Đọc truyện Hắn Đến Từ Nữ Tôn – Chương 38: Kế hoạch học tập
Sự thật chứng minh Băng Diễm thông minh hơn Phó Chỉ Lan tưởng tượng, anh lại có thể ghi tạc sách đã thấy qua một chữ không thiếu vào trong đầu. Mặc dù trong《 mười vạn câu hỏi vì sao 》có rất nhiều kiến thức là thời đại kia cỉa Băng Diễm không có, anh không hiểu không hiểu lại có thể nhớ được, Phó Chỉ Lan tùy ý kiểm tra hỏi lên, anh trả lời trôi chảy. Mà đối với quyển sách kia, Băng Diễm thích《 trên dưới 5000 năm 》hơn, anh dùng tâm nhìn, cố gắng hiểu, cho nên vấn đề hỏi cũng tương đối sâu khắc mới mẻ độc đáo.
Sau đó hai người thảo luận vây quanh văn hóa ngàn năm, cục diện chính trị và tình trạng xã hội các loại từ cổ đến nay. May là bình thường Phó Chỉ Lan đọc lướt qua rộng hơn, cũng không chịu nổi “Kỳ tư diệu tưởng” mà Băng Diễm đến từ thế giới nữ tôn đặt ra. Những ý nghĩ này lại dẫn phát Phó Chỉ Lan phản tư với xã hội hiện nay, nếu như không phải là thảo luận với người khác, lại lần nữa thay đổi góc độ nhìn xem, sợ rằng một vài vấn đề cả đời này cô cũng không suy nghĩ, nhất nhất dâng trào.
Phó Chỉ Lan là kiểu người lập kế hoạch sẽ nghiêm khắc thi hành, cô kiên trì trước khi ngủ dạy Băng Diễm mở máy vi tính và sử dụng Search Engine.
Máy vi tính và Internet tuyệt đối là thần kỳ cơ quan nhảy qua thời đại với Băng Diễm, là thế giới mới anh nằm cũng đều chưa từng tưởng tượng qua. Anh không thể giải thích vì sao trong một cái hộp nho nhỏ có thể cất giấu nhiều kiến thức như vậy, nhiều hơn sách trong cả căn phòng. Chỉ cần anh viết chữ học xong, anh có thể hỏi trong cơ khí đó, sau đó lấy được rất nhiều đáp án. Giống như là một trí giả vô cùng uyên bác, siêng năng không ngủ không nghỉ chờ trước mặt anh, bất cứ vấn đề gì của anh, cũng có lấy được giải đáp.
Không đúng, thê chủ của anh nói cho anh biết, đó không phải là một người trả lời, kiến thức một người dù sao cũng có hạn, dùng lưới lạc có thể liên lạc với người người nhà nhà, chỉ cần có thể lên mạng, thì có cơ hội thấy người khác hỏi lên, nói không chừng vấn đề nào bạn là biết câu trả lời, người trả lời bạn lại có thể làm người khác hiểu rõ hơn, là hỗ động. Internet gia tốc trao đổi của mọi người, khắc phục chướng ngại ngôn ngữ, kéo gần lại cự ly thế giới.
Kỹ thuật tân tiến như vậy, sợ rằng Đại Chu ở gần ngàn năm thì không cách nào thực hiện.
Học tập mang tới vui vẻ mới lạ và kích thích khiến buổi Băng Diễm ngũ thải ban lan.
Anh mơ thấy thê chủ tình nguyện về Đại Chu với anh, bọn họ còn mang theo các loại cơ quan thần kỳ. Bọn họ không chỉ có thu phục đất mất của Đại Chu, còn khai sáng cục diện chính trị mới. Thất hoàng nữ Điện hạ thừa kế ngôi vị hoàng đế, anh và thê chủ của anh đều trở thành đại thần phụ chính, dùng hình thức lý niệm mới hợp lý hơn thống trị triều đình. Quốc gia ban bố pháp lệnh, bỏ đi trói buộc nghiêm khắc đàn ông làm nô từ khi sinh ra, đàn ông có cơ hội quang minh chính đại đi học tập võ.
Tất cả chuyện tốt đẹp, đều được thực hiện hết.
Sáng sớm, trong phòng người giúp việc không thấy ánh sáng, Băng Diễm tỉnh lại đúng giờ.
