Hãn Thê Hộ Gia

Chương 20


Đọc truyện Hãn Thê Hộ Gia – Chương 20

Hoan ái qua đi, Trương Vi Vi có phần mê man bị Bố Ngự Đình bế lên giường, hiện giờ nàng ngay cả sức để hối hận vì đã lanh mồm lanh miệng cũng không có, chỉ muốn nhanh chóng ôm chăn, ngủ một phen.

Bố Ngự Đình cũng bận rộn nhiều ngày, vừa trở về cũng chưa kịp nghỉ ngơi đã bị kéo đi xem một vở “bắt gian ký”, trở về nhà lại lăn qua lăn lại một phen, thật ra cũng đã mệt mỏi, chỉ là thể lực của hắn tốt hơn nàng, vẫn có thể nửa nằm ở bên cạnh nàng, tinh tế nhìn vẻ mặt buồn ngủ của nàng.

Hắn không hiểu tình ái là gì, hắn đã từng cho rằng những chuyện đó chẳng qua là những mẩu chuyện dân gian mang đi lừa gạt mà thôi.

Dù là cuối đời trước hắn đối với nàng cũng chỉ là trách nhiệm và áy náy.

Nhưng mà hiện giờ hình như có cái gì đó không giống nữa.

Nàng trở nên sống động hơn nhiều, một cái nhăn mày một nụ cười đối với hắn mà nói chỉ là một loại cách biểu đạt, chỉ là nhìn nàng, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp hơn, trong ngực có một cảm xúc không biết tên như muốn tràn ra, khiến cho hắn không thể khống chế.

Ban đêm đi đường, có đôi khi ngẩng đầu nhìn trời, cho dù thấy trời đầy sao hắn lại nhớ đến đôi mắt sáng trong như ngọc của nàng.

Ở bên ngoài buôn bán, người phía dưới vô cùng tự giác đưa lên không ít mỹ nữ hầu hạ, nhưng mỗi khi nhìn những gương mặt đầy son phấn đấy, ngược lại hắn càng thêm nhớ đến nàng vì cần chăm sóc hài tử nên gần như rất ít đánh phấn.


Mỗi ngày một lần, mỗi khắc một lần, cuối cùng gần như không có lúc nào không nhớ, chờ đến khi hắn phát hiện mình đã khắc ghi hình bóng nàng vào trong lòng, dường như tương tư đã sớm thành họa.

Vì sao tương tư lại thành họa? Vì sao cả hai kiếp đều chỉ có cảm giác đối với một người? Vốn là hắn còn có chút mơ hồ, thậm chí khi diễn ra trò cười kia, hắn cũng không hiểu được cảm giác kia là gì, nhưng mà hiện giờ thật sự ôm nàng trong lòng, nghe được từng tiếng gọi tên hắn của nàng, nhớ đến lúc nàng nghiến răng nghiến lợi kể ra những việc bất mãn về hắn, biết nàng và hắn đều có dục vọng độc chiếm, biết nàng đối với việc nữ nhân khác đến gần hắn không phải là thờ ơ, trong nháy mắt trong lòng hắn tràn ngập vui sướng, khiến cho những mê mang trong lòng hắn tan biến giống như ánh mặt trời xóa tan sương mù.

Hắn thật sự đặt nữ nhân này trong lòng.

Không chỉ vì nàng là thê tử của hắn, là mẫu thân của con hắn, nàng còn là nữ nhân hắn yêu thương nhất, là nữ nhân hắn nguyện ý dù chết cũng muốn được chôn cùng nàng.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi của nàng, khóe môi khẽ mỉm cười ôn nhu mà thỏa mãn, chỉ nhìn nàng như thế này, tâm của hắn cũng có thể tràn đầy.

Nếu tu trăm năm mới có thể chung gối, vậy thì hắn và nàng đã tu không ít năm đi?

Đã vướng mắc một đời lại thêm một đời, kiếp sau, chúng ta vẫn tiếp tục ở chung một chỗ đi…

Nếu như có thể dắt tay quay về trước đá tam sinh, hắn nghĩ đó chính là điều hạnh phúc nhất!


