Đọc truyện Hận Thù Quyết Tử – Chương 6: Đánh mãnh hổ anh hùng tỏ thần dũng – Giết yêu quái cường đạo lộ nguyên hình
Liễu Tinh Đởm khi ra đi sực nhớ đến em gái là Liễu Thuấn Anh định vào từ biệt, Địch Long Tuấn bèn xua tay nói :
– Con bất tất phải vào từ biệt em con nữa, ta đã cho nó ra đi từ trước, thế nào sau này anh em con cũng gặp mặt nhau.
Liễu Tinh Đởm kinh ngạc hỏi :
– Thưa sư phụ em con đi đâu, có cùng đi với người nào nữa không?
Địch Long Tuấn nói :
– Võ nghệ của em con đối với ba năm trước đã tiến bộ nhiều lắm, nên trước đây ta đã cho nó cải nam trang ra đi. Thôi con cứ lên đường bất tất phải hỏi nhiều lời.
Liễu Tinh Đởm biết sư phụ nghiêm không dám hỏi nữa, chàng liền chắp tay vái sư phụ bốn lễ rồi quay ra đường hầm cũ là cái đáy giếng mà bốn năm về trước chàng đã bị Ân Bình xô xuống.
Liễu Tinh Đởm đứng ở dưới ngước mắt lên miệng hầm, thấy cao ước chùng hai trượng, chàng nhún mình nhảy vọt lên như con chim sẻ bay coi rất lẹ làng, đối với thuật phi thân khi trước thật khác hẳn một trời một vực.
Liễu Tinh Đởm lên khỏi miệng hầm bèn bước vào trong tòa chính điện ở trong chùa, tức là ngôi chùa chàng thoạt đến năm xưa, thấy Ân Bình sư huynh đang nằm ngủ ở dưới bệ phật ngáy o o, chàng không tiện đánh thức dậy để từ biệt, bước thẳng ra ngoài cửa chùa. Khi đi chưa được bao xa thì thấy cửa chùa đóng sập lại.
Liễu Tinh Đởm đi đến một khu rừng thấy những ngọn núi đó nhọn bao la, chung quanh hình như những pho tượng người lố nhố, đường đi thì gai góc, chi chít lau sậy um tùm thật là một nơi hiểm ác lạ thường. Liễu Tinh Đởm loanh quanh mãi không biết lối ra chàng phải dùng thuật phi hành lên một quả núi nhanh thoăn thoắt truyền sang góc rừng bên kia. Cỏ cao quá đầu người chàng đang rẽ cỏ để tìm đường ra bỗng đâu nghe tiếng động lạ và người reo chuyển dậy một khu rừng. Liễu Tinh Đởm nhìn theo phương hướng ấy, thấy trên ngọn đồi phía trước mặt có một lớp người đều cầm gậy gộc theo đuổi một con vật đen vàng, con vật ấy miệng đang tha một người cong đuôi chạy xuống dưới đồi.
Liễu Tinh Đởm kinh ngạc liền chạy đến đón xem thì chính một con hùm lớn đang tha người, con hùm ấy vừa thấy Liễu Tinh Đởm thì sợ bị cướp mất mồi, liền gầm lên một tiếng nhe nanh vuốt nhảy xổ vào vồ, chàng vội hụp đầu xuống tránh về một bên, quay người lại dùng chiêu “Mãng Xà Phiên Thân” phóng chân đá luôn vào bụng con hùm, nó lộn nhào đi mấy vòng làm nó phải nhả mồi quăng người đang tha về một bên, con hùm như căm tức lắm gầm lên mấy tiếng nhe nanh múa vuốt lại nhảy xổ vào vồ.
Liễu Tinh Đởm cũng vội né khỏi rồi dùng chiêu “Song Long Quyền Thế” phóng hai quả đấm cả khuỷu tay vào đánh trúng lưng con hùm nọ ngã chúi xuống đất tưởng chừng như phải tan xương nát thịt. Không ngờ con vật ấy khỏe mạnh quá chẳng việc gì, nó lại quật đuôi xuống đất nhảy vọt lên định cấu xé mặt.
Liễu Tinh Đởm thấy cơ nguy thì rất kinh hãi chàng vội dùng chiêu “Phượng Hoàng Chuyển Dực” vung hắt hai cánh tay lên như con phượng hoàng xòe cánh gạt hai chân trước vào ngực con hùm làm nó bắn văng ra thật xa.
Con ác thú ấy vẫn không chịu thôi, gầm lên mấy tiếng dữ dội hơn trước rồi nhảy vọt qua đầu chàng.
Lần này Liễu Tinh Đởm hụp hẳn đầu xuống dùng “Bạch hổ vĩ thế” phóng liền hai tay lên túm lấy đuôi con hùm cố hết sức quật trở lại một cái mạnh trúng vào một tảng đá lớn gần đó. Nó bị thương nặng nằm giẫy giụa. Liễu Tinh Đởm thừa cơ nhảy vào nắm lấy hai cẳng trước xé toạc làm hai mảnh, máu chảy đầm đìa trên một bãi cỏ xanh, chàng vội chạy lại xem người bị tha thì thấy đã chết rồi, vì bị con vật cắn nát cổ họng và xé nát ngực lôi cả ruột gan, thấy cảnh thương tâm không thể cầm được lòng.
