Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 172: Đề nghị hay


Đọc truyện Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật – Chương 172: Đề nghị hay

Thấy vẻ mặt Tô Khả Phương mờ mịt, Phạm Chí Đạt không nén được tiếng thở dài.

Phu nhân nhà ông có bao nhiêu trì độn chứ?

Kỳ thật không phải Tô Khả Phương trì độn, mà do tâm tư nàng bây giờ căn bản không đặt ở đây. Nàng đang suy nghĩ xem hai tháng tiền hoa hồng Lý Trì vừa đưa nàng nên cất đi, hay nên đùng để khuếch đại phương diện làm ăn?

Thẳng đến khi Hạng Tử Nhuận dắt tay nàng rời khỏi tiệm gà chiên, nàng mới hậu tri hậu giác đoán được có khả năng Lý Trì là nguyên nhân khiến mặt Hạng Tử Nhuận đen xì.

Tuy rằng quan hệ của nàng và Lý Trì chỉ là bằng hữu cộng thêm bạn hợp tác làm ăn. Nhưng mà Tô Khả Phương suy bụng ta ra bụng người, vẫn quyết định sẽ dỗ dành Hạng Tử Nhuận thật tốt.

Hai người đi trên đường cái, vừa vặn bắt gặp một người bán rau đang gánh hàng đến chợ. Nhìn thấy trong rổ có mấy bó rau hẹ, Tô Khả Phương duỗi ngón tay trỏ chọc chọc vào cánh tay nam nhân đang bày gương mặt thối hoắc bên cạnh, dùng giọng điệu giống như dỗ dành tiểu hài tử hỏi: “Buổi trưa ta gói sủi cảo rau hẹ cho huynh ăn nhé, được không?”

Nghe hai chữ “Rau hẹ”, sắc mặt Hạng Tử Nhuận không khỏi đen thêm mấy phần.

“Không được!” Hắn nghiêm mặt từ chối.

Hạng Tử Nhuận thật sự không hiểu nổi, tại sao nàng cứ cho rằng hắn thích ăn rau hẹ chứ?

Hơn nữa hình như hắn bị hỏng đầu rồi, thế mà một chút cũng không muốn nói cho nàng biết mình không thích ăn rau hẹ!

Vốn Tô Khả Phương có thể không tiền tiêu uổng phí. Nhưng chẳng biết tại sao, nhìn thấy biểu tình không được tự nhiên của Hạng Tử Nhuận, nàng liền không nhịn được muốn đùa hắn. Mặc kệ hắn từ chối, nàng gọi chủ gánh rau dừng lại: “Lão bản, chờ chút, lấy cho ta một bó rau hẹ.”


Chủ gánh rau vừa rồi cũng nghe được đoạn đối thoại giữa hai người, nên Tô Khả Phương mới gọi, ông ấy liền dừng bước buông gánh hàng xuống, lấy bó rau hẹ to nhất đưa cho Tô Khả Phương. 

Tô Khả Phương trả tiền, cầm bó rau hẹ trong tay lắc qua lắc lại trước mặt nam nhân bên cạnh, chớp mắt cười nói: “Buổi trưa chúng ta ăn sủi cảo rau hẹ nha!”

Vị rau hẹ nồng đậm vọt thẳng vào xoang mũi, lông mày Hạng Tử Nhuận nhíu chặt. Tuy rằng vẫn vô cùng chán ghét mùi vị này, nhưng không còn giống như trước vừa ngửi thấy đã buồn nôn.

Hạng Tử Nhuận âm thầm giật mình, chẳng lẽ dạo này ăn nhiều rau hẹ quá, nên hắn đã chậm rãi tiếp nhận mùi vị kia rồi?

Chuyện này rất không có khả năng. Trước kia thời điểm Lâm Chiêu Hoành vừa lên núi, bởi vì biết Hạng Tử Nhuận không thích vị rau hẹ, nên Lâm Chiêu Hoành thường xuyên cố ý xuống núi mua rau hẹ về. Mỗi lần ngửi thấy mùi rau hẹ từ xa xa Hạng Tử Nhuận đã thấy người nôn nao khó chịu.

