Hãn Thích

Chương 20: Toánh xuyên trần trường văn (hạ)


Đọc truyện Hãn Thích – Chương 20: Toánh xuyên trần trường văn (hạ)

Đám người Mi Thiệp tuy có thay đổi thái độ đối với Lưu Sấm, nhưng điều đó cũng không thay đổi được tình cảnh của hắn lúc này.

Đoàn xe sau khi đi qua Hoài Thủy, tiếp tục đi thẳng về huyện Hoài Âm, khoảng chạng vạng tối thì đến ngoại thành Hoài Âm.

– Đại Hùng, đêm nay các ngươi hãy dựng trại ngoài thành trông nom xe cộ và binh khí. Ta vào thành liên lạc với đối phương, chờ đến sáng sau khi giao hàng xong các ngươi có thể vào thành vui chơi hai ngày, ba ngày sau chúng ta sẽ quay về huyện Cù.

– Phải ở lại nơi này những ba hôm?

– Đúng thế!

Thái độ của Mi Thiệp với Lưu Sấm hoàn toàn thay đổi.

Nếu là lúc trước, y chắc chắn sẽ không giải thích gì với Lưu Sấm, nhưng giờ thì…

Mi Thiệp nói:

– Chúng ta tới Hoài Âm lần này là để lấy hàng đổi hàng. Ha ha, ngày mai sau khi đối phương nhận hàng, còn phải chuẩn bị hàng kĩ càng cho chúng ta, dự tính cũng phải mất một hai ngày. Chỉ khi nhận được hàng của đối phương chúng ta mới có thể quay về… Tuy nhiên việc lần này cũng coi như là thuận lợi, thiết nghĩ nhất định sẽ không xảy ra bất trắc gì.

Giao dịch đổi hàng!

Cuối thời Đông Hán, kinh tế suy sụp.

Đặc biệt là sau khi Đổng Trác cho ban hành loại tiền đồng trinh, khiến cho hệ thống tiền tệ của cả xã hội suy thoái.

Rất nhiều nhà buôn khi giao dịch mua bán hoặc dùng vàng bạc làm đơn vị trao đổi, hoặc lấy hàng đổi hàng, chứ không chịu sử dụng loại tiền được lưu thông trên thị trường.


Cũng khó trách, từ sau khi xuất hiện tiền Ngũ thù thời Hoàn Đế, hệ thống tiền tệ của nhà Đông Hán đã trải qua nhiều loại Tiễn Luân Ngũ thù, Đỉnh Hoàn Ngũ thù, Tứ Xuất Ngũ thù, đến thời Đổng Trác là tiền đồng trinh, tiền Ngũ thù tuy là đơn vị lưu thông chính, nhưng tín dụng đã hạ xuống mức thấp nhất. Thậm chí đến thời Tam Quốc, tiền Ngũ thù đã một lần vô cùng hỗn loạn, khiến cho sự phát triển kinh tế thời đó chịu tổn thất rất lớn.

Lưu Sấm không hỏi thêm gì nữa, Mi Thiệp nói như vậy cũng đã quá nể mặt hắn rồi, thế nên lập tức đồng ý, cùng ba người đám Bùi Thiệu về nhà trọ nghỉ ngơi… Chuyến đi lần này không êm ả, cũng có chút mệt nhọc.

Cứ như vậy một đêm bình yên trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Mi Thiệp cùng một số người đến doanh trại, mang hết số hàng trong trại đi. Sau đó, y tuyên bố mọi người có thể hoạt động tự do, trừ một số hộ vệ của Mi gia ở lại trông coi doanh trại, như Lưu Sấm và Bùi Thiệu cùng một số gia nhân, còn lại tất cả đều được rời khỏi doanh trại để vào thành Hoài Âm.

Hoài Âm xây dựng từ thời nhà Tần, trải qua thời gian bốn trăm năm đã đi vào định hình, trở thành một toàn thành lớn khu vực hạ lưu sông Hoài. Tuy nhiên “lớn” ở đây cũng chỉ là nói một cách tương đối, nêu so với huyện Cù, Hoài Âm chắc chắn là một tòa thành lớn. Nhưng so với Lạc Dương, Trường An… thậm chí với Hạ Bì, Hoài Âm chỉ là một tòa thành nhỏ mà thôi. Trải qua bốn trăm năm, thành Hoài Âm vẫn lưu giữ được vẻ hoa lệ nổi bật. Lưu Sấm lần đầu tiên đến thành Hoài Âm, hoàn toàn không biết gì về ngôi thành này. Nhưng nhìn dáng vẻ thông thạo của Bùi Thiệu, hẳn không phải lần đầu tiên tới.

