[Hãn Phỉ Hệ Liệt] Cường Nữu Đích Qua Dã Điềm

Chương 14


Đọc truyện [Hãn Phỉ Hệ Liệt] Cường Nữu Đích Qua Dã Điềm – Chương 14

Vừa dứt lời, Lộng Ngọc chưa kịp hỏi rõ nguyên do, chợt nghe từ sau hoa viên truyền đến tiếng xé gió, nguyên lai Thẩm Thiên Lí đi biệt viện Tà Dương của Giang Bách Xuyên, phát hiện chỗ ngồi của Hạm Phương tiên tử không có ai, lúc ấy hắn cũng không nghĩ nhiều, mãi đến khi tổng quản phái người cưỡi khoái mã từ đường nhỏ chạy tới báo tin, nói Hạm Phương tiên tử đến biệt viện Phương Thảo, hắn mới giật mình cảm thấy việc này có vấn đề, bởi vậy chỉ nói vài câu với Giang Bách Xuyên, rồi liền thi triển khinh công men theo đường nhỏ vội vàng chạy về.

Phương Thảo, Tà Dương, Quan Sơn, Minh Nguyệt là bốn biệt viện cách nhau khá xa, gần như hơn trăm dặm, lúc bình thường bọn họ cũng không có lui tới, bốn người đều dùng khinh công tuyệt đỉnh khứ hồi, cũng không tốn nhiều thời gian, chỉ riêng Nghê Thường biệt viện của Hạm Phương tiên tử ở giữa đại viên, cách bọn họ rất gần, bởi vậy mới có thể vừa nhận thiệp mời của Giang Bách Xuyên, đã có thể lập tức trở về, trong bụng không ngừng nghĩ phải mau trở về biệt viện Phương Thảo.

Đương nhiên, Hạm Phương tiên tử không thể ngờ tới việc mình vừa đến đã khiến toàn bộ mọi người trong biệt viện Phương Thảo đề phòng, nhất là tổng quản, sau khi được Lý Đại Hỉ cứu, lúc nào cũng cảm động và biết ơn, liền lập tức phái người đi báo tin cho Thẩm Thiên Lý, để hắn nhanh chóng chạy về, cũng may nàng đi vội vàng, nếu lỡ hai người gặp nhau, Thẩm Thiên Lý vì lo lắng cho Lý Đại Hỉ, nhất thời xúc động, thì Hồng Y phái cùng Thanh Sơn phái chỉ sợ khó tránh được biến thành cục diện nước với lửa.

Thẩm Thiên Lý đi nhanh tới bên người Lý Đại Hỉ, nôn nóng kéo hắn đến xem có sao không, Phượng Vũ ở một bên không kiên nhẫn nói: “Yên tâm đi, Đại Hỉ ca một sợi tóc cũng không bị tổn thương, có đại phu như ta ở bên cạnh, hay ngươi cảm thấy y thuật của ngươi cao minh hơn ta? Đại ca, ngươi chắc không biết ta đây đã vất vả liên tục âm thầm bảo hộ Đại Hỉ ca nữa ngày nay đâu.”

Vừa nói xong tất cả mọi người cười rộ lên, Lý Đại Hỉ cũng hắc hắc cười, không biết tại sao, nhìn Thẩm Thiên Lý khẩn trương lo lắng cho mình như vậy, hắn thế nhưng không hề bài xích, ngược lại trong lòng cảm giác uất ức lại dần như tiêu thất, chính bản thân hắn cũng không biết tại sao lại như vậy, nghĩ lại có thể do mấy ngày nay hắn uy mình ăn uống nhiều, cho nên trong lòng cũng không còn hận hắn như trước đây nữa.

Thẩm Thiên Lý chờ bọn hắn cười xong, gật đầu nói: “Đại Hỉ không có việc gì là tốt rồi, không phải ta đã nói với các ngươi rồi sao? Mọi chuyện phải lấy an nguy của hắn làm trọng, Hạm Phương tiên tử nếu có đến, ta đi vắng thì cứ nói ta đi vắng, bảo nàng trở về, lòng dạ nàng hẹp hòi, lần trước ở chỗ Niếp Thập Phương, Đại Hỉ đã làm nàng mất mặt trước mọi người, chắc chắn nàng sẽ ghi hận trong lòng, ta vốn nghĩ nàng ta vẫn còn biết rõ thân phận của mình ở nơi này, cho dù thật sự chịu không nổi, cũng nên nhượng một chút mặt mũi cho ta mà dàn xếp ổn thỏa, ai biết được nữ nhân kia ngang ngược đã quen, không chịu được một chút mất mặt, nàng đến đây chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì, có lẽ do các ngươi đề phòng cẩn thẩn, Phượng Vũ lại âm thầm thăm dò nên nàng ta không có cơ hội ra tay, nếu không Đại Hỉ khó tránh khỏi độc thủ của nàng ta.”

Phượng Vũ ở bên cạnh cười lạnh nói: “Đại ca, sao ngươi lại có thể đem từ thiện lương mà nói nữ nhân đó chứ? Nàng ta nếu muốn giết người, thì làm gì còn để ý đến ta cùng Lộng Ngọc, thực ra, Đại Hỉ ca thiếu chút nữa đã đi gặp ông bà rồi! Các ngươi không biết, hôm nay nữ nhân kia đến, trên người nàng ta có một loại độc dược đặc chế, tên là Cô Hồn Hương, độc này do ong mật thu thập phấn hoa đặc biệt từ một loài hoa tên Na La, sau khi nuốt loại phấn hoa này, độc tố sẽ di chuyển khắp thân thể, đối với bản thân người nuốt thì vô hại, chỉ là sau khi mồ hôi trên thân thể đổ ra, độc tố sẽ trải đều trên da thịt, bất luận kẻ nào đụng đến làn da nàng một cái, mười hai canh giờ sau sẽ trở thành cô hồn, đại phu y thuật cao minh tới đâu cũng đều không tìm ra nguyên nhân. Trong võ lâm trước kia cũng có rất nhiều người có thân phận đặc biệt cao quý nhưng lại chết không minh bạch, ta nghĩ có lẽ bọn họ đã đắc tội với Hạm Phương tiên tử, cũng không biết nàng ta dùng biện pháp gì, cứ trẻ mãi, ta không nghĩ tới nữ nhân kia lại có bản lĩnh như vậy, ngay cả loại Na La Hoa kia cũng có thể tìm được, đó là loại hoa cực hiếm trong thiên hạ.”

