Hàn Diễm Ly Hiên

Chương 46: Thật tâm hay không


Tiểu Bạch hạ xuống kiếm của hắn, mang theo dòng máu đang chảy trên thân kiếm rơi xuống vài giọt trên mặt đất, đôi mắt lạnh lẽo nhìn đến người đang tiến về phía hắn. Võ công cũng không có, bước chân lại cho thấy người đến cũng chỉ là một thường nhân. Nhưng mà hắn không hiểu sao, đối với vị này, tâm phòng bị so với bình thường lại cao gấp bội

“Ahahahaha, vị huynh đệ, hân hạnh hân hạnh, mỗ đây là Hoàng Hoắc, tình cờ đi ngang, gặp chuyện bất bình nên đưa đao ra tương trợ một chút ấy mà”_Hoàng Hoắc vui vẻ, bước chân thong thả, vững chải mà hào sảng bước lớn đi tới, giọng nói của hắn rõ ràng là vui vẻ nhưng gương mặt của y lúc này ở bên dưới ánh sáng mờ nhạt của trăng trên trời lại càng thêm lạnh lẽo.

Tiểu Bạch hắn nhìn Hoàng Hoắc, một vòng đánh giá lại rơi vào trúng ngọc bội có treo dây chuông, một chút kinh ngạc xuất hiện rất nhanh rồi vụt tắt đi trong mắt hắn. Người này từ lúc đến đây, ngoại trừ tiếng bước chân thì bất kì âm thanh nào khác cũng đều không có, ngay cả tiếng chuông. Chân lùi lại một bước, sau đó quay đầu bước chân rời đi, trong tay cũng đã xiết chặt võ kiếm

“A vị huynh đài, ngươi không nói được cũng không sao, nhưng mà, hình như ngươi định về hướng ta cũng muốn đi, có thể chung đường hay không a??”_Hoàng Hoắc cũng không bước theo, đứng yên tại chỗ, hướng về phía trước gọi. Vừa thấy tiểu Bạch hắn dừng bước, hai tay y liền bắt vào nhau ở trước bụng để tay áo rộng che lấy bàn tay với tám kẻ tay là tám bình độc dược đề phòng trường hợp đệ nhất ám sát của võ lâm bỗng dưng nổi hứng quay đầu muốn giết y. Kì thật lúc biết được người này là ai, y cảm thấy Đào Hoa tiểu muội tử này của mình có phải hay không lo lắng thái quá mà đạp đi người huynh không chút võ công này của nàng theo hắn_”Ta chỉ là đi theo, cũng không cản trở, đặc biệt sẽ không gây hại… ừm, cho ngươi!”

Tầm mắt của y theo linh tính của bản thân vô tình rơi xuống ngọc bội mang trên người, rất nhanh nhìn lại phía trước của mình, chưa kịp đặt câu hỏi người vừa đây đã đi đâu mất thì chợt bất ngờ phát hiện bên cổ đã có một thanh kiếm đầy máu và đôi mắt sắc lạnh ấy. Cùng thời khắc ấy, ở tại cổ của tiểu Bạch cũng đã có vô số thanh kiếm kề ngay bên cạnh, chỉ cần một cử động nhỏ thì cuộc chơi liền chấm dứt

“Không cần như vậy, ta đến chính là để giúp ngươi, hoàn toàn sẽ không gây hại, ta dám đem Đào cốc ra thề với ngươi!”_Hoàng Hoắc đối với người câm trước mặt mình, bắt đầu tiếp tục huyên thuyên dù cho mạng sống chỉ cần sơ xuất một giây phút nhỏ thì y liền phải chia tay với tiểu nương tử đáng yêu của mình_”Ngươi có biết không, trong giang hồ tiếng tăm của ta dù không nhỏ, nhưng mà cũng không ai biết được diện mạo này của ta