Lúc ấy bọn người theo đuổi con hùm đã chạy đến nơi thấy một chàng trẻ tuổi đánh chết được nó thì ai nấy đều lấy làm kinh ngạc đồng thời ứng tiếng lên ca tụng hết lời :
– Tráng sĩ thật là một người trời, nên mới có thần dũng đánh chết được con ác thú, thế là tráng sĩ đã trừ được một mối hại lớn cho thôn dân chúng tôi còn công đức nào cho bằng.
Liễu Tinh Đởm nghe lời cũng lấy làm lạ hỏi :
– Đánh chết con mãnh thú có tài giỏi gì mà ca tụng, nhưng tôi hỏi các ông, mãnh thú này nguy hiểm thế nào?
Trong bọn ấy có một người lớn tuổi nói :
– Tráng sĩ cao danh quí tánh là gì, nhân sao đi qua đây đánh con mãnh thú nầy cứu giúp dân chúng. Nguyên làng chúng tôi ở giáp dưới chân rặng núi gần đây, ước độ mấy tháng nay bị con hùm dữ nầy về bắt người và trâu bò rất nhiều, chẳng mấy đêm là không bị mất mà chúng tôi đã hết sức cùng nhau đi săn nó cũng không được vì nó hung tợn lắm, bắn không kịp bị nó cắn chết rất nhiều người, nên độ nầy không ai dám đi săn nữa, rồi cứ tối đến nhà nào cũng đóng cửa đi ngủ sớm, nhà nào cũng canh phòng trâu bò rất cẩn thận. Trưa hôm nay không ngờ trong làng chúng tôi có người đứng chơi ngoài cửa, bất ngờ bị con hùm nầy ở trên ngang sườn núi nhảy xuống vồ chạy, người nọ chỉ kêu thét lên được mấy tiếng, người con trai trong nhà thấy cha bị hùm tha chạy hô hoán người làng đến cứu, nên chúng tôi đều lấy gậy gộc và đánh đồng la đuổi theo, may sao lại gặp tráng sĩ đánh chết nó ở đây mà người con trai kẻ bị hại đã chạy đến kia.
Chưa nói hết lời đã thấy một người trẻ tuổi chạy đến ôm lấy xác người bị hùm cắn chết rồi nằm lăn ra đất khóc thảm thiết. Bọn người làng cũng xúm lại khuyên ngăn, hồi lâu người ấy mới chịu gạt nước mắt đến tạ ơn Liễu Tinh Đởm cứu được xác cha, rồi cùng mấy người nữa khiêng xác về trước lại đem xác con hùm về làng sả ra tế vong hồn những người bị nó hại khi trước.
Bẩy giờ Liễu Tinh Đởm hỏi thăm bọn người ấy đường ra khởi khu rừng này nhưng họ cố lưu lại mời về làng khoản đãi, chàng cũng nể lời đi theo.
Khi đến dưới chân rặng núi thấy một làng, nhà cửa chi chít hàng mấy trăm nóc, bọn người ấy đưa Liễu Tinh Đởm vào một nhà cự phú nhất làng đó, người cự phú đó họ Ngô tên gọi Ngô Viên Ngoại tuổi đã quá tuần hoa giáp mà lòng rất từ thiện, nên người miền ấy thường tôn như ông thần sống.
Lúc ấy Liễu Tinh Đởm ở chơi đấy. Ngô Viên Ngoại thấy chàng tuổi trẻ mà có tài thì tiếp đãi bằng cách rất kính trọng, người làng ấy bất luận già trẻ gái trai đều kêu nhau đến xem mặt chàng tráng sĩ đánh chết hùm rồi ai nấy đều tấm tắc khen ngợi.
Sau khi chủ khách dùng trà nước xong, Ngô Viên Ngoại ân cần hỏi Liễu Tinh Đởm :
– Tráng sĩ người xứ nào tên họ là gì xin làm ơn cho lão phu biết.
Liễu Tinh Đởm lễ phép đáp :
– Tôi họ Liễu tên Tinh Đởm người Mặc Sơn thuộc về địa hạt An Tuy tỉnh Giang Châu.
Nghe chàng bày tỏ tên họ xong, Ngô Viên Ngoại đứng dậy giơ tay lên nói với bọn người trong làng :
– Nay thực là lòng trời giúp cho dân làng ta, được gặp Liễu tráng sĩ đến đây, vậy anh em đều quỳ xuống yêu cầu Liễu tráng sĩ giúp cho việc nầy nữa, chẳng cần lão phu phải nói chắc anh em đều hiểu cả rồi?
Đồng thời tất cả mọi người cùng cất tiếng “dạ” vang lên. Ngô Viên Ngoại cùng bọn người làng cùng quỳ xuống trước mặt Liễu Tinh Đởm, chàng thất kinh không hiểu vì lẽ gì vội nhấc Ngô Viên Ngoại dậy và xua tay bảo mọi người đứng lên và vội vã hỏi :
– Tôi có tài đức gì mà các ngài quá tôn trọng như thế, nếu các ngài cần việc gì tôi xin tận tâm giúp đỡ.
