Đọc truyện Hân Hoan – Chương 86: Đấu đá lẫn nhau
“Ầy, còn trẻ mà đã ham hư vinh là không tốt.”
Đúng là ekip chương trình có dự định lấy Từ Bắc ra để câu view.
Trong khung bình luận dưới fanpage, fan của chương trình, fan người qua đường đều đang mắng chửi Từ Bắc, ngược lại fan Lê lại rất kiềm chế, nói tin rằng fanpage sẽ đưa ra chân tướng.
Fan hâm mộ Từ Bắc là cuống nhất, bọn họ kích động bình luận định hướng dư luận, yêu cầu chương trình cho Từ Bắc một công đạo. Nhưng fanpage đăng video lên, mặc cư dân mạng cho trí tưởng tượng bay xa.
Trước đó có thiếu gia của giải trí Cà Tím bảo vệ, Từ Bắc giành tài nguyên với mấy nghệ sĩ nổi tiếng, bây giờ hắn xui xẻo, giải trí Cà Tím lại không đứng ra bảo vệ hắn, các nghệ sĩ tính tình nóng nảy không đợi được để bỏ đá xuống giếng.
Gì mà Từ Bắc ỷ vào có bối cảnh, ức hiếp người mới, chảnh chọe, giành tài nguyên, không tôn trọng tiền bối, nói năng hoang đường, thích mua bài viết dìm hàng, hút máu các nghệ sĩ khác.
Fan hâm mộ nhà nọ từng bị Từ Bắc cướp suất làm đại diện thương hiệu thậm chí còn lên một danh sách dài những phốt của Từ Bắc, trong số những bài viết dìm hàng mà Từ Bắc thuê viết thì có đến một phần ba nội dung là dìm Lê Chiêu.
Các cư dân mạng hết sức kinh ngạc với hành động này của Từ Bắc, dù là so diễn xuất, so tướng mạo hay so địa vị, Từ Bắc đều không thể bằng Lê Chiêu, rốt cuộc ai cho hắn dũng khí để hắn cho rằng hắn có thể dìm Lê Chiêu chứ?
Trong lòng không biết ước lượng à?
Nực cười nhất là, Từ Bắc nhảy trên tránh dưới dìm hàng Lê Chiêu, mà Lê Chiêu, thậm chí cả fan Lê cũng chưa từng để hắn ta vào mắt.
Phía Từ Bắc vẫn còn đang cố gắng liên hệ với người phụ trách của ekip chương trình, ai dè kết quả không khả quan, quản lý rơi vào đường cùng, đành phải giải thích: “Từ Bắc nhà chúng tôi sợ ma từ nhỏ, bởi sợ quá nên mới phản ứng mạnh như vậy, gây ra chuyện khiến người ta hiểu lầm, chứ tuyệt đối không cố ý làm tổn thương thầy Lê Chiêu, nếu không tối nay chúng tôi làm chủ, mời thầy Lê Chiêu và mấy thầy trong ekip chương trình, cùng uống một chén để hóa giải hiểu lầm nhé?”
Trong giọng đạo diễn mang theo ý cười, nhưng lại lên tiếng từ chối: “Thật ngại quá, chiều nay có lẽ không có nhiều thời gian rảnh rỗi, phía chương trình phải xét duyệt lần cuối nội dung lên sóng tối nay.”
“Thế thì uống trà chiều một chút, chúng tôi sắp xếp xe đón anh và thầy Lê.” Quản lý căng thẳng, đợi chương trình tối nay lên sóng, nếu phía chương trình không giải thích giúp thì chuyện này không thể cứu vãn.
“Cũng không giấu gì anh, Từ Bắc nhà chúng tôi lớn lên trong gia đình giàu có từ nhỏ, cái gì cũng tốt, chỉ là gan nhỏ xíu, chứ tuyệt đối không có ý xấu gì.”
“Làm thầy Lê bị thương như vậy, Từ Bắc cũng rất áy náy, bằng lòng bồi thường mọi tổn thất, còn mời đạo diễn nói đỡ giúp chúng tôi.”
Nhà giàu?
