Bạn đang đọc Hạn Thời Thú Liệp FULL – Chương 91: Màu Đen
Con mẹ nó chứ lạ thật.
Yến Quân Tầm ghét nói chuyện với người lạ, nhưng cậu vừa nói gì vậy? Đừng lên cái xe màu đen số 02.
Làm sao cậu lại biết xe đến có màu đen số 02?
Nhân viên thu ngân nghi ngờ Yến Quân Tầm là tù nhân trốn trại, cô ta vừa giả vờ kiểm tra sổ sách vừa bấm số điện thoại của cục Thanh tra.
“… Xin lỗi,” Yến Quân Tầm giơ tay lên che trán, miếng dán giảm sốt vẫn còn đó, “tôi bị ốm.
Xin hãy cúp điện thoại đi, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra nhé.”
Nói xong cậu cũng không đợi mấy cô gái trong cửa hàng tiện lợi phản ứng lại, tự mình đẩy cửa kính ra.
Cái xe màu đen số 02 đúng lúc đó cũng hạ cửa kính xe xuống, lái xe là một gã đàn ông tóc bóng nhẫy.
Râu gã không cạo sạch, trên cằm có mấy vết rỗ.
Cách một làn mưa gã đối mặt với Yến Quân Tầm, sau khi thấy rõ quần áo nhếch nhác của cậu thì trong mắt hiện lên vẻ thượng đẳng khinh người.
“Tránh ra,” Lâm Ba Ba nhoài nửa người ra, xua Yến Quân Tầm, “mày, mày cản, cản đường rồi.”
Gã tưởng Yến Quân Tầm là lũ du côn nhãi nhép ở đầu đường xó chợ khu cũ.
Yến Quân Tầm đi vào trong mưa như đi dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, liên tưởng ấy khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.
Cậu không muốn có xô xát gì với gã tài xế nhưng vẫn quay đầu lại, nhìn biển số xe của cái xe 02 lần nữa.
34-345.
(duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Mấy cô gái đã lên xe, Lâm Ba Ba kéo cửa kính xe lên.
Cái xe màu đen số 02 đi qua Yến Quân Tầm, hắt nước bẩn lên cả người cậu.
Mẹ nó rốt cuộc là mình bị sao vậy?
Yến Quân Tầm cảm thấy đang có rất nhiều thông tin đang loạn cạo cào, sắp bật ra ngoài đến nơi rồi.
Từ lúc cậu nhận số 01AE86 trở đi, thế giới này đã trở nên vô cùng quái dị.
Một thứ cảm giác quen thuộc cứ đeo bám không thôi khiến cậu bực bội.
Chạy thoát khỏi lồng kính đi, Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm ngẩng đầu lên nhìn trời.
Mưa rơi như những hạt đậu mà mây không thể giữ chặt, chốc chốc lại gõ lên mặt cậu.
Cậu cảm nhận được cơn đau, cho thấy hiện tại không phải là một giấc mơ.
Tôi cần em tin tôi.
Thời Sơn Diên đã nói vậy.
Yến Quân Tầm khó hiểu túm một lọn tóc rủ trước trán.
Tại sao cậu lại phải tin tưởng Thời Sơn Diên.
Gã đàn ông này trói hai tay của cậu, ném cậu lên giường thích làm gì thì làm, bọn họ mới quen nhau có một tuần mà thôi.
Cậu thử nhớ lại từng chi tiết lúc ở chung với Thời Sơn Diên những muốn tìm ra manh mối, nhưng chỉ cần nhớ đến Thời Sơn Diên là trong đầu lại đầy nhóc những câu “Tôi yêu em” của hắn.
Chuông xe đạp đột ngột réo vang sau lưng Yến Quân Tầm, cậu quay đầu lại, nhìn thấy mái tóc bị gió thổi tung của Phác Lận.
“Cậu — chuyên — viên!” Phác Lận giẫm đứng trên xe đạp, hét thủng màn mưa, “Giác — ở — trong — kia!”
Đi kèm với giọng anh là tiếng phanh xe the thé, anh khuỳnh đuôi xe, dừng lại trước mặt Yến Quân Tầm.