Lộng Ngọc thắc mắc hỏi: “Nếu đã như vậy, vì sao Ngũ đương gia lại biết trên người Hạm Phương tiên tử có Cô Hồn Hương?”

Phượng Vũ nói: “Loại Cô Hồn Hương này có mùi hương nhàn nhạt nhưng lại có thể làm cho người ta mất hồn phệ cốt mà chìm đắm trong đó, sau khi ngửi phải sẽ làm cho người ta nổi lên dục vọng, càng tài hoa lại càng bị mị hoặc, cho nên dùng loại Cô Hồn Hương này để giết người gần như là một kích tất trúng. Ta bởi vì ngửi được mùi thơm này nên mới biết, nhưng điều làm ta kì quái là Đại Hỉ ca tại sao lại không bị mị hoặc, rõ ràng ta nhìn thấy ánh mắt bọn người Lộng Ngọc lúc đó đều có chút mờ mịt a.”

Lý Đại Hỉ nghi ngờ nói: “Mùi hương? A, ngươi là đang nói đến mùi hương trên người nữ nhân kia phải không? Ân, thật ra ta cũng ngửi được, nhưng ta lại không biết nó có thể giết người, khi đó ta cứ nghĩ, nàng là người cao quý nên ngay cả huân hương cũng thoa nhiều hơn người khác, thế nhưng hương thơm trên người Lộng Ngọc vẫn tốt hơn a rất dễ ngửi.”

Một câu vừa nói xong, mọi người đều sửng sốt, một lúc lâu sau, Thẩm Thiên Lý mới phá lên cười ha hả, cười đến nổi thật sự không chịu nói phải ôm bụng cố nén cười nói: “Hạm Phương tiên tử thật đáng thương, uổng phí nhiều tâm cơ như vậy, thế nhưng nàng lại không biết, huân hương của nàng đối với người khác bách phát bách trúng, nhưng đối với Đại Hỉ lại chẳng có tí hữu dụng nào.”

Cả đám không hiểu được ý tứ của hắn, hắn liền nắm lấy tay Đại Hỉ nói: “Các ngươi nhớ kĩ lại a, Đại Hỉ là một thổ bao tử, học đòi văn vẻ là việc hắn nhất định không làm được, ngay cả một câu nói hắn còn không biết, thì các nghĩ có thể mong đợi khơi lên dục vọng của hắn từ cái Cô Hồn Hương kia sao? Sở dĩ Cô Hồn Hương mị hoặc được tất cả mọi người trong chốn võ lâm, có thể mị hoặc được Lộng Ngọc và Hoa Nhị là bởi vì những người đó cùng các ngươi đều có một bụng tài hoa, khi ngửi phải đương nhiên sẽ bị mị hoặc, nhưng Đại Hỉ làm sao biết được những thứ đó, hắn nói còn chưa xong nữa, thật là, chắc hẳn nghĩ Hoa Đào và Hoa Hạnh trong vườn này còn dễ ngửi hơn đấy.” Nói xong, bọn người Lộng Ngọc liền cười ha hả tán thành.

Phượng Vũ cười xong, lại nói: “Hạm Phương tiên tử kia cũng chưa chắc dùng mùi hương này để mê hoặc Đại Hỉ ca, nàng ta ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp, chắc chắn Đại Hỉ ca sẽ tránh không khỏi bị nàng ta mê hoặc. Ta lặng lẽ quan sát, nàng ta đã vươn tay ra vài lần, đại ca, ngươi cũng biết, nếu xét về mỹ mạo, thật sự là cực đẹp, mà Đại Hỉ ca dường như đối với ngươi rất chung tình nha, có lẽ mọi việc đều là ý trời, mặc cho Hạm Phương tiên tử toan tính mưu kế gì, đưa tay tao nhã như thế nào, thế nhưng ngay cả một sợi tóc hắn cũng chẳng buồn nhìn đến, thỉnh thoảng cũng đỡ nàng ta, nhưng suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng không chạm vào tay nàng, điểm này ta thật sự không hiểu, chẳng lẽ ngươi hạ chú ngữ gì đó với hắn?

Thẩm Thiên Lý kỳ quái nói: “Hạ chú ngữ gì? Ngươi cho ta là khiêu đại thần a.” Nói xong nhìn về phía Lý Đại Hỉ: “Ân, ngươi đừng nói với ta là bởi vì ngươi lập trường kiên định, đối với ta một lòng một dạ, cho nên đối với mỹ mạo của Hạm phương tiên tử kia làm như không thấy, ngay cả tay cũng không hề chạm tới, theo lý mà nói đậu hủ đã đưa tới cửa, sao lại bỏ qua?

Lý Đại Hỉ reo lên: “Ngươi nghĩ ta là loại người nào a? Ta cũng từng nói qua, một nữ tử xinh đẹp không phải chỉ dựa vào cái mã bên ngoài, mà còn phải có tâm địa thiện lương cử chỉ ôn nhu mới được, nàng ta tâm địa như loài rắn rết, ta nghĩ nàng ta có chỗ nào xinh đẹp đâu. Ta chỉ là muốn đưa tay thử nàng, đơn giản là nhìn nàng khóc đến thương tâm, lúc té ngã cũng quá thảm hại, nên ta mới hảo tâm đỡ nàng, bất quá lúc tay sắp chạm tới, ta chợt nhớ tới trước đây ngươi nói câu kia cái gì nắm tay nhau sẽ phải sống với nhau tới già, mẹ ơi, ta không muốn ở cùng nữ nhân như vậy cả đời, cho nên ta liền vội vàng thu tay về.”

Thẩm Thiên Lý, Phượng Vũ, Lộng Ngọc cùng Hoa Nhị nghe hắn nói xong đều ngây ngẩn cả người, sau một hồi lâu, Phượng Vũ mới ngơ ngác hỏi: “Cái gì nắm tay nhau thì phải sống với nhau cả đời a, đại ca, sao ngươi lại nói như vậy với Đại Hỉ ca? Còn nói không có hạ chú ngữ, đây không phải chú ngữ thì là cái gì?”


Mồ hôi lạnh lăn tăn trên trán Thẩm Thiên Lý, cuối cùng hắn ngửa đầu nhìn trời, một lúc thật lâu mới nghẹn ra một câu Hmm nói: “Là nắm tay nhau cùng nhau chung sống đến già, ta không nghĩ tới hắn sẽ nhớ kỹ như thế.” Hắn nhìn Lý Đại Hỉ: “Ta hẳn là phải cảm thấy cao hứng, ngươi như vậy nhưng lại nhớ kỹ lời ta nói, Đại Hỉ, ngươi thật sự muốn cùng ta sống đến bạc đầu phải không?” Trong lời nói của hắn trào ra vô số cảm động, lại không biết phải nói như thế nào.

