Hắn Với Ta - Một Chữ Hận

Chương 15


Bạn đang đọc Hắn Với Ta – Một Chữ Hận – Chương 15


Đúng lúc ấy, ta thấy một đám vệ binh đi tới, chúng hô to: “Hoàng thượng có chỉ, không ai được phép ra khỏi Tử Cấm Thành. Bắt hết chúng lại cho ta”.
Xung quanh bỗng trở nên ồn ào, ta thấy Hán Vũ lập tức bay vút lên không, rút từ đâu ra một thanh kiếm, vung kiếm chém mấy tên thị vệ. Đám thị vệ lập tức bao vây hoàng hậu và Hán Vũ, hai người cùng nhau lại cùng tấn công thị vệ. Hán Vũ dũng mãnh hơn người, không hề e sợ, kiếm vung đến đâu thị vệ ngã ra đất đến đấy. Ta lúc này nhìn thấy thị vệ đổ ra càng lúc càng đông, lo lắng vô cùng, chợt hét to: “Dửng lại, hoàng hậu ở bên kia”. Đám thị vệ chợt ngơ ngác, Hán Vũ và hoàng hậu nhanh chóng chớp thời cơ phi nhanh ra phía cổng, có cấm vệ binh hét to: “Đóng cổng lại”. Tiếc rằng thân thủ của Hán Vũ phi phàm, hắn đã chém chết mấy tên lính gác cổng, kịp lúc đưa hoàng hậu ra khỏi hoàng cung.

Ta rơi lệ, lần đầu tiên trong đời ta cảm nhận được thế nào là giọt nước mắt hạnh phúc, sư phụ, họ rời khỏi Tử Cấm Thành rồi, người ở trên kia có nhìn thấy không, họ được giải thoát rồi. Ta vui sướng đến mức khi nhận thức trở lại thì nhận ra mình đang ở điện Càn Thành.
Ngươi chính là hôn quân!
Ta không dám ngẩng đầu, bởi ta biết nếu ngẩng đầu lên sẽ thấy khuôn mặt giận dữ của hoàng thượng. Ta nhận ra bên cạnh ta lúc này có Đinh công công và Tiểu Lan .Ta nghe thấy một tiếng quát vang lên, ta cảm tưởng đất trời như rung chuyển, hoàng đế này ấn tượng với ta đâu phải là như vậy, hẳn là hắn đã mất hết lý trí: “To gan, các ngươi đã gây chuyện gì có biết không”. Ta thấy Đinh công công run rẩy, ông chỉ biết dập đầu xuống đất liên tục: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết”. Ta nhận ra khuôn mặt Tiểu Lan trắng bệch, nàng chắc cũng đang rất sợ. Hoàng thượng lại nói tiếp: “Các ngươi đã biết thân phận mình chỉ là nô tài, tại sao lời chủ tử nói lại dám để ngoài tai. Dám tìm đến chỗ tên thái giám kia, lại dám giúp hoàng hậu trốn khỏi cung, các ngươi đúng là không coi ai ra gì. Lôi ra ngoài chém đầu hết cho ta”.
Đúng lúc đó, ta nghe thấy tiếng Hiền tần: “Hoàng thượng, người có chuyện gì mà tức giận như vậy”. Hoàng thượng tuyệt nhiên im lặng không nói lời nào, nàng ta lại tiếp tục: “Hoàng thượng, biết đâu chúng biết hoàng hậu cùng tên hoạn quan kia ở đâu, người hãy để thiếp tra hỏi”. Nói rồi nàng ta quay sang chỗ chúng ta, đanh giọng nói: “Ngẩng mặt lên để bổn cung xem, rốt cuộc các ngươi trông như thế nào mà to gan như vậy”. Ta hít một hơi thật sâu, từ tử ngẩng mặt lên. Quả nhiên, nàng ta nhìn thấy ta và thì đắc ý ra mặt, nàng ta quay sang hoàng thượng: “Hoàng thượng, ả ta chính là tài nhân”. Nói rồi nàng ta tiếp tục: “Ả ta chắc chắn biết trong lòng hoàng thượng chỉ có hoàng hậu, nên muốn giúp hoàng hậu rời khỏi cung, có như vậy ả ta mới có cơ hội quyễn rũ người, có cơ hội leo ngang hàng với thần thiếp”. Hoàng thượng nhìn ta, ánh mắt khinh bỉ vô cùng: “tiện nhân”.Tiểu lan gào lên: “Người dựa vào gì mà nói nương nương thủ đoạn”. Hiền tần thẳng tay giáng một cái tát vào mặt Tiểu Lan , đoạn nói với hoàng thượng: “Hoàng thượng, xin người làm chủ cho thần thiếp”.