Tiểu Bạch hắn quả thực đối với người này ngay từ lúc đầu đã cảm thấy ngạc nhiên, sau đó lại còn nhìn đến ngọc bội đặc trưng của Đào Hoa cốc thì càng không khỏi cảm thấy kì quái. Một là ám về, một là quan văn, mà hắn đối với quan hệ xung quanh cũng không hề nhiều. Vậy thì Hoàng Hoắc của Đào Hoa cốc kia vì sao lại phải lăn đến đây. Dù suy nghĩ đến đâu cũng đều không thể tìm ra được đáp án. Mà so với hắn, cái tên thích cười, mặt lại in rõ ra chữ “tiền” như thế này lại càng cảm thấy khó chịu vô cùng. Dời đi lưỡi kiếm, thuần thục trả lại vào vỏ, ngay lúc đó những lưỡi kiếm xung quanh hắn cũng thu lại, người cũng lập tức dời đi chỉ để lại y ở trước mặt hắn

Như đọc được suy nghĩ này của tiểu Bạch, Hoàng Hoắc liền vui vẻ cười lớn_”Ta sẽ nói cho ngươi biết vài điều. Thứ nhất, dường như tiểu muội của ta, cũng chính là tiểu đồ tâm can của sư phụ ta dường như có quen biết với tiểu thư, chủ tử nhà các ngươi, tiểu sư muội muốn ta ở bên cạnh ngươi. Đương nhiên ngươi làm chuyện của ngươi, ta làm chuyện của ta, sẽ không gây hại cho nhau. Còn nữa, ta chỉ nói lại lời của muội ấy”

Nói đến đây, Hoàng Hoắc liền hắng giọng, nét mặt cũng đanh lại_”Ngươi tốt nhất nên tin tưởng lời hứa kia, cũng đừng nghĩ tìm ai khác. Chỉ có nàng ta mới có thể giúp ngươi”_sau đó rất nhanh liền mỉm cười_”Để ta đi cùng ngươi. Đám người này chính là người của Trịnh Lương. Tính từ lúc ngươi tách khỏi đám người của Ly Bách thì cũng không quá lâu, hoặc là chúng mở rộng tìm kiếm, hoặc là từ đầu đã phát hiện bám theo ngươi tùy thời điểm liền giết. Không phải muốn báo thù sao, cho nên, để chúng ta theo ngươi”

Câu nói vừa dứt, tiểu Bạch hắn cũng chưa kịp nhìn bằng ánh mắt khó hiểu với hai từ “chúng ta” hay ngạc nhiên vì sự hiểu biết về hắn của Hoàng Hoắc thì lại nghe thấy tiếng bước chân vừa nhỏ, vừa nhẹ, lại không đều đặn của một nữ tử hướng về phía hai người bọn họ_”Hoắc Hoắc, chàng ở đâu a….”

Hoàng Hoắc trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa nghe thấy âm thanh của nương tử thì tai dường như cũng nhếch lên, không chần chừ quay đầu về hướng của giọng nói vừa phát ra, nhanh chóng đi đến, ôm nử tử vừa đến vào lòng_”Bảo bối à, ta suýt chết, lão công của nàng suýt chết đó…”_hắn vẻ mặt thiếu thốn hướng đến nương tử nghĩ muốn hôn bù đắp cho tình thần yếu đuối của mình thì lại bị chặn miệng, còn bị nhìn lại. Hắn liền cúi đầu, bộ dáng thẹn thùng_”Người ta ủy khuất đó nha…”

Nữ nhân nhìn trượng phu, mày khẽ chau, cúi đầu nhìn đi nơi khác, cắn cắn môi sau đó thật nhanh quay lại, ở bên má trái của y mà hôn một cái, sau đó hướng về phía của hắn, gật đầu_”Nếu đã chấp nhận phu quân ta đi cùng, vậy xin làm phiền dẫn thêm một người như ta cùng đi”

Hoàng Hoắc cũng không chờ tiểu Bạch làm ra bất kì phản ứng gì thì liền bắt cằm người trong lòng_”Ây nha, ta ở đâu, nàng sẽ ở đó, cần gì phải xin phép người khác. Đồng ý hay không là ở lão công của nàng này!”

