Hắn Đến Từ Địa Ngục

Chương 35: Quà Tết


Đọc truyện Hắn Đến Từ Địa Ngục – Chương 35: Quà Tết

Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục

Biên: Lãng Nhân Môn

***

Mỗi ngày, bạn đều ngắm mình trong gương.

Dần dần,

Vô hình trung, bạn đã quên đi dáng vẻ của bản thân,

Bạn đã thay đổi gương mặt hoàn toàn, sắm vai một nhân vật mới.

Khó trách mình lại cảm thấy quen thuộc với giọng nói ấy đến vậy.

Mình đã quên dần giọng nói lẫn quá khứ của bản thân.

Người trong đoạn phim ấy,

Vốn dĩ chính là bản thân mình.

Người đó mặc bộ vest màu rượu vang đỏ. Gương mặt hắn hăm hở, rất tự tin, nói chuyện cực kỳ thuyết phục đi kèm với những bài lý luận và nghiên cứu, dẫn chứng. Từng câu, từng chữ nối tiếp nhau.

Lương Xuyên ngồi xuống từ từ ngay trên bậc thang. Hắn không chắp tay thành hình chữ thập, nhưng lại nhìn vào hình chiếu trên vách tường một cách nghiêm túc.

Hắn nhìn mình của ngày xưa.

Có những chuyện đã trải qua, không thể nào quay lại được. Hắn cũng không muốn trở về với thân phận, cuộc sống, và tất cả những thứ khi xưa.

Không phải do Lương Xuyên sợ bị chính phủ bắt đi xẻ nhỏ ra để nghiên cứu, mà chỉ vì lòng hắn đã phai nhạt rồi.

Chẳng ai đã từng đi lên con đường Hoàng Tuyền một lần mà không thể buông bỏ. Lương Xuyên rất hài lòng thân phận hiện tại của mình, cũng thỏa mãn trong vai diễn hiện tại.

Điều mà hắn muốn làm chỉ là giải quyết vấn đề ăn uống và ngủ nghỉ mà thôi. Con người không bao giờ biết đủ, nhưng con người tốt hơn động vật ở chỗ biết rõ giới hạn. Trong quá trình theo đuổi sự thỏa mãn, người ta sẽ biết lúc nào nên dừng lại.

Đoạn phim chạy chừng 10 phút là hết. Lương Xuyên lặng lẽ đứng dậy, chuẩn bị ra về. Thật ra, trong khoảnh khắc này, hắn suýt quên chàng thanh niên cụt đầu đứng ngoài cửa thư viên kia. Thậm chí, hắn vẫn chưa hồi tỉnh khi đi ngang qua ba pho tượng ở vị trí lối ra vào ấy.

“Anh này.”

Tiếng gọi của người phụ nữ ban nãy làm Lương Xuyên dừng bước.


“Mời anh vào nói chuyện một lát nhé.”

Cô ấy vẫn mang mặt nạ, giọng nói vẫn lạnh lùng ban nãy. Độ lạnh này khác hẳn với dăm ba câu chuyện phiếm khi trước, rõ ràng là cô ta bắt đầu đề phòng hắn.

Lương Xuyên gật đầu, đi cùng cô ấy vào một bên khác của thư viện. Nơi đó có lẽ là phòng làm việc.

Người phụ nữ này mở cửa phòng, tiện tay tháo mặt nạ ra rồi đặt nó lên bàn làm việc. Cô gái này có một gương mặt khá xinh đẹp.

Cũng không hẳn là xinh đẹp như hoa phù dung, chỉ vì cô ta trang điểm khá đậm mà thôi. Tuy vậy, người này chẳng hề ngại ngùng gì, mà lại khá vừa ý với kiểu cách này. Trái lại, cũng có nhiều gã đàn ông bảo thích ngắm phụ nữ trang điểm, nhưng đó chỉ là lời chót lưỡi đầu môi.

“Mời anh ngồi xuống.”

Cô gái ra hiệu cho Lương Xuyên ngồi đối diện.

Lương Xuyên ngồi xuống, tháo mặt nạ ra.

“Anh này, tôi rất tò mò về mục đích của anh tiến vào đây.”