“Ân, ngươi nếu không có ý định thả ta trở về, thì ta cũng chỉ có thể ở đây cùng ngươi tới già.” Lý Đại Hỉ thành thật gật đầu, chợt như nghĩ tới cái gì liền nói: “Bất quá ta nhớ lại, sáng nay ta cùng Lộng Ngọc, Hoa Nhị còn có những nha hoàn kia có nắm tay qua, như vậy ta có thể cùng các nàng sống đến già, ha ha a.”

Ánh mắt Thẩm Thiên Lý lập tức đằng đằng sát khí nhìn Lộng Ngọc cùng Hoa Nhị, hai nàng hoảng quá liên tục xua tay phủ nhận, Lộng Ngọc liền nói: “Đại Hỉ ca, ngươi nói chuyện đừng có hại người như thế a, ngươi nắm tay chúng ta khi nào?” Nói xong chỉ thấy Lý Đại Hỉ cười đắc ý nói: “Ha ha ha, các ngươi vẫn chưa phát hiện sao, sáng nay lúc ngươi giúp ta chải đầu, không phải rụng vài cọng tóc sao? Lúc đó ngươi cầm ở trong tay, ta lại lấy ra từ trong tay ngươi, chúng ta như vậy không phải là nắm tay nhau sao? Lúc Hoa Nhị giúp ta xem tướng, như vậy không phải là nắm tay sao? Còn có Hạnh Nhi … “

Không đợi hắn nói xong, Lộng Ngọc cùng Hoa Nhị không hẹn mà cùng nhau xoay người rời đi, Phượng Vũ nhìn nhìn vị đại ca đang trợn mắt há mồm một bên, vỗ vỗ vai hắn nói: “Cái kia, ta cảm thấy, lời hứa hẹn nắm tay cùng nhau bạc đầu giai lão kia ngươi vẫn là nên dành chút thời gian dạy lại cho Đại Hỉ ca đi, hắn không thích hợp nói mấy lời đó đâu.” Nói xong cũng cười ha ha li khai.

Lý Đại Hỉ không hiểu gì, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Lý nhưng lại thấy hắn kéo tay mình đi vào phòng, một bên thấp giọng quát: “Nhớ kỹ cho ta, ngươi chỉ có thể nắm tay của ta, cùng ta sống đến già, những người khác đều không được.”

Nói xong nghe Lý Đại Hỉ không phục nói: “Lộng Ngọc các nàng không phải là nha hoàn của chúng ta sao? Chẳng phải các nàng sẽ bồi chúng ta đến già sao?”

Thẩm Thiên Lý chịu không nổi lại gầm nhẹ: “Đúng vậy, các nàng sẽ hầu hạ chúng ta đến già, nhưng việc đó và việc ta sống cùng ngươi tới già không giống nhau, không giống nhau hiểu không?”

Nhưng Lý Đại Hỉ vẫn cứ một mực không chịu hiểu nói: “Có cái gì không giống nhau, không phải đều là cùng nhau sống đến già sao?”

“Không cần hỏi nhiều như vậy, ta nói cho ngươi biết, không giống chính là không giống, ngươi chỉ cần nhớ kỹ là được.” Từ nơi nào đó trong biệt viện Phương Thảo truyền đến tiếng người đang rống to, sau đó lại truyền đến vài tiếng nói không chịu khuất phục, nói cái gì: “Ta không hiểu cũng không được hỏi sao, sao ngươi lại ngang ngược như vậy?” Nói thêm vài lời nữa, sau đó thanh âm dần dần thấp xuống, cuối cùng tiêu thất, về phần tại sao lại tiêu thất, người ngoài đương nhiên sẽ không được biết rồi.

Về phần Hạm Phương tiên tử, vốn nghĩ lần này đi biệt viện Phương Thảo, thừa dịp Thẩm Thiên Lý đi vắng, nàng có thể dùng cái Cô Hồn Hương kia bất tri bất giác hại chết Lý Đại Hỉ, ai ngờ chẳng những người không hại được, thậm chí so với hắn còn chật vật hơn, mặt đầy bụi đất mà quay về.

Nhụt nhã như vậy nàng sao có thể nhịn xuống được, oán hận nhìn nha đầu Tiểu Hồng bên người nói: “Sư phụ ta đang ở Tô Châu, ngươi cưỡi ngựa tới đó, nói ta bị khi dễ, Thẩm Thiên Lý kia chỉ vì một tên nam thiếp tên Lý Đại Hỉ, hết lần này đến lần khác làm ta không chịu nổi, nhưng bởi vì ta thích hắn nên đều nhẫn nhịn, nhờ sư phụ nói với các trưởng lão Thanh Sơn phái, chỉ cần bọn họ có thể làm cho tên Lý Đại Hỉ luôn bên cạnh Thẩm Thiên Lý biến mất, ta sẽ gả cho đồ đệ bảo bối của bọn hắn.”

Lại nói, mặc dù ngay từ đầu Hạm Phương tiên tử có cảm tình rất tốt đối với Lý Đại Hỉ, bọn Giang Bách Xuyên, Niếp Thập Phương và Phượng Cửu Thiên cũng đều là nam nhân tốt. Nàng nếu có thể rộng lượng một chút, ba người bọn họ còn có thể nhịn nàng, nhưng nữ nhân này ngang ngược kiêu ngạo đã quen rồi, Thẩm Thiên Lý nếu không cưới Lý Đại Hỉ, nàng ăn trên ngồi trước kiêu ngạo đã quen, bốn người bọn họ trải qua mấy phen do dự, mới có thể chọn ra người phải gả.

Thẩm Thiên Lý cố tình thú Lý Đại Hỉ, hơn nữa Lý Đại Hỉ lại không hề động lòng với nàng, điều này làm cho người từ nhỏ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, được mọi người bưng ở trong lòng bàn tay đến nỗi bị làm hư như nàng làm sao có thể cam tâm bỏ qua.