“….”_nàng nhìn y, sau đó mạnh mẽ quay đầu sang nhìn tiểu Bạch_”Tin tưởng chúng ta, không những sẽ không làm phiền ngươi, mà ngược lại còn sẽ giúp ngươi hoàn thành mọi thứ sớm nhất có thể. Cũng đừng thắc mắc giá cả”_nói đến đây, nàng lại nghiêng đầu nhìn Hoàng Hoắc từ khi nào đã ôm ở phía sau lưng mình, cằm cũng tựa lên hõm vai nàng. Nữ nhân mỉm cười, hòa ái nhìn tiểu Bạch_”Đào Hoa cốc sẽ chẳng bao giờ làm không công, cho nên….ừm…gọi là gì??”

“Hắn được gọi tiểu Bạch”_Hoàng Hoắc vui vẻ, ánh mắt thâm sâu nhìn đến tiểu Bạch


“Ừm, Bạch công tử ta là Hoàng Nhạc, ừm…về sau muốn gọi ta chỉ cần vẽ hoa hay đồng tiền lên giấy là được”_nàng mỉm cười nhìn tiểu Bạch vẫn một mình lặng yên đứng đó nhìn về phía hai người bọn họ bên này, Hoàng Nhạc nghiêng đầu, ánh mắt có chút miên man nhưng ngay sau đó tựa như nghĩ ra được điều gì đó, vươn tay lên xoa xoa nhẹ đầu của Hoàng Hoắc_”Còn về mục đích hay lý do tại sao, hai người chúng ta không hề có, chỉ đơn giản nghe theo lời tiểu muội mà làm, Bạch công tử nghĩ ra sao Hoàng Nhạc cũng sẽ không để tâm, về việc Bạch công tử có muốn gặp muội ấy hay không, đến thời điểm thích hợp sẽ có thể gặp được, ta tin tưởng phu quân ta cũng đã nói trước đôi điều, cho nên cũng không cần dài dòng nữa”_nàng nói đến đây thì xe ngựa cũng đã được đánh đến, dừng ngay bên cạnh hai phu phụ họ Hoàng. Nàng dưới sự giúp đỡ của Hoàng Hoắc mà bước lên xe, quay đầu lần cuối nhìn tiểu Bạch_”Phía trước có một trấn nhỏ, phí ở hai chúng ta sẽ chi trả, còn nữa, Bạch công tử đừng nghĩ chạy thoát. Nếu chúng ta lạc mất người, giá cả sẽ được tính thêm, đương nhiên sẽ tính lên người chủ tử của công tử”

Hoàng Hoắc ánh mắt lấp lánh tràn ngập ngưỡng mộ cùng cưng chiều nhìn thê tử_”Nương tử, nàng thật oách!”

“Hoàng Hoắc, chàng nên ở ngoài đi cùng với Bạch công tử đi, không cần vào lại trong kiệu”

“….”

Tiểu Bạch hắn lặng yên đứng đó, nhìn một màn ân ân ái ái của phu phụ bọn họ, trong đầu cũng chỉ lẩn quẩn lời của nữ tử gọi là Hoàng Nhạc kia_”Gía sẽ được tính lên người của chủ tử của công tử”

[Thật sự giữ lời hứa sao??]_trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên hình ảnh ngày đó giữa một màn tuyết, người đó đó biểu tình phức tạp khiến hắn cảm thấy khó chịu, sau đó lại tạo cho hắn bất ngờ về một lời hứa hắn nghĩ là viễn vông, một phần cũng bởi vì dường như Ly Bách đối với nàng rất coi trọng. Đã có lúc hắn nghĩ có lẽ có thể tin nàng, nhưng ngay sau đó, nàng ta lại cho hắn thấy sự yếu ớt, sự sống quá mức mỏng manh kia. Bản thân còn không thể tự bảo hộ thì làm sao có thể đối người khác hứa hẹn này nọ.