“Lôi cả ba ra ngoài, mỗi người hai mươi trượng”- giọng hoàng thượng vang lên.
Ta lo sợ, ĐInh công công lớn tuổi như vậy, làm sao có thể chịu được nhiều đòn như vậy, ta không thể liên lụy người: “Hoàng thượng, sáu mươi trượng này, ta xin gánh”. “Nương nương, người làm sao có thể chịu được”- Tiểu Lan nhìn ta bật khóc. Ta vuốt ve an ủi nàng ta: “Thần thiếp chỉ vì mê muội, muốn dành được sự ân sủng của hoàng thượng mà bất chấp tất cả, hoàng thượng anh minh, xin để mình thần thiếp gánh chịu”. Hoàng thượng nhìn ta như đang nhìn vào thứ rác rưởi nhất trên đời, buông câu lạnh lùng: “Lôi ra ngoài”.
Ta những tưởng sáu mươi trượng ấy ta có thể chịu được, nào đâu biết từng đòn giáng xuống, tim ta như vỡ nát. Ta quả thật rất khó thở, ta cảm thấy xương cốt như gãy ra từng mảnh. Ta ngất đi,trong mơ hồ thấy mình trở về là một a đầu mới lên năm, trốn gia đình ra ngoài chơi một mình, vô ý mà ngã xuống nước, ta đã gào lên, ta đã đạp, đã quẫy rất mạnh, ta ngoi lên ngụp xuống, uống không biết bao ngụm nước, mỗi lần chìm xuống nước, ta lại cảm giác lục phủ ngũ tạng như nổ tung. Ta cứ như vậy, cứ như vậy mà ngất đi.

“Ào..ào..”. Ta bừng tỉnh. Thì ra trận đòn vẫn chưa chấm dứt, họ dội nước lạnh cho ta tỉnh lại, rồi sau đó lại từng đòn lại giáng xuống. Ta muốn kêu lên thật to, kêu lên để có ai đó đến cứu ta như ngày nào, nhưng ta biết trong hoàng cung này, không ai có thể giúp ta, ta bền cắn chặt môi, mỗi một đòn giáng xuống, răng ta lại càng cắm sâu vào môi, ta không muốn kêu, ta biết nếu kêu lên, ta chỉ khiến Tiểu Lan lo lắng, ta càng kêu thì nàng sẽ càng đau lòng, ta không thể, ta cứ cắn như vậy, cắn cho tới khi cảm thấy có một thứ nước tràn vào trong miệng, biết rằng đó là máu, nhưng sao ta lại không cảm thấy máu có vị gì, hay tại ta đã không còn cảm giác. Không thể, nếu không còn cảm giác,vì sao ta vẫn thấy phần dưới tê buốt như vậy. Sáu mươi trượng ấy đối với ta dài tựa ngàn năm, hình ảnh mười mấy năm qua trong kí ức của ta hiện về.
Ta thấy mình đang chạy nhảy trong sân, ta thấy mẹ đang nhóm lửa trong bếp, ta thấy ta hỏi mẹ rằng bao giờ cha về, ta đang rất đói, mẹ nói ta chỉ cần ngủ dậy sẽ thấy cha trở về. Ta đã nhắm mắt lại, nhưng khi mở mắt ra lại thấy mình đang ở trong vòng tay sư phụ, ta thấy người đang cười với ta, ta thấy người nói: “A đầu, nước dãi rớt đầy lên áo ta rồi”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.