Nàng là người làm việc ngoan độc tùy hứng, căn bản không đem mạng người bỏ vào mắt, từ ngày đó sau khi trở về, liền quyết định ám hại Lý Đại Hỉ. Phái người điều tra hai ba ngày, biết được Lý Đại Hỉ chỉ là một thổ bao tử bình thường, hơn nữa còn là do Thẩm Thiên Lý cố chấp thú lên núi, trong lòng nàng lại càng thêm căm ghét, thầm nghĩ Thẩm Thiên Lý thà cố chấp thú một tên ngốc, cũng không dành một chút tâm tư cho người xinh đẹp như hoa, võ công cao cường, thế lực cường đại như nàng, nghĩ như vậy nàng liền đâm ra hận cả Thẩm Thiên Lý cùng Lí Đại Hỉ.

Hạm Phương tiên tử nhớ tới Lý Đại Hỉ bị cưỡng ép thú lên núi, hắn chưa chắc cũng không bình thường như Thẩm Thiên Lý, nữ nhân mềm mại thướt tha hương diễm không muốn, lại đi thích một nam nhân, hơn phân nữa hắn là do khiếp sợ dưới *** uy của Thẩm Thiên Lý nên không dám đi tìm nữ nhân, như vậy một tên nam nhân thật sự thì làm sao chịu nỗi sự dụ đỗ của nàng, mà nếu hắn chết, Thẩm Thiên Lý nhất định sẽ rất bi thương, sai lầm này, nàng muốn trả thù hai người đó đã không chú ý đến nàng. Biện pháp vừa nghĩ ra nàng liền đắc ý xoay người đi chuẩn bị, Cô Hồn Hương kia dù sao cũng là cực phẩm quý giá, nhưng vì giết Lý Đại Hỉ, nàng cũng không tiếc dùng đến.


Ai ngờ mọi chuyện lại không như nàng nghĩ, Lý Đại Hỉ – tên nam nhân chết tiệt ấy, hết lần này tới lần khác cố tình phớt lờ bàn tay hoàn mỹ như ngọc của nàng, cả đời nàng cũng chưa từng chật vật như vậy, trong lòng lại càng hận hơn, thầm nghĩ nếu chính mình không thể trừ khử Lý Đại Hỉ, thì hãy để đám lão nhân trên Thanh Sơn phái trừ bỏ hắn.

Mấy năm gần đây bốn đại phái không ngừng xâu xé lẫn nhau, ai cũng muốn ngồi lên vị trí Minh Chủ ngũ phái, mà mấu chốt để bọn họ tranh đoạt được ngôi vị minh Chủ chính là sự ủng hộ của Hồng Y phái, vì thế truyền nhân từ xưa tới nay của Hồng Y phái luôn là đối tượng bọn họ muốn tiếp cận, hiện tại các trưởng lão Thanh Sơn phái nghe nói nàng sẽ gả cho Thẩm Thiên Lý, đừng nói là một Lý Đại Hỉ, cho dù là mười tên, một trăm tên, bọn họ cũng sẽ không tiếc đại khai sát giới mà thay nàng trừ khử hắn. Ân, dù cho bọn họ có e sợ Thẩm Thiên Lý, nhưng chỉ cần bọn họ có thể bắt được Lý Đại Hỉ dời đi lực chú ý của Thẩm Thiên Lý, nàng có thể kích động sư phụ đi đập chết cái tên quê mùa kia.

Bên này Hạm Phương tiên tử đang bày mưu kế ác độc, bên kia Thẩm Thiên Lý nữa điểm cũng không biết, cả ngày lẫn đêm ân ái liên tục, mãi đến khi vân nghỉ mưa thu, Thẩm Thiên Lý mới ôm Lý Đại Hỉ vào ngực, hai người thấp giọng nói chuyện với nhau.

Lý Đại Hỉ nói: “Thẩm Thiên Lý, ta vẫn có chỗ không hiểu, bất quá sợ làm tổn thương ngươi, cho nên không dám nói, nhưng xem ra mọi chuyện không như ta nghĩ, kia ta có thể hỏi ngươi một chút được không?”

Thẩm Thiên Lý nhìn hắn một cái, cười nói: “Cái gì cần làm cũng đã làm rồi. Còn có cái gì không thể nói, tò mò cái gì cứ việc hỏi, ta cả đời này không biết cái gì gọi là thương tâm sợ hãi, nhưng thật ra mấy ngày trước bởi vì ngươi, dọa ta thần hồn đứt đoạn, làm ta hối hận tự trách, còn làm ta rối tung cả lên, mùi vị hồn phi phách tán sợ hãi đến tan nát cõi lòng cuối cùng ta đã nếm được. Bây giờ ta chỉ cần ngươi bình an khỏe mạnh, còn có cái gì có thể khiến ta thương tâm hơn đây.”

Nếu nói đây là lời ngon tiếng ngọt, vậy thì lời nói này đã ngọt đến cực hạn rồi, nhưng những lời này là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng Thẩm Thiên Lý, Lý Đại Hỉ làm sao có thể cự tuyệt được, có chút ngượng ngùng cúi đầu cười một trận, trong lòng lại cảm thấy có chút ngọt ngào, một lúc sau mới nhớ tới vấn đề kia, vội ngẩng đầu hỏi: “Nga, đúng rồi, ta luôn muốn hỏi ngươi, ngươi vì cái gì lại đi làm thổ phỉ? Vốn ta cứ nghĩ là do thân thế của ngươi không tốt, lưu lạc từ nhỏ, sau đó được sư phụ nhận lên núi, sau khi lớn lên thì tự mình chiếm núi làm vua, nhưng lần trước ta nghe Lộng Ngọc nói, mọi chuyện tựa hồ không phải như vậy, hơn nữa ta cảm thấy ngày thường cách ngươi cư xử một chút cũng không giống một tên thổ phỉ nên có, bộ dạng ngươi lại tốt như vậy, ta nghĩ mãi cũng không thông ngươi như thế nào lại làm thổ phỉ.”

Thẩm Thiên Lý cười nói: “Nguyên lai là vấn đề này, Lộng Ngọc không nói cho ngươi biết sao?”

Lý Đại Hỉ nói: “Lộng Ngọc nói, ngươi xuất thân từ quý tộc, còn nói cha nương ngươi mất sớm, từ nhỏ đã được cái kia gì phái thu nhận và giúp đỡ, ân, nàng còn nói ngươi từ nhỏ tới lớn, đều là … “

Hắn không nhớ nổi bốn chữ cẩm y ngọc thực, liền dứt khoát nói: “Ân, nói chung cuộc sống quả thật rất tốt, đều là ăn trên ngồi trước, cho nên ta cảm thấy kỳ quái a, nếu đã như vậy, tại sao ngươi còn đi làm thổ phỉ?”