Chỉ là hiện tại, Hoàng Hoắc trong giang hồ dù diện mạo, lại lịch không phân minh nhưng tiếng tăm của hắn lại không thể không biết đến. Được xưng là một trong những đệ tử của Đào Dận, lại có tài kinh thương tột bật, loại người gian dối như vậy cũng có thể dùng được sao? Tiểu Bạch nhìn đến Hoàng Hoắc vẫn vẻ mặt niềm nở tiến đến hắn. Loại biểu cảm này nhìn thoáng qua sẽ tựa như Ly Bách, lúc nào cũng có thể cười nhưng hắn vẫn cảm thấy khác biệt rất xa.

Hoàng Hoắc vươn tay vỗ vai hắn_”Đi thôi, Bạch công tử”

[Ta còn chưa nói bản thân sẽ chỉ đi một hướng Bắc]

~~~~

Hàn Diễm từ sáng sớm đã tỉnh nhưng cũng không rời giường, chỉ lặng lặng ngồi dậy, hướng đến góc giường bên trong, đầu tựa vào vách, ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống chăn đệm ngay phía dưới, được một lúc lâu sau mới chậm chạp đưa tay xoa xoa trán của mình, xoay người tiến đến bên mép giường, chân chuẩn bị mang hài thì mảnh giấy nhỏ ở bàn phấn lọt vào tầm mắt của nàng. Có chút lười nhát bước xuống giường, nghiêng đầu sang một bên, lấy hơi thật sâu sau đó chậm rãi thở ra, tiến đến cầm lấy mảnh giấy_[Là Trịnh Lương sao? Có thể ăn ý đến như vậy sao?]

Lúc này cửa được đẩy vào, A Đào vừa ngẩng đầu lên đã thấy chủ tử của nàng quần áo đơn bạc, mái tóc rối loạn xõa dài, thẳng lưng yên lặng đứng ở bàn phấn_”Tiểu thư, người tỉnh”

“A Đào”

“Vâng”

“Đến Bạch Vận, nơi cửa hiệu trang sức, nói với chưởng quản ở nơi đó Diễm muốn bọn họ mang qua trang sức cho thanh lâu của Bạch Vận dùng, tùy theo từng người mà lựa bộ thích hợp một chút, toàn bộ đều không cần tính phí nhưng đối với bên ngoài thì vẫn phải biết rõ giá đề phòng trường hợp có người hỏi đến”


A Đào chau mày có chút khó hiểu, tiến lên đặt xuống thau nước ấm cùng khăn mặt, tiến đến tủ quần áo, thay Hàn Diễm lựa chọn một bộ_[ Không phải đều là Bạch Vận hay sao? Sao lại còn tính phí hay không?]

Hàn Diễm chau mày, tờ giấy nhỏ trong tay cũng bắt đầu được nàng xé nhỏ_”Ngươi, có biết tên ám vệ được Ly Bách nhặt về, sau đó đưa qua cho ta là người của ai không?”

“Tiểu nhân không rõ, ngày đó chỉ nghe nói có thích khách lọt vào tay của thiếu gia, về sau cũng không nghe thêm tin gì, rồi bỗng nhiên lại nghe được thiếu gia tặng người một tên ám vệ bị câm. Đối với thiếu gia của chúng ta không biết là tình cờ hay là trong may mắn mà bắt được lại còn thu thập được hắn. Nhưng tiểu nhân tin tưởng hắn chỉ là ám vệ bình thường”

“Ngươi nhìn thấy ánh mắt của hắn qua chưa?”

A Đào tiến lên, nghĩ muốn giúp Hàn Diễm vận vào váy áo nhưng lại bị người giơ tay chặn lại, sau đó chỉ có thể cúi đầu, ở một bên_”Thứ cho tiểu nhân, thật sự thì chỉ nhìn thoáng qua, không ấn tượng lắm”

