Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 161: Thăm dò mật thất vào ban đêm


Đọc truyện Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu – Chương 161: Thăm dò mật thất vào ban đêm

Edit: susublue

Bạch Hiểu Tình cũng từng chú ý đến nữ nhân Tương Tư này, nhưng không hề nghi ngờ gì, bởi vì nàng ta là người của Thẩm Vạn Xuân, cho nên nàng ta sẽ không rảnh rỗi đi làm những chuyện vớ vẩn.

Thẩm Vạn Xuân nhìn qua cũng không phải người ba mươi tuổi, bộ dạng cũng không tệ, hơn nữa Thẩm Vạn Xuân có bệnh sạch sẽ, điều này cũng là do Tiểu Phấn nói với nàng, nam tử như vậy, có người ái mộ là chuyện bình thường, huống chi ngày nào cũng ở chung.

Tâm tư của Tương Tư Bạch Hiểu Tình cũng biết, dù không biết có phải đúng như vậy hay không, nhưng tự nàng hiểu là được, tốt nhất là đừng có được đằng chân lên đằng đầu, nếu không dù là ai thì nàng cũng không nể mặt.

Chuyện Phượng Cơ lần trước, Bạch Hiểu Tình luôn ghi nhớ trong lòng, Thái tử vừa mới mở tửu lâu, không biết là có ý gì, nhưng theo như Bạch Hiểu Tình đoán thì là do Phượng Cơ thông đồng với Triệu Tử Tu không thành công, bị nàng trả đũa nên bây giờ mới cố ý đầu quân cho Thái tử.

Nàng cho nàng ta một con đường sống, vậy mà lúc này nàng ta lại muốn hợp tác với người khác để cắn ngược lại nàng, chuyện tốt như vậy chỉ sợ không thể xảy ra thêm lần nữa.

Băng Băng và Đại Long chuyên phụ trách nghiên cứu súng ống, Bạch Hiểu Tình cũng không muốn đi quấy rầy, mà Đại Long ở cùng Băng Băng, ngăn cách với thế giới bên ngoài mà cũng không biết nhàm chán, từ sau chuyện lần trước, Băng Băng và Phượng Cơ liền cắt đứt liên lạc, Băng Băng cũng nghe theo lời Bạch Hiểu Tình, mang con bồ câu kia đi hầm để ăn, tuy rằng có chút tàn nhẫn, nhưng bọn họ là sát thủ, chút chuyện này vốn chẳng là gì cả.

Bạch Hiểu Tình cảm thấy một mình nàng thì không thể hoàn thành kế hoạch xây dựng Cửu Trọng Lâu được, cũng không thể đào khoét Vạn Xuân Cóe, Vạn Xuân Các không thể động được, mà về phía Băng Băng, Bạch Hiểu Tình cũng không biết ra sao rồi.

Triệu Tử Tu thật sự rất bội phục nàng, sau khi kích tình qua đi nàng không ngủ mà còn có tinh thần đến nơi hoang vắng này.

“Giờ này có lẽ mọi người đều ngủ hết rồi.” Triệu Tử Tu bất đắc dĩ nói.

“Ta không kêu chàng đi theo.” Bạch Hiểu Tình trợn trừng mắt, nàng chỉ có thể hành động vào buổi tối, ban ngày rất dễ bị người ta chú ý.

“Đúng đúng đúng, là ta tự đa tình.” Triệu Tử Tu thở dài nói.

Khinh công của Bạch Hiểu Tình không tốt lắm, nhưng khinh công của Triệu Tử Tu lại rất cao, dưới sự dẫn dắt của Triệu Tử Tu, hai người nhanh chóng xuyên qua cây cối, lúc này Bạch Hiểu Tình đã cảm nhận được tác dụng của Triệu Tử Tu.


Triệu Tử Tu biết được suy nghĩ của Bạch Hiểu Tình, cảm thấy bản thân thật đáng thương, thì ra hắn chỉ có chút tác dụng này thôi.