Thẩm Thiên Lý vân ve mái tóc đen ở trên gối của Lý Đại Hỉ, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, hàm ý trong ánh mắt ẩn chứa tình cảm ấm áp, mỉm cười nói: “Thân thế của ta, cũng không phải là bí mật gì, nhưng từ trước tới nay, ta chưa từng nói chuyện này cho bất cứ ai, cho dù là bốn tên kia, ta cũng chưa từng tự mình cùng ai nói qua, nhưng Đại Hỉ, ngươi là người ta yêu nhất, là người ta không biết như thế nào lại đi yêu, cho nên nếu có người có thể làm cho ta tự mình nói ra đoạn thời gian trước đây, thì người đó không phải ai khác chỉ có ngươi.”

Hắn nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lí Đại Hỉ, trong lòng cảm thấy tình ý tràn ngập, vội nắm tay hắn nói: “Không sao, đừng khẩn trương, kỳ thật cũng không phải là chuyện xưa thương cảm, chẳng qua … Ta là một nội liễm, hơn nữa sớm bị danh lợi che mờ lương tri, cho nên không muốn nhắc tới thôi.” Ngón tay nhẹ nhàng hạ xuống, ánh mắt nhìn về một hướng vô định, chậm rãi nói ra quá khứ luôn luôn chôn dấu ở trong lòng gần như đã bị quên lãng.

“Mười lăm năm trước được hoàng thượng tín nhiệm chính là cha ta Binh Bộ Thượng Thư, thật sự ông ta cũng đã làm trung thần rất nhiều năm, cuối cùng bọn tham quan bên người đã làm ông ta động tâm, dần dần, vinh hoa phú quý không đủ làm thỏa mãn ông ta, ông ta cảm thấy với tài năng của mình thì có thể đạt được địa vị và của cải nhiều hơn, cho nên ngay lúc bị một Vương gia kích động, ông ta liền bí mật gia nhập một tổ chức mưu mô làm phản Trấp Hoa Trung.”

Hắn cười khổ một cái, cảm giác Lý Đại Hỉ nắm tay của mình bỗng nhiên căng thẳng, biết hắn đang lo lắng cho mình, động tác này làm hắn không khỏi kích động, ngữ khí cũng thoải mái hơn: “”Ân, có lẽ ông trời cũng không quen nhìn ông ta tham lam, ngay khi hoàng thượng đi săn bởi vì rất đắc ý mà đem kế hoạch nói cho Nhị thúc của ta biết, nguyên lai trận săn bắn đó chính là thời cơ để bọn họ làm phản. Nhị thúc ta lúc ấy vừa nghe xong liền chấn động, vội vàng dẫn binh đi cứu giá, rốt cục ở thời điểm nguy hiểm nhất, Thánh Thượng được hắn cứu đi, dập nát âm mưu mưu phản.

“Sau khi sự tình bại lộ, cha ta tự cảm thấy đã không còn mặt mũi nào gặp mặt người thân cùng hoàng thượng, huống chi cũng biết mình chắc chắn phải chết không phải nghi ngờ, vì thế liền rút gươm tự sát, mẹ ta khi đó đang nằm trên giường bệnh, chịu không nổi sự đả kích đó, cũng theo cha ta đi. Khi đó ta vẫn còn chưa đến ba tuổi, chính là có điểm rất kỳ quái, ta vẫn nhớ rõ đoạn thời gian đó, cả phủ loạn thành bộ dạng gì nữa. Nhị thúc ta tuy rằng cứu giá có công, nhưng mưu phản là tội lớn phải chịu tru di cửu tộc a, bởi vậy mỗi ngày đều có lính canh ở trước nhà ta canh gác, cũng may hoàng thượng là người phân rõ phải trái, hạ thánh chỉ, nói Nhị thúc công lớn hơn trời, chẳng những đặc xá tha mạng cho toàn tộc, mà còn phong ông thành Vương gia.”


“Nhưng Nhị thúc ta không cần, hắn nói nguyện ý dùng toàn bộ danh hiệu và của cải được ban để đổi lấy tính mạng của ta, nói thà rằng hồi hương gieo hạt làm ruộng, chỉ thỉnh hoàng thượng buông tha ta. Đại Hỉ, ngươi cũng biết đó, tham gia mưu phản chính là cha ta, theo lý ta chắc chắn không tránh khỏi số phận bị giết, may mắn có Nhị thúc bảo vệ, ta mới có thể tránh được tử kiếp, hoàng thượng khen ngợi Nhị thúc ta thấu tình đạt lí, cũng không thu hồi mệnh lệnh đã ban, cho nên Lộng Ngọc nói ta xuất thân quý tộc, nữa điểm cũng không có sai, thư hương thế gia, vương phủ mậu tộc, xuất thân của ta chính là ở nơi đó.”

“Vậy sau đó như thế nào, ngươi vì cái gì lại vào cái kia gì phái? Nhị thúc ngươi tốt như vậy, khẳng định rất thương ngươi, như thế nào lại có thể để sư phụ của ngươi mang ngươi đi?” Lý Đại Hỉ nắm nắm tay Thẩm Thiên Lý, vì hắn mà đau lòng, lại vừa tức gian người phụ thân tham lam thành tánh, lại càng đối với Nhị thúc hắn bội phục sát đất, cảm thấy thân thể Thẩm Thiên Lý thật sự rất hấp dẫn.

“Ân, đúng vậy a, Nhị thúc ta khi đó tuổi còn rất trẻ, chỉ có mười tám tuổi, chức tướng quân của thúc ấy cũng là dạng cha truyền con nối, có thể năng lực của thúc ấy thật sự rất tốt, được hoàng thượng ngưỡng mộ, cho nên mới cho thúc ấy lãnh binh, trải qua sự kiện kia. Nhị thúc ta liền trở thành Vương gia trẻ tuổi nhất, nhiều Vương công đại thần, quý tộc giàu có đều muốn đem nữ nhân gả cho thúc ấy, thế nhưng thúc ấy đều kiên quyết thoái thác, thúc ấy sợ sau khi thú thê ta sẽ phải chịu ủy khuất, đáng tiếc khi đó ta còn quá nhỏ, ta đối với thúc ấy hờ hững thậm chí chán ghét đi cùng. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ tính tình lãnh huyết chính là từ đó mà dưỡng thành a, sau đó vào một ngày ta ở trên đường chơi đùa, bị một vị lão đầu, chính là sư phụ ta bây giờ, ông ấy nhận ra ta có căn cơ luyện võ, liền đưa ra yêu cầu mang ta đi luyện công.”

