Đọc truyện Hàn Thiếu Tha Cho Tôi Đi! – Chương 121: Thành Giao
Sáng đầu mùa hạ trời vẫn còn se se lạnh, cơn gió nhẹ làm lung lay những cành có khô trên mặt đất.
Những tia nắng đang tỏa dẫn ra từ ông mặt trời, cái nắng cũng chưa tới mức chói chang gay gắt, nó dìu dịu, hiu quạnh như muốn tô vào trong lòng người thêm chút sấu.
Hàn Hứa Phong lái xe khi trời vừa chập choạng sáng đến một vùng ngoại ô ven biển khá thưa thớt, nơi mà hắn đã từng đưa Thanh Trà đến để ngắm bình minh.
Thật không ngờ cô lại cùng Hàn Thẩm Quân sống ở nơi này.
Ở đây đa số là những con đường nhỏ, Hàn Hứa Phong phải gửi xe ở trạm xa tít bên ngoài rồi đi bộ vào trong.
Trải qua mấy con hẻm ngoằn ngoèo, hắn cuối cùng cũng đến nơi.
Hàn Hứa Phong đứng lặng bên thềm của một căn nhà nhỏ, đôi mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa gỗ trước mặt.
Hắn do dự một hồi lâu, cần thận lấy tờ giấy mà Trần Vĩ đưa cho hắn để đối chiếu với địa chỉ ghi ở trên cửa.
Hắn hít một hơi thật sâu, đôi mi khẽ trùng xuống, chớp nhẹ.
Gạt bỏ đi mở suy nghĩ hỗn độn, Hàn Hứa Phong gõ mạnh cửa.
Một tiếng, hai tiếng rồi ba tiếng vẫn không thấy động tĩnh gì, hắn hít sâu một hơi nữa rồi gõ lại.
Nhưng hắn còn chưa đặt bàn tay xuống mặt cửa thì cánh cửa gỗ đã mở ra, một mái đầu từ từ chui ra khỏi khung cửa nhỏ, hai cặp mắt nhìn nhau, mặt đối mặt.
“Anh là ai?”
Cô gái nhỏ nhắn trước mặt hắn thốt ra một câu rất nhẹ nhàng, rất xa lạ.
Trái tim Hàn Hứa Phong bỗng nhói lên một nhịp khi nhìn thấy ánh mắt đầy lạ lẫm của Thanh Trà.
Có thật là cô không nhận ra hằn ư? Hay đây chỉ là cái cớ để cô gái này né tránh hằn? “Thanh Trà, đừng đùa nữa, không vui tẹo nào.
Hàn Hứa Phong nhẹ giọng, đưa tay lên định xoa đầu cô gái nhỏ thì cô hoảng hốt thut người lại phía sau.
“Thẩm Quân, anh mau ra đây đi.” Thanh Trà la toáng lên, bộ dạng đầy sợ sệt.
Hàn Thẩm Quân từ trong nhà đi ra, nhìn thấy người đàn ông trước mặt, khuôn mặt cậu tối lại, bàn tay đã nắm chặt thành nắm đấm “Anh biến đi.”
Hàn Hứa Phong tỏ ra bình thản, xem nhẹ lời câu nói,
Hắn lướt qua hai người, đi vào bên trong căn phòng khách chật hẹp rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ đã son.
Hàn Thẩm Quân cũng đi vào, Thanh Trà tay chống nạng đi theo cậu ta.
Thân hình bé nhỏ núp sau lưng cầu như muốn được bảo vệ.
Hết thảy mọi thứ trước mắt đều muốn khiến hắn muốn nổi điên lên, lại có chút đau lòng.
Song cuối cùng Hàn Hứa Phong vẫn giữ nguyên nét mặt cũ, chỉ hững hờ quan sát mọi chuyện.
