hiền tần nương nương đã có hiềm khích với ta nên khiến tai của nàng ta thính lạ thường, nàng ta quát: “To gan, ngươi dám cười bổn cung”. Lời vừa phát ra lập tức nó nghe tiếng hoàng hậu, âm thanh chỉ hơi ột chút, nhưng cũng khiến mọi người hoảng sợ: “To gan, trước mặt bổn cung mà dám làm càn”. Ta giật mình quỳ xuống: “Hoàng hậu nương nương tha tội, thần thiếp chỉ cảm thấy vở tuồng kia là quen thuộc với mình nên bất giác cười mà thôi”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.