Hắn cười nói: “Đại Hỉ, ngươi chưa từng trải qua cuộc sống như ta, cho nên ngươi không biết võ công và cuộc sống của một người giang hồ đối với một đứa trẻ thì có bao nhiêu hấp dẫn, ta không nói hai lời liền đồng ý, nhưng Nhị thúc ta kiên quyết phản đối, hắn không muốn để ta ra khỏi nhà đi chịu khổ. Nhưng lúc ấy ta cứ cho rằng thúc ấy đang sợ hãi sau khi ta luyện thành võ công sẽ trở về tìm thúc ấy báo thù, cho nên càng hạ quyết tâm muốn đi, đến cuối cùng còn không tiếc nói lời cắt đứt quan hệ. Nhị thúc bị ta làm hoảng sợ, đành ngầm đồng ý cho ta theo sư phụ lên núi. Bây giờ nhớ lại, thúc ấy không phải sợ hãi, mà là đau lòng, bất quá khi đó ta nào biết được. Còn vui vẻ lên núi, bắt đầu luyện tập võ nghệ.”

Thẩm Thiên Lý kéo Lý Đại Hỉ vào trong lòng, cười nói: “Có lẽ Nhị thúc ta không biết, Thanh Sơn phái là một đại phái hắc ám trên giang hồ, cuộc sống trên núi một chút cũng không kém so với Vương phủ, hằng năm thúc ấy đều phái người đưa đến cho ta rất nhiều thứ, nhưng đều bị ta trả về, khi đó trong lòng ta chỉ nghĩ đến môt việc, chính là phải luyện thành võ công để đi giết tên hoàng đế kia báo thù cho cha mẹ, cho nên từ nhỏ ta cùng bọn Niếp Thập Phương đã bàn tính với nhau, sau này khi trưởng thành chúng ta muốn làm Đại vương bá chủ một phương …”

Vừa nói tới đây, Lý Đại Hỉ liền “Phi” một tiếng nói: “Bá chủ một phương gì chứ, ta thấy là vi hại nhất phương mới đúng.”

Thẩm Thiên Lý cũng nhịn không được mà bật cười, gật đầu nói: “Ngươi nói không sai, chính là việc tổn hại đến dân chúng là do bọn vương bát cao tử môn mượn danh nghĩa của ta làm ra ta hoàn toàn không hay biết, mấy việc đó không phải ta đều xử lý xong rồi sau, rốt cuộc ngươi còn muốn nghe ta nói nữa hay không?”

Vừa dứt lời, Lý Đại Hỉ liền gật đầu không ngừng nói: “Nghe a nghe a, ngươi mau nói tiếp, hắc hắc.”

Thẩm Thiên Lý nhún vai nói: “Kỳ thật lúc đầu cũng không có gì a, sau đó ta từ từ lớn lên, rốt cuộc hiểu rõ khổ tâm của Nhị thúc. Liền không trả về mấy vật mà thúc gửi tới, chính là ta cũng không nói cho Thúc ấy biết thân phận thật sự của ta, ân, tuy rằng ta đã bỏ qua ý niệm phản nghịch trong đầu, nhưng làm thổ phỉ chính là chí nguyện từ nhỏ của ta, sao ta có thể không thực hiện được, vì thế tới lúc mười mấy tuổi ta liền rời khỏi Thanh Sơn phái, đến Bích Thanh Sơn chiếm núi làm vua, rất nhanh đã đắc tội một đám người, trong mấy năm nay, hàng rào càng ngày càng nhiều, ta làm thổ phỉ đã quen không thể bỏ được, ha ha. Bất quá, tên hoàng đế kia quản lí đất nước không tệ, đối xử với Nhị thúc ta cũng rất tốt, ta nghe nói hắn còn đặc biệt nhượng Nhị thúc ta chỉ dạy cho Thái Tử, đủ thấy hắn rất coi trọng thúc ấy, chính là nhiều năm như vậy ta cũng chưa từng trở về kinh thăm Nhị thúc, mặc dù biết là không nên, nhưng ta cũng không còn mặt mũi nào trở về, lúc trước là ta nói lời đoạn tuyệt quan hệ với Thúc ấy a.” Nói tới đây, hắn chán nản thở dài.

Lý Đại Hỉ lẳng lặng nhìn Thẩm Thiên Lý, đột nhiên làm một hành động mà Thẩm Thiên Lý có nghĩ cũng không dám nghĩ đến, hắn nâng … lên khuôn mặt anh tuấn trước mặt hôn “Chụt” một cái, sau đó vui vẻ cười nói: “Nguyên lai Thẩm Thiên Lý ngươi cũng có chuyện thương tâm bất đắc dĩ a, ha ha, như vậy có tốt hơn không a, đôi lúc cũng cần thả lỏng bản thân một chút, cả ngày chỉ vì uy nghiêm mà trưng ra cái mặt khó chịu rất mệt a, hơn nữa nhìn ngươi như vậy … nhìn ngươi như vậy … ”

Hắn bỗng nhiên cúi đầu, thấp giọng hừ hừ dùng thanh âm ngay cả con muổi cũng phải ghen tị nói: “Kỳ thật ta không ghét cũng không hận gì ngươi, còn rất thích, ân, ta, … Thích ngươi có thất tình lục dục như vậy hơn.” Hắn nói xong liền tựa đầu chui vào trong chăn, mặc cho Thẩm Thiên Lý có kéo như thế nào cũng không được.

Mất mặt a, thật sự là mất mặt a, chính mình thế nhưng lại nói thích nam nhân, ô ô ô, đều là bị Thẩm Thiên Lý dạy hư, đúng vậy, đều là bị hắn dạy hư, ô ô ô.

Thẩm Thiên Lý lẳng lặng ôm cái cục chăn tròn vo kia, một lúc sau mới hả giận nói: “Đại Hỉ a, kiếp nầy có được ngươi, vi phu còn có gì để đòi hỏi a.”

Ngoài cửa sổ gió nhẹ từng cơn, đưa mùi hương đạm đạm của cỏ cây vào phòng.

Chớp mắt đã đến mùa hè, Thẩm Thiên Lý nói với đám người Lộng Ngọc, Hoa Nhị: “Khí trời Giang Nam ngày càng nóng, không bằng chúng ta trở về núi nghĩ mát, ta cùng bọn Niếp Thập Phương đã cởi bỏ gúc mắt, cũng không cần có âm mưu quỷ kế gì, nên chúng ta cũng nên sớm trở về núi.”