Đạo diễn lấy làm ngạc nhiên, trong thủ đô này, có mấy ai dám tự xưng là nhà giàu? Quản lý này cố ý nói nhà giàu gì đó, là muốn cho ông biết thân phận của Từ Bắc không tầm thường?
Ông không nói gì, quản lý đã không đợi nổi mà nói thẳng thân phận của Từ Bắc ra.
“Chắc hẳn anh cũng biết, tổng giám đốc Thương Hoàn họ Từ.” Quản lý thấy đạo diễn không nói gì, đành phải tự hát nốt tuồng vui này, “Thằng bé Từ Bắc này tính tình bướng bỉnh, không muốn dựa vào bối cảnh nhà mình, tôi đây làm quản lý cũng không khuyên nổi, ngoài việc làm theo ý cậu ấy che giấu thân phận ra thì không còn cách nào khác.”
Nghe thấy Từ Bắc có quan hệ thân thích với tổng giám đốc Thương Hoàn, cuối cùng đạo diễn cũng bằng lòng đáp lời quản lý của Từ Bắc: “Đây là mâu thuẫn của phía anh với Lê Chiêu, tôi có thể thử giúp mọi người liên hệ với phía Lê Chiêu, nhưng cậu ấy có bằng lòng đi tới, tha thứ cho Từ Bắc hay không là chuyện của mấy người.”
Cúp máy rồi, đạo diễn thở dài thườn thượt.
Trợ lý đổi tách trà cho ông: “Sếp à, sao lại thở dài thế kia, phía Từ Bắc lại nhờ sếp nói đỡ cho à?”
“Phía Từ Bắc muốn gặp mặt Lê Chiêu.”
“Thế bảo bọn họ tự liên hệ với quản lý của Lê Chiêu đi, anh đi làm gì?”
“Cậu tưởng tôi muốn chắc?” Trong lòng đạo diễn lại càng bất mãn với Từ Bắc, “Nhưng người ta nói, cậu ta là họ hàng với tổng giám đốc Thương Hoàn, dù tôi không nể mặt cậu ta thì cũng phải nể mặt sếp tổng Thương Hoàn.”
“Cũng không biết họ hàng thật hay giả, bây giờ trong showbiz có mấy người vì muốn nổi tiếng mà cái gì cũng dám chém.” Trợ lý rất không bằng lòng với Từ Bắc, “Cũng không biết nghĩ gì mà lại đi đạp khách mời khác ngay trong chương trình, có phải đóng phim cung đấu đâu.”
Dám dùng thủ đoạn này dưới ống kính máy quay, là cảm thấy Lê Chiêu dễ bắt nạt, hay là ekip chương trình này dễ bắt nạt?
“Mặc kệ thật hay giả, chiều nay vẫn phải đi chuyến này.” Đạo diễn nâng tách trà lên uống hai ngụm, “Chúng ta có chỗ dựa là đài truyền hình cũng không đáng kể, chỉ sợ sau khi làm lớn chuyện lên, Từ Bắc là họ hàng nhà sếp tổng Thương Hoàn thật, quay đầu trả thù Lê Chiêu. Lê Chiêu người ta là cô nhi không cha không mẹ, tốt bụng tới giúp chương trình chúng ta, kết quả lại vì vậy mà làm ảnh hưởng tới tiền đồ, đúng là không còn gì để nói.”
Đạo diễn liên hệ với Lê Chiêu, Lê Chiêu nghe ý của đạo diễn, che micro hỏi Án Đình: “Từ Bắc.. là họ hàng của anh à?”
Án Đình mặt không cảm xúc: “Không biết.”
Cái tên tung tin đồn nhảm Lê Chiêu có quan hệ với Tần Tiêu à?
Lê Chiêu buông tay che ống nghe, nói với đạo diễn: “Cảm ơn đạo diễn, anh gửi địa chỉ cho em, em sẽ tới đúng giờ.”
Đợi Lê Chiêu cúp máy rồi, Án Đình quay đầu nhìn Lê Chiêu: “Có chuyện gì vậy?”