Băng Băng và Đại Long ở trên núi, ban ngày thì sống cuộc sống của thần tiên, buổi tối thì dẫn ảnh vệ của Triệu Tử Tu đi nghiên cứu súng ống đạn được, thật ra mọi chuyện đều nhờ có Đại Long giúp, Bạch Hiểu Tình cảm thấy may mắn vì có bọn họ giúp đỡ, mấy thứ này về sau nhất định có thể sử dụng.

“Ai dám can đảm bước vào cấm địa.” Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu vừa đến cửa sơn trang đã bị ảnh vệ ngăn lại.

“Mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn.” Triệu Tử Tu lãnh khốc nói.

“Tham kiến Vương gia.” Vừa nhìn thấy người tới đây là chủ tử thì liền lập tức quỳ xuống nói.

“Được rồi, người ta cũng chỉ làm tròn bổn phận của mình thôi.” Bạch Hiểu Tình thấy Triệu Tử Tu trưng bộ mặt đưa đám, tức giận mắng hắn một câu.

Bạch Hiểu Tình cũng không quản nhiều như vậy, nhìn sơn trang tối đen, nàng liền đi đến thư phòng, sau giá sách là một mật thất, mà chốt mở là một quyển sách ở chỗ kệ sách cao nhất, đây đều là do Triệu Tử Tu thiết kế.

Tiến vào bên trong mật thất thì thấy đèn đuốc sáng trưng, không có nhiều người lắm, dienxdaffnllequysdoon nhưng tất cả đều đang vội vàng bận rộn làm chuyện của mình.

Lạc Y Băng thấy Bạch Hiểu Tình tới thì lập tức kích động, nàng không ngờ Bạch Hiểu Tình sẽ tới vào đêm khuya.

“Tình Nhi, sao ngươi lại tới đây.” Lạc Y Băng hưng phấn ôm Bạch Hiểu Tình nói.

“Tay…” Bạch Hiểu Tình nhìn tay Lạc Y Băng đen thui, ghét bỏ nói.

“Ha ha, ngại quá.” Lạc Y Băng cũng không tức giận, cười ngây ngốc nói, sau đó liền đi qua bên rửa sạch ta.


“Đại Long, chỗ này tiến hành tới đâu rồi.” Bạch Hiểu Tình nhìn Đại Long không nói chuyện, tiếp tục làm việc của mình thì hỏi.

Đại Long và Băng Băng đều là người đến từ hiện đại, cho nên nhìn thấy Triệu Tử Tu đều không hành lễ, Bạch Hiểu Tình cũng không thấy kỳ quái, nàng cũng không thích cứ hễ động một chút là quỳ xuống.

“Còn có thể, tuy rằng thiết bị không đủ như chỗ đó của chúng ta nhưng vẫn có thể sử dụng.” Đại Long giải thích đơn giản.

“Đại Long, thật sự cám ơn ngươi.” Bạch Hiểu Tình nghiêm túc nói, nhưng Đại Long nghe thấy có chút không quen.

“Nói cái gì, trước kia lúc tổ chức ngươi cũng giúp ta và Băng Băng không ít, chút chuyện nhỏ này không là gì cả.” Đại long xấu hổ cười nói.

“Đúng vậy, Tình Nhi ngươi đừng khách sáo với chúng ta.” Băng Băng đi tới cười nói.

“Tối hôm nay ta đến là vì có một số việc muốn giao cho Băng Băng làm.” Bạch Hiểu Tình ngồi xuống cái bàn bên cạnh, mà Triệu Tử Tu lại bận rộn nhìn những súng ống đạn dược mà Đại Long và Băng Băng chế tác.

“Có chuyện gì, ngươi nói đi.” Băng Băng tò mò hỏi.

“Là về chuyện của Cửu Trọng Lâu, ta cảm thấy bây giờ là lúc nên xây dựng rồi, có vẻ như Phượng Cơ muốn tìm Thái tử để nương tựa.” Bạch Hiểu Tình nói lại tình huống hiện tại, mà Băng Băng cũng hiểu đại khái, ý là muốn nàng ra mặt hỗ trợ.