Lộng Ngọc và Hoa Nhị gật đầu đồng ý, Lý Đại Hỉ ở một bên đã vui vẻ đến nhảy dựng lên nói: ” Thật tốt quá thật tốt quá, lúc này trở về, là thời điểm thu hoạch cải trắng, đậu cô-ve chẳng hạn, cuối cùng nó cũng không bị bỏ hoang phế.”

Vì thế mọi người bắt đầu thu dọn, ngày hôm sau mở tiệc rượu ở biệt viện Phương Thảo, mời Giang Bách Xuyên, Niếp Thập Phương cùng Phượng Cửu Thiên đến, hắn đã quên mất gói thức ăn mà Lý Đại Hỉ nói, ai biết được Lí Đại Hỉ lại nhớ tới, thấy nhiều người như vậy, liền hưng phấn chạy đến hậu viện hái Bạch Thái, dọa Thẩm Thiên Lý sợ tới mức thừa dịp hắn đi vắng đem gói thức ăn đến chỗ ba hảo hữu tìm cách giải quyết, quả thật chứng kiến thân kinh bách chiến, mấy người kia thế diện gì mà chưa thấy qua nhưng cuối cùng vẫn giống như hắn mặt như màu đất.

Phượng Cửu Thiên mở miệng thấp giọng nói: “Thiên Lý, ngươi đừng hiểu lầm, không phải chúng ta không nể mặt Đại Hỉ ca, mà là, ngươi xác định cái loại rau xà lách này làm thành cái thứ đó có thể ăn được sao? Ăn vào sẽ không bị tiêu chảy chứ? Sẽ không bị chướng bụng chứ?” Bị hắn nói như thế, sắc mặt mọi người càng trắng hơn.


Thẩm Thiên Lý lắc đầu nói: “Một điểm ta cũng không dám xác định, cho nên mới cần đến các ngươi nghĩ hộ biện pháp, xem xem chúng ta làm sao để có thể tránh được cửa ải này, nếu bất động thanh sắc, Đại Hỉ hiếm khi mới cao hứng, sẽ lại làm thứ gì đó cho ta ăn, vì sĩ diện ta không thể từ chối được, nói như thế nào thì đây cũng là người ta yêu phải không?” Hắn vừa nói xong cả ba người kia không hẹn mà cùng nhau thổn thức, đều là bạn hữu của nhau, hảo hảo một người vô tình vô nghĩa lại sa đọa thành cái dạng này mà thầm mặc niệm thay, thương lượng cùng nhau nữa ngày, vẫn không thương lượng ra được một kế sách hay nào. Cũng may khi Lý Đại Hỉ trở về, nói Bạch Thái đều đã hái hết, mấy người mới tới không biết, đã cho gà ăn, những thứ khác đều còn rất tốt, nhưng hắn lại không muốn, cho nên ngày hôm nay không có gì để làm thức ăn. Lúc này mấy nhân tài kia mới nhẹ nhàng thở ra.

Lý Đại Hỉ cảm thấy rất có lỗi, đối Niếp Thập Phương, Phượng Cửu Thiên cùng Giang Bách Xuyên nói: ” Như thế này đi, khi các ngươi đến chỗ Thẩm Thiên Lý làm khách, ta sẽ tự mình hái Bạch Thái làm thức ăn cho các ngươi mang về.” Một câu nói xong, trong lòng ba người kia lập tức quyết định, đời này tuyệt đối không lên Bích Thanh Sơn làm khách.

Sau đó mọi người bắt đầu nâng ly cạn chén, mặc sức vui vẻ suốt đêm, bởi vì ngày mai phải chia tay, bốn người lại càng không ngừng ca hát, Lý Đại Hỉ ở một bên nghe mà bội phục không ngớt, nương theo ánh sáng mà nhìn Thẩm Thiên Lý, hắn đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn mặt cũng nóng lên, thầm nghĩ cứ như vậy cũng không tệ, thậm chí đối với việc bài xích chuyện phòng the, cũng đều vì cổ tâm tình kì dị này mà có chút chờ mong.

Mãi cho đến khi trở về phòng, cũng đã gần canh bốn, Thẩm Thiên Lý vẫn còn chưa say, nhưng Lý Đại Hỉ thần trí đã có chút mơ màng, hai má bởi vì do rượu mà đỏ bừng, làm Thẩm Thiên Lý nói không nên lời rất động lòng người, nhưng đương nhiên, đây là đang trong mắt Thẩm Thiên Lý. Kỳ thật nam nhân bình thường khi uống rượu, mặt cũng sẽ đỏ, cũng không có chỗ nào đáng xem, Thẩm Thiên Lý lúc này tình căn thâm chủng, đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi, thế nên làm sao có thể chịu được dáng điệu thơ ngây chân thành của hắn khi say, bởi vì đang ôm hắn, đầu tiên Thẩm Thiên Lý khẽ cắn xuống vành tai hắn, chọc Lý Đại Hỉ “Ư” một tiếng, hỏa nhiệt toàn thân làm hắn vội vàng ôm Lý Đại Hỉ đến mép giường, hai người bắt đầu lăn lăn trên giường lớn tinh xảo.

Đầu lưỡi Lý Đại Hỉ bị Thẩm Thiên Lý quấn lấy, nhưng nhờ rượu mà nhiệt tình hơn, cũng không chịu thua kém, một bên tùy ý Thẩm Thiên Lý cởi bỏ y phục của hắn, một bên vuốt khuôn mặt Thẩm Thiên Lý cười hì hì nói: “Thẩm Thiên Lý, ngươi … rất đẹp … Ngươi đẹp … Như vậy … Không biết bao nhiêu đại cô nương … Tưởng nhớ ngươi … Đến không ngủ yên … Hì hì … Lộng Ngọc nói … Cái kia … Tiên tử … Nàng cũng thích ngươi … Hắc hắc, nàng còn nói nếu ngươi … Nếu ngươi thú nàng … Ngươi muốn cái gì sẽ có cái đó … So với … So với thú ta còn tốt … Hơn … Ngươi … Tại sao ngươi … lại không thú nàng … Không phải … Không nên thú ta sao?”

