Đọc truyện Hận Này Dằng Dặc Mãi Không Nguôi – Chương 7
Đất phong của Dịch Vương gần với hoàng lăng, bên ngoài có giai thoại về tình cảm của hai người, nói rằng bọn họ tình cờ gặp nhau, yêu nhau rồi kết làm phu thê, trở thành thần tiên quyến lữ, người người ngưỡng mộ. Nhưng ta biết sự thật không phải như vậy. Dịch Vương chưa một lần chính thức được diện kiến công chúa, vì công chúa chưa từng đến hoàng lăng.
Ta không phải là một ám vệ giỏi.
Công chúa nói: “Độc trên mũi tên không thể giải. Năm xưa, bà ta dùng chất độc này để hại mẫu thân ta, giờ đây, khi nào còn chưa giết được ta, bà ta sẽ không từ bỏ.”
“Phụ hoàng thương ta là bởi người áy náy với mẫu thân ta, chỉ có nhị ca mới thật lòng thật dạ đối xử tốt với ta, sao ta có thể không biết? Khi còn bé, ta đi theo nhị ca, huynh ấy không thích những vị quan giả dối trong triều, nhưng không thể không ứng phó với bọn họ, đầu kỳ sở hảo, tặng kỳ sở nhu (ban đầu hợp ý nhau thì sau này mới dễ nhờ vả khi cần thiết). Ta hỏi nhị ca cần gì phải chịu ấm ức để lấy lòng những vị quan đó, huynh ấy cười sờ đầu ta, nói tất cả mọi người đều vì quyền lực, sống ở hoàng cung luôn có chuyện người này làm được, người kia làm không được. Huynh ấy nói chỉ có tam muội của huynh ấy là thuần khiết. Nhưng ta biết, ta thuần khiết được như vậy hoàn toàn là nhờ huynh ấy cẩn thận che chở.” Công chúa ôm đầu gối, nhắm mắt mỉm cười, “Nhị ca ta lòng mang thiên hạ, có quá nhiều điều ép dạ cầu toàn, mà tam muội của huynh ấy lại luôn tùy hứng. Thật ra ta rất muốn hận huynh ấy, nhưng lại không thể nào hận được. Huynh ấy đối xử tốt với ta, ta tin là huynh ấy thật lòng, nhưng với ta như thế là chưa đủ. Trong cung quá cô độc, còn ta lại cần rất nhiều tình cảm, lòng nhị ca luôn đặt thiên hạ lên trên hết, không thể cho ta được thứ tình cảm ta mong muốn, mà có cho ta cũng không thể nhận, vì vậy ta quyết định không cần thứ tình cảm ấy. Cũng có thể không bao lâu sau, huynh ấy sẽ quên ta, quên một người tên là Úc Ninh.” Công chúa nhíu mày, “Ngươi nói xem…Huynh ấy có quên ta không?”
“Sau khi ta chết, hãy tìm một người giả dạng ta, đừng để huynh ấy biết, có thể lừa bao lâu hay bấy lâu. Ngươi hãy đem tro cốt của ta về Cảnh Đức cung, ta quen giường rồi. Mà ta cũng muốn ở nhà, muốn được ở bên cạnh huynh ấy.”
“Thuần Ý…” Công chúa gọi tên ta lần cuối, đôi môi trắng bệch phát ra tiếng cười trong trẻo, “Thật ra, ta không nói cho huynh ấy biết về di chiếu của phụ hoàng, chẳng qua cũng là vì…bởi vì…ta không muốn để huynh ấy biết ta rất thích huynh ấy, rất rất thích…huynh ấy…”
Công chúa, người đó không hề quên người.
Ta lặng lẽ rời khỏi Cảnh Đức cung, không nói cho bệ hạ biết thật ra công chúa đã sớm trở về, trở về từ lâu lắm rồi. Bọn ta âm thầm bảo vệ chủ nhân, cả đời này chỉ có một chủ nhân đó mà thôi. Ta chỉ nghe theo lệnh của một người, cũng chỉ có thể làm theo lệnh của người ấy. Công chúa không muốn để bệ hạ biết chuyện thì ta sẽ nguyện vì nàng mà lừa gạt quân thượng.
Ta ở Cảnh Đức cung ba mươi năm. Nếu nửa đời trước ta thường được nghe tiếng cười của công chúa, thì nửa đời sau ta chỉ nghe được tiếng bước chân như có như không vào mỗi đêm, qua qua lại lại mãi không ngừng, tựa như có ai lưu luyến gì đó ở nơi này.
Hôm sau, thế tử vào cung, dâng lên một bức họa, nói hôm qua bị rơi xuống.
Là bút tích của công chúa. Trong tranh, một bóng dáng yểu điệu thướt tha đứng cạnh một dáng người ngọc thụ lâm phong, tuy chỉ thấy bóng lưng nhưng hai người trong tranh lại hòa hợp một cách kỳ lạ, nhìn vào là có thể thấy được tâm huyết cũng như tình cảm của người vẽ.
Các đại thần trong triều đều nói, bức họa hiện rõ sự lưu luyến, thâm tình nhưng cũng mang theo nét bi thương, lại được đề tự (ký tên) “Tặng Diệc sơn”. Bức họa này nhất định được công chúa vẽ khi ở bên cạnh Dịch Vương, như vậy có thể thấy được tình cảm sâu nặng của đôi phu thê này, không thể làm gì nếu thiếu nhau.
Bệ hạ im lặng suy nghĩ gì đó, vành mắt ửng đỏ, giọng khàn khàn: “Đúng vậy.”
Diệc sơn giả, loan giả.
Lưu Loan, là tên bệ hạ.
Công chúa, cuối cùng người đó vẫn biết.