Hàn Diễm chớp mắt, nhớ đến ánh mắt kia, kiềm không được đảo mắt một vòng, ôm trán thở dài_” Lẽ ra nên hỏi việc này. Sau khi ngươi trở về, A Lan trở lại Ly gia, hỏi Ly Thành có biết hay không hắn là người của ai. Nếu không biết, sau đó đến Nhạc Toái, xem xem gần đây có tin tìm ám vệ bị lạc hay liên quan không. Hai người nhớ cẩn thận, thay phiên nhau tuần tự xuất hiện, đừng để người ngoài nghi ngờ. Đến, giúp ta cột tóc”

A Đào ngạc nhiên, không hiểu tại sao lại tiến rất nhanh đến, cầm lên lược, bắt đầu nhẹ nhàng giúp Hàn Diễm chảy tóc_”Tiểu thư, ý của người?”

Nàng cũng không nghĩ sẽ giải thích, chỉ đơn giản nói tiếp chuyện tình cần phải nói_”Chuyện trong cung không cần lo lắng, Trịnh Lương cũng sẽ không để các người đi cùng, còn nếu hắn muốn, cũng chỉ cần một người, ai cũng được”

A Đào mày khẽ chau, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu_”Vâng”_sau đó lùi bước ra ngoài, Hàn Diễm khẽ mỉm cười, ngâm nga một đoạn nhạc, một lần nữa đánh giá căn phòng, tầm nhìn rơi đến bộ quần áo xanh nhạt kia_”Là màu xanh nga“.

Thời điểm xuất phát chính là trước buổi trưa vài canh giờ, sớm cũng không sớm, muộn cũng không muộn, Trịnh Lương đến, tận tay dẫn theo Hàn Diễm ra ngoài, thậm chí cả lúc vào trong cấm cung, nàng vẫn đối với hắn vô cùng ngoan ngoãn, phối hợp ăn ý, vui vẻ nắm lấy ngón trỏ của hắn mà đi theo phía sau, ngây ngốc nhìn quanh, âm thầm ghi nhớ hết đường đi bằng tất cả khả năng của mình_”Ca ca, đi chơi sao??”_nàng khờ khạo nghiêng đầu hỏi hắn

Trịnh Lương quay đầu đối với đôi khi một câu không thành chữ hoặc đôi khi lại lưu loát ngốc ngốc hỏi của nàng cũng không quá mức để tâm, mỉm cười đưa tay xoa nhẹ đầu nàng_”Đúng vậy, một nơi rất vui”

“Hảo a, có bánh ngọt, có bánh ngọt”

“Đúng vậy, có rất nhiều đồ ăn”

“Hảo a, hảo a, phải ăn thật ngon, thật ngon”_nàng hề hề cưới, ngơ ngác đi bên cạnh hắn, mà Trịnh Lương vẻ bề ngoài vẫn là chưa từng thể hiện một điểm hắn chán ghét đối với đứa ngốc bên cạnh hắn. Hiện tại chính là chỉ chờ mong rốt cục tiểu Trịnh Ly công chúa này sẽ làm gì được cho hắn mà thôi.


Đoàn người chỉ vừa bước đến Vũ Lâu điện thì ngay lập tức đã nghe được lệnh truyền vào. Trịnh Lương mỉm cười, quay đầu nhìn Hàn Diễm, ánh mắt không nhìn thấu cảm xúc đưa tay xoa đầu nàng_”Ly nhi, mau vào”

Chỉ là Hàn Diễm vẫn đứng ngốc ra ở cửa, khờ khạo quay đầu nhìn quanh, mà bên trong, ngay từ lúc nghe người cuối cùng cũng đã đến thì Trịnh Thắng cũng đã không còn chần chừ, buông bút, mặc kệ tiếng thở dài bất đắc dĩ của Minh Cao bên cạnh, mang trong lòng niềm vui mong chờ khó hiểu hướng đến cửa, vừa thấy Trịnh Lương xoa đầu Ly Hiên, ông đã nhẹ chau mày, nhưng ngay sau khi nghe Trịnh Lương gọi là Ly nhi, đứa nhỏ kia lại không chịu vào, Trịnh Thắng liền bật cười, dừng chân ở một khoảng, hướng Ly Hiên bên ngoài, ngoắt tay_”Tiểu Hiên của ta, mau vào”