Thẩm Thiên Lý nhìn khuôn mặt đang cười của hắn, trong lòng mơ hồ có chút thụ sủng nhược kinh, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là do hôm nay Đại Hỉ uống rượu, nếu là bình thường khi hắn nói những lời này, đều làm một bộ chán nản cùng hận không thể để ta nhanh chóng thú Hạm Phương tiên tử để thả hắn về nhà, tối nay như thế nào lại có thể nói những lời này với vẻ mặt ôn hòa như vậy, bởi vì hắn cũng không quản Lý Đại Hỉ có say rượu hay không, một bên ở trên người hắn hôn khắp nơi một bên nói ra những lời thâm tình: “Ta thích ngươi, ta vốn cứ nghĩ thích là thích, lợi ích là lợi ích, có thể vừa thích ngươi vừa thú Hạm Phương tiên tử, để đạt được mục đích của bản thân, ai ngờ cuối cùng lại phát giác đã không thể chứa nổi người khác, huống chi, Đại Hỉ ngươi là người thành thật, lại có tính tình quật cường, ta làm sao có thể cưới một nữ nhân như vậy về, vạn nhất ngươi bị nàng ta khi dễ thì làm sao bây giờ?”

Hắn vừa nói, Lý Đại Hỉ ở một bên cười, cuối cùng ôm lấy cổ Thẩm Thiên Lý, ngẩng đầu hôn lên khóe môi hắn, ngây ngốc cười nói: “Ta thích nghe lời này, ta thích nghe ngươi nói như vậy.”

Dù là Thẩm Thiên Lý từ trước tới nay gặp biến không sợ hãi, lúc này cũng thiếu chút té xuống giường, dừng động tác khiêu khích Lý Đại Hỉ, hắn vừa mừng vừa sợ nói: ” Đại Hỉ, ngươi nói cái gì? Ngươi nói thích nghe lời nói của ta? Có thật không? Là bởi vì ngươi yêu thích ta phải không?”

Vừa dứt lời, Lý Đại Hỉ quay lên, một bên thở hào hển nói: “Đáng ghét, khó chịu, thật là khó chịu, ngươi, ngươi khiến nó ra rồi.” Vẻ mặt bất mãn lộ ra trên khuôn mặt anh tuấn, động lòng người không nói nên lời.

Thẩm Thiên Lý vội vàng đáp ứng, tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve ngọc trụ đang run rẩy, lại nghe Lý Đại Hỉ nhếch môi cười nói: “Ta không biết, ta cảm thấy buổi tối hôm nay … Ngươi rất tốt … Ta rất thích … Thậm chí còn muốn cùng ngươi … Cùng ngươi làm loại chuyện này! Bình thường ta có thích ngươi hay không … Ta cũng không biết … Không biết. Lộng Ngọc nói ta đây là thích … Nàng, nàng nói nếu như ta không thích … Cũng sẽ không ở lại đây cùng ngươi … Hận ngươi như vậy … Đúng vậy trước kia ta hận ngươi … Mỗi khi nhớ tới đều hận … Ta trước đây không biết hận người khác! A a a a a” Tiếng thét chói tai cuối cùng là bởi vì hắn vừa tiết ra trong tay Thẩm Thiên Lý, cả người đều bị khoái cảm bao phủ gây nên.

Thẩm Thiên Lý kích động một phen ôm người hắn yêu mến vào lòng, dán vào suối tóc đen thơm ngát nói: “Đại Hỉ, ngươi yên tâm, yên tâm, ngươi sẽ không bao giờ phải tiếp tục chịu ủy khuất nữa, ta thề với trời, sẽ yêu ngươi cả đời, sủng ái ngươi, không, cả đời không đủ, chúng ta còn có kiếp sau, kiếp sau kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp đều ước hẹn cùng nhau có được không?”

Trong lòng ý nghĩ yêu thương tràn đầy, cổ tình cảm mãnh liệt này chậm rãi di chuyển khắp cơ thể, cuối cùng hội tụ trên phân thân, hắn nhẹ nhàng giúp Lý Đại Hỉ khuếch trương tiểu huyệt, tiểu huyệt đã quen với tư vị tình ái rất nhanh liền chậm rãi mở ra, chuẩn bị tiếp nhận cự vật to lớn gây cho nó khoái hoạt vô thượng.

Lý Đại Hỉ rên rỉ một tiếng, chỉnh thân thể căng thẳng, chợt trầm tĩnh lại, hắn nhìn ánh mắt Thẩm Thiên Lý tràn đầy tình ý, bỗng nhiên lại cười hắc hắc: “Này, đây chính là ngươi nói… Ta, ta sẽ đi theo ngươi cả đời cho dù ta là một … Người xấu xí, ngươi cũng phải cần ta, hối hận là tiểu cẩu, phải..”

Không đợi nói xong, Thẩm Thiên Lý liền kích động hét lớn: “Hảo, tuyệt không nuốt lời.” Cùng với tiếng hô của hắn, cự vật dưới khố càng thêm hăng hái, không trở ngại mà đi vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt.

Lý Đại Hỉ đột nhiên bị tập kích xuất ra một đạo thanh âm rên rĩ, nơi hậu huyệt bị nhét đầy, cảm giác đau đớn rất nhanh liền biến mất, đổi lại là từng đợt cảm giác nói không nên lời, ngưa ngứa, nhưng rất nhanh cự vật trừu sáp mạnh mang đến cảm giác khoái hoạt, hai khỏa anh đào trước ngực cũng bị răng nanh và đầu lưỡi của Thẩm Thiên Lý chiếu cố, khi thì cắn nhẹ khi thì liếm, hoặc nhẹ nhàng xoay tròn, còn hai tay, ở trên rốn vạch lên vòng luẩn quẩn, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng hắn, Lý Đại Hỉ cảm thấy toàn thân đều bị Thẩm Thiên Lý trêu chọc, nhất là dưới hạ thân, động tác đối phương vừa hung ác lại vừa dịu dàng, làm hắn ngoại trừ kêu lên “Ân a” cũng không có phương pháp khác có thể biểu hiện ra khoái hoạt trong lòng mình.

Trong màn lụa mỏng, tiếng thở dốc, tiếng rên rĩ cùng với tiếng yêu thì thầm đan xen cùng một chỗ, mãi cho đến hừng đông, Lý Đại Hỉ rốt cuộc không chịu nỗi thế công cuồng mãnh của Thẩm Thiên Lý, liền ngồi trong lòng ngực hắn mà chìm vào giấc ngủ say.

Mãi cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt an bình khi ngủ say của hắn, Thẩm Thiên Lý mới cảm thấy tình cảm mảnh liệt trong lòng lắng xuống, tất cả đều hóa thành tình cảm ôn nhu không sao nói hết được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.