“Một nghệ sĩ là họ hàng của anh, muốn mời em tới thảo luận triết lý nhân sinh.” Lê Chiêu uể oải dựa vào sofa, “Em có chút chuyện không vui với anh ta.”
“Anh không có người thân, người anh để ý nhất… chỉ có em mà thôi.” Án Đình đưa đĩa hoa quả đã gọt sẵn trên bàn vào tay Lê Chiêu, “Không muốn thì đừng đi, anh giải quyết giúp em.”
Ăn miếng táo không rõ mùi vị xong, Lê Chiêu cứ cảm thấy mấy hôm nay mình bị sao sao ấy.
Lời Đình Đình nói.. nghe quen quá.
Bởi dạo gần đây cậu đang trong vai một thiếu gia nhà giàu, trong lời thoại nói với nữ chính cũng có một câu như vậy.
Người em để ý trong lòng nhất, chỉ có chị mà thôi.
Cảnh này vẫn còn chưa quay, nhưng đạo diễn đã nói với cậu, đây là cảnh quan trọng của nhân vật này, nên nhất định phải biểu hiện tốt một chút, tìm phương pháp biểu hiện hoàn mỹ nhất.
Đình Đình nói với cậu lời thoại nam phụ thổ lộ với nữ chính khiến Lê Chiêu có cảm giác sai sai.
“Ra ngoài nhớ thay đồ.” Án Đình đứng dậy, đưa tay vỗ vai Lê Chiêu: “Tối về sớm một chút, anh bảo nhà bếp làm món em thích ăn.”
“Vâng.” Lê Chiêu ôm đĩa đựng trái cây đứng dậy, quay đầu đặt lên bàn, nhìn Án Đình một chút, lại ho một tiếng: “Anh cũng là người em để ý nhất.”
Trong lòng có tình cảm, không e ngại nói ra, chỉ là nếu tiếp tục đề tài này thì sẽ không ổn.
Cậu xua tay, vội vàng chạy lên tầng.
Án Đình nhìn bóng lưng Lê Chiêu chạy đi, xoay người lấy một miếng hoa quả, đưa vào trong miệng.
Chiêu Chiêu có biết hai sự để ý này khác nhau không?
Nghe đạo diễn nói Lê Chiêu sẽ tới cuộc hẹn, quản lý đắc ý nói với Từ Bắc: “Cái đứa cô nhi ra từ cô nhi viện như này, nghe thấy thân phận cậu nói không chừng đã nhũn chân, đâu dám không tới?”
Từ Bắc nở nụ cười gượng gạo, trong lòng cảm thấy hết sức bất an.
Bây giờ thậm chí hắn còn hơi hối hận, đoạn trailer chương trình đăng kia, sau này hắn có thể dùng tiền tẩy trắng, chỉ cần kiềm chế nửa năm là được. Nhưng nếu để phía Án Đình biết hắn tự xưng là họ hàng của sếp tổng Thương Hoàn, thế thì hắn chết chắc rồi.
Không chỉ hắn, mà cả người nhà cũng bị liên lụy.
Nhìn ánh mắt đắc ý của quản lý, hắn gượng gạo cười: “Chuyện này đừng lan truyền ra, người nhà em không thích nói chuyện gia thế ra ngoài.”
Đây là sự thật, giới danh gia vọng tộc đều biết Án Đình rất gay gắt với nhà họ Từ, bình thường những người trong nhà không dám tự xưng là có quan hệ thân thích với Án Đình.
“Anh đã sắp xếp phóng viên ổn thỏa rồi, chỉ cần Lê Chiêu xuất hiện cùng quán trà với chúng ta, chúng ta có thể mua bài viết nói cậu với Lê Chiêu là bạn, chuyện trong trailer là do cậu sợ quá nên mới phản ứng ngoài ý muốn.”
“Vâng.” Từ Bắc không thèm để ý rốt cuộc Lê Chiêu có tha thứ cho hắn không, chỉ cần chụp được hắn và Lê Chiêu trong cùng một khung hình là chuyện dễ dàng giải quyết hơn nhiều, trừ khi Lê Chiêu công khai vạch mặt hắn.