Anh không trầm mê trong mộng đẹp, nhưng bởi vì tốt đẹp trong mộng mà sóng lòng sôi sục. Cuối cùng anh lĩnh ngộ được tự mình tới Thần Tiên Thánh Thổ, trừ mời thê chủ về, hẳn còn chuyện khác phải làm.
3 năm không dài, anh cần phải hiểu Thần Tiên Thánh Thổ, vì Đại Chu mà hiểu rõ thế giới này. Anh phải cố gắng học được những kỹ thuật tân tiến kia, suy nghĩ phân biệt những thứ có thể ứng dụng ngắn hạn ở Đại Chu, những thứ cần phải có kế hoạch có từng bước tiến hành, trong tương lai đi thực hiện.
Trên sách nói, khoa học là nhân tố mấu chốt nhất thay đổi một xã hội, có kỹ thuật tân tiến, ăn, mặc, ở, đi mọi phương diện cũng sẽ tăng lên. Thống trị quốc gia thế nào, chế tạo vũ khí tân tiến đề phòng kẻ địch thế nào. . . . . . Quốc gia ổn định, dân chúng cơm no áo ấm áo cơm không sầu lo, tư tưởng cũng sẽ sáng suốt, đàn ông dần dần cũng không bị xem là đầy tớ nghiền ép khi dễ. Như vậy mới là văn minh tiến bộ, mới là lương tính tuần hoàn.
Dù không cách nào thuyết phục thê chủ về Đại Chu, một mình anh cũng phải về, kiến thức của anh nhất định hữu dụng với Đại Chu.
Anh là mệnh vận chi tử của Đại Chu, anh không thể ham bình an hạnh phúc của thế giới này, anh phải cố hết khả năng của mình đi cứu vớt Đại Chu, không chỉ là giúp đỡ giang sơn xã tắc, còn làm cho dân chúng Đại Chu bất luận nam nữ vượt qua cuộc sống vui khoẻ đầy đủ.
Băng Diễm vừa suy tính kế hoạch lớn mật làm anh nhiệt huyết sôi trào này, vừa dọn dẹp phòng người giúp việc, chuyển vật lẫn lộn qua tủ chứa khác, bắt đầu chuẩn bị bữa ăn sáng.
Phó Chỉ Lan cũng dậy rất sớm, tự giác chủ động đi theo bên cạnh Băng Diễm giúp một tay.
Khi mặt trời ca giường và máy vi tính cô đặt mua cũng đúng hạn đưa đến căn hộ, hai người tề tâm hợp lực bố trí đổi mới hoàn toàn ngôi nhà.
Phó Chỉ Lan phát hiện tinh thần diện mạo Băng Diễm có rõ rệt đề cao hơn mấy ngày trước. Ánh mắt của anh càng thêm kiên định, anh nhanh chóng hấp thu tất cả kiến thức kỹ năng cô dạy anh. Anh chủ động có kế hoạch đọc bộ sách trong thư phòng, anh nghiêm túc luyện tập viết chữ, anh thậm chí là xế chiều thì học được tự sử dụng Software máy vi tính viết bản văn.
Anh cố gắng như vậy, là vì mau thích ứng xã hội hơn sao?
Anh nghĩ muốn lưu lại, làm bạn cô sao?
Anh tạm thời không nhắc lại chuyện trở về Đại Chu nữa, anh là bỏ qua nhiệm vụ của anh sao?
Đủ loại suy đoán du đãng trong lòng Phó Chỉ Lan, cô hết lần này tới lần khác không có dũng khí hỏi rõ ràng. Cô hi vọng anh có thể sớm thích ứng xã hội, lại sợ anh sẽ chọn rời khỏi cô. Mặc dù cô từng nói đi hay ở đều do anh, cô không có quyền lợi ngăn trở can thiệp cuộc sống của anh. Hẳn là lòng của cô đắm chìm trong mấy ngày ở chung này, không muốn buông tay.
Thông qua Internet, tầm mắt Băng Diễm trước trống trải hơn mấy ngày rất nhiều, anh càng hiểu rõ thực tế cửa cái gọi là Thần Tiên Thánh Thổ này. Cô biết anh rất nhanh có thể tìm tới thích hợp phương thức sinh tồn ở thế giới này, thực hiện lý tưởng của anh hoàn thành nhiệm vụ của anh đều không phải là việc khó.
Thời gian cô có thể sống cùng anh, càng hiện ra quý báu.