Hàn Diễm nghe có người gọi đích danh, ngây ngô quay đầu, chớp mắt, sau đó lại nhìn qua Trịnh Lương, đưa tay bắt lấy tay hắn_”Ca ca”

Trịnh Thắng kiềm không được ngạc nhiên, Ly Hiên tiểu công chúa này của ông cũng chỉ mới bên cạnh Trịnh Lương kia vài ngày, hiện tại lại có thể ngoan ngoãn đến như vậy sao? Trịnh Thắng cảm thấy bất mãn trong lòng, hướng hai tay như dụ dỗ một đứa nhỏ, nhẹ nhàng mà tràn ngập niềm vui lại một lần nữa hướng Ly Hiên gọi, không quên ánh mắt nguy hiểm nhìn đến Trịnh Lương_”Đến, mau vào trong nha, hài tử ngoan luôn nghe lời đúng không tiểu Hiên”

Mà Trịnh Lương đối với hành động đáp lại bất ngờ của Hàn Diễm liền kiềm không được biểu tình ngạc nhiên, có chút cứng nhắc, giơ tay chạm nhẹ một bên má nàng, dùng ngón cái khẽ mân mê làn da non nớt kia, khóe môi khẽ nhếch cao_”Không sao đâu, có thể vào, người là hoàng nghĩa phụ của muội”

Hàn Diễm chớp mắt, đối với Trịnh Lương cười một nụ cười nàng nghĩ là ngu ngốc nhất, sau đó với khuôn mặt như mặt trời giữa trưa kia, nhìn đến Trịnh Thắng_”Bảo bối, bảo bối của Hiên Hiên. Là bảo bối”_nàng không ngầng ngại chạy đến, hướng Trịnh Thắng mà ôm chầm, đầu cũng vùi ở hõm vai của ông_”Bảo bối a”

Chính là, Trịnh Thắng vẻ mặt như đạt được thành quả lớn, cao ngạo cùng đắc ý hiếm có nhìn Trịnh Lương, một tay vỗ lưng Ly Hiên, tay kia lại vuốt tóc nàng_”Hảo, là của Hiên Hiên, đến đây, cùng ta”

Trịnh Thắng để Ly Hiên ngồi trên ghế, bản thân ở bên cạnh một tay nắm lấy tay nàng, cùng Trịnh Lương chăm chú xem thái y bắt mạch cho nàng, một bên nhỏ giọng trấn an bởi gương mặt tràn ngập ủy khuất cùng chịu đựng của nàng_”Không sao, không sao, sẽ ổn, còn có ta ở đây, nói xem ta là gì nào?”

Hàn Diễm nhìn Trịnh Thắng, mắt chớp cũng thật chậm, sau đó như thuở ban đầu, như nhìn trân châu mà cười_”Bảo bối”

“Hiên nhi, ca ca có tốt với Hiên Hiên không?”

Nàng ngửa đầu nhìn Trịnh Lương ngay phía sau mình, rút tay đang được bắt mạch về muốn chạm hắn thì thái y lại rên ” é” Trịnh Thắng cũng rất nhanh giữ lại nay nàng, đặt lại chỗ cũ_”Đứa nhỏ ngoan, nói là được rồi”

Nàng nhìn Trịnh Thắng, gật đầu_”Hảo!”_sau đó hề hề cười nhìn quanh

[Này, là trả lời cho cái gì a]

Thái y chẩn mạch xong, thu lại châm, hướng hạ một bên quỳ xuống, chắp tay hành lễ_”Bẩm hoàng thượng”

“Cứ nói”

“Thưa, tiểu công chúa mạch tượng không ổn định, còn có suy yếu, thể chất cũng không tốt, ngoài ra thiết nghĩ bởi thể trạng của công chúa, so với người thường mạch cũng thiếu hụt, có thể đều trở thành mạch ẩn nên khó có thể biết được thật hư ra sao, đối với chướng ngại khi nói cũng sẽ đôi lúc diễn ra. Ngoài ra, bên trong cơ thể còn còn dấu hiện trúng độc, cả mới lẫn cũ…thật sự là… ngoài việc tẩm bổ cẩn thận thì…thần cũng hết cách. Ly gia giữ được công chúa đến lúc này, quả thực cũng đã là một kì tích”_thái y nói xong, vội vã cúi đầu