Hắn than nhẹ, ôm nàng, không lâu sau cũng không chịu nổi mà nhắm mắt ngủ, hai người dựa vào nhau mà ngủ, hai bàn tay cũng nắm chặt lấy nhau, dường như đây chính là bức tranh đẹp nhất trên đời.

Sáng sớm, Trương Vi Vi mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy cổ họng vừa nóng vừa rát, rất không dễ dàng mới đẩy được tay chân của Bố Ngự Đình trên người nàng ra, muốn xuống giường lại thiếu chút nữa lăn xuống giường, cả người thanh tỉnh không ít, đi đến cạnh bàn uống vài chén nước mới cảm thấy chính mình giống như sống lại.

Lòng cảnh giác của Bố Ngự Đình rất cao, từ lúc nàng bắt đầu đẩy hắn ra thì hắn đã bắt đầu tỉnh, sau đó khi nàng rời khỏi vòng ôm của hắn thì hắn cũng đã tỉnh tám chín phần.

Đương nhiên, điều khiến hắn tỉnh hoàn toàn là sau khi đẩy hắn ra, kết quả chính nàng vấp chân thiếu chút nữa ngã lăn xuống giường, hắn cố gắng nhịn không cười ra tiếng, nếu không nàng da mặt mỏng như vậy nhất định sẽ nổi giận với hắn.

Trương Vi Vi còn không biết bản thân mình lúc nửa tỉnh nửa mê đã làm truyện cười cho người ta nhìn, uống xong ly trà, cảm thấy tỉnh táo hơn không ít, nhìn đầu tóc và quần áo lộn xộn, đã quen được người khác hầu hạ, dù không muốn thế nào thì nàng cũng phải gọi Xuân Thảo và Xuân Liễu đi vào.

Ngày thường nàng rất ít khi để cho hai nha hoàn tiến vào nội thất hầu hạ, bởi vì nàng vẫn hy vọng có thể bảo vệ một chút riêng tư của mình, dù khả năng không cao vì luôn có người ở cạnh, nhưng ít nhất nàng vẫn hy vọng có một không gian của bản thân, cho nên nếu không có việc, hai nha hoàn đều đứng bên ngoài hoặc canh ở cửa, chỉ khi cần đến, nàng mới gọi hai nha hoàn tiến vào.

Chỉ vừa mới gọi, Xuân Liễu liền vội vàng mở cửa đi vào, khẩn trương hô: “Phu nhân! Không tốt rồi!”

Trương Vi Vi miễn cưỡng nhìn nàng, tức giận trả lời, “Nhỏ tiếng một chút, gia còn đang ngủ! Phu nhân không có gì không tốt, phu nhân hiện giờ rất tốt.” Ngoại trừ việc thắt lưng có chút đau, bụng hơi đói thôi.


Xuân Liễu vội vàng hạ giọng nói: “Không phải, lão phu nhân mang theo nhị gia cùng một đám người đến, bảo là muốn tìm phu nhân lý luận!”

Nói đến lý luận thật ra nàng cũng học qua vào câu, lão phu nhân vừa vào cửa, lời khó nghe liền nói không ít, ngay cả nha hoàn các nàng cũng không nghe nổi nữa.

Trương Vi Vi cũng không phải ngày đầu tiên quen biết vị bà bà cực phẩm này, nàng nhàn nhạt nói, “Chỉ sợ không phải đến lý luận mà là đến báo thù đi, ta đã nghĩ sao còn chưa đến, kết quả thì ra là đợi đứa con trai của bà ấy về.” Nếu không tiểu thúc kia cả ngày thì 7, 8 canh giờ đều ở bên ngoài rảnh rối hoặc là ở trong thanh lâu, nói không chừng đã sớm mang theo người xông tới rồi.

Huống hồ, lý luận! Lão phu nhân kia mở miệng nếu có thể nói được câu tranh luận bình thường, vậy thì trời cũng muốn đổ mưa đỏ rồi.

