Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 32: Nhặt được bảo vật


Đọc truyện Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật – Chương 32: Nhặt được bảo vật

Đến ngày Triệu Kính Tân và Vương Gia ước định chuyện đưa hàng, lần này Tô Khả Phương rút kinh nghiệm không đem hàng lấy ra từ cửa thôn mà đợi đến lúc tới Triệu Gia mới đem mọi thứ lấy ra.

So với lần trước, lần này nàng cẩn thận hơn rất nhiều, sau khi không phát hiện Vương Thị hay người khả nghi nào khác mới đi vào ngõ hẻm nhà Triệu Gia.

Hôm trước nàng đã nói với Triệu Kính Tân để ông đi đưa hàng tới Vương Gia hôm nay, nên nay Triệu Kính Tân không mở sạp hàng.

“Triệu thúc, đến lúc đó thúc nói với quản sự phòng bếp của Vương Gia, nếu Vương Gia bọn họ có thể lấy hàng của chúng ta lâu dài, về sau mỗi hũ ruốc cá sẽ cho hắn 10 văn tiền boa, chao cá lăng thì mỗi hũ 5 văn tiền boa, mỗi tháng tặng hắn thêm một hũ ruốc cá và một hũ chao cá lăng.”

Vốn nàng muốn tự mình ra mặt, nhưng nói đi nói lại trấn Đường Huyền nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ngộ nhỡ đụng phải người quen lại kéo đến một đống phiền toái, nàng không muốn chưa bắt đầu đã tự khiến mình lâm vào hoàn cảnh khó xử.

“Còn cho tiền boa?” Triệu Kính Tân đau thịt nói: “Dù cho tiền boa cũng không cần cho nhiều như vậy chứ?”

Cho quản sự nhiều tiền boa như vậy, ngoài ra còn trích phần trăm cho ông, vậy Phương Nhi nào có kiếm được tiền?

Triệu Kính Tân nghe tiền boa nhiều như vậy, đầu tiên chính là sốt ruột thay Tô Khả Phương.

“Triệu thúc, có bỏ mới có được.” Tô Khả Phương vừa cười vừa nói: “Người nhà đại hộ giống như Vương Gia, nếu không có đường dây là quản sự phòng bếp, chúng ta muốn có cuộc làm ăn này với Vương Gia chỉ sợ không dễ dàng, cho nên trước hết chúng ta phải thu mua được quản sự, để chỗ tốt của hắn cũng là chỗ tốt của chúng ta.” 

Có chung lợi ích, sợ gì quản sự phòng bếp không giúp họ tranh thủ.


“Còn nữa Triệu thúc, đợi lát nữa thúc đừng tiết lộ giá tiền boa chúng ta thảo luận cho hắn vội, nói chuyện với hắn trước một chút, có thể đè thấp thì tận lực đè thấp.” Tô Khả Phương lại nói.

Triệu Kính Tân mở sạp bán hàng nhiều năm như vậy đối với phương diện trả giá không cần Tô Khả Phương dạy, nàng nói nhiều như vậy đơn giản là muốn biết ông điểm mấu chốt của họ ở đâu.

“Được, thúc nhớ kỹ rồi.” Nói xong Triệu Kính Tân liền xách túi ra cửa.

Dương Xảo Lan biết giữa trưa Tô Khả Phương sẽ ở lại ăn cơm, sáng sớm đã mua cá và thịt, sau khi Triệu Kính Tân ra cửa liền chuẩn bị bắt đầu nấu cơm trưa. 

Hai người Dương Xảo Lan và Tô Khả Phương chuẩn bị cơm trưa xong cũng không thấy Triệu Kính Tân trở về, không khỏi lo lắng.

“Có phải sinh ý bàn bạc không thành công hay không?” Dương Xảo Lan bất an hỏi.

Đây là lần đâu tiên nam nhân nhà mình thay Phương Nhi ra mặt nói chuyện làm ăn, hơn nữa chỉ là khoản bán lẻ, nếu như chuyện không thành, sau này tới huyện thành nào còn mặt mũi đi theo nàng làm ăn?

Tô Khả Phương không để ý cười, nói: “Triệu thẩm, sinh ý này có thể bàn bạc thành công hay không, không quan trọng, dù sao hôm nay chúng ta cũng có thể kiếm được tiền bán mười hũ ruốc cá và mười hũ chao cá lăng.”

Cho dù không thể đồng ý chuyện sinh ý sau này, nhưng hàng đã dự định mua sao có thể không trả tiền?


Triệu Kính Tân đi ước chừng hơn nửa canh giờ mới trở về, vừa nhìn vẻ mặt ông vui mừng chạy vào sân, Dương Xảo Lan vui sướng hỏi: “Lão gia, sinh ý đàm phán thành công?”

“Đàm phán thành công, đàm phán thành công!” Triệu Kính Tân chạy vào sảnh phòng, mừng rỡ kêu lên: “Lữ quản sự đem ruốc cá và chao cá lăng đưa cho Vương phu nhân và Vương lão phu nhân nếm thử, Lữ quản sự nói hai vị phu nhân đều rất thích, đặt liền một lúc 50 hũ ruốc cá và 50 hũ chao cá lăng, bảo chúng ta ba ngày nữa đưa qua, về sau cứ cách mười ngày lại đưa một lần, sau một tháng xem tình hình rồi lại quyết định muốn nữa hay không.” 

“Đúng rồi, Lữ quản sự chính là quản sự phòng bếp của Vương Gia.” Triệu Kính Tân lại bổ sung.