Ngô Viên Ngoại có ý vui mừng liền mời Liễu Tinh Đởm ngồi xuống ghế rồi khẩn khoản nói :
– Tráng sĩ đã rộng lòng ban cho công đức thì lão phu xin thưa rõ căn do.
Nguyên mấy năm gần đây ở địa hạt chúng tôi thuộc về Trần Thiên Lãnh xảy ra cái tai nạn gớm ghê tức là có một con yêu quái hiện hình đến tàn hại nhân dân.
Duy có một điều là cách tàn hại của nó không khác gì quân cường đạo, nó cũng giết người lấy của và bắt các giống trâu bò heo ăn thịt, lại còn bắt những đàn bà, con gái xinh đẹp trong miền nầy. Khi trước dân chúng tôi đã triệu nhiều tay anh hùng hào kiệt đến tiêu trừ nó cũng không nổi mà còn bị nó chém cụt đầu hay giết mất xác nên dân chúng tôi không biết làm cách gì trừ được con yêu quái ấy đành phải lập đàn nguyện trời đất trừ hộ cho. Không ngờ khi mọi người đang mãi tế lễ thì thấy một bóng người đen bay qua đàn cầu nguyện, dân chúng ngơ ngác nhìn theo thấy biến đi mất, lúc ấy trên bàn thờ chỉ thấy một tờ giấy trắng lợt để mấy dòng chữ như sau: “Bản thân không phải yêu quái tức là Sơn Thần ở địa hạt đây, vì trời bắt các người phải chịu cái khổ ách nên sai bản thần đến trừng trị. Nếu các ngươi sớm biết sám hối thì cứ tuần rằm, mồng một tháng đôi kỳ phải đem vài con trâu bò đến nộp ở miếu Thành Hoàng đây để bản chức thụ hưởng thì sẽ được vô sự bằng sai lời hay thiếu sót số vật thì bản thần ắt lại hành phát. Bản sơn thần chỉ thị.” Cũng vì lòng mê tín mà dân chúng tôi tin ở lời trong tờ giấy trắng ấy, nên từ đấy. Tuần rằm mồng một nào dân chúng tôi cũng phải gom góp nhau mua trâu bò, dê lợn đến dâng trong miếu Thành Hoàng rồi đến sáng ngày ra thì mất tích.
Có một đôi người bạo gan hiếu kỳ đứng núp ở sau miếu xem, không ngờ đến lúc trời sáng chỉ thấy còn cái xác cụt đầu, tất là đã bị yêu quái giết, nên từ đó không còn ai dám tò mò nữa, mà dân cư chúng tôi cũng bị nghèo vì con yêu quái ấy. Đã chịu cúng tế thế mà được yên đâu! Những nhà nào có đàn bà con gái đẹp vẫn thường bị yêu quái bắt mất tích, thật là tội ác của nó không sao mà kể cho xiết được. Chẳng lẽ dân chúng tôi bị tội tình gì mà trời giáng cho cái tai ách tàn hại đến thế, nay cũng may là nhờ hồng phúc dân chúng tôi ở đây được gặp tráng sĩ đánh chết con hùm dữ, tất phải là người tài nghệ quán chúng, vậy xin tráng sĩ ra ơn trừ diệt con yêu quái ấy thì dân chúng tôi xin lập đền ghi tạc công đức đời đời.
Liễu Tinh Đởm thốt nhiên nổi giận đùng đùng nghiến răng trợn mắt nói :
– Trời nào lại cho yêu quái xuống tàn hại sinh linh vô cớ như thế. Nếu trời mà có lòng ấy thì đâu còn phải là đấng chí tôn của muôn vật? Ằt là phải có duyên cớ mờ ám chi đây! Yêu quái gì mà lại giết người lấy của, bắt trâu bò ăn thịt, hãm hiếp đàn bà con gái chẳng khác gì hành tung của các quân cường đạo chút nào! Nhưng yêu quái hình thù ra sao? Nó thường lẩn khuất ở chỗ nào? Xin cho tôi biết! Bằng tôi không biết được thì thề quyết không sống làm người.
Ngô Viên Ngoại đáp :
– Yêu quái là vật ẩn hiện vô hình thì tôi biết nó lẩn quất ở đâu, duy có rằm và mồng một thì nó đến miếu Thành Hoàng ăn thịt trâu bò, vậy hôm nay vừa đúng ngày rằm, tráng sĩ định trừ diệt nó xin cứ nấp sẵn trong miếu, thế nào cũng nom thấy, con như hình thù nó thì nhiều người cũng đã thấy ngờ ngờ, khắp mình lông đen mọc xồm xoàm như giống gấu ngựa, mặt đen như trôn chảo, miệng rộng lại, có hai cái nanh thò ra to như hai quả chuối tiêu, trên đầu tóc buông xõa xuống quá lưng, tay cầm cái bồ cào bằng sắt, răng sáng loáng, tráng sĩ nhớ lấy hình dạng nó kẻo khi đánh lầm.
Liễu Tinh Đởm nghe nói lần này thì tức giận quá, chàng nắm tay mím môi đấm xuống vỡ tan cả một chiếc bàn rồi đứng phắt dậy hét to lên một tiếng, nói :
– Yêu quái gì mà hình dạng lạ đến thế? Được để tôi sẽ bắt nó xuất hiện nguyên hình cho các ngài coi, kẻo nó cứ quen làm điều gian ác để lừa kẻ ngu muội.
