Bạn đang đọc Hàn Môn Kiêu Sĩ – Chương 8: Lấy Chính Nghĩa Trả Oán Hận Trung
Thân thể Lý Diên Khánh linh hoạt, chui vào chính đường từ khe hở một chiếc bàn phủ một lớp tro bụi dầy đặc.
Lúc này sắc trời đã tối, nhưng trong chính đường lại rất sáng, một chiếc đèn dầu vừng và hai cây nến lớn chiếu nửa trước chính đường sáng như ban ngày, nhưng phía sau bàn thờ lại tối kịt.Hoạt động tế tự cử hành sau hừng đông, trong chính đường chất đầy các vật phẩm tế tự, còn có xe ngựa nhà cửa bằng giấy/Lý Diên Khánh vòng qua phía trước bàn thờ gỗ, thấy trên bàn thờ bày đầy các loại tế phẩm.
Tế phẩm chia làm ba hàng, phí sau bày đại tam sinh đầu dê đầu heo và đầu trâu, ở giữa là tiểu tam sinh gà vịt cá, phía trước là lư hương cùng hai cây đèn hồng lớn, trong khay hai bên là trái cây điểm tâm các loại màu sắc.Lý Diên Khánh liếc nhìn bánh bạch ngọc khiến ba tên ác đồng nhớ mong, nhìn qua giống như bánh tiểu nguyệt, nghe nói là điểm tâm nói danh ở kinh thành.
Tuy rằng hắn không thèm, nhưng vẫn cầm hai cái bỏ vào ngực, lại tìm một bình hoa nhỏ bằng sứ men xanh trên bàn thờ, hắn cần dùng cái này để báo động, nên cũng nhét vào lòng.Tối hôm qua Lý Diên Khánh suy nghĩ một đêm, đã đặt ra một phương án thành thục.
Đây là một thói quen được nuôi dưỡng qua nhiều năm của hắn, mọi thứ tính toán trước làm sau, chỉ khi nào làm, thì không chùn bước.Hắn cũng không vội ra tay, mà bò một vòng dọc theo tường, từ cửa sau leo tới cửa trước, nắm rõ ràng đường lối, lúc này mới chạy tới sau lưng bàn thờ gỗ, bò lên tầng hai bàn thờ giống như con khỉ.Trước tiên Lý Diên Khánh đem miếng linh bài gỗ tử đàn không chữ lớn nhất kia giấu vào hậu viện, lúc này mới trở lại bò lên bàn thờ gỗ, hết thảy sẵn sàng, chỉ chờ cá mắc câu.Trở lại đầu tiên chính là Lý Đại Quang, gã tới thị trấn làm chút thịt lợn, đêm nay có rượu ngon, không có thịt lợn uống rượu làm sao được.Lý Đại Quang khóa trái cửa, liền khó dằn nổi mà chạy tới góc hẻo lánh, nơi đó đặt hai đàn rượu ngon câu hồn phách gã, cho dù vò rượu còn chưa mở bùn niêm phong, nhưng điều này không làm khó được Lý Đại Quang gã.Gã ngồi bên cạnh vò rượu, dùng một ống đồng nhỏ nhắn chậm rãi cắm vào bên rìa vò rượu, hút mạnh một ngụm, rượu ngon thơm mát liền bị dẫn ra, chảy vào trong chén lớn bằng sứ thô bên cạnh.- Ha ha! Muốn cho hai tên hậu sinh ở cùng ta, là sợ ta trộm rượu à! Ngươi càng sợ, lão tử càng phải trộm, tức chết tên Quy lão tam ngươi.Lý Đại Quang vừa lầm bầm, vừa bưng bát rượu cẩn thận mút một ngụm, mắt gã lập tức híp lại, chậc chậc ra tiếng:- Thật sự là rượu ngon!Lý Diên Khánh ở trên bàn thờ gỗ thầm lắc đầu, Tứ thúc này sau khi vào nhà không xem linh bài gỗ tử đàn còn đó hay không, lại để ý trọng trách trộm rượu tế, hoàn toàn là một người trông coi từ đường không hợp cách.
Tộc trưởng dĩ nhiên để cho gã trông coi từ đường, nói rõ Tộc trưởng này cũng chẳng cao minh tới đâu.…Sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối đen, Lý Đại Quang trong chính đường vừa uống rượu, vừa nhét thịt vào trong miệng, còn bất chợt lầm bầm vài câu.Bỗng nhiên Lý Diên Khánh trông thấy trên giấy cửa sổ bên cạnh cửa lớn chậm rãi hắt lên ba cái bóng đen, trong lòng hắn kích động một hồi, con cá rốt cuộc tới rồi.Hắn nhìn chằm chằm vào ba bóng đen, thấy cửa sổ giấy bị rạch một lỗ nhỏ, hiển nhiên có một đôi mắt đang vụng trộm nhìn xem phía trong chính đường.Lý Diên Khánh thầm mắng ba kẻ ngu xuẩn, dĩ nhiên không nghĩ tới cái bóng của chúng rọi vào cửa sổ giấy, chỉ cần Lý Đại Quang ngẩng đầu là có thể thấy được ba cái bóng đen rồi.Đáng tiếc Lý Đại Quang đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới rượu của gã, uống chừng nửa vò, ăn sạch thịt heo trong gói giấy, gã chậm rãi nằm trên mặt đất, còn lầm bầm nói gì đó, không bao lâu tiếng ngáy vang lên, gã đã ngủ thiếp đi.Lý Diên Khánh lập tức nắm cơ hội đốt cây châm lửa, lại thổi tắt, lưu lại điểm lửa.Một lát sau, ngoài cửa truyền đến giọng Lưu Phúc Nhi:- Hắn ngủ rồi, chúng ta ra tay đi!Phốc một tiếng, cửa sổ giấy đã bị phá rách, một cánh tay với vào bên trong cửa sổ, kéo thanh cài cửa sổ, cửa sổ mở một nửa, ba tên ác đồng từng người nhảy vào một giống như con chuột.Ba người chui vào bên cạnh bàn thờ, liền không nhịn được mỗi người nhét một chiếc bánh bạch ngọc vào trong miệng.
