Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 12: Thích vị gây


Đọc truyện Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật – Chương 12: Thích vị gây

Chờ gấu chó đến gần, Tô Khả Phương nhìn thấy trong ngực nó ôm hai cái vò nhỏ.

Nam tử đưa tay muốn lấy cái vò, không nghĩ tới thân thể gấu chó hơi nghiêng sang một bên, tránh khỏi tay nam tử, trầm thấp “Ngao” một tiếng, đồng thời còn dùng thân thể vụng về của nó hướng tới người nam tử lắc lư mấy cái làm nũng. 

“Đừng tùy hứng!”

Nam tử giọng chau lên biểu thị không vui, Tô Khả Phương lại từ trong giọng của hắn nghe ra vị cưng chiều.

Gấu chó giống như sợ hắn sinh khí, trầm trầm phát ra vài tiếng giọng mũi, mới tâm không cam tình không nguyện đem hai cái vò nhét vào ngực nam tử, sau đó xoay thân tựa đầu lên thân cây bên cạnh, bộ dạng khỏi phải nói có bao nhiêu uỷ khuất.

Tô Khả Phương nhìn tròng mắt thiếu chút nữa thì rớt xuống, thật sự không thể nào liên hệ hình ảnh gấu chó làm nũng bán manh này và hình ảnh khí thế hung hăng suýt chút nữa lấy mạng nàng ngày hôm qua chồng lên nhau.

Thấy nam tử đem hai cái vò dùng sợi đằng cột chắc lại với nhau rồi để trên lưng dê núi, Tô Khả Phương hiếu kì hỏi: “Đây là cái gì?”

“Mật ong.”

Mật ong?!

Đây không phải thứ gấu chó yêu nhất sao?

Tô Khả Phương bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng hiểu được u oán của gấu chó từ đâu mà đến.

Nhìn bộ dáng ái oán kia của gấu chó, Tô Khả Phương cảm thấy vô cùng hả giận, ai bảo hôm qua nó đả thương nàng? 


Tô Khả Phương liếc gấu chó rồi tiến đến trước mặt nam tử thấp giọng hỏi: “Ta đem mật ong lấy đi, gấu chó sẽ không ghi hận với ta chứ?”

Nàng tới gần làm cho nam tử theo bản năng muốn tránh ra, nhưng chống lại đôi mắt chợt loé lên tia chế nhạo của nàng lại mạnh mẽ nhịn lại.

“Sẽ không.” Nam tử không tự chủ nhíu mày.

Nữ nhân này không biết nam nữ hữu biệt sao, đứng gần sát như vậy?

“Vậy sau này ta lên núi, nó sẽ không trả thù ta chứ?” Trong mắt Tô Khả Phương lóe ra quang mang giảo hoạt.

“Nó không dám!” Nam tử nghiêm mặt nói.

Tô Khả Phương nhẹ nhàng thở ra: “Có câu nói này của công tử, ta liền yên lòng.”

Nam tử liếc mắt một cái thấy ngay tính toán trong lòng nàng, kéo căng khuôn mặt khiển trách: “Cô là nữ nhân gia đừng suốt ngày suy nghĩ làm sao chạy vào trong núi sâu, ta có thể đảm bảo A Ngốc sẽ không thương tổn cô, nhưng không thể hiện các động vật khác sẽ không thương tổn cô.”

Hắn cũng không phải ở lâu trong rừng, sao có thể luôn bảo đảm an toàn của nàng?

Thì ra gấu chó gọi là A Ngốc!

Tô Khả Phương trừng mắt nhìn, thấy sắc mặt nam tử rất nghiêm túc, đành phải bĩu môi nói: “Ta sẽ cẩn thận.”

Hắn có thể ngự thú, nàng còn nghĩ nếu như có lời hứa của hắn về sau lên núi cũng không lo lắng bị mãnh thú tập kích rồi, nhưng nghe lời này của hắn thật giống như hắn không thể ngự thú nha. 

“Ta có việc phải ra khỏi rừng, cô cũng trở về đi.” Nam tử nói xong từ trong ngực móc ra một bình nhỏ đưa cho nàng, lời ít mà ý nhiều nói: “Đây là thuốc trị ngoại thương.”

Thì ra hắn biết hôm qua nàng bị gấu chó cào trúng, nhưng đó cũng chỉ là bị thương ngoài da, sau khi nàng dùng nước suối trong không gian thanh tẩy đã khá hơn nhiều rồi.

Nhưng Tô Khả Phương vẫn hướng hắn lộ ra một nụ cười tươi rói: “Cám ơn.”

“Đi nhanh lên đi.” Nam tử nhìn nàng một cái, xoay người rời đi trước.

Gấu chó cũng nhắm mắt đuổi theo sau.

Tô Khả Phương nhìn thùng gỗ còn chưa tích đầy nhựa thông, trong lòng cân nhắc: Nếu có thể đem cây thông này vào trong không gian, nàng khỏi cần suốt ngày chạy tới thâm sơn. 

Ý tưởng mới từ trong đầu thoát ra, nàng liền phát hiện mình đang ở trên núi trong không gian, mà cây thông đuôi ngựa đã vững vàng đứng gần đỉnh núi, nhựa thông giọt giọt chảy xuống thùng gỗ. 

Nhìn xuống chân núi, nàng thấy con dê núi kia đang nhàn nhã ăn cỏ, dây leo buộc gà rừng trên người nó không biết lỏng ra lúc nào, gà rừng thoát ra vui sướng chạy trên bãi cỏ.