Ngô Viên Ngoại với bọn người làng thấy Liễu Tinh Đởm giận dữ đấm vỡ cả mặt bàn thì đều giật mình và tỏ ý mừng rỡ vì tin ở tài của chàng có thể giết nổi loại yêu quái.
Ngay ngày hôm ấy Ngô Viên Ngoại sai gia đinh dọn một tiệc rượu thật long trọng và mời đủ các bậc phụ lão trong làng cùng mình thần ngồi thừa tiếp Liễu Tinh Đởm, trong khi ngồi thù tạc, chỉ bàn về những chuyện yêu quái mà chàng ít trả lời cứ rót rượu uống cho kỳ say, làm ai cũng lo thay cho chàng say quá ắt bị nguy với yêu quái.
Tiệc rượu mãi gần đến canh hai mà vẫn vui vẻ như thường, chợt Liễu Tinh Đởm bỗng đứng dậy bảo Ngô Viên Ngoại cho người lấy thêm một vò rượu lớn nữa ra uống mới đủ sức, ấy cũng bởi tánh hiếu thắng của tuổi trẻ vì chàng biết ý họ nghĩ mình uống nhiều rượu sẽ làm hỏng việc, nên Liễu gọi lấy rượu uống thêm cho công chúng phục.
Ngô Viên Ngoại thất kinh vội can ngăn :
– Xin tráng sĩ hãy khoan thứ chút tửu lượng, lỡ quá say mà không được việc chăng?
Dương tròn cặp mắt đã ngà ngà say, Liễu Tinh Đởm cười giòn khanh khách :
– Viên ngoại chớ lo điều đó, anh hùng ái tửu là lẽ đương nhiên vì tôi càng uống say càng có sức mạnh vô cùng, rượu tức là bầu nhiệt huyết của tôi trong khi giết yêu quái, vậy Viên Ngoại cứ cho mang rượu ra đây mới được.
Buộc lòng Ngô Viên Ngoại phải sai người bưng vò rượu ra.
Liễu Tinh Đởm liền mở nút ôm vò lên uống một hơi hết sạch quăng vò xuống đất vỡ tan vụn rồi rút thanh kiếm chém vào một cái cột đá vẹt phăng một mảnh, chàng thích chí cười sằng sặc nói :
– Nào thử xem yêu quái có cứng như cây cột đá nầy không, thôi chào các ngài ở lại, chốc nữa tôi sẽ xách đầu yêu quái về đây.
Dứt lời Liễu Tinh Đởm cầm thanh bảo kiếm ra đi, say loạng choạng như người sắp bị ngã làm ai cũng lắc đầu tiếc cho chàng phí mất mạng. Lúc ấy liền có người dẫn chàng đến miếu Thành Hoàng rồi vội quay về mà trong miếu đã xếp đặt bò lợn sẵn sàng.
Liễu Tinh Đởm bước vào trong miếu Thành Hoàng thấy đường đất rộng rãi có thể làm nơi anh hùng dụng võ được, còn trong cung thờ và trên thần đài thì bụi đất bám dầy hơn tấc vì bỏ hoang lâu ngày không người quét dọn.
Liễu Tinh Đởm tuy lúc ấy bị say thực nhưng trong trí vẫn còn minh mẫn, chàng phỏng đoán yêu quái tất là quân đại gian đại ác giả đội lốt nên chàng không hề sờn lòng.
Liễu Tinh Đởm nhìn ra ngoài sân đã thấy cột sẵn mấy con bò và mấy con lợn béo để nộp cho yêu quái, chàng thấy thế nhoẻn miệng cười rồi định vào trong cung ngồi để chờ yêu quái.
Bỗng đâu thấy có người đánh đét một cái vào sau gáy, Liễu tinh Đởm giựt mình ngoảnh lại thì không thấy gì, lại thấy phát vào lưng cái nữa, chàng kinh hãi quay người tìm cũng tuyệt nhiên không thấy bóng ai làm cho chàng cũng hơi ghê tợn cố đi sục sạo hết nơi cũng không thấy người bèn đứng lẩm bẩm nói một mình :
– Chẳng lẽ yêu quái thực, nếu người thì cái tài phi hành của ta có thể bắt được rồi, nhưng không có lẽ chắc là ta say rượu, bị loạn thần trí chăng, thôi ta không cần xét đoán hãy lên bàn thờ ngồi cạnh ông tượng Thành Hoàng để chờ con yêu quái thực đến xem xao.
Chàng nghĩ rồi nhảy tót lên bàn thờ ngồi cạnh pho tượng Thành Hoàng.
Liễu Tinh Đởm ngồi đợi đã khá lâu không thấy động tĩnh gì, chợt đâu thấy trong người choáng váng vì hơi men bốc lên cực điểm, trong bụng rạo rực rất khó chịu chàng vội ôm lấy ông tượng Thành Hoàng cúi mặt xuống nghĩ ngợi, không ngờ bị nôn hết những thức ăn và rượu sặc sụa đầy đầu ông tượng Thành Hoàng.
Khi nôn rồi chàng mới tỉnh lại, chàng bèn giơ cánh tay áo lên lau mặt rồi nhìn pho tượng cười sằng sặc :
– Chà! Tôi vô phép nôn đầy vào đầu bác, nhưng là chỗ anh em bác miễn thứ cho để tôi xin lau đền.
