Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 198: Phân Tranh Lại Nổi Lên 2


Bạn đang đọc Hàn Môn Kiêu Sĩ – Chương 198: Phân Tranh Lại Nổi Lên 2


Gã không biết nên giải thích thế nào, nửa ngày nói không nên lời.

Chẳng qua Đồng Quán lại không tức giận, lão gật đầu khen:- Mặc dù thiếu một chút sát khí, chẳng qua coi như chỉnh tề, một tháng có thể luyện thành như vậy, cũng coi như không tệ, tiếp theo là gì?Lão nhanh chóng không hứng thú đối với quân trận trường mâu bộ binh.

Tưởng Đại Đạo vội nói:- Còn có diễn luyện kỵ binh!Đồng Quán lắc đầu, lão cũng không hứng thú đối với diễn luyện kỵ binh học sinh, liền hỏi:- Có loại hình biểu diễn bắn tên không?- Có! Có!Tưởng Đại Đạo vội vàng giới thiệu:- Thứ ba là cung bộ, thứ tư là yêu nỏ, thứ năm là cung kỵ.- Ha ha! Dĩ nhiên còn có cung kỵ, cái này có chút thú vị, vậy bắt đầu từ cung bộ đi!Đồng Quán thích xem bắn tên, lão cũng thường cử hành giải thi đấu bắn tên cho binh sĩ trong quân đội, người bắn tên cao minh thường sẽ được đề bạt.


Làn gió bắn tên trong quân Tống sau này rất thịnh vượng, có liên quan rất lớn đối với thống soái quân đội cao nhất là Đồng Quán này yêu thích bắn tên.Chu Đồng biết rõ sở thích của lão, liên tục sắp xếp ba hạng mục bắn tên, người ra trận đầu là Vương Quý và Thang Hoài cung bộ.Sĩ tử quân nghỉ ngơi trong một bãi đất trống có màn che chung quanh, sĩ tử bộ binh ủ rũ ngồi dưới đất.

Dựa theo trình tự, họ phải diễn luyện ba bộ mâu trận, kết quả mâu trận thứ nhất mới biểu diễn chưa tới một nửa liền bị đuổi về, quả thực khiến cho người ta uể oải.Tám sĩ tử kỵ binh đã xếp hàng sẵn sàng, họ biểu diễn thương trận kỵ binh, chỉ chờ tiếng lệnh sẽ phóng ngựa lao ra.Lúc này, một lính liên lạc chạy vội đến hô:- Cung bộ lên!Tất cả mọi người sững sờ, Chu Đồng vội vàng tiến lên nói:- Còn có quân trận kỵ binh chưa ra khỏi hàng.Binh sĩ mất kiên nhẫn khoát tay:- Quân trận kỵ binh hủy bỏ, cung bộ nhanh lên, đừng kéo dài thời gian!Mọi người xôn xao, họ khổ luyện một tháng, ngay cả mặt cũng chưa lộ, liền bị thủ tiêu rồi? Còn không bằng quân trận bộ binh, chí ít họ còn đi lên.Vương Quý và Thang Hoài đứng dậy căng thẳng nhìn Chu Đồng.

Chu Đồng hiểu được có thể Đồng Quán không hứng thú, vội vàng thúc giục hai người:- Đi thôi! Không cần căng thẳng, cứ dựa theo huấn luyện bắn tên bình thường.Bãi bắn tên thiết lập dưới khán đài, mục tiêu ngoài trăm bước, hai tên bộ cung thủ đưa lưng về phía quan lớn trên đài, dựa theo quy định, mỗi người họ bắn năm mũi tên.Vương Quý và Thang Hoài tên như sao chổi, một tháng khổ luyện không uổng phí, năm mũi tên đều trúng tâm bia, dẫn tới tiếng vỗ tay trên đài.

Đồng Quán miễn cưỡng gật đầu, cũng tạm được, chẳng qua không có điểm sáng gì, lão lập tức mất hứng thú, ngáp một cái nói:- Các ngươi xem đi! Ta còn có quân vụ phải xử lý.Lão đứng dậy rời đi, Tưởng Đại Đạo gấp gáp, vội vàng đuổi theo hai bước nói:- Đại Soái, còn có cung kỵ, người bắn tên là giải nguyên khoa cử năm nay!Đồng Quán lập tức dừng bước, quay đầu nhìn Tưởng Đại Đạo:- Ngươi vừa nói cái gì?- Còn có sĩ tử cung kỵ, người bắn tên là giải nguyên thi giải Tương Châu năm nay.Đồng Quán vừa mới đầu còn tưởng rằng là giải nguyên võ cử, về sau mới hiểu được, lại là giải nguyên thi giải, lão lập tức hứng thú, ngồi trở lại vị trí, cười nói:- Vậy trực tiếp tới cung kỵ đi!Tưởng Đại Đạo thầm đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thầm kêu may mắn, nếu không phải gã còn chuẩn bị đòn sát thủ cuối cùng, cửa ải ngày hôm nay sẽ khó qua.Trướng trong sân, lính liên lạc hô:- Thái Úy có lệnh, trực tiếp tới cung kỵ!Nhạc Phi cầm một cây nỏ lớn trong tay, gã vừa mới đứng dậy, nghe được binh báo tin, lại ngồi xuống, trong lòng cảm thấy rất thất vọng.

