Đọc truyện Hắn Đến Từ Nữ Tôn – Chương 8: Mang người về nhà
Tác giả có lời muốn nói: cuối cùng mang Băng Diễm về nhà rồi.
Bắt côn trùng sửa đổi, thấy qua không cần nhìn.
Trưa chủ nhật đúng 12 giờ.
***
Phó Chỉ Lan đỡ sườn xe, bình xịt thuốc cơ hồ rỗng tuếch bỏ vào trong xe. Nghiêng đầu thấy thùng rác cách đó không xa, giơ balo lên, lấy rác mang từ trong sơn động ra ngoài vứt bỏ tất đều. Nhất là mảnh thủy tinh đầu sỏ cắt bị thương chân Băng Diễm, nhất định phải xử lý nghiêm túc!
Làm xong tất cả, cô thở một hơi, trở lại bên cạnh xe yêu thích, phát hiện Băng Diễm duy trì tư thế nằm sấp vừa rồi, hình như chưa có lệnh của cô, anh cũng không dám có cử động gì.
Cô không khỏi âm thầm cảm thán, đàn ông đáng thương của thế giới nữ tôn, cô nên để cho anh ngồi trên xe nghỉ ngơi thật khỏe một chút mới đúng?
Vừa nghĩ tới xe, lúc này Phó Chỉ Lan mới ý thức được xe của mình cũng không có treo rèm, bên trên trần nhà còn có một cửa sổ nhìn ra, mặc dù dưới mái cửa sổ có mành che nắng, chỉ là trong thành phố có nhiều Camera như vậy, ngộ nhỡ gặp gỡ đoạn đường hỗn loạn dưới con mắt mọi người, tình huống từng trong xe không chỗ che giấu. Một “Khỏa” nam kỳ lạ liệu sẽ bị người vây xem, quay video truyền tới web?
Tính truyền bá của Internet vô cùng hiệu quả, cô cũng không muốn trở thành chuyện lạ mới cho đám bạn trên mạng, cũng không muốn bởi vì mình có tin tức “kì lạ” mà ảnh hưởng đến công ty của cha mẹ.
Suy nghĩ xong, Phó Chỉ Lan quyết định, lừa gạt Băng Diễm núp trong cốp xe sau trước. Chờ đến nhà của cô, cho anh mặc quần áo đàng hoàng, lại nói xin lỗi giải thích với anh.
“Lên xe đi, anh nằm ở đây, đừng ra tiếng đừng lộn xộn. Tới chỗ tôi sẽ thả anh xuống.” Phó Chỉ Lan chột dạ nói, tràn đầy cảm giác tội ác lừa gạt người cổ đại, hơn nữa dự bị lời giải thích khác, một khi Băng Diễm không muốn chịu thiệt, cô nên thế nào thế nào.
Băng Diễm hoàn toàn không biết ý định của thê chủ, ngược lại anh là vui mừng nhìn cô. Ở Đại Chu, trừ phi là đàn ông vô cùng được cưng chìu mới được cho phép theo hầu trong xe phụ nữ, đại đa số đều như trâu ngựa cõng hành lý nặng nề đi bộ theo bôn ba theo xe ngựa. Anh chưa khẩn cầu, thê chủ của anh đã cho phép anh ngồi trong tọa giá của cô, anh thật sự rất vui mừng.
Anh vội vàng kiểm tra vết thương trên người có rướm máu không, cẩn thận làm rơi bùn dính khi đi đứng, để ngừa nhiễm bẩn xe của thê chủ . Chuẩn bị tất cả thỏa đáng, anh mới cẩn thận leo lên cóp sau, co rúc với vóc người cao lớn anh cũng không rộng bao nhiêu.
Làm xong dễ dàng như vậy? Phó Chỉ Lan kinh ngạc sững sờ, xem ra Băng Diễm thật không phải là người hiện đại rồi, người hiện đại phàm là có tinh thần thông thường, cũng không muốn chen chúc trong cóp sau đâu? Nhìn dáng vẻ Băng Diễm thật vui mừng, chẳng lẽ anh còn nghĩ cô làm như vậy là tốt với anh?
Ôm cảm giác có tội nặng nề, Phó Chỉ Lan ngồi lên ghế lái, đóng kỹ cửa xe, nịt dây an toàn, nổ máy xe, thẳng về trong thành phố.