“Này, tôi Phác Lận đây,” Phác Lận chỉnh lại tai nghe, nói vào máy liên lạc: “Tôi tìm thấy chuyên viên hồ sơ rồi! Phải, là chuyên viên hồ sơ bị số 01AE86 bắt cóc ấy.
Anh báo tin cho anh Khương được không? Này, này!”
Trong tai nghe là âm báo bận.
“Bận, mẹ nó lại bận nữa! Bực chết thôi!” Phác Lận tức giận gào lên, anh giơ tay kéo cổ áo Yến Quân Tầm, “số 01AE86 mang Giác đi đâu rồi!”
“Rất mừng được báo anh hay, bọn họ là đồng lõa.”
“Tôi không tin,” mắt Phác Lận thâm quầng, “tôi không tin đâu! Số 01AE86 bị giam tại nhà tù Quang Đồng, chưa từng tiếp xúc với Giác.”
“Chính Giác là người lái xe vận chuyển và tắt camera của hệ thống chủ.” Yến Quân Tầm nói đến đây thì lại nhớ đến chuyện Giác đã nói “lần này”.
Lần này tôi sẽ hủy diệt thế giới.
Ngoài lần này ra còn có lần khác ư?
“Bảo Khương Liễm… Bảo hệ thống chủ kiểm tra lại thông tin về Giác đi.
Nếu hệ thống chủ không tra ra sai sót gì thì giao cho Ares ở khu Quang Quỹ tra tiếp,” Yến Quân Tầm kéo cổ áo mình lại, “Giác nói Ares không phải ‘Cha’ của nó.”
“Đó cũng là do số 01AE86 dùng khoa học kỹ thuật đen của tổ chức khu Đình Trệ để tẩy não Giác,” thời gian này Phác Lận thậm chí còn chẳng được về nhà, anh lau nước mưa trên mặt, “gã hề kia cũng vậy, chúng là phần tử khủng bố! Sáng nay đoàn diễu hành đã đập nát khu thương mại ở khu mới, mẹ nó chứ, những kẻ này vẫn còn đang bao vây cục Thanh tra đấy!”
“Khương Liễm sao rồi?”
“Vào viện từ lâu rồi,” Phác Lận lấy máy liên lạc ra, bấm bừa vài cái, “Lệ Hành muốn sản xuất súng cho ‘Tổ chức tự do’, nâng đỡ họ lên thành ‘Ve’ thứ hai.
Chúng ta xô xát với đám côn đồ của Lệ Hành ở bến tàu, chẳng ai duy trì trật tự nổi nữa.” Anh nói đến đây thì bắt đầu nghi ngờ Yến Quân Tầm: “Sao cậu trốn ra được?”
Phác Lận vẫn còn thở dốc, nãy anh đạp xe vội quá.
“Cậu có phải…” Phác Lận nặn ra một nụ cười gượng gạo, “… có phải hai mang không?”
Còi báo động vang lên vài tiếng ở đằng xa, lại có một nhóm người mượn cớ đập camera để xâm phạm nhà riêng.
Hai người vẫn đang nhìn nhau, không ai cử động.
Yến Quân Tầm biết Phác Lận có súng, khẩu súng ấy đang giắt sau lưng anh.
“Không phải đâu,” Yến Quân Tầm thăm dò nâng tay lên một chút, để lộ còng trên cổ tay, “tôi trốn ra được đấy….”
Vẻ mặt cậu rất ngoan ngoãn.
Điều ấy khiến Phác Lận nhớ đến những lời đồn về cậu chuyên viên tâm lý này, nghe nói Yến Quân Tầm mà phải ra ngoài làm việc vào mùa hè thì rất sợ nóng, là một người yếu ớt.
Cậu ta nhất định là không đánh nhau được, có khi còn chả biết đánh nhau cũng nên.
Phác Lận ngầm tự trấn an bản thân, nhưng mà chỉ tích tắc sau, anh đã bị Yến Quân Tầm giáng một đòn nghiêng cả người.
Phác Lận bật thốt lên: “Đệt mẹ!”
Động tác của Yến Quân Tầm rất dứt khoát, như là muốn dùng một đòn cho anh đi đời nhà ma luôn.
Xe đạp đổ nhào xuống đất, Phác Lận chật vật la lên: “Quả nhiên cậu là hai mang!”