Tiếc là Từ Bắc và quản lý của mình tính rõ hay, nhưng trước khi ra khỏi cửa họ nhận được điện thoại từ đạo diễn, đổi địa điểm tới phòng làm việc của đạo diễn.
Kế hoạch hay như vậy đột nhiên bị phá hỏng, sắc mặt Từ Bắc lại trở nên khó coi, nhưng người tính không bằng trời tính, hắn đành làm theo ý đạo diễn.
Đạo diễn rõ ràng đã đồng ý địa điểm gặp mặt, bây giờ đột nhiên trở mặt như vậy, nhất định do phía Lê Chiêu gây trở ngại.
Không hổ từ cô nhi viện đi ra, diễn sâu hơn người khác nhiều, chẳng trách được người ta khen diễn hay, bởi vì bình thường trong cuộc sống cũng không quên diễn.
Lúc Từ Bắc tới phòng làm việc của đạo diễn, Lê Chiêu đã ngồi cạnh bàn làm việc nói chuyện với đạo diễn. Đạo diễn gọi hắn tới, kêu hắn ngồi xuống, rót cho hắn tách trà.
Nói chuyện một hồi, Từ Bắc nâng tách trà lên mời Lê Chiêu: “Thầy Chiêu à, lúc ghi hình vì sai sót của tôi khiến mọi chuyện không được vui, mong cậu thứ lỗi.”
Lê Chiêu cầm tách trà trong tay xoay một vòng, nhưng không uống, mà đặt tách trà lên bàn.
Thấy Lê Chiêu không nể mặt mình như vậy, Từ Bắc gần như không giữ được nụ cười trên mặt nữa.
Đạo diễn vờ như không thấy xung đột giữa hai người, cầm trà sủng lên, bộ dạng không quan tâm.
(Trà sủng: sủng vật của trà nhân. Đồ dùng để thưởng thức khi uống trà, phần lớn là đồ mỹ nghệ gốm, sứ…)
“Rốt cuộc thầy Lê Chiêu muốn thế nào mới tha thứ cho tôi?”
Từ Bắc cố nhịn cục tức này xuống.
“Tôi chỉ lấy làm lạ, sao mọi chuyện nhất định phải tha thứ.” Lê Chiêu dùng khăn lau sạch nước đọng trước mặt, “Trước mặt đạo diễn tôi cũng không muốn nói mấy lời xã giao, có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Đạo diễn nghe giọng điệu này của Lê Chiêu, chân mày khẽ nhướng lên, đây là mùi dưa quen thuộc.
“Mấy hôm trước anh Từ mua blogger cố ý tung tin tôi có quan hệ mập mờ với anh Tần, anh quên rồi à?”
Động tác xoa trà sủng của đạo diễn thoáng dừng lại, không ngờ giữa hai người họ còn có ân oán này?
“Có lẽ thầy Lê có hiểu lầm với tôi rồi, scandal của cậu thì liên quan gì tới tôi?”
“Thực ra tôi cũng rất tò mò, trong showbiz có nhiều diễn viên trẻ như vậy, vì sao thầy Từ hết lần này tới lần khác muốn gây sự với tôi.” Lê Chiêu không để ý tới lời giải thích của Từ Bắc, “Tôi nói thẳng câu này, mong thầy Từ bỏ qua cho. Chỉ là tôi nghĩ mãi không ra, sao thầy Từ hết lần này tới lần khác muốn nhằm vào tôi?”
“Từ đó đến giờ, dù là quay phim hay là tham gia chương trình thực tế, thầy Từ đều thích lấy tôi ra so sánh, chúng ta xưa giờ không thù không oán, nhưng lúc ghi hình chương trình thầy lại cố ý tìm cơ hội làm hại tôi.” Lê Chiêu như có điều suy tư nhìn Từ Bắc, “Anh còn nói đợi Thương Hoàn đổi chủ, tôi không hả hê được bao lâu nữa. Là không thích nhìn tôi làm đại diện thương hiệu của đồng hồ Thương Thời, hay bởi vì anh họ Từ anh muốn thế chỗ Án Đình?”
“Cậu đừng có nói hươu nói vượn!” Nghe thấy tên Án Đình, Từ Bắc biến sắc: “Cậu đừng có ngậm máu phun người, ly gián quan hệ.”
