Đọc truyện Hàn Thiếu Tha Cho Tôi Đi! – Chương 18: Ngủ Chung Giường
Thanh Trà tắm xong thì mặc bộ đồ pijama màu xám do Linh Tuyết chuẩn bị.
Cô bước ra từ phòng tắm, không quên cầm theo chiếc khăn để lau khô tóc.
Thanh Trà nhìn thấy Hàn Hữu Phong đang ngồi trên giường đọc sách khẽ giật mình, hắn không phải khi nãy đã xuống dưới nhà rồi sao? Bây giờ lại ngồi trên giường, không lẽ hắn định tối nay ngủ ở đây.
Thanh Trà đi nhẹ sang ghế sofa ngồi lau khô tóc, cô lén lén nhìn thái độ của Hàn Hứa Phong.
Hắn vẫn đang ngồi chăm chú đọc sách, như chẳng mảy may gì đến sự có mặt của cô.
Hàn Hứa Phong cũng mặc một bộ pijama màu xám, nhìn kiểu gì cô với hắn cũng giống như một cặp tình nhân đang chuẩn bị có một đêm nồng nhiệt.
Thanh Trà thấy hơi ngại, mặt liền đỏ ửng lên, trong lòng cô khẽ trách Linh Tuyết sao chọn đồ trùng hợp quá.
“Trong ngăn kéo nhỏ ở tủ quần áo có máy sấy tóc.” Giọng Hàn Hứa Phong trầm đều, hắn vẫn chăm chú đọc sách, cũng không ngược mặt lên nhìn cô.
Thanh Trà ngơ ra một lúc sau đó tỏ ra hiểu lời hắn nói, cô liền đi đến lấy máy sấy tóc rồi sấy khô tóc của mình.
Hàn Hứa Phong vẫn chăm chú đọc sách.
Thanh Trà thấy bầu không khí hơi ngượng ngùng nhưng cũng không biết làm gì, bèn lấy quyển tạp chí trên bàn đọc.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Hàn Hứa Phong liền đi vào phòng tắm, Thanh Trà thở phào một cái rồi bỏ quyển tạp chí xuống.
Cô vốn dĩ không thích đọc những thứ này, chẳng qua không tìm được việc gì làm lúc này.
Hàn Hứa Phong trở ra, Thanh Trà liền cầm quyển tạp chí lên, tỏ ra say mê đọc.
Hàn Hứa Phong nhìn cô, nhếch mép cười một cái, hắn thừa biết cô chán ngấy quyển tạp chí đó rồi nhưng vẫn giả vờ đọc.
“Đi ngủ đi.” Hàn Hứa Phong nói xong liền đến bật đèn ngủ, hắn cũng không quên tắt đèn trong phòng.
Thanh Trà bèn đi lại giường lấy cái gối rồi tiến đến bên ghế sofa, cô định nằm ở đó ngủ.
“Nằm trên giường đi, giường rộng như vậy cô sợ cái gì.
Tôi cũng đâu ăn thịt cô.” Hàn Hứa Phong hừ một tiếng.
Thanh Trà nghe xong liền rón rén đi lại giường, cô khẽ nằm xuống, quay lưng lại với Hàn Hứa Phong.
Cô nằm sát bên mép giường, hai tay ôm chặt cái gối ôm rồi nhắm nghiền mắt.
Hàn Hứa Phong cũng quay lưng lại về phía cô, hắn chỉ nằm im không nói gì.
Thanh Trà nằm mãi không ngủ được, một phần có lẽ vì sợ Hàn Hứa Phong, một phần do mấy ngày nay cô ngủ nhiều quá, bây giờ cũng không muốn ngủ nữa.
Cô khẽ xoay người, cô cứ xoay qua xoay lại một hồi vẫn không thể chợp mắt.
“Nằm yên nào.” Hàn Hứa Phong lên tiếng.
“Hàn thiếu, sao anh biết ngày sinh nhật của tôi vậy.” Thanh Trà nhớ đến chuyện ban nãy liền thuận miệng mà hỏi.
Hàn Hứa Phong không nói gì, hắn suy nghĩ một hồi liền nhớ ra chuyện mật khẩu chiếc điện thoại.
Rõ là hắn cài đại ngày sinh của Mễ Ly, bây giờ lại trở thành ngày sinh của Lam Thanh Trà.
Chẳng lẽ hai người họ giống nhau cả khuôn mặt lẫn ngày sinh? Có chuyện trùng hợp thế sao? Hắn có lẽ nên điều tra một chút về cô gái này.
“Hàn thiếu, anh ngủ rồi à?” Không thấy Hàn Hứa Phong lên tiếng, cô bèn hỏi lại.
“Tình cờ nhìn thấy trong đống giấy tờ tùy thân của cô.” Hàn Hứa Phong nói dối.
“Ra là vậy.” Thanh Trà cũng đoán là như vậy, bởi lẽ lúc cha cô bán cô cho hắn còn đưa hết giấy tờ của cô cho hắn giữ.
“Ngày mai anh có thể đưa lại cho tôi được không?” Thanh Trà khẽ nói, giọng nài nỉ.
“Hết hợp đồng một năm tôi sẽ trả lại.” Hàn Hứa Phong nhíu mày, cô gái này ngày càng đòi hỏi rồi.
“Ngủ đi, trễ rồi.”
Thanh Trà hơi thất vọng, dù nó cũng nằm trong dự đoán của cô nhưng cô vẫn nghĩ hắn sẽ suy nghĩ đến việc trả lại, không ngờ lại từ chối thẳng thừng như vậy.
Thanh Trà nhắm mắt, kéo chăn đắp lên người.
Cô nằm đếm cừu, hi vọng sẽ ngủ được.
“Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu…”.