Trịnh Thắng một bên đã giận đến tím mặt, ông không biết, cũng không hiểu được tại sao đối với tiểu Hiên này lại đặt nhiều tâm tư không đáng có như vậy. Sau đó suy nghĩ thông suốt liền mặc kệ, cứ như vậy mà dùng hết sức lực bảo hộ nàng. Mà hiện tại, dường như những thứ ông giả như mắc điếc tai ngơ đối với việc Ly gia từng bị người đối xử, ám hại ra sao đều hiện lên người của Ly Hiên, mang ra trước mặt ông, dày vò không ngừng_[Làm sao…làm sao…làm sao có thể?]


Trịnh Thắng nhịn không được, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, đưa tay vuốt lên mái tóc nàng_”Trường mệnh bách tuế. Ta tin con sẽ. Bề ngoài hư nhược nhưng chính là người mang mạng số lớn, trường mệnh bách tuế, trường mệnh bách tuế”

Hàn Diễm chăm chú nhìn Trịnh Thắng, vẫn hề hề cười đến ngay cả nước miếng cũng chảy ra, bất chấp vươn người, đặt tay kia lên tay ông, không nặng không nhẹ vỗ lên_”Không đau, không đau, thổi thổi, không đau”

Lời này của nàng, Trịnh Thắng như được an ủi, kiềm nén tiếng thở dài, mỉm cười với nàng_”Đến, cùng ta ăn”

“Ăn ăn”

“Cái này tiểu cật hóa a”

“Ăn Ăn”_Hàn Diễm đi được nữa đường, không quên quay đầu, ngoắc ngoắc với Trịnh Lương_”Ca…mau a..mau một chút”

Chính là không ngờ tới, một bàn ăn buổi trưa lại quy tụ đủ bốn người con của Trịnh Thắng. Hắn không thiếu con, cũng không phải chỉ có bốn người, nhưng hiện tại trước mắt hắn chính là bốn người còn lại hắn cho phép thân cận, mà dường như đã thiếu một người, Hàn Diễm không nhớ, cũng không muốn động não suy nghĩ. Này có Trịnh Hạo tên chỉ có thịt mà không có dây thần kinh, vẻ mặt của hắn cùng lắm chỉ thiếu mỗi vết sẹo cùng đám râu trên mặt thì đã có thể thành một tướng lĩnh thực thụ trong suy nghĩ của Hàn Diễm rồi. Hắn ở đó, so với trò chuyện với hai người kia thì đối với người này lại có phần cảm xúc hơn. Hàn Diễm không biết, nhưng trong tâm trí lại cứ thoáng nhảy qua lại người này

[Dường như…là Trịnh Duệ đi…thất vương gia, không mạnh ở võ công như Trịnh Hạo, cũng không đa mưu túc trí âm hiểm cường đại như Trịnh Lương, cũng không một cục, à lạnh lùng như Trịnh Hành…sao giữa một rừng người bất bình thường lại tồn tại một cá thể bình thường đến như vậy a, dù cho có chút thông tuệ nhưng so với đám người suy nghĩ bất thường này thì cũng quá mức bình thường, bình thường a…Ngươi định làm thường nhân, cá chép một bước hóa rồng à? Hay đừng nói với ta như tuồng cũ chỉ muốn cuộc sống bình đạm giữa chốn vương triều..HẢ?!]