” Sao Phượng Cơ có thể làm như vậy, Tình Nhi, chuyện Vạn Xuân Các còn chưa xử lý tốt, ngươi lại muốn thành lập Cửu Trọng Lâu, có phải quá gấp rồi không.” Băng Băng có chút lo lắng, hơn nữa Băng Băng cũng không biết chuyện Phượng Cơ muốn quyến rũ Triệu Tử Tu, Bạch Hiểu Tình cũng không muốn nhiều chuyện, dù sao Băng Băng chỉ cần biết Phượng Cơ muốn trở thành người của Thái tử là được.

“Phượng Cơ không phải loại người này.” Đại Long vẫn không tin được.

“Vậy ta chính là loại người đó sao?” Bạch Hiểu Tình hỏi ngược lại, Đại Long không biết cách dùng từ, thật đúng là kém năng lực quá xa.


“Ta không có ý đó.” Đại long vội vàng giải thích.

“ Chuyện Vạn Xuân Các các ngươi không cần lo lắng, Băng Băng, nếu chúng ta cứ chần chừ thì chẳng phải sẽ chờ tới lúc tóc trắng xoá sao.” Bạch Hiểu Tình nửa đùa nửa thật nói.

Thật ra Bạch Hiểu Tình nói những thứ này với Lạc Y Băng và Đại Long là vì muốn cho bọn họ biết nàng coi bọn họ là người một nhà, bây giờ tất cả đều đang ở trên một cái thuyền.

“Vậy chỗ này làm sao bây giờ.” Băng Băng hỏi.

“Nơi này phải làm phiền Đại Long rồi, nhưng ngươi yên tâm, sẽ không để các ngươi tách ra quá lâu đâu.” Bạch Hiểu Tình biết Băng Băng luyến tiếc Đại Long.

“Vậy được rồi.” Băng Băng nhìn Đại Long, do dự một chút nhưng vẫn đồng ý.

Đương nhiên Bạch Hiểu Tình cũng không để bọn họ tách ra ngay bây giờ, nàng còn cần chuẩn bị một vài thứ, hôm nay chỉ nói trước cho Băng Băng biết, chờ khi mọi thứ bên kia đã chuẩn bị ổn thỏa rồi sẽ để Băng Băng ra mặt, nàng tin tưởng Băng Băng có thể làm tốt hơn Phượng Cơ.

“ Những thứ này các ngươi nghĩ ra bằng cách nào.” Triệu Tử Tu luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng hỏi, hắn nhìn hơn nửa ngày vẫn không nhìn ra lý do.

Bạch Hiểu Tình trợn trừng mắt, thì ra nam nhân này vẫn luôn trong trạng thái mờ mịt, “Những thứ cần chỉ số thông minh cao như vậy có giải thích thì chàng cũng không hiểu.” Bạch Hiểu Tình bình thản nói.

“Nàng không nói thì đương nhiên ta không hiểu, không đúng, Tình Nhi chẳng lẽ nàng đang nói chỉ số thông minh của bổn vương thấp.” Triệu Tử Tu đột nhiên phản ứng lại.

“Ừ, xem ra cũng không phải quá thấp.” Bạch Hiểu Tình nhịn cười nói.

“Được rồi, hai người các ngươi muốn ân ái thì đi nơi khác đi, đừng đứng đây là ta ghê tởm.” Băng Băng không khách sáo nói.

“Chỉ có ngươi dám nói với bổn vương như vậy.” Triệu Tử Tu mất hứng, cảm giác bọn họ thông đồng nhau ức hiếp hắn.

“Này, đừng ở đây giở giọng điệu Vương gia với ta, không có tác dụng đâu.” Lạc Y Băng sẽ không để mình bị đẩy vào vòng luẩn quẩn.