Băng Diễm nằm nghiêng, lúc mới bắt đầu vô cùng khẩn trương, chỉ sợ đụng hư các loại đồ trong xe anh chưa từng nghe, cũng từng chưa thấy. Vậy mà xe vững vàng di động, anh nhìn không thấy thê chủ lại có thể cảm nhận được cô ở trong xe, cô cũng chưa từng sai bảo anh làm chuyện gì thật sự có ý để cho anh nghỉ ngơi thật tốt. Anh dần dần an tâm, nhắm mắt lại. Anh nghĩ trước hết ngủ một lát, dưỡng dưỡng tinh thần, nói không chừng trở lại trong nhà thê chủ anh lập tức phải làm việc tay chân, tránh cho đến lúc đó tinh thần không đủ bị chán ghét cười nhạo mà vứt bỏ.
Đáng tiếc anh đánh giá cao thể lực của mình, thương tích trong người anh, trước đã mệt mỏi không chịu nổi, sau hai ba lượt xảy ra khẩn trương với chuyện mới lạ, thêm cả đêm không ngủ chưa từng ăn nghiêm chỉnh hay nghỉ ngơi gì, cuối cùng mờ mịt ngủ.
Hôm nay là thứ bảy, sáng sớm, trong thành phố thời gian này ít xe giờ làm việc rất nhiều, con đường thông suốt.
Không tới hai giờ Phó Chỉ Lan đã từ ngoài thành phố trở lại trung tâm thành phố. Nơi này là khu nhà hạng sang trong đô thị phồn hoa, nhà trọ cô sống một mình đang ở một cái nhà trăm mét trên tầng cao nhất.
Cô lái xe vào cửa, cửa trù hoạch tự động quét xem, không cần con người tự kiểm tra là có thể thẩm tra đối chiếu xe có tư cách đi vào không.
Cô nhớ hôm qua khi đi ra ngoài nghe bảo an nói Camera thang máy khu C bị hư, không biết được hôm nay có sửa xong chưa, cô ôm ý định may mắn, cố ý dừng xe ở bên cạnh thang máy này. Sau đó cô rón ra rón rén xuống xe, đi đến thang máy quan sát tình huống trước, xác nhận Camera còn chưa sửa xong, bốn bề vắng lặng, cô thật nhanh trở về xe mở cóp sau xe.
Cô nhẹ giọng nói: “Băng Diễm, xuống xe.”
Băng Diễm nhắm mắt lại không có động tĩnh.
Phó Chỉ Lan lo âu đưa tay thử dò xét, may mà anh là có hô hấp, chỉ là trán rất nóng. Trên người anh nhiều thương tích như vậy, đói bụng mệt mỏi, lúc này bắt đầu phát sốt, ngủ mê không tỉnh thật ra thì cũng không coi là kỳ lạ.
Chuyện đưa đồng nghiệp nam say rượu về nhà, Phó Chỉ Lan không thể chưa làm, vóc người cô cao lớn và rèn luyện khắc khổ hàng năm ra hơi sức lúc này phát huy tác dụng trọn vẹn.
Dĩ nhiên, khiêng Băng Diễm cao lớn hơn đàn ông bình thường xuống khỏi cóp sau, ôm lên thang máy, mang về trong nhà, thật mất rất nhiều sức cô. May mắn là, vì trên người Băng Diễm phun thuốc xịt ngoại thương kịp thời cầm máu, một đường ra vào, cuối cùng không có để lại vết máu khả nghi ở lại nơi công cộng.
Có một chút chỗ tốt là, nhà trọ Phó Chỉ Lan ở là nhà trọ cao cấp, mỗi đơn nguyên mỗi tầng hai hộ, có hai thang máy tách ra, mỗi hộ có thể độc lập có một thang máy ra vào. Hơn nữa vì bảo vệ riêng tư chủ hộ, số lượng máy thu hình và vị trí cài đặt tương đối chú ý. Vì vậy cô lôi ôm một người đàn ông trang phục kì lạ hôn mê bất tỉnh kéo về trong nhà, chỉ cần tránh thoát Camera trong nhà để xe, trên căn bản sẽ không còn có người nhìn thấy.
Thang máy là dùng hệ thống cà thẻ tân tiến đến tầng nhất định, thang máy không có phím tầng lầu, chủ hộ chỉ cần quét thể chuyên dụng của chủ hộ, là có thể chính xác đến tầng lầu nhà mình. Như vậy cũng tránh khỏi Phó Chỉ Lan luống cuống tay chân có tật giật mình ấn sai tầng lầu xảy ra lúng túng.
Phó Chỉ Lan ở nhà trọ tầng cao nhất có là ba phòng hai sảnh có người giúp việc chăm sóc vườn treo bên ngoài. Một gian phòng ngủ có phòng tắm độc lập cho cô ngủ. Một gian phòng cũng có phòng tắm độc lập làm phòng khách, bình thường chiêu đãi cha mẹ và bạn bè thỉnh thoảng tới. Có một gian phòng ngủ bị cô đổi thành thư phòng, không có giường, bốn phía tường là giá sách khổng lồ, bày đầy bộ sách cô cất giữ, nghiễm nhiên là thư viện thu nhỏ.