Hàn Diễm nhìn thoáng qua nụ cười ngây ngô hiếm có kia của vị Thất vương gia này mà tâm trí như bị treo lên,tùy ý gió thổi tung bay_[Thì ra nếu Trịnh Lương không mang tâm tư, cười sẽ thực giống đồ ngốc! Không lẽ hai người này có quan hệ sao?!]_sau đó cũng không muốn làm khó não bộ của mình dù nàng chắc chắn chỉ cần nhẫn nại, nàng sẽ rõ ràng, rồi lại vô tình nhìn trúng Trịnh Hành vẫn lạnh lẽo, lâu lâu chỉ đơn giản gật đầu hoặc “ừ” nhẹ, rất ít khi hắn lên tiếng_[Một đứa nhỏ tốt, không thích xen vào khi người khác đang nói. Ngươi đẹp trai thì đẹp thiệt, nhưng không bằng tiểu Bạch kiểm ta đang nuôi đâu, hắn lạnh hơn ngươi nhiều!]

Một màn ăn uống này, thường thì chỉ có Trịnh Thắng sẽ hỏi này nọ, hoặc là Trịnh Duệ sẽ tùy ý kể vài câu chuyện, câu chuyện của hắn rất đa dạng, dường như khác biệt so với Trịnh Hạo, hắn thật sự có thể tùy ý rong chơi, đại đa số chuyện đều là kể về bên ngoài. Trịnh Lương chỉ cười, lâu lâu lại nhắc nhở cẩn thận như một huynh lớn. Mà Trịnh Hạo, lời hắn nói ra đều chỉ có thể hình dung bằng hai từ khô cứng, một chút cong vẹo cũng không có

Hàn Diễm ngơ ngác cúi đầu, ánh mắt như dại ra, kì thực bên trong lại đang tích cực suy nghĩ_[Xem ra là tuồng củ, một người chán ghét, một người lạnh nhạt, một người đầy toan tính cùng một kẻ tiêu diêu, đủ để dựng kịch rồi a…]_ánh mắt lần nữa lại dừng trên người vị thất vương gia kia, không nghĩ tới hắn cũng đang nhìn nàng, mắt khẽ nheo nhưng sau đó cũng chỉ cúi đầu, nâng lên chung trà, hướng các hoàng huynh của hắn mà mỉm cười

“Hoàng muội thật chậm”_Trịnh Lương nhà rỗi nhìn đến ván cờ đang được người bày ra trước mặt

Mà Trịnh Duệ lại vui vẻ đặt xuống quân cờ đầu tiên_”Đúng vậy a, tỉ ấy lại rong chơi rồi”

Trịnh Thắng nhìn qua Ly Hiên bằng tất cả yêu thương ông ta có nhìn nàng đang chăm chú cầm lên một viên cờ đen trong hạp ngọc của Trịnh Lương, ngơ ngác hướng ánh mặt trời mà nhìn, sau đó ánh mắt nguy hiểm nhìn qua Trịnh Lương vẫn bộ mặt vui vẻ lắng nghe Trịnh Duệ kể lại vài chuyện_”Lương nhi”

[Danh xưng này, đã lâu không nghe đến]_Trịnh Lương trước nhìn qua Ly Hiên vẫn ngốc ngốc hai tay một nắm cờ ha ha cười, sau đó lại nhìn đến Trịnh Thắng_”Thưa phụ hoàng”

“Nói cho ta biết, con làm sao có thể trong vòng vài ngày liền khiến đứa nhỏ này quan tâm đến như vậy hả?”

Câu này vừa nói ra, một bàn ba vương gia cùng một thái tử điện hạ ngoại trừ Trịnh Lương vẫn một mặt vui vẻ nhưng ánh mặt đã kiềm không được tia bất ngờ, mà đối với những người còn lại, cứ như vậy trực tiếp không ngại ngần nhìn đến Trịnh Thắng, vị phụ hoàng này của bọn họ. Này không phải hiện tại đang tranh sủng của một đứa nhỏ ngốc nghếch sao?? Chính là ván cờ này, ai đấu với ai không quan trọng, quan trọng chính là thiên tử cùng kẻ ngốc cùng nhau đánh cờ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.