Tính như vậy qua một tháng sinh ý có thể kiếm được mấy chục lượng bạc, Triệu Kính Tân nghĩ tới lại kích động.

“Triệu thúc, thúc cho Lữ quản sự bao nhiêu tiền?” Tô Khả Phương hỏi.

“Nhìn thúc này, lại đem chuyện trọng yếu như vậy quên mất.” Triệu Kính Tân ảo não vỗ đầu một cái, nói: “Phương Nhi, thúc nói cháu đừng trách Triệu thúc tự tác chủ trương, lúc đưa hàng thúc nhét cho Lư quản sự nửa lượng bạc trước, sau này lúc nói tiền boa đã định dù là ruốc cá hay chao cá lăng mỗi hũ đều 5 văn tiền, tiền boa bắt đầu tính từ lần đưa hàng tiếp theo.”

“Triệu thúc, thúc làm rất tốt!” Tô Khả Phương không ngờ Triệu Kính Tân còn có đầu óc làm ăn như vậy.

Nửa lượng bạc chẳng qua là 500 văn tiền, ông lại giúp nàng bớt tiền trên khoản tiền boa và tính tiền boa từ lần đưa hàng sau, nếu như vụ làm ăn này với Vương Gia có thể làm lâu dài, có lợi hay không không phải quá rõ ràng sao?


Triệu Kính Tân nghe Tô Khả Phương khen rất ngượng ngùng, ông gãi đầu nói: “Phương Nhi, cháu chớ khen thúc, đây cũng là Triệu thẩm cháu tối qua nhắc nhở thúc, nói làm kinh doanh phải thả dây dài câu cá lớn…”

Triệu Kính Tân lại nói: “Phương Nhi, thúc còn tự tác chủ trương một chuyện.”

“Triệu thúc cứ nói.” Tô Khả Phương muốn biết Triệu Kính Tân còn cho mình niềm vui bất ngờ thế nào.

“Thúc nói với Lữ quản sự rồi, nếu hắn hỗ trợ chúng ta đem ruốc cá và chao cá lăng giới thiệu với các quản sự phòng bếp nhà đại hộ trên trấn, mỗi hũ sẽ đưa hắn 3 văn tiền boa, đây là khoản tiền hắn có thể kiếm thêm bên ngoài, hắn nghe xong liền đồng ý hỗ trợ.”

Không nghĩ tới Triệu thúc còn biết làm cách nào để lợi dụng nhân mạch mở rộng sản phẩm của mình.

Tô Khả Phương vừa mừng vừa sợ nhìn Triệu Kính Tân, lại nhìn Dương Xảo Lan, đột nhiên có cảm giác nhặt được bảo vật.

Nàng bỗng thấy buồn bực, hai người này rõ ràng rất có thiên phú buôn bán, nhưng vì sao sinh ý bán trâm của họ mãi không có khởi sắc vậy?

“Triệu thúc, Triệu thẩm, về sau sinh ý này của Vương Gia hai người toàn quyền làm chủ đi, cháu chỉ lấy tiền.” Tô Khả Phương cười khanh khách nói.

Bọn họ đã có năng lực như vậy thì không thể để mai một được, hơn nữa người nhà đại hộ không giống với dân chúng bình dân, bọn họ đối với phương diện nam nữ càng thêm chú trọng, cũng không thích nữ nhân xuất đầu lộ diện, để Triệu Kính Tân theo sinh ý Vương Gia so với nàng thoả đáng hơn.

“Phương Nhi, thúc không làm được đâu.” Triệu Kính Tân vừa nghe, giật nảy mình.

Ông chỉ là người buôn bán nhỏ, sao có thể toàn quyền xử lý chuyện làm ăn lớn một tháng kiếm mấy chục lượng bạc được?


“Triệu thúc, thúc không được, không phải còn có Triệu thẩm sao?” Tô Khả Phương mở to mắt nhìn Dương Xảo Lan.

Nàng đã nhìn ra rồi, nếu muốn Triệu Kính Tân buông tay buông chân làm việc, phải có Dương Xảo Lan ở sau lưng cho ông khí thế, hơn nữa Dương Xảo Lan có rất nhiều ý kiến có thể giúp đỡ Triệu Kính Tân.

“Chuyện này…”

“Lão gia, Phương Nhi đã nói vậy thì ông hãy đáp ứng đi.” Dương Xảo Lan cười nói: “Phương Nhi về sau phải làm đại sự, không thể bắt nàng tự làm mọi chuyện.”

Thật ra những lời lần trước Tô Khả Phương nói đã kích động Dương Xảo Lan nóng lòng muốn thử, đặc biệt là khi nhìn khuôn mặt nhỏ tự tin của Tô Khả Phương, nàng ấy lại càng thêm động tâm.

“Triệu thẩm, thẩm lại trêu ghẹo cháu.” Tô Khả Phương giả bộ giận.

“Đúng rồi, Phương Nhi, hôm trước cháu bảo thúc mua hũ người ta đã đưa tới rồi, có muốn thúc tìm xe bò giúp cháu mang về không?” Triệu Kính Tân lại hỏi.

Tô Khả Phương trầm ngâm một lúc, nói: “Triệu thúc, Triệu thẩm, hai người đã chọn được ngày tốt vào thành chưa?”

“Biểu cữu và mợ thẩm biết chúng ta muốn đến đó, đang sửa lại phòng, chúng ta tính nửa tháng sau sẽ vào thành.” Dương Xảo Lan đáp.

“Triệu thúc, Triệu thẩm, hai người vào thành, ngôi nhà này định xử lý thế nào?” 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.