Cô không có thói quen có bảo mẫu, người giúp việc định kỳ theo giờ tới quét dọn, vì vậy trái với phòng ngủ của người giúp việc biến thành phòng chứa đồ lặt vặt, phòng tắm thu hẹp đơn giản trong phòng người giúp việc cũng dài kỳ vứt tới không cần. Nếu như chiêu đãi khách không ngủ lại, bình thường sử dụng phòng vệ sinh gần sảnh cho khách dùng.
Phó Chỉ Lan trực tiếp ôm Băng Diễm về phòng ngủ của mình, cô nghĩ nếu đi phòng mình tìm vài món quần áo trung tính của mình cho Băng Diễm thử một chút có thể mặc vào không, ít nhất trước che giấu cơ thể khỏa đầy cám dỗ kia lại, chờ cửa hàng mở cửa mới dẫn anh đi ra ngoài mua đồ.
Khi cô vào cửa nhà thì có dự cảm mãnh liệt, hôm nay có thể sẽ có người tới thăm. Dù sao hôm nay là sinh nhật của cô, cha mẹ bạn bè cô, thường không báo mà đến. Để Băng Diễm ở lại phòng khách hoặc là những phòng khác, cô sợ là cả cơ hội che giấu cũng không có. Trong vô thức, cô cảm thấy hay là giấu Băng Diễm ở phòng ngủ của mình an toàn hơn.
Phó Chỉ Lan đang tính toán có nên gọi điện thoại nói cho những người có chìa khóa phòng không nên tới trước không, kết quả là sợ điều gì gặp điều đó, lập tức nghe một giọng nói réo vang lên rắt ở cửa phòng ngủ.
“Chị, ngươi ăn điểm tâm không? Em giúp làm một phần cho chị.” Cao Nhạc hỏi một câu, đẩy cửa vào.
“Em họ, đừng vào!” Phó Chỉ Lan hô to, bỏ lại Băng Diễm trên đất còn kịp chưa đặt lên giường, vội vã xông tới muốn khóa cửa.
Đáng tiếc phòng ngủ chính rất lớn, dù sao Phó Chỉ Lan không có khinh công hay dịch chuyển tức thời, cửa mở ra như cũ, đứng ở cửa là em trai còn buồn ngủ mặc quần ngủ bằng lụa có mèo kit¬ty màu hồng bề ngoài đáng yêu. Đúng, không sai, là em họ yêu nghiệt nhà dì cô sinh sau 90 đến nay chưa đầy mười tám tuổi.
Phó Chỉ Lan bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tóc đen.
Cao Nhạc, nam, tròn mười bảy tuổi, mới vừa thi vào đại học truyền thông, học là chủ trì phát thanh chuyên nghiệp, bình thường nghỉ ở trường học, thỉnh thoảng Chủ nhật sẽ chiếm đoạt thiết bị đầy đủ phòng bếp hào hoa chỗ Phó Chỉ Lan, luyện tập sở thích nghiệp dư của anh —— tài nấu nướng.
Trừ si mê tài nấu nướng này trái với yêu thích bình thường, Cao Nhạc là điển hình đặc biệt sau 90. Anh trời sanh tuấn tú thiếu niên mảnh mai rất đẹp, ngày đêm thẩm mỹ theo đuổi siêu nữ khoái nam, càng phát ra ngụy nương. Câu này là không khoa trương chút nào lời bình của Phó Chỉ Lan.
Phó Chỉ Lan trân quý đặt trong ngăn tủ không nỡ ném, bây giờ đã mặc không nổiquần áo Thiếu Nữ Thời Đại, bị em họ coi là trân bảo, đeo bám dai dẳng trắng trợn cướp đoạt trộm mất chiếm đi tất cả. Mỹ phẩm hạng sang cô lâu dài không động vào cũng bị em họ lợi dụng đầy đủ. Thừa dịp cô không ở nhà, em họ đang ở trong căn hộ cô cải trang thành bộ dạng Mỹ Thiếu Nữ, kết hợp biến âm mềm mại, chat webcam với một đám bạn bè không rõ chân tướng sắc nam sắc nữ.
Phó Chỉ Lan ngàn tính vạn tính, còn là quên chuyện em họ đột nhiên tới thăm. Có lúc em họ sẽ ở Chủ nhật trộm tới nhà cô, chat webcam suốt đêm, sáng ngày hôm sau logout làm xong bữa ăn sáng anh và cô để lấy lòng, sau đó về phòng ngủ khách đến xế chiều, lại luyện tập tài nấu nướng, thuyết phục cô ăn thử.