Nói rồi Liễu Tinh Đởm lấy vạt áo lau ngay đầu ông tượng Thành Hoàng.
Quái lạ, thốt nhiên có tiếng người cười giòn khanh khách ở ngay phía sau coi rất kinh hồn, lần này Liễu Tinh Đởm cũng khiếp hãi, chàng liền vội rút thanh bảo kiếm nhảy vọt đến chỗ ấy cũng không thấy gì, sau lục hết mọi nơi thì vẫn vắng tanh như trước, khiến chàng cũng phải bồi hồi hộp sinh nghi, sao lại có sự quái gở đến thế?
Lòng kiên quyết vẫn đánh đổ sự hoài nghi, Liễu Tinh Đởm bèn tra thanh kiếm vào vỏ, lại lên trên bàn thờ ngồi chờ đợi. Tiếp luôn lúc ấy cánh cửa miếu bật tung rồi một con quái vật bỗng nhảy xổ vào trong sân, quả nhiên đầu tóc rũ rượi lông đen đầy mình, mặt đen như trôn chảo, miệng thò ra hai cái nanh bằng quả chuối tiêu. Đúng hệt như lời Ngô Viên Ngoại tả hình thù.
Con yêu quái đang toan cởi trói mấy con trâu bò định giải đi, Liễu Tinh Đởm ngồi trong cung liền quát to :
– Yêu quái ngươi chớ đụng vào mấy con trâu của bản thần mà chết uổng mạng, bản thần phụng mạng đức Thượng đế sai xuống trừ diệt ngươi đó, ngươi mau quỳ xuống chịu tội.
Yêu quái nghe người quát giật nẩy mình, nó định nhảy lên trên bàn thờ, thấy Liễu Tinh Đởm thì gầm lên mấy tiếng dữ dội rồi giương hai tay nhún mình nhảy lên bàn thờ.
Liễu Tinh Đởm cũng vội phóng chân đá một cái trúng giữa ngực yêu quái lăn đi hai vòng lăn xuống đất, chàng nhẩy theo xuống đánh yêu quái đã vùng mình đứng dậy rồi người với vật xung đột nhau kịch liệt. Nhưng lạ thay yêu quái cũng biết võ nghệ như người. Nó liền dùng chiêu “Sơn Trung Cầm Hổ” quỳ phục xuống đất để nhử người vào đánh.
Liễu Tinh Đởm biết chiêu ấy ác hiểm vô cùng, chàng dùng chiêu “Nguyệt Lý Tàng Hoa”.
Song yêu quái nhảy vọt lên dùng chiêu “Thiên Vương Thác Tháp” giơ bổng lên giang hai tay cứng như sắt vào đầu Liễu Tinh Đởm.
Chàng lại ra chiêu “Đồng Tử Bái Phật” chập hai bàn tay lại sửa lên gạt hai cánh tay yêu quái ra.
Nó lại dùng luôn chiêu “Tiểu Quỷ Bảo Kim Cương” lộn hai quả đấm xuống đánh thúc vào hai mạng sườn.
Liễu Tinh Đởm liền gạt hai tay ra rồi dùng ngay chiêu “Đồng Tử Hiến Đào” co chân lên đá một cái trúng vào bụng dưới nó ngã ngồi xuống, chàng thừa cơ liền sấn vào định đá miếng nữa.
Không ngờ yêu quái nhanh như biến đứng phắt dậy dùng chiêu “Bát Tiên Quý Tửu” phóng hai chân đá vào người hạ mạng.
Cũng may Liễu Tinh Đởm chao người tránh khỏi không thì bị đòn đá đó khó mà bảo toàn được tính mạng.
Đôi địch thủ hỗn đấu đã ngoài trăm hiệp mà vẫn còn cầm đồng chưa phân thắng bại.
Yêu quái thấy không thể thắng được Liễu Tinh Đởm liền chạy ra cửa miếu tìm binh khí là cây bừa cào dựng sẵn đấy trước, trong khi bất phòng nó giơ cây bừa cào lên quay một cái vào đỉnh đầu.
Liễu Tinh Đởm tránh không kịp, chàng liền vận hết nội công lên cánh tay gạt một cái, tức thì mấy răng bừa cào bị gẫy tan bắn đi.
Yêu quái kinh hãi lại giơ cán bừa cào vụt cái nữa.
Lần này Liễu Tinh Đởm rút thanh bảo kiếm ra chém một nhát gẫy đôi cây bừa cào làm hai đoạn.
Yêu quái biết là thanh bảo kiếm thì vỡ mật bay hồn, nó lại nhảy vào trong sân ôm lấy cây liễu to bằng hai bắp đùi, dùng hết sức nhổ bật cả rễ lên khỏi mặt đất rồi vác cây liễu giơ lên quật Liễu Tinh Đởm.
Chàng vẫn không chút sợ hãi, múa tít thanh bảo kiếm lên nghinh địch, phút chốc lưỡi kiếm đã chém cụt hết cành lá cây liễu còn trơ có thân không mà yêu quái vẫn chưa chịu thua chạy cứ quật bừa.