Tô Khả Phương trầm ngâm, lão tam Phó gia là kẻ không có lương tâm, nếu là nàng đem dê núi và gà rừng thả nuôi trong nhà, nàng lại không thể thời thời khắc khắc ở nhà trông giữ, ngộ nhỡ bị hắn giết ăn thì làm sao bây giờ? Nàng đã đáp ứng người kia không giết bọn nó.

Nhưng nếu không đem bọn nó mang về nhà, đến lúc lấy sữa dê ra dùng cũng không tìm được lý do hợp lý.

Tô Khả Phương suy đi nghĩ lại, quyết định tạm thời đem gà rừng nuôi ở trong không gian, trước chỉ đem dê núi mang về.

Đương nhiên, quay đầu nàng còn phải để Phó Thần Tường gõ cho Phó Nhậm Phi khốn nạn kia một cái, tránh cho hắn không biết sợ mà càn quấy.

Tô Khả Phương mang theo dê núi về đến nhà, Phó Nhậm Phi ra ngoài lắc lư còn chưa trở lại, chỉ có Diêu Thị và Phó Thần Tường ở nhà.

“Đại tẩu, dê núi này ở đâu ra vậy?” Phó Thần Tường giật mình hỏi.

“Trên núi bắt được, nhưng chúng ta chỉ có thể lấy sữa dê.” Tô Khả Phương nói xong liền vào phòng bếp cầm cái chậu lớn ra ở trong sân nắn bóp lấy sữa dê.

“Ngoài núi sao lại có dê núi?” Diêu Thị nhịn không được hỏi, nha đầu này không phải là xông vào núi sâu chứ?

“Có lẽ là chạy từ thâm sơn chạy lạc ra ngoài ạ.” Vì không muốn mọi người lo lắng, Tô Khả Phương thuận miệng nói.

Nghe vậy, Diêu Thị thần sắc ảm đạm, thở dài nói: “Khó cho con.”

“Nương, không có chuyện gì, chỉ cần có thể tìm được đồ ăn, thức uống là tốt rồi.”

“Đại tẩu, về sau lên núi cũng kêu đệ đi cùng đi.” Phó Thần Tường ngẫm nghĩ nói.

Phó Thần Tường không phải kẻ ngu dốt, những ngày này Tô Khả Phương thay đổi hắn nhìn ở trong mắt, hắn cũng cố gắng thuyết phục chính mình đừng rối rắm với quá khứ của nàng, chỉ cần nàng thật sự có thể an tâm chờ ca ca hắn trở về là được.

Tô Khả Phương đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nói với Phó Thần Tường: “Nhị thúc, nhà chúng ta tình huống như thế nào đệ cũng biết, có con dê này, cả nhà chúng ta tối thiểu không cần lo lắng sẽ phải chịu đói, ta chỉ hi vọng đệ có thể trông kỹ con dê này.”


Không phải nàng chưa từng nghĩ tới việc đem dê núi để ở nhà mẹ đẻ nuôi, khi nào cần sữa dê lại qua đó lấy, nhưng người kia nói rõ đây là đưa cho bà bà, nếu như nàng đem dê núi dắt đến nhà mẹ đẻ có chút không ra làm sao.

Phó Thần Tường nghĩ tới chuyện tối hôm qua Phó Nhậm Phi ăn một mình, vẻ mặt cứng lại, một lúc sau nghiêm mặt nói: “Đệ hiểu rồi.”

Đại ca không ở nhà, hắn không thể tùy ý Phi Nhi cứ hồ nháo như vậy.

Tô Khả Phương đem sữa dê nấu xong đựng vào mấy chén lớn bưng đến sảnh phòng, sau đó đem phần còn dư cho vào chậu đậy lại, đi tới nhà mẹ đẻ.

Mọi người trong nhà ra ruộng còn chưa trở lại, Tô Khả Ngọc cũng đi ra ruộng đưa cơm, chỉ còn một mình Tô Tư Hạo ở nhà.

Tô Tư Hạo đã hết sốt, Tô Khả Phương đổ sữa dê ra chén cho thằng bé uống, còn dư lại bỏ vào trong nồi để giữ ấm.

“Cô cô, đây là lần đầu tiên cháu uống sữa dê, thật là ngon.” Tô Tư Hạo gắt gao bám vào lưng Tô Khả Phương, chỉ sợ mình không chú ý cô cô lại đi. 

“Cháu không cảm thấy vị gây quá nặng sao?” Tô Khả Phương vừa buồn cười vừa đau lòng nhéo khuôn mặt vàng nhỏ nhắn.

Điều kiện có hạn, không có cách nào trừ hết vị gây trong sữa dê, chỉ uống đỡ, nàng còn lo lắng Hạo Nhi uống không quen.

“Cô cô, vị gây là gì ạ?” Mắt Tô Tư Hạo đen nhánh chớp chớp nhìn Tô Khả Phương.

Nghe vậy, Tô Khả Phương nghĩ tới Hạo Nhi chẳng qua là đứa bé, lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên uống sữa dê, làm sao biết vị gây là cái gì. Suy tư một lúc, mới giải thích: “Vị gây chính là mùi của sữa dê, giống như cá có mùi tanh, có người thích ăn, cũng có người không thích!”

Tô Tư Hạo cái hiểu cái không gật gật đầu: “Cô cô, Hạo Nhi thích vị gây.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.