“Được rồi, để ý đến bà ta, cho người trước ngăn lại, trước giúp ta chải đầu thay y phục rồi qua xem một chút!.” Trương Vi Vi cũng không định không gặp.

Đối đãi với người bình thường, có lẽ chiêu này có tác dụng, nhưng đối với với người không bình thường như bà bà cực phẩm kia, nếu cố ý làm bộ như không có ở nhà không để ý tới bà ta, bà ta liền có cách khiến cho nàng đứng ở trên đường cũng không xong.

Ở cửa khóc lóc gì đó chỉ là trò trẻ con, chỉ sợ bà ta căn bản không biết xấu hổ, vừa mắng vừa khóc, lại còn thuận tiện ném vỡ đồ gì đó trong nhà, như vậy thì không tốt.

Tuy rằng Bố Ngự đình buôn bán kiếm được không ít tiền bạc, nhưng không phải để lãng phí như vậy.

Bố Ngự Đình nằm ở trên giường không đứng dậy, nghe thấy người Bố gia làm loạn ở bên ngoài, sắc mặt lập tức trầm xuống vài phần.


Lần này đi Tây Bắc, ngoài việc xử lý vật tư nhà kho trên đường đi, thật ra hắn còn phái người đi hỏi thăm chuyện năm ấy.

Khi còn bé hắn tất nhiên không nhớ được gì, chẳng qua là trước khi người Bố gia dẫn hắn rời đi, vẫn còn chút ít ấn tượng về hàng xóm xung quanh, ví dụ như khi  hắn khoảng hơn một tuổi.

Năm đó xảy ra một chuyện lớn đó là khai chiến cùng Đông Liệt quốc, tiên đế tự mình xuất chinh, kết quả bị bao vây, quân tả hữu lại cứu giá chậm trễ, chờ khi tiên đế thuận lợi hồi kinh, vài đại tướng dẫn quân cùng cả nhà bị trừng phạt với tội danh là phản loạn và tội danh không biết dẫn quân.

Tuy nói chỉ có mấy nhà, chẳng qua là đại gia tộc nào mà chẳng có vài phòng, con cháu nữ quyến, thêm cả quản gia và gia nô, tổng số người cũng không nhỏ, nhưng hắn điều tra phát hiện năm đó chỉ có hai nhà bị phán lưu đày Tây Bắc, cứ như vậy, muốn dò xét tin tức lại càng có thêm phương hướng.

Mạng lưới tin tức của hắn tuy rằng tập trung chủ yếu ở ba tỉnh phía Nam, nhưng mà thương nhân giao du rộng, lần này Tây Bắc đại nạn, không ít tiểu thương gia ít nhiều bị tổn thất, chẳng qua hắn chỉ cho vài ân huệ nhỏ, lại được không ít người thành tâm hồi báo, thu thập tin tức nhanh hơn so với hắn tưởng nhiều.

Càng không cần phải nói đến hai nhà kia lúc trước đều là thế gia, trong đó một nhà lại còn là Võ Lăng hầu gia, tuy nói là lưu đày, nhưng mà đời thứ ba của một thế gia, ít nhiều vẫn có chút tin tức, dù là lưu đày đến Tây Bắc, hiện giờ cũng không tồi, thậm chí có vài người đã chuyển mình, lại thành võ tướng, trở thành quan gia.

Quan trọng nhất là, hắn biết được một tin tức, lúc trước phu thê chi thứ ba của Võ Lăng phủ vẫn luôn tìm kiếm tin tức của thứ tử bị thất lạc khi lưu đày.

Thời gian cùng với người đều coi như đã đối chứng, chỉ là hắn không rõ, nếu như theo những gì đời trước hắn nghe được, hắn hình như là bị bí mật đưa ra ngoài, vì sao lại thu được tin tức rằng là hài từ bất hạnh bị mất tích?

Rốt cuộc thì đâu mới là chính xác? Bố Ngự ĐÌnh không có kết luận, nhưng mà mặc kệ là người nào, hắn đều sẽ không buông tay tiếp tục truy tìm chân tướng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.