Giữa lúc đó, bỗng yêu quái quăng thân cây liễu xuống đất rồi ôm lấy hai cánh tay kêu rú lên tiếng người :
– Trời ơi! Ai ném ám khí vào hai cánh tay tôi bị thương rồi.
Liễu Tinh Đởm cũng lấy làm lạ không hiểu ai đã giúp mình nhưng chàng cũng thừa cơ sấn vào đá một cái nó ngã ngửa xuống đất rồi chặn chân lên ngực quát :
– Yêu quái, không ngờ ngươi là người giả đội lốt để tàn hại nhân dân, ngươi biết điều mau xưng rõ lai lịch không ta giết ngay lập tức.
Yêu quái líu lưỡi lại nói tiếng người :
– Ấy… ấy… tôi chính là người không phải là yêu quái xin tráng sĩ dung thứ tôi quyết khai nhận hết các tội.
Liễu Tinh Đởm cười gằn từng tiếng :
– À thế bây giờ ngươi đã biết nói, ngươi đã công nhận là người chịu khai hết tội trạng. Được rồi ta hãy xem ngươi.
Dứt lời Liều Tinh Đởm liền tháo những sải dây thừng buộc trâu ra trói ghì con yêu quái giả vào một thân cây to bên cạnh đấy vì nó đã bị trọng thương hai cánh tay không còn sức cựa quậy được nữa. Đoạn chàng sờ vào cánh tay nó rút ra một vật nhỏ tí đưa lên xem tức là ngọn “Mai Hoa trâm” chẳng khác gì của bà mẹ Ngô Tiểu Ất là Phan Huỳnh Nương ném chàng năm xưa.
Sinh nghi, Liễu Tinh Đởm đang đứng suy nghĩ bỗng lại thấy người phát đét một cái vào sau lưng, chàng giật mình ngoảnh lại thì thấy cái bóng đen chạy vụt ra ngoài cửa miếu thì đoán chắc là người phát mình lúc trước, cả giận đuổi theo ra thấy cái bóng đen nhởn nhơ trước mặt, chàng cố sức đuổi cũng không kịp chỉ cách xa nhau chừng mười thước mà không thế nào tới gần được.
Vòng quanh mấy quả núi, Liễu Tinh Đởm theo sau cái bóng đến một nơi gai góc mọc um tùm thì cái bóng đen chui vào đá trốn đâu mất.
Liễu Tinh Đởm đuổi đến thấy cửa hang cũng khá rộng, chàng đoán ngay sào huyệt của lũ yêu quái ở dưới liền đánh bạo cũng đi xuống hang đá, càng đi càng thấy sâu thăm thẳm. Sau đến một khu đất khá rộng ước chừng hơn một trăm mẫu, ở giữa dựng lên một tòa nhà rộng rãi, trong nhà có ánh đèn sáng chiếu hắc ra.
Càng lấy làm lạ, Liễu Tinh Đởm không tìm cái bóng đen nữa, tiến đến đẩy cửa căn nhà ấy mà xông vào. Không ngờ lại thấy một cảnh tượng kỳ quái phô bày ra trước mắt chàng. Một đám toàn đàn bà con gái, cô nào cũng phấn điểm son tô lòe loẹt, trong nhà bày biện rất lộng lẫy, đèn nến thắp sáng rực rỡ, nhác trông đủ hiểu là sào huyệt của vị dâm thần nào.
Khi bọn đàn bà con gái thấy Liễu Tinh Đởm thì sợ hết hồn, liền xô nhau chạy, run như cầy sấy, Liễu Tinh Đởm thấy thế thương tình bèn lấy lời ngọt ngào nói :
– Các nàng đừng sợ hãi vì ta là trang hiệp sĩ xuống đây định giết kẻ gian ác để cứu các nàng ra khỏi nơi hố sâu vục thẳm, vậy các nàng cứ yên tâm cho ta biết rõ lai lịch vì sao lại bị giam hãm ở chỗ này?
Bọn đàn bà thấy Liễu Tinh Đởm mặt mũi nghiêm chỉnh lời lẽ ôn hòa thì cũng không sợ hãi nữa, tin là lời nói thực tình, có một người hơn tuổi trong bọn ấy ứng tiếng lên nói :
– Nếu nhờ ân tráng sĩ ra tay tế độ thì chị em thiếp cảm kích muôn đời không quên. Nguyên chị em thiếp là con nhà lương thiện ở làng gần đây bị một đứa hung bạo giả đội lốt yêu quái bắt giam hãm nên phải nghe theo mệnh lệnh của nó, không thì nó giết chết.
Liễu Tinh Đởm vội ngắt lời :
– Nàng không cần phải nói nhiều lời vì ta đã hiểu rõ cả. Nhưng có một điều là đứa hung bạo ấy lẩn khuất ở đây bao lâu, tên họ là gì, nó kiếm cách chi sinh nhai lại bắt dân làng ngày rằm mồng một đem nạp trâu bò là thế nào, chẳng lẽ nó ăn được hết?
Người đàn bà ấy tiếp theo :
– Thưa tráng sĩ, đứa hung bạo đó họ Hoàng tên Thiên Hổ. Người đặt cho cái hỗn danh là Tối Độc Trùng. Cách sinh nhai của nó chỉ giết người cướp của, cưỡng hiếp đàn bà con gái, nó còn giả lốt yêu quái là cốt bưng mắt người mê tín nên vờ bắt dân làng nộp trâu bò cũng cốt lừa dối bọn dân làng tưởng yêu quái thích ăn những món ấy thực.