Lo âu vượt qua thứ sáu, nghênh đón thứ bảy.
Một ngày kia ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ từ từ, mùa hè nóng bức còn chưa từng phủ xuống, là thời tiết du lịch tốt.
Sáng sớm Phó Chỉ Lan thức dậy thì tinh thần bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy. Thân thể Băng Diễm khôi phục rất nhanh, kế hoạch cô dẫn anh đi du lịch có thể thực hiện. Hiểu rõ xã hội này đương nhiên phải đi nhiều nhìn nhiều, cô cũng có thể mượn cơ hội ảo tưởng đơn độc ra ngoài hẹn hò đi dạo phố với Băng Diễm.
Thủ đô có thật nhiều chỗ có thể thăm viếng, danh thắng cổ tích, viện bảo tàng khoa học kỹ thuật hiện đại hóa, cửa hàng ảnh viện sân chơi. . . . . . Những nơi này đều là Đại Chu không có, Băng Diễm chỉ từ từ quyển sách hoặc là trong máy vi tính hời hợt hiểu rõ kém xa khắc sâu tự thể nghiệm.
“Băng Diễm, hôm nay chúng ta đi ra ngoài, anh muốn đi đâu?” Phó Chỉ Lan tích cực đề nghị.
Băng Diễm cũng đã sớm cảm thấy thân thể mình thật tốt, tinh lực dư thừa chưa từng có, anh hoàn toàn không cần nghỉ ngơi, anh muốn tận mắt trông thấy thế giới thần kỳ trên sách vở miêu tả, không chỉ giới hạn trong nhà trọ và vườn Hoa, anh muốn đi nhiều chỗ vô cùng, đếm không xuể. Nhưng sao anh có thể làm trễ nãi chiếm dụng quá nhiều thời gian của cô, yêu cầu cô cùng đi với anh nhìn những nơi không thể quen thuộc hơn với cô đây?
Anh do dự hỏi “Tôi muốn đi rất nhiều chỗ, cũng không biết đầu tiên nên đi đến chỗ nào. Hơn nữa, nếu ngài luôn đi cùng tôi, ta cảm thấy được vẫn là không nên, nếu không sẽ làm trễ nãi thời giờ của ngài? Anh trai ngài nói ngài có công việc, ngài có sự nghiệp, tôi không nên chiếm dụng tinh lực của ngài.”
Phó Chỉ Lan sớm đoán được Băng Diễm sẽ có băn khoăn phương diện này, cười cười giải thích: “Anh hai em nói cũng không coi là sao. Thứ hai đến thứ sáu là thời gian làm việc nơi này, trên lý thuyết là em phải đi làm, mà hôm nay và ngày mai là ngày nghỉ quốc gia pháp định, nên chơi đùa buông lỏng. Học tập và làm việc cũng dạy lao động và vui chơi kết hợp, cho nên Chủ nhật, chỉ cần có thời gian, chúng tôi sẽ đi ra ngoài du ngoạn là chuyện đương nhiên.”
Mỗi tuần? Nói cách khác công việc chỉ dùng năm ngày có 2 ngày nghỉ ngơi, thật là quá tốt đẹp. Mặc dù trước kia Băng Diễm từ trên sách vở hiểu được đủ loại pháp quy thần kỳ của Thần Tiên Thánh Thổ, nhưng khi thật sự sử dụng lên người mình, anh còn không nhịn được cảm thấy mới lạ.
Ở Đại Chu, thật ra cũng có ngày nghỉ, phụ nữ trong cung theo chế độ triều đình và cấp bậc quan có thể lựa chọn nghỉ phép định kỳ. Chỉ là mỗi tháng thời gian nghỉ ngơi của họ rất có hạn, quan chức càng cao càng bận rộn, Hoàng đế đã sớm trải qua cuộc sống một ngày kiếm tỷ bạc. Mà đàn ông cơ hồ là không có ngày nghỉ pháp định.
Đàn ông vừa sinh đã làm nô, bắt đầu hiểu chuyện đã bị an bài các loại tạp dịch, trừ phi bệnh tật không nhúc nhích được, nếu muốn có thức ăn nhất định phải lao động. Đợi đến thành người, chỉ có gả vào gia đình giàu có làm chính phu mới có thể có cơ hội thoát khỏi lao động nặng nhọc, sai khiến những người đàn ông còn lại trong nhà thê chủ làm việc.