Không hổ là điểm tâm nổi tiếng kinh thành, mùi vị ngọn mềm lạnh băng này khiến cho ba tên ác đồng ở nông thôn chưa có kiến thức say mê rồi.Chúng hoàn toàn quên kế hoạch ban đầu chỉ nếm một cái, lấy bánh bạch ngọc từ trên bàn thờ xuống, lại cầm cả bánh đậu xanh nổi tiếng của huyện xuống, ba người trốn dưới bàn thờ, bắt đầu tính toán có thể ăn mấy cái mới không để lộ.Lý Diên Khánh lặng lẹ bò xuống từ trên đỉnh bàn thờ, ẩn thân trong góc phía sau lưng bàn thờ, dùng màn vải cao cao rủ xuống che khuất đốm lửa từ cây châm lửa, lại lấy bình hoa trong lòng ra.
Hắn liếc nhìn Lý Đại Quang nằm ngoài hai trượng, hơi do dự, bình hoa này ít nhất nặng hai cân, chỉ sợ sẽ đả thương người.Hắn chợt phát hiện dưới chân có hòn đá nhỏ, liền nhặt lên ước lượng, giương một tay lên, hòn đá nhỏ bay đi, nện trúng mặt Lý Đại Quang.
Một cơn đau nhức kịch liệt khiến Lý Đại Quang bừng tỉnh từ trong mộng, gã ngồi phắt dậy, mơ màng nhìn ba tên trộm trốn dưới bàn thờ chia của.Lý Đại Quang bỗng tỉnh táo lại, trong lòng giận tím mặt, gầm lên giận dữ:- Các ngươi đang làm gì?Tiếng gầm giận dữ này giống hệt sét đánh giữa trời quang, ba tên ác đồng trốn dưới bàn thờ lập tức sợ hãi muốn vỡ mật.
Lưu Phúc Nhi đứng dậy theo bản năng muốn chạy trốn, gã lại quên bàn thờ trên đầu, đụng mạnh vào đáy bàn thờ.
Bàn thờ bị gã đụng ngã lăn, cống phẩm rơi như mưa xuống dưới đất, chén đĩa rơi nát bấy, tam sinh tế phẩm lăn xuống đất, bàn thờ cũng đổ ầm ầm, ba tên ác đồng sợ ngây ra như phỗng.Lý Đại Quang cũng ngây dại, nhưng gã lập tức phản ứng lại, phải bắt ngay tên ăn trộm gạt trách nhiệm.
Lý Đại Quang nhào tới giống như mãnh hổ, bắt được ba tên ác đồng.- Ba tên khốn các ngươi, gây ra họa lớn rồi!Ba tên ác đồng sợ hãi gào khóc:- Tứ thúc, chúng ta sai rồi, tha cho chúng ta đi!- Ta tha cho các ngươi, ai tha cho ta!…Lý Diên Khánh trốn sau lưng bàn thờ, đang muốn thổi cây châm lửa, bỗng nhiên trông thấy một ngọn nến lăn dưới đất, ngọn nến cũng không dập tắt, còn âm ỉ cháy, đây quả thực là ý trời.Hắn dập tắt cây châm lửa, nhét vào trong lòng, cận thận từng chít nhặt ngọn nến lên, đốt rèm che.
Mấy tấm rèm che trong chính đường không biết treo bao nhiêu năm rồi, sớm đã khô ráo, một chút lửa liền cháy lên bừng bừng.Lý Diên Khánh chăm chú nhìn ngọn lửa thiêu đốt, trong mắt lộ vẻ kiên quyết, hắn biết rõ mình đang làm gì, trong thế giới ỷ mạnh hiếp yếu này, hắn chỉ có thể dùng thủ đoạn phi thường mới có thể đòi lại công đạo cho phụ thân bị lăng nhục, mới có thể thay đổi vận mệnh của hắn và phụ thân.Lý Diên Khánh buông ngọn nến, nhanh chóng chui ra khỏi chính đường từ khe hở của chiếc bàn, xoay người đóng cửa sổ lại liền chạy như điên ra khỏi từ đường.Ba tên ác đồng vừa khóc thét vừa liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi tay Lý Đại Quang đào tẩu.
Lý Đại Quang càng thêm giận dữ trong lòng, kéo chúng đi tới phía cửa.Đúng lúc này, gã bỗng nhiên ngửi thấy mùi khói gay mũi, trong lòng chợt cảm thấy không ổn, lại sợ ba tên ác đồng thừa cơ chạy trốn, liền nghiêng người nhìn lại phía bàn thờ gỗ sau lưng.
Gã vừa liếc nhìn liền trông thấy ngọn nến thiêu đốt dưới mặt đất, lại ngẩng đầu, Lý Đại Quang sợ tới mức hồn bay phách tán, chỉ thấy ngọn lửa bay vút trên đỉnh đầu, ba chiếc rèn che đều bị cháy.Chân gã mềm nhũn, ngồi bịch xuống đất, run giọng nói:- Các ngươi… các ngươi gây ra họa lớn ngập trời rồi!.