Cơ hội của gã cũng bị tước đoạt, Chu Đồng đi tới vỗ vai gã, an ủi gã:- Võ cử mới là thời điểm ngươi phát huy, không phải hiện giờ!Nhạc Phi yên lặng gật đầu, sư phụ nói đúng, còn một tháng nữa sẽ là thi giải võ cử, gã nhất định phải phấn chấn tinh thành, tranh thủ thi qua võ cử.Lúc này, Lý Diên Khánh đã xoay người lên ngựa, phiến lá khôi giáp trên người vang lên, hắn tay cầm Đồng Thai Cung, giục ngựa phi nhanh lên trận bắn tên.

Khi hắn xông vào trận bắn tên như mũi tên, tướng sĩ xem chiến hai bên lập tức vang lên tiếng kêu kinh ngạc, tướng lĩnh trên đài cũng vội vàng đứng dậy, vang lên tiếng than khe khẽ, trên mặt ai nất đều lộ vẻ chấn kinh, lại là cung đồng tên sắt.Đôi mắt Đồng Quán cũng híp lại, xem ra người này là ái đồ của Chu Đồng, lại truyền cung đồng tên sắt lại cho hắn.Cung đồng tên sắt cũng không phải hai tay mở được cung cứng hai thạch là có thể sử dụng, lực lượng chỉ là tiền đề cơ bản, trong này còn có kỹ xảo bắn tên cao siêu, nhất là thuật khống chế cân bằng tên sắt, là bí mật bất truyền độc bộ thiên hạ của Chu Đồng.


Rất nhiều đồ đệ của lão cũng không học được tuyệt kỹ này, đến lúc tuổi già, cuối cùng Chu Đồng truyền nó lại cho Lý Diên Khánh huyện Thang Âm.Mười năm trước, khi Chu Đồng lần đầu sử dụng cung đồng tên sắt trong đại doanh Cấm Quân ở kinh thành, chấn kinh mấy chục vạn tướng sĩ Cấm Quân.

Lão cũng dựa vào việc này ngồi lên ghế Giáo Đầu chữ Thiên.

Khi Lý Diên Khánh lại mang theo cung đồng tên sắt xuất hiện trong quân doanh, toàn bộ quân doanh đều sôi trào.Chu Đồng đứng bên sân, chăm chú nhìn Lý Diên Khánh đang chạy gấp, khóe miệng nở nụ cười.

Tiểu tử ngốc này vẫn cho rằng cung đồng tên sắt là tiễn thuật phổ thông, hắn làm sao biết mình nổi danh thiên hạ là dựa vào bộ cung tên này, hắn là người thứ hai trong thiên hạ sử dụng loại cung tên này.Lý Diên Khánh cũng cảm thấy tướng sĩ chung quanh chấn kinh, hắn cũng cảm nhận được chút áp lực.


Cung đồng tên sắt cực kỳ khó luyện, nhất là cân bằng tên sắt cực kỳ vi diệu, nhất định phải có thiên phú bắn tên cao siêu mới có thể tìm được cảm giác cân bằng kia.

Hắn cũng mới dùng được ba ngày, xem hôm nay có thể thành công hay không.Lúc này, tiếng trống tăng tốc, thời điểm bắn tên đã đến.

Lý Diên Khánh rút mũi tên sắt thứ nhất ra, dùng tay trái giương cung, tay phải cài tên, khi ngựa chạy gấp kéo cung như trăng tròn, dùng kình lực ba phần nhẹ đè đầu cung, dây cung buông lỏng, liền nghe một tiếng dây cung kéo căng vang lên, tiếng còn chưa tiêu, tên đã đến rồi, một mũi tên bắn trúng người gỗ ngoài một trăm hai mươi bước, mũi tên này trúng giữa mi tâm, lực tên mạnh mẽ, đầu mũi tên lộ ra đằng sau đầu, bắn thủng đầu người gỗ, đây chính là uy lực của cung đồng tên sắt, có thể phá đá xuyên vàng.Tiếng hoan hô của hơn vạn binh sĩ xem chiến chung quanh nổi lên bốn phía, trên đài cũng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mọi người trong quân doanh biết hàng, họ rõ ràng uy lực của mũi tên này, đây chính là mũi tên ngoài trăm bước tấm chắn và áo giáp cũng không đỡ nổi, chỉ có Thần Tí Nỏ tiếng tăm lừng lẫy của Đại Tống mới có thể chống lại.Lúc này, Lý Diên Khánh đã quay đầu ngựa lại, đổi thành tay phải giương cung, trong khi chiến mã chạy gấp, bả vai nhẹ nhàng hất lên, bao đựng tên tới vai trái, tay trái hắn rút mũi tên sắt thứ hai, lắp vào dây cung, bỗng nhiên kéo căng, híp mắt nhìn chuẩn cổ họng người gỗ, một tiễn bắn ra, dây cung vang lên, mũi tên sắt lại bắn thủng cổ họng người gỗ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.