Tô Khả Phương không biết suy nghĩ của Hạng Tử Nhuận, vui vẻ hỏi: “Huynh muốn ăn sủi cảo chay hay sủi cảo mặn?”

“Ăn mặn.” Hắn thuận miệng đáp, nói xong mới sửng sốt, kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng.

Hạng Tử Nhuận đưa một tay tiếp nhận rau hẹ trên tay nàng, tay kia nắm tay nàng đi thẳng đến quầy thịt trong chợ.

Vừa về tới ngôi viện phố Nam Thông, Tô Khả Phương liền đem việc nhặt và rửa sạch rau hẹ phân công cho hắn. Mặt Hạng Tử Nhuận cứng đờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm chậu gỗ và rau hẹ tới bên cạnh giếng múc nước lên rửa.

Tô Khả Phương băm thịt xong, thấy hắn còn chưa rửa sạch rau hẹ, liền chạy tới giúp.


Tô Khả Phương mang rau hẹ đến phòng bếp thái, Hạng Tử Nhuận vội trốn vào thư phòng.

Hấp sủi cảo xong, Tô Khả Phương bày ra đĩa lớn bưng lên bàn, vừa ăn vừa nói nói: “Hình như ta chưa nói với huynh, thật ra ta cũng rất thích ăn rau hẹ.”

“Thật á?” Biết nàng thích ăn rau hẹ, Hạng Tử Nhuận chớp mắt cảm thấy vị rau hẹ thật ra không quá khó ăn như vậy.

“Thật mà, trước kia ta còn tự mình trồng rau hẹ để ăn đấy.” Nàng mỉm cười đầy hoài niệm.

Kiếp trước lần đầu tiên nàng trồng rau hẹ là vì khi đi dã ngoại nàng đào được rau hẹ hoang nên mang về trồng. Sau đó, nàng dùng rau hẹ mình trồng gói sủi cảo rau hẹ cho sư phụ ăn, khó được một lần nghe sư phụ khen.

Nay vật đổi sao dời, chẳng biết giờ sư phụ đang ở nơi đâu?

Thấy mắt nàng mang tâm sự, Hạng Tử Nhuận hơi mím môi nói: “Nếu nàng thích, đợi về nhà chúng ta cũng trồng chút rau hẹ nhé.”

Nàng nhếch môi mỉm cười: “Được.”

Ăn sủi cảo xong, phu thê hai người đều trở về thư phòng, một người vẽ bản thiết kế, một điêu khắc đồ chơi.

Hạng Tử Nhuận xuyên thấu qua bức bình phong thấy nàng đặt một bức tượng gỗ phổ thông lên bàn. Sau đó cầm khúc gỗ trinh nam hắn mang từ trên núi ở ngoại ô về xem xét cẩn thận, dường như đang suy nghĩ xem nên hạ dao ở vị trí nào thì thích hợp.


Mắt Hạng Tử Nhuận khẽ chớp, bặt bút xuống, ra bàn rót chén nước ấm rồi sang chỗ Tô Khả Phương.

“Nàng uống nước rồi nghỉ ngơi chút đi.” Hắn chen vào chỗ nàng ngồi, cái ghế miễn cưỡng lắm mới chứa được cả hai người.

“Có việc gì sao?” Nhìn môi hắn vừa xuất hiện ý cười nịnh nọt nhỏ đến không thể thấy, Tô Khả Phương lập tức cảnh giác. 

“Không có việc gì, chỉ là ta thấy nàng quá mệt mỏi nên đau lòng.” Hắn duỗi cánh tay dài, đem nàng ôm vào lòng, dùng cằm lún phún râu cọ vào đỉnh đầu nàng, lẩm bẩm.

Lông mày Tô Khả Phương hơi nhướn lên, cái tên này lại phát dục à?