“Ly gián quan hệ?” Lê Chiêu cười giễu: “Ly gián ai, quan hệ của anh với Án Đình?”
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Từ Bắc cảm thấy thái độ của Lê Chiêu là lạ, giống như đang bất bình thay cho Án Đình.
Thật nực cười, cậu ta tưởng cậu ta bất bình giùm Án Đình, thì phía Thương Hoàn có thể để mắt tới cậu sao?
Ôm đùi cái người một tháng sau sẽ chết thì có ích gì chứ?
Lê Chiêu thấy vẻ khinh miệt và chế giễu trong mắt Từ Bắc, sự chế giễu này không giống như nhằm vào cậu, mà dường như đang xem thường Án Đình.
Một cái tên sống trong showbiz nhờ scandal, không có ngoại hình cũng không có diễn xuất, còn không xứng có tên tuổi trong mắt Đình Đình, dựa vào đâu mà xem thường Đình Đình nhà cậu chứ?
Cơn giận trong đầu Lê Chiêu từ từ bốc lên.
Người nhà họ Từ bắt nạt Đình Đình hồi anh ấy còn nhỏ đã đành, bây giờ còn muốn giành gia sản với Đình Đình à?
Cái thá gì chứ?
“Tôi thấy anh không có thể diện, cứ họ Từ lại nói mình là người thân của sếp tổng Thương Hoàn.” Nụ cười trên gương mặt Lê Chiêu biến mất hầu như không còn nữa, “Trên đời này nhiều họ Từ như vậy, nhưng không nhiều người vô sỉ như anh đâu.”
“Lê Chiêu à, nể mặt cậu mà cậu không muốn.” Từ Bắc bị chọc giận, hắn đập mạnh chiếc cốc trong tay xuống, “Cậu tưởng bây giờ cậu có chút tiếng tăm thì có thể hoành hành bá đạo trong showbiz à?”
“Tôi không chèn ép không dìm hàng ai, cũng không đánh người, ai hoành hành bá đạo người ấy xuống hạng F.” Lê Chiêu chế giễu, “Tôi dám nói, anh dám nhận lời không?”
“Lê Chiêu, cậu đừng có quá đáng!” Từ Bắc vỗ bàn, bộ trà sủng trên bàn rung lên.
Đạo diễn lặng lẽ cất bộ trà sủng vào ngăn tủ, sau đó tiếp tục nhìn hai cậu chàng trẻ tuổi cãi nhau.
Ầy, già rồi, khó tránh khỏi cái bệnh hóng hớt.. Người trẻ tuổi có mâu thuẫn với nhau, ông cũng không tiện khuyên nhủ, chỉ có thể cho bọn họ không gian để phát huy.
“Tôi cũng không khoác lác mình có quan hệ với nhà giàu, tôi quá phận gì chứ?” Lê Chiêu lấy điện thoại ra, “Chẳng phải anh thích tung tin đồn tôi có quan hệ không trong sáng với Tần Tiêu hay sao?”
Từ Bắc thấy Lê Chiêu gọi điện thoại, trong lòng cảm thấy hơi bất an: “Cậu muốn làm gì?”
“Gọi điện thoại cho kim chủ trong truyền thuyết của tôi, hỏi xem sếp tổng Thương Hoàn có người thân là anh đây hay không.”
Một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân Từ Bắc dâng lên, Lê Chiêu muốn hắn chết à.
“Không được phép gọi.” Hắn sốt sắng, không chút nghĩ ngợi giành lấy điện thoại của Lê Chiêu.
Đạo diễn ngồi hóng thấy cảnh tượng này liền hiểu rõ, Từ Bắc vốn không phải họ hàng của sếp tổng Thương Hoàn.
Ầy, còn trẻ mà đã ham hư vinh là không tốt.Lời tác giả:
Bé Chiêu Chiêu cãi nhau với bạn học sinh lớp bên cạnh.
Cãi nhau xong còn chưa đủ, cậu gọi điện thoại cho đài phát thanh, cho bạn học sinh hư kia toang luôn.