Bạn đang đọc Hạn Thời Thú Liệp FULL – Chương 7: Bản Năng
“Trong báo cáo nhiệm vụ của đội đặc nhiệm về anh nên có cả ‘quấy rối tình dục’ nữa mới phải,” tay Yến Quân Tầm vẫn còn đặt trên nắm cửa ở cửa phòng bao, trong căn phòng riêng với ánh đèn lờ mờ không rõ này, rốt cuộc cậu cũng để lộ răng nanh sắc bén vẫn luôn ẩn nấp sau vẻ ngoài uể oải, “nếu bọn họ không có thời gian ghi vào thì tôi có thể làm thay.”
“Nghe có vẻ cậu còn thân quen với họ hơn cả tôi ấy nhỉ,” trong mắt Thời Sơn Diên chả có miếng áy náy nào, “có cần tôi chủ động cung cấp vân tay để tiện cho cậu nộp không?” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Khương Liễm ngồi đối diện cầm đũa quan sát họ.
Môi anh hơi mấp máy, định ngăn cản bầu không khí đang dần trở nên căng thẳng này, trong đầu cố nghĩ thật nhanh mấy lời thích hợp để khuyên can.
Ngoài cửa phòng bao có tiếng bước chân, Yến Quân Tầm thu tay lại, cậu lên tiếng đúng lúc nhân viên phục vụ đẩy cửa vào: “Lấy cho tôi thêm một ly bia nữa.”
Bầu không khí căng thẳng giương cung bạt kiếm giữa hai người biến mất trong phút chốc, Yến Quân Tầm đẩy cái ly rỗng sang một bên, vùi đầu vào ăn cơm.
Lẽ ra cậu không nên để nó trong lòng, Thời Sơn Diên đang dẫn dắt tâm tình của cậu, càng đề phòng thì sẽ càng để ý, đây chính là một kiểu xâm nhập ý thức.
Thời Sơn Diên châm thuốc, trong khói thuốc mờ mịt hắn vẫn không để lọt bất kỳ thay đổi nào của Yến Quân Tầm.
Ngoài tiền sảnh có tiếng ồn ào, tiếng người huyên náo len lỏi vào từng xó xỉnh trong phòng bao tựa như một bầy nhện đang tràn vào cực nhanh, che lấp toàn bộ cửa hàng thịt nướng.
Nhưng Thời Sơn Diên cũng không ghét tình huống như vậy, hắn có thể đi ngủ trong âm thanh này, cũng có thể hồi tưởng lại ánh nhìn tàn nhẫn chỉ kéo dài có mấy giây kia của Yến Quân Tầm.
Trong đầu Yến Quân Tầm có một cái bảng đen, tất cả suy nghĩ của cậu đều được chỉnh sửa và viết bừa trên đó.
Cậu ta chuyên tâm xây dựng nên một khu vực thoải mái dễ chịu cho mình, không chỉ vậy còn thích ràng buộc bản thân trong những quy tắc quen thuộc, nhưng sự nhiệt tình của cậu với án giết người liên hoàn lại hoàn toàn đối lập với những đặc tính này.
Khương Liễm cho những đặc điểm trên là sự tài tình của Yến Quân Tầm, nhưng trong mắt Thời Sơn Diên đó lại chính là đề phòng.
Thời Sơn Diên cho rằng Yến Quân Tầm đã được kế thừa một vài phần của hệ thống tên “Artemis” kia, ví dụ như bản năng săn mồi.
Yến Quân Tầm không ngừng nhấn mạnh quy tắc trong hành vi của mình, làm như vậy không giống mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, mà đúng hơn là giống tự bảo vệ bản thân.
Cậu ta tự ám thị mình phải ở yên trong ranh giới của luật lệ.
Gạt tàn của cửa hàng thịt nướng có hình một con kappa đang nâng bát, lúc Thời Sơn Diên gẩy tàn thuốc vào nhìn giống như đang bố thí.
Hắn thu mắt lại, khói mờ len vào giữa hắn và Yến Quân Tầm khiến gương mặt của cả hai trở nên khó phân biệt.
Người bình thường không cần phải cường điệu như vậy để tiếp thu những trói buộc của xã hội, trong hoàn cảnh bình thường con người sẽ tự giác tuân thủ những chuẩn mực đạo đức trong xã hội mình đang sống.
Chỉ có thành viên Báo Đen sau khi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm lâu ngày rồi quay lại với cuộc sống bình thường mới cần phải nhấn mạnh những quy tắc tồn tại ấy và tiến hành điều chỉnh tâm lý chuyên nghiệp.
“Khó thật…” trong lời Khương Liễm có mang hàm nghĩa khác, anh ta lật qua lại miếng thịt nướng trong bát mình, có vẻ không nhận ra hai người còn lại đang nói gì, “mấy tấm hình cắt ra từ tạp chí dán trong vách tường nhà vệ sinh của Lưu Hâm Trình đều lấy từ những bài báo của Lưu Thần năm đó, mà thật ra hắn đều đã viết bài về án xâm hại tình dục của ba nạn nhân lần này rồi.
Mặc dù không thể đoán mò được, nhưng tôi vẫn cho rằng nạn nhân trong vụ xâm hại của Lịch Kiến Hoa nhảy lầu là vì thông tin cá nhân của cô ấy đã bị Lưu Thần công khai trong bài viết của hắn.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Mấy tấm hình bị cắt ra không phải từ bài báo của Lưu Thần đâu,” Yến Quân Tầm đã điều chỉnh cảm xúc ổn thỏa, “mà là ảnh trong bài viết của Lưu Thần đều lấy từ chỗ Lưu Hâm Trình.