Vào giờ phút này, nhân chứng cũng lấy có, khỏa nam trong phòng ngủ mang xích sắt vết thương chồng chất không cách nào che giấu, cô cũng thở hồng hộc quần áo xốc xếch. Em họ của cô thấy được loại trường hợp mập mờ này không thông báo có cảm tưởng gì?
Khuê dự của cô a! Trong sạch của cô ! Thật là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Em họ Cao Nhạc lại bình tĩnh ngoài dự đoán, dụi dụi con mắt, xoay người, đóng cửa, hơn nữa rất có lễ phép ở ngoài cửa nói: “Chị, ngượng ngùng đã quấy rầy, hai người cứ tiếp tục. . . . . . Đúng rồi, anh trai đó có ăn điểm tâm không? Em có cần làm phần cho hai người trước, chờ một lát hai người rãnh rỗi thì ăn không ?”
“Hả, ừ, tùy ý.” Đại não Phó Chỉ Lan trống không nói xằng nói bậy, run rẩy khóa kỹ cửa phòng ngủ. Chột dạ xoay người, vì vậy cô nhìn thấy Băng Diễm không biết tỉnh lại từ lúc nào, nhổm người lên kinh ngạc ngẩn người nhìn cửa phòng ngủ.
Băng Diễm ý thức được thê chủ đang nhìn anh, anh vội vàng giùng giằng bò dậy, quỳ xuống, cúi đầu, trong nội tâm tâm thầm thấp thỏm.
Anh cư nhiên ngủ sâu như vậy, cũng không biết làm thế nào đi tới trong nhà thê chủ. Thê chủ có trách cứ anh lười biếng không?
Mỹ Thiếu Niên mới xuất hiện ở cửa vừa rồi, là em họ thê chủ sao? Ở Đại Chu chị em họ lấy nhau thân càng thêm thân nhìn quen lắm rồi. Thiếu niên kia đang ở tuổi hoa, lớn lên xinh đẹp, da thịt trắng noãn, hai mắt thật to, không cao không mập, vòng eo mảnh khảnh, mặc quần áo tơ lụa, chân không, trên cổ tay không mang ống khóa. Thiếu niên kia hỏi thăm có phải chuẩn bị nhiều cơm hơn không, là nam quyến trong nhà thê chủ sao?
Băng Diễm tự ti không dám ngẩng đầu, thê chủ bình thường có mỹ nhân bậc này hầu hạ, thấy dung nhan xấu xí anh thế này, khó tránh khỏi sẽ ghét bỏ?
“Băng Diễm, anh làm sao vậy? Đừng không nói lời nào, có chuyện nói ngay.” Phó Chỉ Lan hỏi thăm một câu, muốn mượn này dời đi sự chú ý của mọi người.
Băng Diễm do dự một chút, vẫn là quyết định thừa dịp tâm trạng thê chủ xem như tốt, lên tiếng hỏi tình huống trong nhà thê chủ, tránh cho anh ngu ngốc mạo phạm người khác, bị trách phạt. Bình thường trách phạt anh cũng không phải sợ, anh sợ là bởi vì chuyện này bị đuổi ra bị ném vứt bỏ.
Phó Chỉ Lan suy đoán Băng Diễm nhất định là có vấn đề buồn bực trong lòng, cô hi vọng anh có thể chủ động hỏi, cô không thích người dây dưa. Dĩ nhiên đối với một người đàn ông tới từ thế giới nữ tôn, yêu cầu này liệu có quá cao không? Cô không yên lòng lại bổ sung: “Đừng sợ, không hiểu cứ hỏi, tôi sẽ không trách anh.”
Nói xong câu này, Phó Chỉ Lan đi vào gian thay đồ, bắt buộc mình quên hỗn loạn vừa rồi, chuyên tâm tìm kiếm quần áo có thể cho Băng Diễm mặc.
Băng Diễm lấy được an ủi cùng khích lệ, lòng tin ngưng tụ một chút xíu, cuối cùng đánh bạo cung kính hỏi “Xin hỏi, vị mới vừa rồi kia phu thị ngài sao?”
Thân hình Phó Chỉ Lan run lên rõ ràng, đầu suýt nữa hướng xuống trồng vào trong gian thay đồ.
Phu thị? Băng Diễm cư nhiên cho tên em họ yêu nghiệt nửa nam không nữ sống mái khó phân biệt đó, là lão công của cô? Trời ạ, thần ơi, ai tới cứu cứu tôi? Khác biệt quan niệm văn hóa này cũng quá lớn rồi?