“Xin lỗi,” Yến Quân Tầm giơ nắm tay lên cao, mặt rõ ngây thơ, “tôi thực sự không phải đâu, tôi cứ nghĩ anh là nằm vùng.
Sao anh tìm được tôi vậy!”
“Báo cảnh sát đó!” Phác Lận ấm ức che mũi ngồi dưới đất: “Cửa hàng tiện lợi có người báo cảnh sát, tôi cứ nghĩ là số 01AE86.”
Yến Quân Tầm chẳng biết làm gì khác hơn là lặp lại lần nữa: “…Xin lỗi nhé.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Quán mỳ trong khu cũ chỉ bật một ngọn đèn, bọn họ dùng điện mình tự tích trữ.
“Vậy nên cậu không dám về nhà, cũng không dám quay lại cục,” Phác Lận lau miệng, “số 01AE86 thực sự đáng gờm thế ư? Tôi biết hắn ta là thành viên Báo Đen, nhưng hắn đã bị nhốt bốn năm rồi.”
“Sức lực hắn tiêu hao trong những lần đi nhiệm vụ nguy hiểm đã được phục hồi lại lúc ở tù rồi, hắn cũng không có những chứng bệnh thường gặp của một tay bắn tỉa, tay…” Yến Quân Tầm nhớ lại tay Thời Sơn Diên, “độ linh hoạt của ngón tay không giảm, năng lực điều tra và phản trinh sát đều rất mạnh.”
“Bây giờ chẳng ai đi bắt hắn được, tiểu đội tác chiến cũng đang phải đi duy trì trật tự trong khu, ‘Tổ chức tự do’ làm anh Khương sứt đầu mẻ trán rồi.” Phác Lận lấy máy liên lạc ra rồi lại kêu gào cục Thanh tra lần nữa, nhưng chẳng ai để ý anh.
Anh làm mặt bất lực với Yến Quân Tầm, nói tiếp: “Tôi chỉ đành tự sàng lọc thông tin rồi tìm Giác.”
“Sao anh phải cố chấp với Giác như vậy?” Yến Quân Tầm gắp mỳ lên, ăn một miếng to.
“Chỉ là tôi muốn tìm nó thôi,” Phác Lận lùa tay vào mái tóc rối bới của mình, “một hệ thống như nó, không thể ẩn náu như con người được.
Nếu ‘Tổ chức tự do’ xông vào cục Thanh tra, cưỡng chế dừng việc vận hành hệ thống thì nó cũng sẽ bị tắt, nguy hiểm lắm.” Anh liếc nhìn Yến Quân Tầm, “cậu định làm thế nào?”
Không biết.
(duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Rất hiếm khi Yến Quân Tầm không biết.
Những suy tư sục sôi trong đầu cậu rất thích đào đến gốc rễ vấn đề, nhưng lần này thì khác, cứ như cậu đã bị ném vào trong một trò chơi đào thoát mà boss phải đối mặt chính là Thời Sơn Diên.
Yến Quân Tầm trầm mặc chốc lát rồi nói: “Chỉ cần đường sắt quang điện còn đi qua đây thì khu Quang Quỹ vẫn sẽ đưa tiếp viện đến.
Nội dung livestream của gã hề liên quan đến Phó Thừa Huy, Báo Đen sẽ đích thân giải quyết chuyện này.
Nhưng giờ trong khu không có camera giám sát của hệ thống, tôi không thể nắm chắc vị trí của số 01AE86.
Ngoại trừ né hắn ra thì cũng chẳng còn cách nào.”
“Mẹ tôi có rất nhiề bất động sản trong khu, cậu chọn bừa chỗ núp cũng được, nhưng trước tiên cậu phải nói cho tôi biết,” Phác Lận nghiêm mặt, “Giác đang ở đâu?”
“Một câu đổi một câu.” Yến Quân Tầm đặt đũa xuống.
“Được.” Phác Lận biết vậy là bất công với mình, nhưng anh lo Yến Quân Tầm không chịu nói vị trí của Giác.
Yến Quân Tầm im lặng hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: “Anh biết xe ‘màu đen số 02’ nào liên quan đến vụ án không?”
“Nhiều lắm,” Phác Lận nhìn cậu đầy nghi hoặc, “xe này sắp bị bỏ đi rồi, giá rẻ, không ít người mua.