Hẳn là anh cũng xem kỹ mấy bức ảnh dán trên cửa sổ nhà Lưu Hâm Trình rồi nhỉ, có không ít bức Lưu Thần đã từng dùng rồi, đấy là mánh lới viết bài của hắn.”
“Thực tế chứng minh không ít người thích xem đâu,” Khương Liễm siết chặt đũa trong tay, thờ dài, “tỷ lệ click trong thời gian phát trực tiếp của hắn rất cao, hắn còn thạo xài mấy từ ngữ kích động để xúi giục người đọc cho người ta cãi nhau dưới bài của hắn để bài càng thêm hot.”
Yến Quân Tầm ăn miếng thịt rồi nói: “Anh phải quán triệt với người mình đi, bảo họ đừng có tiết lộ tình tiết vụ án cho Lưu Thần nữa.”
Yến Quân Tầm mặc áo thun, cổ tay nắm đũa rất trắng, nhìn cậu giống như một chậu hoa được tưới nước no đủ trên bàn cơm đầy dầu mỡ.
Cậu kéo ly bia mới lại gần, đơn phương phớt lờ mùi khói bên Thời Sơn Diên.
“Cậu không biết tin trực tiếp của Lưu Thần phủ sóng rộng đến thế nào đầu, cả bà cô quét dọn còn là fan trung thành của hắn cơ mà, hôm nay bà ấy còn hỏi tôi vụ án đã có tiến triển gì chưa.” Khương Liễm nói đến đây thì không ăn nổi nữa, anh cũng rầu chết được, “Công văn đã quy định rõ thế mà vẫn có người muốn ăn hôi cái khoản phí thông tin này, trừ phi Lưu Thần bỏ không làm gậy quấy phân nữa mới thôi.
Cậu nghĩ tin tức sẽ ảnh hưởng đến hung thủ à?”
“Hung thủ đã thấy tin Lưu Thần đưa,” Yến Quân Tầm nâng cái ly bia mới lên, “có thể là hắn đã chọn nạn nhân từ những bài báo của Lưu Thần.”
“Cậu nói làm tôi lo quá,” Khương Liễm cảm giác thịt nướng vừa ăn chợt trở nên vô vị, “tôi có thể nói chuyện với Lưu Thần, nhưng mà có nhiều người theo dõi tin trực tiếp của hắn lắm, bây giờ chúng ta đến cả yêu cầu để sàng lọc cũng không có.
Quân Tầm, cậu cho tôi thêm ít thông tin đi, bất cứ cái gì cậu thấy là đáng nói cũng được, đó rất có thể là tin về hung thủ.”
Hồ sơ tâm lý cũng là chân dung tâm lý, bản thân nó cùng với khám nghiệm tâm lý tử thi và chân dung địa lý đều thuộc phạm trù điều tra phân tích hình sự.
Nhưng nó cũng chỉ là công cụ điều tra, không thể làm bằng chứng.
Trong tình huống bình thường, người lập hồ sơ tâm lý không chỉ cần có thiên phú xuất chúng mà còn cần bằng cấp cao về khoa học hành vi.
Yến Quân Tầm đã giúp Khương Liễm rất nhiều trong các án giết người liên hoàn trước đây, nhưng không phải là cậu có thể làm mọi thứ, cậu cần phải thu thập nhiều thông tin hơn nữa.
“Anh cứ cố hết sức đi.
Ngày mai tôi muốn đi xem nhà Hoắc Khánh Quân đã,” Yến Quân Tầm uống một hơi hết ly bia, “mặc dù rất có thể hung thủ sẽ không quay lại đâu.”
“Tại sao hắn chỉ quan tâm mỗi nhà Lịch Kiến Hoa thế?”
“Bởi hắn khát khao một căn nhà như của Lịch Kiến Hoa, rộng rãi, sáng sủa, thoải mái dễ chịu, không có nguy hiểm.” Yến Quân Tầm đặt cốc bia xuống rồi vùi mặt vào lòng bàn tay một lát, cậu thở ra một hơi rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Khương Liễm: “Hắn chọn nạn nhân có thể còn có điểm tương đồng nào đó nữa, chỉ là tôi vẫn chưa nhìn ra.
Mặc dù đây không phải báo thù, nhưng mà hắn vẫn chọn phương pháp phanh thây để ‘trừng trị’ nạn nhân.
Hắn ném bọn họ vào cống thoát nước như ném sủi cảo, đây là thái độ của hắn với bọn họ, hắn vô cùng,” Yến Quân Tầm nhấn mạnh, “vô cùng căm hận bọn họ.”
Khương Liễm bắt được trọng tâm, anh hỏi: “Căm hận bọn họ, chứ không phải căm hận việc xâm hại tình dục?”
“Không thể nói thế được…” khóe mắt Yến Quân Tầm lướt qua phía Thời Sơn Diên, như thể phản bác lời Thời Sơn Diên nói lúc nãy, “hắn là bởi sợ hãi quá trình xâm hại nên mới né tránh những thứ liên quan đến việc đó trong phòng.
Đừng nói đến cực khoái, trong xâm hại không có cực khoái, trong xâm hại chỉ có bạo lực.”.