– Phía trước là phố Thiên Kim. Tương truyền năm ấy Hàn Tín lâm vào cảnh nghèo đói, thường nhận được bát cơm ân tình của bà lão giặt lụa mới có thể sống qua ngày. Sau này khi công thành danh toại, liền trở về quê nhà tìm bà lão, tìm kiếm vất vả mà không được… Cuối cùng đành thả nghìn lượng vàng xuống sông, coi như tạ ơn bát cơm ơn nghĩa của bà lão. Con người đầy tình nghĩa như Hàn Tín, quả thực là bậc anh hùng, thật khiến người đời cảm thán.

Bùi Thiệu đứng bên dòng sông của phố Thiên Kim, cảm thán không dứt.

Lưu Sấm cười nhạt, hạ giọng nói:

– Có gì đáng thổn thức chứ, nói thẳng ra, cũng chỉ là kẻ mua danh trục lợi.

Bùi Thiệu tỏ vẻ không hài lòng,

– Sao ngươi lại nói Hoài Âm Hầu như vậy?

– Vốn dĩ là mua danh trục lợi, hạng người không hiểu đời hiểu người, ngông cuồng kiêu ngạo. Nhớ ngày đó Hàn Tín đem theo mười vạn quân, xâm chiếm đất Tề Lỗ… Đại khái dựa vào vùng đất rộng lớn, nên mới ngư ông đắc lợi, mưu đồ thống lĩnh thiên hạ. Lại chỉ vì cái danh Tịnh Kiên vương mà trợ giúp cho Cao Tổ, sau đó càng không biết thiên thời, không nắm rõ thế cục. Đến Lưu Hầu còn phải ở ẩn, hắn lại tranh đấu vì hư danh. Kết cục bị Lã Trĩ mưu hại… Ngươi cho là anh hùng mạt lộ, theo ta, đó là tự chuốc vạ vào thân.

– Ngươi…


Bùi Thiệu vô cùng tức giận, nhưng miệng lưỡi lại vụng về.

Lưu Sấm cười lạnh nói:

– Ban đầu y rõ rằng có cơ hội đoạt thiên hạ, nhưng lại chỉ vì cái thứ giả nhân giả nghĩa mà trợ giúp Cao tổ. Người ta nói Sở Bá vương là kẻ có lòng dạ đàn bà, còn Hàn Tín là kẻ quyết đoán hơn đúng không? Thứ đáng lấy thì lại để mất, cuối cùng xui xẻo nhất vẫn là chính mình.

Ta cho rằng đại trượng phu sống trên đời là phải biết dũng cảm tranh đấu. Đồ của ta, không ai có thể cướp, không phải của ta, ta cũng quyết tranh đấu một phen, tránh để đến cuối cùng, không những bi thương vô ích, mà còn bị đàn bà sát hại, đến xương cốt cũng không còn, há chẳng phải đáng ân hận sao?

Bùi Thiệu đành phải im lặng.

Trong lịch sử Hàn Tín từng có nhiều cơ hội đoạt thiên hạ, nhưng chỉ vì nhiều nguyên nhân mà cuối cùng từ bỏ. Bất kể là nguyên nhân gì, thiên hạ cuối cùng cũng bị Lưu Bang giành lấy. Thắng làm vua thua làm giặc, lúc đó Hàn Tín lại là một chư hầu, Lưu Bang sao có thể tha cho y được? Cho dù Lã Trĩ không giết, Lưu Bang sớm muộn gì cũng lấy đầu của y. Hành động không quyết đoán, thể nào cũng sinh hậu họa.

Hàn Tín sau này được rất nhiều người ca tụng, nhưng đối với Lưu Sấm, Hàn Tín kia từ đầu đến cuối chỉ là một kẻ thất bại! Ta còn lâu mới trở thành Hàn Tín!

Nếu như có ngày Kim lân hóa rồng, nhất định ta sẽ tranh giành mọi vùng đất, dẫu có thịt nát xương tan cũng không dễ dàng bỏ cuộc.