“Nương tử, trước kia nàng nói qua, nàng làm kinh doanh chủ yếu vì đó là sở thích của nàng chữ không phải hoàn toàn vì tiền, đúng không?” Hạng Tử Nhuận thấp giọng hỏi.

“Ừ.” Nàng gật đầu, không biết tại sao hắn tự nhiên hỏi tới vấn đề này.

“Đã như vậy, mục tiêu của nàng chắc chắn không chỉ dừng lại ở huyện Hoài Đường một mẫu ba phần đất này, đúng không?” Hắn to gan suy đoán.

Tô Khả Phương ngửa đầu nhìn hắn, buồn cười hỏi: “Sao huynh biết?”

Hạng Tử Nhuận thuận thế hôn xuống môi nàng: “Vì nàng là nương tử của ta đó!”

Tô Khả Phương bật cười: “Đây là suy luận kiểu gì vậy?”

Hắn không để nàng rời chủ đề, nghiêm mặt nói: “Nếu nàng đã có ý nghĩ đó, vậy sau này không thể tiếp tục chuyện gì cũng tự thân vận động được.”


Nàng sửng sốt: ”Có phải chuyện gì ta cũng tự thân vận động đâu?”

Ruốc cá và chao cá lăng là do Lữ thẩm và Đông Mai hỗ trợ, cửa hàng ruốc cá thì nàng giao cho Triệu thúc quản lý, tiệm gà chiên thì có Phù Sáng và Phạm Đạt Chí ở đó. Nàng thật sự cảm thấy mình không làm bao nhiêu.

”Vậy đây là cái gì?” Hạng Tử Nhuận cầm món đồ chơi biến hình nàng vừa mới khắc xong, dẫn dắt từng bước hỏi: “Nàng thử nghĩ xem, một mình nàng năng lực có hạn. Nếu mỗi món đồ chơi đều phải do đích thân nàng điêu khắc, vậy sinh ý tiệm đồ chơi sao có thể phát triển lớn?”

Nghe hắn nhắc nhở, Tô Khả Phương im lặng, nghiêm túc tự hỏi.

Hạng Tử Nhuận nói không sai, một mình nàng hai cánh tay, dù nhanh đến đâu một ngày cũng chỉ có thể điêu khắc mấy món đồ chơi. Nếu muốn phát triển, mở thêm chi nhánh ở nơi khác đó chính là nằm mơ giữa ban ngày.

Nàng cân nhắc một lát, rồi tà nghễ nhìn hắn: “Huynh có đề nghị gì?”

Lấy hiểu biết của nàng với Hạng Tử Nhuận, nếu hắn không có ý tưởng chắc chắn sẽ không đề cập việc này với nàng.

“Đúng là ta có chủ ý, chỉ không biết nàng có chấp nhận hay không thôi?” Hắn buông mi, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng.

“Huynh nói ta nghe thử xem.”

“Ta đề nghị nàng tìm mấy nữ nhân nhận làm học đồ. Đem phương pháp điêu khắc những món đồ chơi đơn giản dạy cho các nàng. Đồ chơi các nàng điêu khắc ra chỉ cẩn thoả mãn yêu cầu của khách hàng thông thường là được, mà nàng thì phụ trách điêu khắc những món đồ chơi dùng vật liệu gỗ quý, độ khó cao. Nếu thế nàng có thể hấp dẫn những khách hàng thật sự thích đồ chơi của nàng, dựa theo lẽ thường người có thể mua đồ chơi sử dụng vật liệu gỗ quý xuất thân chắc chắn không thấp, như vậy nàng sẽ đồng thời giúp tiệm đồ chơi tăng thêm danh tiếng.”

Tô Khả Phương hơi trầm ngâm, mắt hạnh tỏa sáng lấp lánh nhìn hắn: “Huynh nói có lý, nhưng việc này chắc ta phải thương lượng với Lý Trì một chút.”

Dù sao Lý Trì cũng là một trong những lão bản của tiệm đồ chơi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.