Liễu Tinh Đởm nghe nói gật đầu ra ý đã hiểu :
– Được, các nàng cứ chờ đây đến sáng ta sẽ đưa về nhà, vì ta đã bắt được con yêu quái giả là Hoàng Thiên Hổ trói ở trong miếu Thành Hoàng rồi.
Nói đoạn Liễu Tinh Đởm trở lên miệng hang đá, chàng vừa đi vừa nghĩ cái bóng đen tức là người đã đưa đường xuống hang đá mà lại là người ném “Mai Hoa trâm” vào tay con yêu quái, chàng xiết đổi kính phục người ấy là trang kiếm tiên hiệp khách với tài xuất quỷ nhập thần ít có.
Liễu Tinh Đởm về đến miếu Thành Hoàng thì trời đã gần sáng, thấy con yêu quái giả vẫn bị trói ở thân cây lớn, chàng không nói năng gì liền quay ngay đến nhà Ngô Viên Ngoại.
Bây giờ trời đã sắp sáng mà Ngô Viên Ngoại vẫn còn bàn chuyện với bọn thôn dân, Liễu Tinh Đởm ai nấy đều cho chàng sẽ bị yêu quái ăn thịt rồi.
Liễu Tinh Đởm đấm cửa mạnh thình thình làm mọi người lại càng khiếp sợ ngỡ là yêu quái về báo thù kẻ giết nó, sau cùng nhận kỹ tiếng chàng vội ra mở cửa, thấy chàng thì liền vui mừng hỏi chuyện. Liễu Tinh Đởm liền thuật rõ đầu đuôi gốc ngọn sự đánh yêu quái cho nghe, mà ai cũng còn hồ nghi không tin.
Mãi đến lúc trời sáng rõ, Ngô Viên Ngoại với bọn người làng mới dám theo Liễu Tinh Đởm đến miếu Thành Hoàng, khi đến nơi quả nhiên thấy con yêu quái đã bị trói chặt vào thân cây, còn mấy con trâu lợn vẫn ở trong sân làm bọn thôn dân đều khiếp hải giật lùi trở lại kêu rú lên, thậm chí có người quá khiếp sợ chết ngất đi.
Liễu Tinh Đởm thấy thế cũng buồn cười rồi giơ tay nói :
– Các ngài đừng nên mê tín mà kinh hãi quá đến thế, vì nó không phải yêu quái, chính là người giả đội lốt để làm sự gian ác. Âu để tôi bắt nó phải nói tiếng người và hiện nguyên hình cho các ngài coi.
Nói đoạn Liễu Tinh Đởm liền đến tát vào mặt yêu quái mấy cái làm nó đau đớn quá vội kêu to lên :
– Tráng sĩ đã bắt được tôi rồi cứ giết ngay đi, can gì phải khoe khoang trước mặt công chúng? Dẫu sao cũng chỉ một lần chết mà thôi.
Liễu Tinh Đởm liền trỏ mặt yêu quái giả quát mắng :
– Hay cho Tối Độc Trùng Hoàng Thiên Hổ! Ngươi bày lắm trò yêu quái hại biết bao nhân mạng, tội ác của ngươi cũng đáng chết lắm rồi. Còn như sào huyệt ngươi ở dưới hang cũng bị ta khám phá, vậy ngươi hãy xuất hiện nguyên hình cho công chúng biết mặt rồi chịu chết, không còn hy vọng gì nữa đâu.
Liễu Tinh Đởm nói rồi sấn đến lột mặt nạ và mớ tóc giả trên đầu yêu quái, sau tháo cả lớp da gần chung quanh người tức thì hiện rõ ra một người lực lưỡng, tướng mạo cổ quái, mày rậm, mặt tròn mũi to miệng rộng, răng vẩu, râu xồm, thớ thịt trên mặt sần sùi coi rất hung dữ.
Con yêu quái giả thấy Liễu Tinh Đởm gọi rõ tên hiệu mình thì rất kinh hãi, sau thấy chàng lột cả mặt nạ nó cũng tức giận hét to lên :
– Thất phu, can gì ngươi lại réo tên ta mà làm nhục đến thế? Ta thề sống không ăn được thịt ngươi chết quyết bắt vong hồn ngươi.
Lúc đó Ngô Viên Ngoại với bọn người làng mới thấy rõ nguyên hình yêu quái, trong ấy có nhiều người đã bị nó hãm hại người nhà nên có sẵn giáo mác trên tay, liền sấn lại đâm chém con yêu quái là Hoàng Thiên Hổ bị lòi ruột và nát thây ra từng mảnh thế là bọn ác thì báo ứng rõ ràng.
Sau khi giết chết Hoàng Thiên Hổ rồi, Liễu Tinh Đởm dẫn Ngô Viên Ngoại với bọn người làng xuống hang đá cứu bọn đàn bà con gái ra khỏi. Ở trong hang còn chứa tích rất nhiều tiền của và lương thực như thóc gạo trâu, bò, gà, lợn, chàng đem phát đều cho những nhà bị hại, còn bọn đàn bà con gái dắt díu nhau về với cha mẹ, chồng con.