“Trà, em mau vào bên trong chơi với Bảo Bảo đi.” Hàn Thẩm Quân nhẹ giọng, cậu quay sang khẽ xoa đầu cô gái nhỏ, khác hẳn với lúc gầm lên đuổi cổ Hàn Hứa Phong.
Thanh Trà ngoan ngoãn nghe lời, cô đi từng bước chậm rãi quay trở lại phòng ngủ, đến quay lại nhìn hắn một cái cô cũng không thèm.
“Hàn Hứa Phong, anh đừng khiến tôi phải đem Thanh Trà đi giấu cả đời.”
Một lời tuyên bố chắc nịch buông ra từ cửa miệng của Hàn Thẩm Quân, cậu ngoảnh mặt về phía căn phòng của Thanh Trà, đôi mắt xoáy sâu vào khung cửa gỗ.
“Cho tôi mười ngày, nếu như tôi không thuyết phục được Thanh Trà trở về thì tôi sẽ tự buông bỏ.
Sau này cô ấy có ở nơi nào, tôi cũng sẽ không liên can đến.” Sau một khoảng thời gian dài, Hàn Hứa Phong đã đưa ra để nghị.
“Được, nói được làm được.
Hàn Thẩm Quân đồng ý mà không cần suy nghĩ bởi cậu biết rõ điều mà hắn đã muốn làm thì không một ai có thể ngăn cản được.
Chỉ là con người Hàn Hứa Phong rất có quy tắc, chỉ cần những lời hắn đã nói ra thì nhất định sẽ tuân thủ.
Xem như bản hợp đồng bằng khẩu ngôn đã được thành giao, ai thắng ai thua trong lòng Hàn Thẩm Quân đã sớm có đáp án.
Sở dĩ cậu đồng ý với hắn là muốn để tự tay Thanh Trà đạp đổ lòng tin của hắn, kéo hắn về cái thực tại phũ phàng mà hắn đang cổ thay đổi và cũng chính là mang đến cho cô một cơ hội mới, dẫu sao Thanh Trà cũng không thể chôn mình mãi ở một cái nơi không có tương lại này được.
“Có điều tôi có một yêu cầu.” “Nói đi.” Hàn Hứa Phong chỉ đành thỏa hiệp.
Ở trong thế bất lợi, hắn đâu có quyền lựa chọn nào khác chứ.
“Tiền ở đây là một ngàn tệ một ngày, chi phí ăn uống, đi lại anh tự bỏ ra.
Chúng tôi rất nghèo, không có tiền nuôi anh đâu.”
Hàn Hứa Phong đưa mắt một vòng nhìn căn nhà, đồ trong phòng toàn là những thứ cũ kỹ, đơn sơ và có phần nghèo nàn.
Không phải Hàn Thẩm Quân có rất nhiều bất động sản bên Mỹ sao? Bán đi vài căn biệt thự của cậu ta thì về đây ắt phải sống rất dư dả chứ.
Cậu ta cũng thật keo kiệt quá đi! “Hàn Thẩm Quân, cậu rốt cuộc là đang chăm sóc hay hành hạ Thanh Trà vậy.
Cho cô ấy sống một cuộc sống như vậy không cảm thấy hổ thẹn sao?”
Cậu ta nghe thể cười khẩy mấy cái liền, không dài dòng giải thích, một phát đấm mạnh vào khuôn mặt điển trai của hắn.
“Mẹ kiếp, chỉ cần nơi mà không có anh thì đều nơi tốt đẹp nhất đối với Thanh Trà.
Anh mới chính là địa ngục trần gian của cô ấy, hiểu chứ?”
Cậu chẳng có hơi sức đôi co với hắn, Hàn Thẩm Quân đi ra bên ngoài, lấy cái xe đạp bên hông tường nhà chạy đi mất.
Thông qua khung cửa sổ bằng kính, Hàn Hứa Phong thấy tường tận, hắn có chút bất ngờ.
“Cánh tay trái của cậu ta đã cử động lại được rồi sao?” Hắn thầm nghĩ.
.