Tất cả ngày nghỉ tết, phụ nữ công khai nghỉ ngơi chơi đùa yến ẩm chơi trò chơi, đàn ông phải tăng giờ làm việc lao động, cung cấp đầy đủ ăn uống. . . . . .
Ở trong quan niệm Băng Diễm, chưa bao giờ cho là đàn ông không có thương tổn bệnh tật cũng có thể nghỉ ngơi, rỗi rãnh ngây ngô chơi đùa không làm gì.
Vậy mà những thứ tốt đẹp này không thể tưởng tượng nổi chính là ngày nghỉ, ở Thần Tiên Thánh Thổ hẳn là thi hành trong nhà nhà, trở thành chuyện đương nhiên. Sẽ trong ngày nghỉ pháp định, dù là nam hay nữ cũng có thể đi ra ngoài du ngoạn, hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã.
Thê chủ của anh nói, là bởi vì sức sản xuất phát đạt, sản vật hết sức phong phú, mọi người không cần làm việc tay chân mỗi ngày cũng không cần buồn ăn mặc. Anh không nhịn được ảo tưởng, nhưng nếu một ngày kia Đại Chu cũng có thể đạt tới tình trạng giàu có này, có hay không cũng có thể có nhiều ngày nghỉ hơn, cho bọn họ có thể buông lỏng nghỉ ngơi.
Phó Chỉ Lan cung cấp mấy địa điểm đi thăm trong thành phố, còn bao gồm mấy khu cần dừng chân một đêm ở ngoại thành, cô cho Băng Diễm tự lựa chọn theo cảm giác hứng thú. Cô thích lập kế hoạch, thích quyết sách, nhưng cô cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của anh.
“Đi cố cung có thể không?” Băng Diễm thấp thỏm nói lên ý kiến của mình.
Phó Chỉ Lan nghi ngờ nói: “Vì sao anh muốn đi cố cung, nơi đó rất giống dáng vẻ cổ đại, dạng thức đình đài lầu có lẽ không khác Đại Chu lắm. Tại sao anh không đi viện khoa học kỹ thuật hoặc là viện bảo tàng nhìn một chút?”
Băng Diễm nghiêm túc giải thích: “Ngày hôm qua tôi nhìn tư liệu cố cung, cảm thấy cách cục nơi đó hết sức tương cận Hoàng cung. . . . . . Thậm chí là tên rất nhiều cung điện đều giống tiền triều. Tôi muốn biết vì sao, muốn tận mắt vừa nhìn, cảm thụ một chút hoàn cảnh bên trong, có phải trong trí nhớ tôi không.”
Phó Chỉ Lan cả kinh nói: “Anh nói cái gì? Phong cách bố trí hoàng cung Đại Chu thậm chí tên cung điện giống cố cung, không thể nào? Chẳng lẽ là sớm có tiền nhân xuyên qua từ nơi này đến Đại Chu, mới để lại loại kiệt tác này?”
Băng Diễm cau mày suy tư nói: “Mấy ngày nay tôi nghĩ truyền thuyết thần thoại trong điển tịch Đại Chu ghi lại, nữ thần đến từ Thần Tiên Thánh Thổ, cô bích hoạ màu sắc sặc sỡ ấy lưu lại kia, các loại thánh vật pháp khí không thể tưởng tượng nổi kia. Cô ở trong thế giới chúng tôi truyền bá văn minh.”
Phó Chỉ Lan hào hứng bừng bừng nói: “Vị nữ thần kia không biết là thần thánh phương nào, nhưng nếu như phỏng đoán của anh là thật, thì vị trí thời đại của vị nữ thần xuyên qua kia tân tiến hơn khoa học kỹ thuật nơi này. Có thể thành lập đường dây câu thông giữa hai thế giới, loại kỹ thuật này thời đại này còn chưa cách nào thực hiện.”
Bởi vì Băng Diễm khơi mào đề tài, Phó Chỉ Lan không tự chủ được bắt đầu mặc sức tưởng tượng, sâu trong nội tâm vô cùng sùng bái vị đi đến dị thế khai sáng văn minh kia. Vị “Nữ thần” kia có phải cố ý hướng dẫn văn minh thế giới theo hướng nữ tôn nam ti không? Hoặc là thật ra thì thời đại của cô ấy đã là phụ nữ cầm quyền, nữ tôn thịnh hành rồi?