Thế là Liễu Tinh Đởm đã làm nên một điều công đức lớn lao ở miền thôn dã ấy, bọn thôn dân làm tiệc long trọng để thết đãi rồi cố lưu chàng ở lại chơi mấy hôm, nhưng vì chàng còn mối cựu thù cha nặng trĩu bên lòng nên quyết đi ngay, bọn thôn dân biết không giữ được liền bảo nhau chung góp vàng bạc tặng chàng để đền ơn, chàng cũng không chịu nhận, sau cùng bọn thôn dân đành phải tiễn chàng lên đường rồi từ đấy họ cảm kích công đức chàng nên lập miếu để thờ phụng.
Ngày kia, Liễu Tinh Đởm đi đến chân núi Long Sơn thuộc tỉnh Hà Nam, chàng ngước mặt lên thấy quang cảnh hùng vĩ của quả núi, những mỏm đá ngoằn ngoèo chạy tròn chung quanh núi như đàn rồng lớn mà cây cối bao bọc um tùm xanh ngắt.
Liễu Tinh Đởm hỏi thăm Tiết Gia Pha là một nhà phú hộ giàu nhất trên quả núi Long Son, gia tài điền sản có thể hàng ức triệu triệu. Tiết Cẩn người chủ nhà ấy lại châu văn tú tài có hai người vợ mà hiếm hoi không con cái.
Tiết Cẩn đã ngoài năm mươi tuổi mà phẩm hạnh rất đoan chính, quyết đem cái gia tài ức vạn ra làm việc từ thiện, lại thường giúp đỡ những người cảnh ngộ khốn cùng nên danh tiếng hào hiệp đã lừng lẫy khắp châu quận, đời thường ca tụng là “Mạnh Thường Quân”, thậm chí gia nhân bộc phú trong nhà cũng đều cảm tạ ân đức của Tiết Cẩn như trời bể. Tiết Cẩn lại có đức tốt không bao giờ chịu giao du với những bọn quan trường.
Tại miền Long Sơn lại có một tên vô loại họ Chu hỗn danh thường gọi Tiểu Ôn Thần cũng khá giỏi võ nghệ nhưng hắn thì ham mê trong trường đen đỏ, bao nhiêu sản nghiệp của ông cha để lại hắn đều mang bán cho nhà Tiết Cẩn, rồi bị thua cờ bạc hết sạch, mà nhiều khi hắn cứ đến vay mượn luôn. Tiết Cẩn cũng không ngần ngại gì.
Một hôm Tiểu Ôn Thần lại đến nhà họ Tiết vay mượn, không biết vì cãi cọ thế nào mà hắn ta đánh bọn gia nhân chạy tán loạn, những người hàng xóm sang khuyên cũng không được, lúc ấy Tiết Cẩn ở trong nhà chạy ra kiếm lời dỗ hắn, không ngờ Tiểu Ôn Thần trong khi hùng hổ đánh luôn Tiết Cẩn mấy quả đấm vào ngực, khen thay thế mà ông ta không giận vẫn mỉm cười xin lỗi rồi lại lấy hai mươi lạng bạc cho hắn, Tiểu Ôn Thần lấy số bạc mà còn đe dọa :
– Có thế chứ, ta tống cho mấy quả đấm mới chịu lòi tiền, hễ ta thua rồi lại đến tróc nã ngươi sau.
Mọi người đứng xem đều lấy làm bất bình mà Tiết Cẩn vẫn ung dung tươi cười không chút giận dữ làm ai nấy phải thán phục Tiết Cẩn nhân từ, rồi nguyền rủa Tiểu Ôn Thần không biết bao nhiêu là lời thậm tệ.
Rõ sự báo ứng, cách mấy hôm sau Tiểu Ôn Thần đang cùng bọn vô loại ham bóc lột nhau trong trường đổ bác, thôi thì kẻ thua người được cãi cọ om sòm bỗng đâu có một cái bóng đen như ở trên trời bay xuống, mọi người chưa trông rõ mặt mũi thì đã thấy thanh long đao sáng lấp lánh lượn trên đầu Tiểu Ôn Thần một vòng, lập tức Tiểu Ôn Thần biến đâu mất chiếc đầu, chỉ còn thân mình đổ phục xuống, máu tươi trên cổ bỗng phun ra phè phè rồi không thấy vị tướng quân cầm đao ấy đâu nữa làm bọn con bạc kinh hồn hoảng vía tan cuộc ngay, chúng vội kéo nhau đi báo cho người, bảo chính ở địa hạt ấy biết là có một vị tường quân như đức Chu Xương ở miếu Quang Đế cầm Thanh Long Đao từ trên trời bay xuống chém đầu Tiểu Ôn Thần. Thành thử ai cũng tin là thực, quan sở tại cũng không còn cách nào truy tầm được đức Chu Xương đao án, đành xóa bỏ chuyện ấy.
Vì Tiểu Ôn Thần chết một cách dữ như thế nên nhân dân ở vùng Long Sơn tôn kính Tiết Cẩn là người nhân đức, mới có thần thánh đến bảo hộ, từ đấy lại càng ca tụng Tiết Cẩn như đức Phật sống không ai dám xâm phạm.