Đọc truyện Hàn Thiếu Tha Cho Tôi Đi! – Chương 2: Tuyệt Vọng
Thanh Trà hai mắt nhắm nghiền, cô muốn chết, thật sự muốn chết.
Chưa bao giờ cô thấy đau đớn và tủi nhục như bây giờ.
Thanh Trà mơ màng, cô nhớ cái ngày mẹ cô ra đi mãi mãi.
Bà dặn cô phải sống thật tốt, phải kiên cường, mạnh mẽ.
Cô nhớ nụ cười hiền dịu của mẹ, nhớ những ngày bà đau đớn vật lộn với căn bệnh hiểm nghèo, nhớ cả những lần người cha say rượu mắng nhiếc, đánh đập hai mẹ con cô.
Lúc ấy cô cũng muốn chết, muốn đi theo mẹ cô đến thế giới bên kia.
Thế nhưng nghĩ lại những lời cuối cùng của bà, cô đã can đảm sống tiếp.
Nhắc đến người cha tệ bạc của cô, thật đáng khinh bỉ! Hắn vì nghiện ngập cờ bạc, rượu chè đã để mẹ cô làm việc đến sức cùng lực cận để trả nợ.
Bà mất, hắn bắt cô nghỉ học đi làm, phụ quán, bán rong, chưa việc vặt nào mà cô chưa làm.
Bị giang hồ đòi nợ, hắn thẳng tay bán cô cho Hàn Hứa Phong.
Đêm hôm qua là cái đêm đen tối nhất trong cuộc đời cô.
Hàn Hứa Phong, hắn như con mãnh thú săn mồi vồ lấy cô, xé toạc từng lớp vải trên người cô.
Mặc cô khóc lóc van xin, hắn như bỏ hết ngoài tai, điên cuồng ngấu nghiến, cắn xé cô.
Có lẽ, cái hắn làm đối với cô không phải để thỏa mãn sự khoan khoái mà như muốn sỉ vả, đầy đọa và lấy mạng cô.
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì khiến hắn không vừa mắt? Hay những kẻ có tiền luôn đối xử với người khác như thế?
Mới vài phút trôi qua mà Thanh Trà cảm thấy dài như cả thế kỉ, cổ họng đắng ngắt, cô khát, vừa khát vừa đói.
Đầu tóc rủ rượi, thân hình nhỏ bé nằm co lại.
Nhìn Thanh Trà bây giờ chẳng khác một cái xác khô là mấy!
“Khát…nước…cho tôi nước.”
Cô khẽ cười lên một cái, một nụ cười méo mó.
Phải rồi, làm gì có ai ở đây.
Bây giờ cô có gào lên nữa thì cũng chẳng có ai nghe thấy.
Chợt có tiếng bước chân từ phía cầu thang, càng lúc càng lớn dần.
Có phải đói quá nên cô sinh ảo giác rồi không? Hay hắn ta đã về? Nghĩ đến đấy thôi tim cô đã muốn bóp nghẹn lại.
Cô nhắm nghiền mắt, phó mặc cho ông trời.
“Cô gái, mau tỉnh lại đi.”
Văng vẳng bên tai cô là giọng một người phụ nữ.
Cô mở hờ mắt, trước mặt cô là một người yêu phụ nữ trung niên sắc sảo và vô cùng quý phái.
“Nước…xin bà cho tôi nước.”
“Bà Năm, mau mang nước lại đây.”
Người phụ nữ trước mặt đưa nước cho cô, cô dùng bàn tay yếu ớt của mình ghì chặt, tham lam uống một hơi dài.
“Ặc…ặc…”
“Cô uống từ từ thôi, cẩn thận bị sặc.” Vị phu nhân kia vừa nói vừa vuốt vuốt sống lưng cô.
Bà nhìn cô, ánh mắt lộ vài phần thương cảm, vài phần lo sợ.
Sau đó bà đi chiếc bàn gần đó, lấy chiếc chìa khóa rồi mở chiếc còng khỏi tay cô.
Cổ tay Thanh Trà mềm nhũn, rơm rớm vài tia máu.
Người phụ nữ già kia lấy khăn lau mặt rồi băng lại vết thương trên cổ tay cho cô.
“Bà Năm, mau gọi người mang lên cháo lên đây.”
Thanh Trà tỉnh táo vài phần, khó khăn mở miệng:
“Bà là ai?”
“Ta là Hạ Lam, mẹ của Hàn Hứa Phong.”
Nghe đến đây cô khẽ run lên, theo phản xạ tự nhiên liền khum người lại phía sau, nâng cao cảnh giác.
“Đừng sợ, ta sẽ không làm hại cô đâu.”
“Mau ăn cháo đi, ăn rồi mới có sức nói tiếp.”
“Bà Năm, mau đút cho cô ấy ăn đi.”
Thanh Trà ngoan ngoãn ngồi ăn hết bát cháo, bà ấy nói đúng, phải ăn thì mới có sức.
Đúng rồi, cô không thể bỏ mạng ở đây được, cô phải tìm cách trốn khỏi đây..