Nhìn dòng nước chảy róc rách, Lưu Sấm thầm thề với lòng.

– Vị huynh đài này thật biết cách lí luận.

Khi đám người Lưu Sấm chuẩn bị đi, bỗng nghe có tiếng nói phía sau:


– Tại hạ vừa nghe những lời của huynh, quả thực học hỏi được rất nhiều.

Lưu Sấm dừng bước quay lại nhìn. Chỉ thấy một thư sinh trẻ tuổi, đứng phía xa chắp tay vái chào hắn. Người thanh niên này tuổi tác chừng hai lăm hai sáu. Nhìn tướng mạo của y, xem ra cũng có chút dung nhan, chỉ có điều mặt mày xanh xao vàng vọt, khiến cho chút dung nhan kia bị xóa sạch không còn dấu vết.

– Ngươi là…

Người thanh niên thấy Lưu Sấm đáp lời, liền bước lên vài bước, tươi cười nói:

– Tại hạ Hoài Âm Bộ Chất, là dân bản xứ. Vừa rồi nhìn các vị huynh đệ đây tướng mạo không tầm thường, vậy nên không kìm được mà có ý muốn làm quen. Có vẻ như các huynh lần đầu đến Hoài Âm, không biết có cần người dẫn đường hay không? Tại hạ tuy bất tài, nhưng Hoài Âm này thì nắm rõ như lòng bàn tay, tất cả phong cảnh và điển cố của nơi đây đều hiểu rất rõ. Nếu các huynh không chê, tại hạ xin được chỉ dẫn cho các huynh. Ẩm thực Hoài Âm chúng tôi, nổi danh khắp thiên hạ, có điều nếu không quen, sẽ khó có thể tìm được món ăn chính cống.

Bùi Thiệu nhướn mày lắng nghe.

– Đúng là cò môi giới có khác.

Gã trầm giọng nói:

– Tên nhãi này thật không có mắt, ta tuy không phải người Hoài Âm, nhưng cũng chẳng lạ lẫm nơi đây chút nào.

– Đại Hùng, ngươi nếu muốn tìm đồ ăn ngon, ta sẽ dẫn ngươi đi, không cần tìm cò dẫn đường, lãng phí tiền bạc, chẳng phải không đáng sao?

Khuôn mặt trắng trẻo của người thanh niên bỗng có chút ửng đỏ.

Đôi mắt y lộ rõ vẻ thất vọng, hạ giọng nói:

– Nếu đã như vậy, đúng là tại hạ đã mạo muội rồi, có gì đắc tội mong ba vị lượng thứ.

Nói xong, y liền quay người loạng choạng bỏ đi.


Bùi Thiệu cùng Bùi Vĩ và Thường Thắng cũng chuẩn bị rời đi, không hiểu sao khuôn mặt Lưu Sấm bỗng hiện lên nụ cười khó hiểu, nói với người thanh niên:

– Nếu muốn nhờ tiên sinh dẫn đường thì cần bao nhiêu tiền?

– Hả?

Người thanh niên ngẩn ra, ngạc nhiên quay lại.

Bùi Thiệu tỏ vẻ không hài lòng nói:

– Đại Hùng, ta đã nói ta rất quen thuộc nơi này, không cần người chỉ đường.

Lưu Sấm cười:

– Bùi lão đại, những nơi ngươi biết chắc không có gì khác ngoài tửu quán với lầu xanh.

Ta nghe nói phong cảnh Hoài Âm rất đẹp, mỗi địa danh lại có điển tích lưu truyền. Nếu chỉ là uống rượu, đương nhiên không cần người chỉ dẫn, nhưng nếu muốn thăm quan danh lam thắng cảnh, tìm một người bản địa dẫn đường vẫn hơn. Vị huynh đệ này, nhờ ngươi hướng dẫn một ngày cần bao nhiêu tiền đây?

Người thanh niên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội nói:

– Không cần nhiều, năm mươi tiền một ngày là đủ.

Bùi Thiệu định mở miệng, liền bị Lưu Sấm cản lại.

Chỉ thấy hắn lấy túi tiền từ trong ngực áo, cầm một trăm tiền đưa cho người thanh niên,

– Nếu vậy xin nhờ tiên sinh hai ngày, mong tiên sinh giúp đỡ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.