Cô ấy không tự giới thiệu. Có lẽ cô ta cũng không định tự giới thiệu mình với Lương Xuyên. Huống chi, hắn vẫn đang là một người trà trộn vào, chưa rõ thân phận.

Lương Xuyên nhắm mắt một lát. Hắn muốn tạm thời xóa bỏ hình ảnh quá khứ của bản thân mình.

“Các cô đang vi phạm pháp luật.”

Lương Xuyên trả lời một cách bình tĩnh.

Người phụ nữ này híp mắt, chưa bắt được nhịp của người đàn ông trước mặt này.

“Chúng tôi chỉ tụ họp, giao lưu cùng nhau thôi mà.” Cô ấy vươn tay cầm một cây viết, nói tiếp: “Anh là phóng viên à?”

“Chỉ là một cư dân nhiều chuyện thôi.”

Cô ấy cười nhẹ, nói: “Dù anh có mục đích gì, tôi vẫn hy vọng anh tôn trọng nội quy nơi này. Đây là khu vực tư nhân, nếu không được mời hoặc cho phép thì không ai được vào cả. Chắc anh cũng hiểu mà, phải không?

Tôi sẽ bỏ qua chuyện hôm nay, nhưng lần sau không được xảy ra nữa.”

Đây là một lời cảnh cáo.

“Biết rồi.” Lương Xuyên gật đầu, không nói gì nữa.


“Vậy tôi tiễn anh về.”

Cô gái đứng lên, chuẩn bị tiễn khách.

Đây chẳng phải là một tòa thư viện thuần túy, nhưng đúng như Lương Xuyên thấy, nó cũng không quá cực đoan như tưởng tượng. Ngoại trừ ba chiếc đầu của những pho tượng kia, thì tất cả mọi thứ còn lại giống như một màn đánh bóng sát đường biên mà thôi.

Lương Xuyên cũng đứng lên, bỗng trông thấy một quyển album trên bàn cô ấy.

Cô gái trong hình vẫn còn trẻ, tựa như một cô nữ sinh vừa tốt nghiệp. Cô bé ấy cười tươi, má lúm đồng tiền, đứng cạnh một người đàn ông đang mỉm cười tự tin trong bộ vest.

Kẻ đó chính là người thuyết giảng trong đoạn phim vừa rồi, cũng chính là bản thân Lương Xuyên.

Lương Xuyên khựng lại vài giây khi thấy bức ảnh đó. Cuối cùng, hắn đã nhớ ra cô gái này là ai.

Đây chính là người nhất quyết đi theo mình sau buổi thuyết giảng đầu tiên. Đã bốn năm trôi qua, cô nàng cũng đã trưởng thành rồi.

“Anh này?” Cô ta nhắc nhở.

“Tổ chức này không cần cử hành những buổi ấy nữa.” Lương Xuyên mở lời.

“Nhưng đây là việc riêng của chúng tôi mà?” Người phụ nữ không hài lòng. Cô ấy nghĩ mình đã đủ kiên nhẫn rồi. Nhưng thái độ dửng dưng của Lương Xuyên đang dồn dập đánh vào từng sợi rễ nổi giận của cô ấy.

“Cô lấy đầu của ba pho tượng ngay lối vào từ đâu?” Lương Xuyên hỏi.

“Anh hỏi hơi nhiều rồi đây.” Cô gái này không định trả lời. Thậm chí, thái độ xã giao kia cũng đang nhạt dần.

“Nếu cô không đáp, lát nữa cảnh sát sẽ đến hỏi cô.”

“Được rồi, pho tượng này là do một chuyên gia điêu khắc tại Thành Đô mang đến. Cứ cách mỗi tháng, chúng tôi sẽ đặt người đó làm một lô hàng đầu người cho những bức tượng. Thầy của chúng tôi từng nói: Có một con đường mòn đầy ắp đầu người trước cửa địa ngục. Bọn họ sẽ nhìn anh, chờ anh quay lại rồi chen chúc nhau phóng đến cắn nuốt anh.

Nhà điêu khắc ấy họ Chu, mở một nơi trưng bày tên điêu khắc Chu Môn.”