Triệu Tử Tu sớm biết sẽ như vậy, ở với Bạch Hiểu Tình một thời gian dài nên cũng đã biết Bạch Hiểu Tình là người thế nào, cho nên Lạc Y Băng là đồng hương của Bạch Hiểu Tình, nàng nói ra mấy lời như vậy cũng không có gì kỳ quái.

Nhưng Triệu Tử Tu cũng không tức giận, vừa rồi hắn cũng chỉ đùa thôi, hắn biết Lạc Y Băng và Đại Long có ảnh hưởng đến bản thân không nhỏ, cho nên không thể đắc tội.

Bạch Hiểu Tình là người thông minh, nàng thật sự coi Băng Băng là bằng hữu, nhưng nàng lại rất thực tế, khi quan trọng thì đối với nàng mà nói tình bạn có cũng được mà không có cũng không sao, bởi vì ít nhất nàng biết ai mới là người quan trọng nhất, nếu rời khỏi nơi này, trở lại hiện đại mà không có Triệu Tử Tu thì Bạch Hiểu Tình thật sự không biết mình sống để làm gì, chẳng bằng không quay về hoặc là chết đi.

“Tình Nhi, trở về thế xem bổn vương dạy dỗ nàng thế nào.” Lời nói của Triệu Tử Tu đầy mờ ám, Lạc Y Băng và Đại Long cũng nghe ra, nhưng không cảm thấy kỳ quái, các nàng không phải người nơi này, không cần thiết phải thủ thân như ngọc.

“Phải không? Ta cũng muốn nhìn xem là ai dạy dỗ ai.” Bạch Hiểu Tình cũng không phải người dễ hù dọa.

Triệu Tử Tu là nghe thấy vậy thì cả người liền không thoải mái, hận không thể lập tức bổ nhào vào người nàng, hắn thích Bạch Hiểu Tình như vậy, tính tình ngay thẳng, nghĩ gì nói đó, không làm ra vẻ dè dặt, ẩn nhẫn, hoặc nói đúng hơn là nam nhân đều sẽ thích nữ nhân như vậy.

“Băng Băng, chúng ta về trước, đến lúc đó ta sẽ báo với ngươi sau.” Bạch Hiểu Tình không đùa nữa, nhìn trời cũng không sớm, nếu không quay về thì trời sẽ sáng, đến lúc đó sẽ không được tiện.

“Ừ, các ngươi về trước đi, ta đợi tin của ngươi.” Băng Băng cười nói.

Lạc Y Băng đưa Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu ra khỏi mật thất, hai người ra khỏi thư phòng, Triệu Tử Tu liền ôm lấy Bạch Hiểu Tình thả người nhảy lên, dien*dafnlle;quý&doon Lạc Y Băng nhìn thấy vậy thì rất hâm mộ, tuy rằng nàng và Đại Long đều biết võ công, nhưng khinh công thì thật sự không biết.

“Tử Tu, chừng nào chàng mới dạy ta khinh công.” Bạch Hiểu Tình cũng biết một chút khinh công, nhưng nhìn Triệu Tử Tu bay qua bay lại như thần tiên thì trong lòng rất hâm mộ.

“Vừa rồi có người còn nói chỉ số thông minh của ta thấp đó.” Triệu Tử Tu nhớ tới việc vừa rồi thì tức giận nói.

“Thật không đáng làm nam nhân, hẹp hòi như vậy.” Bạch Hiểu Tình khinh bỉ nói.

“Tình Nhi, ta có phải nam nhân hay không, không phải nàng hiểu rõ nhất sao.” Triệu Tử Tu nhìn nữ nhân trong lòng, cười nói, Bạch Hiểu Tình có mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là một cô nương, mỗi lần nghe thấy mấy lời này đều sẽ thẹn thùng.

Thấy Bạch Hiểu Tình không nói chuyện thì Triệu Tử Tu nở nụ cười, hắn cũng chỉ đùa thôi, chỉ cần là Bạch Hiểu Tình muốn, cho dù kêu hắn hái sao trên trời hắn cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.