Cậu chạy thoát rồi mà vẫn muốn phá án à? Chuyên nghiệp thế.”
“Biển số xe bắt đầu bằng ’34’,” Yến Quân Tầm nói, “34-345.”
“Nói gì vậy,” Phác Lận cười giễu, “giờ có ở đâu mà biển số xe bắt đầu bằng ’34’? Cái đó dùng từ thời chiến rồi, sau năm 2162 đã đổi thành ABC, kiểu A-345 ấy.”
“Không phải,” Yến Quân Tầm nói chắc chắn, “chính là 34-345.”
“Biển ma chắc,” Mắt Phác Lận giật một cái, “…Không phải tôi trù ẻo đâu, thực sự là biển ma mà.
Xe gì mà dùng biển từ thời chiến chứ? Thời chiến chẳng ai lại đi xe taxi, chỉ có quân đội dùng để áp giải tù nhân chiến tranh thôi.
Làm nhái ấy chứ? Bắt chước cái đó ấy, Kharon trong thần thoại,” Phác Lận làm động tác chèo thuyền, “chuyên chở các linh hồn qua sông.”
Bầu không khí trong quán mỳ vẩn đục, sát bên trong là nhà vệ sinh.
Chủ quán đang dội nước bồn cầu, tiếng bơm nước vang dội truyền ra ngoài, từ chỗ Yến Quân Tầm còn nhìn thấy cả bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh.
Biển ma, bồn rửa mặt.
Dạ dày Yến Quận Tầm quặn lên, có hơi buồn nôn, hình như là món mỳ vừa ăn đang tác quái.
Nhưng lạ thay cậu không ngửi thấy mùi xú uế trong nhà vệ sinh, mà lại ngửi thấy mùi máu tanh.
Không được ăn uống trong nhà vệ sinh.
Trong đầu Yến Quân Tầm đột nhiên nhảy ra câu này, và cả cái kẹp tóc kia nữa.
“Chuyên viên hồ sơ?” Phác Lận cắt ngang dòng suy nghĩ của Yến Quân Tầm, anh nhìn theo hướng mắt cậu, “Nhìn lén người khác đi vệ sinh là hành vi không phù hợp thuần phong mỹ tục của khu.”
“‘Con phải bắt xe về nhà’,” Yến Quân Tầm lẩm bẩm, “xe đến quá nhanh.”
Phác Lận nhận ra Yến Quân Tầm đang rất bất ổn: “Cậu cần bác sĩ tâm lý không? Có phải số 01AE86 làm gì cậu không?”
“Cám ơn,” Yến Quân Tâm đứng dậy, “tôi cần xe của anh.”
“Chờ tí đã,” Phác Lận đứng lên theo Yến Quân Tầm, cuống quýt móc tiền ra trả rồi đuổi theo cậu, “xe tôi á? Tôi chỉ có một cái xe đạp rách!”
Yến Quân Tầm đẩy mở cửa quán mỳ, bên ngoài trời đã tối rồi, mưa vẫn đang rơi.
Cậu nghi ngờ rất nhiều chuyện, nhưng chưa từng hoài nghi trực giác của chính mình.
Lâm Ba Ba đang bật nhạc heavy mental, nhịp điệu nhanh hệt như những hạt mưa đêm nay.
Gã vui vẻ nói: “Tối, tối nay không có giám sát, cục Thanh tra cũng, cũng không làm việc,” gã quay lại, làm mặt xấu kiểu gã hề với mấy cô bé, vặn vẹo ngũ quan của gã: “nên tao đi làm việc.”
Đường phố tối om không có đèn đường, chúng và camera đều đã bị đập vỡ.
Cái xe màu đen số 02 như một con thuyền đen kịt, lẳng lặng trôi qua mặt nước của khu cũ.
Yến Quân Tầm đạp xe hết tốc lực trong làn mưa.
Cậu lao vào trong bóng tối, hệt như lao vào biển sâu giơ tay không thấy năm ngón.
Đuổi kịp cái xe màu đen số 02 kia.
Yến Quân Tầm nghĩ.
Đuổi kịp cái xe màu đen số 02 kia!
Nếu không cậu sẽ hối hận.