Bạn đang đọc Hắn Với Ta – Một Chữ Hận – Chương 12
Sư phụ, người ở trên trời liệu có phải đang mỉm cười
“Nương nương, em chỉ có thể tìm ra tung tích thái giám, chứ thật sự không có khả năng đưa hoàng hậu tới gặp y”Tiểu Lan thất vọng nói với ta.
Ta biết chuyện đưa hoàng hậu tới gặp thái giám nọ là một điều vô cùng nguy hiểm, nhưng ta không còn sự lựa chọn nào khác. Ta sực nhớ ra một chuyện: “Lan nhi, em còn nhớ trước đây ta đã từng nói với em sư phụ ta có một tâm phúc không”
“Có phải nương nương muốn nói đến Đinh công công”
“Chẳng phải trước đây, có lần em nhắc ta rằng Đinh công công nay trở thành Ái đẳng Cung sự thái giám hay sao?”
“Nương nương, người không phải cũng nói đã lâu không gặp Đinh công công hay sao, liệu ông ta còn nhớ tới người không”
“Em yên tâm, ta với ông ấy tuy rằng mấy năm rồi không gặp, nhưng ta tin ông ấy vẫn nhớ tiểu a đầu tinh nghịch năm đó, ta nghĩ ông ấy sẽ niệm tình cũ với sư phụ mà giúp ta”
Việc nói ra vốn không thể chậm trễ, ta bèn đến tìm Đinh công công. Ta không phải đợi lâu, đám tiểu thái giám sau khi đi thông báo cho Đinh công công, ông ta lập tức ra gặp ta, mắt rơm rớm: “Tiểu chủ, không ngờ người lớn nhanh như vậy, sau khi tiểu chủ được trở thành tài nhân vị nhập giai, nô tài được chuyển đến điện khác làm việc, lại không được phép đến Đoan trường cung, người bây giờ thật có nét giống nương nương”.
Ta và Đinh công cũng ngồi lại với nhau tâm sự vài chuyện quá khứ, không hiểu sao khi gặp lại Đinh công công, ta lại có cảm giác như gặp người thân. Ta nhớ trước đây khi còn là tiểu nha đầu nghịch ngợm bên cạnh nương nương, ta thường đi chạy hết chỗ này đến chỗ nọ, khiến cho Đinh công công hoảng hốt đuổi theo, ông ấy lúc nào cũng sợ ta có việc gì, hoặc sợ ta vi phạm phải quy tắc nào trong cung. Mỗi lần chạy trốn ông ấy, rồi nhìn khuôn mặt khổ sở của ông, ta lại không nhịn được cười. Đinh công công ngày ấy đã ngoài sáu mươi, bốn năm qua ông cũng không thay đổi nhiều, chỉ là mái tóc bạc thêm một chút, và khuôn mặt đã thêm nhiều nếp nhăn, tuy nhiên ta vẫn vui mừng vì ông vẫn còn khỏe như ngày nào. Nơi ta và Đinh công công nói chuyện vốn không có người, vì vậy ta bèn quỳ xuống mà nói rằng:
“Đinh công công, hôm nay Tiểu Tinh con đến tìm người là vì có chuyện quan trọng mong người giúp đỡ”. Đinh công công hốt hoảng đỡ ta dậy, nhưng ta nhất quyết quỳ trước ông, ta hiểu rằng chuyện nguy hiểm như vậy, nhờ ông giúp quả thật là làm khó ông, nhưng trong Tử Cấm Thành này, ta thật sự không còn biết nên nhờ cậy ai. Ta nói cho công công nguyện vọng của mình, ta cảm thấy mỗi lời mình nói ra, ánh mắt công công đều hoảng hốt, ta biết ông đã sống trong cung lâu năm, có lẽ đã hiểu thấu việc gì nên làm, việc gì không nên làm. Nói xong nguyện vọng của mình, ta thấy người Đinh công công run lên, lúc này ta cảm thấy có lỗi vô cùng, ta có lẽ đã sai, ta không nên đẩy ông vào thế khó xử, chuyện ngày hôm nay nếu bị phát hiện, Đinh công công thoát không nổi cái chết, tại sao ta lại muốn người khác vì mình mà hy sinh như vậy.
Ta nhẹ nhàng cảm ơn ông vì đã lắng nghe, và mong ông niệm tình ta là đồ đệ cúa sư phụ mà giữ bí mật giùm ta.Khi ta đang định quay bước thì Đinh công công lên tiếng, ta nhận ra giọng ông nghẹn ngào, bèn quay lại và nhận ra, ông đã rơi nước mắt từ khi nào: “Nương nương trước đây luôn có một mong muốn, người mong có một ngày có thể cùng người mình yêu rời khỏi trốn thâm cung này, nhưng người mãi mãi không thực hiện được. Trước khi ra đi, người nói với ta người không an tâm nhất chính là tiểu chủ, người nói người sợ sau này người đi rồi, sẽ không còn ai chăm sóc cho tiểu chủ, một mình tiểu chủ còn lại trong cung như con chim sẻ bị nhốt trong lồng, người nói tiểu chủ là một tiểu nha đầu hiếu động, bầu trời rộng lớn ngoài kia mới chính là nơi của tiểu chủ. Nương nương còn nói, nếu tiểu chủ cứ bị nhốt mãi trong cái lồng sắt này, sợ rằng sẽ có một ngày vùng vẫy mà tự làm tổn thương chính mình”.
Đinh công công nói xong những lời này thì nước mắt đã rơi thành hai hàng. Sư phụ, trước lúc người ra đi, người vẫn luôn nhớ đến con, người vẫn lo lắng cho con, người vẫn đau lòng khi thấy trước tương lai của con, người đối với nha đầu không thân thích như con sao nặng lòng như vậy. Đinh công công nói tiếp: “Tiểu chủ, ta mong nương nương dưới suối vàng được an ủi phần nào, ta nhất định sẽ giúp người”. Ta mừng vui phát khóc, trong lòng ngập tràn cảm xúc, ta nhớ đến sư phụ, ta nhớ đến cha mẹ, ta nhớ đến Thiểm Tây, ta sắp được rời khỏi nơi đây rồi.
Sáng hôm sau, Đinh công công nói đêm nay có thể đi gặp vị thái giám kia. Ta cùng Tiểu Lan cải trang thành thái giám tới gặp hoàng hậu. Đinh công nói, chúng ta chỉ có cách cải trang thành thái giám mới có thể đi được, ta bèn đưa y phục thái giám tới cho hoàng hậu, chúng ta theo Đinh công công tới chỗ thái giám kia. Suốt quãng đường đi, ta thấy thỉnh thoảng Tiểu Lan lại níu tay ta, ta nhận ra tay nàng ta lạnh buốt, biết rằng có lẽ đang lo sợ, nên dù trong lòng cũng đang rất rối, ta cũng mỉm cười để nàng an tâm. Cuối cùng thì cũng tới nơi, nơi này không có lính canh, có lẽ hoàng thượng không muốn kinh động mọi người, dù sao thì ở trong cung, một con kiến cũng không thể lọt ra ngoài