Cô ta tiện tay chỉ vào một quyển sách bìa đen trên bàn làm việc,

“Đây là sách của thầy tôi, tên là ‘Khởi Nguyên Của Địa Ngục.’ Nếu anh cảm thấy hứng thú thì tôi cho anh mượn. Dĩ nhiên, nếu anh muốn tiếp tục tham gia hoạt động nơi này, tôi có thể tiến cử làm thẻ hội viện cho anh, thế là anh có thể đi vào thoải mái rồi.”

“Cảm ơn.”

Lương Xuyên nhận lấy quyển sách.


Thật ra, trước đó hắn còn xem “Thần Khúc” của Dante, giễu cợt nhà văn cách đây mấy trăm năm vì sự ảo tưởng về địa ngục ấy. Nhưng mà, hắn hồn nhiên đến nỗi quên rằng mình cũng từng là một tên ngốc như thế, lại còn ngốc hơn người kia rất nhiều.

Mới chớp mắt mà cảnh còn người mất.

Lương Xuyên nhận sách, chuẩn bị ra về. Người phụ nữ đích thân đưa hắn ra tận cửa, dõi theo đến khi bóng hắn khuất hẳn. Sau đó, cô ta liền gọi điện thoại cho một người nào đó.

“Alo, chuyện gì vậy, Nguyệt Thành?”

“Có một người ngoài vừa đến thư viện.” Cô ấy nói.

“Cảnh sát hay phóng viên?” Một giọng nói đàn ông vang lên. Ông ta biết rõ từng hoạt động của thư viện. Mặc dù hơi vượt khỏi khuôn phép một chút, nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi chấp nhận được. Dĩ nhiên, phiền toái đến cuối cùng vẫn là phiền toái.

“Không biết.” Cô gái trả lời.

Người bên kia đầu dây im lặng một hồi lâu rồi nói: “Nguyệt Thành, thầy đã ra đi bốn năm rồi.” Điều này có nghĩa là nên chấm dứt hoạt động này đi.

“Thầy nói sẽ trở lại. Đối với thầy, cái chết không phải là sự kết thúc.”

“Liễu Nguyệt Thành!” Người đàn ông trung niên ấy gằn giọng: “Bố cho con tiền, tạo điều kiện cho con tiếp tục kinh doanh Hội đoàn của nó là vì bố sợ con đau khổ mà thôi.

Nhưng bố không muốn con gái mình cũng giống như tên điên kia!

Thằng đó chỉ là một tên lừa gạt!

Ban đầu, nếu không vì mẹ con vừa qua đời thì bố cũng không rơi vào bẫy rập của nó, đi tin mấy cái lý thuyết tà giáo ấy.

Nó nói sẽ có cách hồi sinh người chết, nhưng rồi thì sao?

Nó đã chết bốn năm rồi, có sống lại chưa?”

Đúng vậy,

Bốn năm,

Sao thầy chưa quay lại?

Những người thờ phụng thầy cũng đã mất dần đức tin.

Chỉ còn lại một vài người vẫn tin thầy một cách kiên định và ngốc nghếch.

Lương Xuyên dừng chân tại quán trà cả buổi chiều. Hắn hơi sợ, cũng cảm thấy lo lắng. Một phút bất cẩn, hắn tự rơi vào quá khứ ngày xưa của chính mình mà chưa kịp đề phòng.

Sống giữa xã hội này, ai ai cũng đều phải xác định một vị trí cho mình. Nếu xác định sai lệch sẽ dẫn đến hàng loạt ảnh hưởng liên đới.


Mãi đến hoàng hôn, Lương Xuyên đứng dậy, bắt xe đến điêu khắc Chu Môn.

Diện tích căn biệt thự điêu khắc Chu Môn khá to. Sảnh trước giống như một khu bảo tàng nhỏ, là nơi trưng bày các sản phẩm của chủ nhân nơi này. Khách tham quan không cần mua vé hay đăng ký gì cả, ai ai cũng vào được. Nơi đây tương tự như một địa điểm thu hút khách du lịch. Dĩ nhiên, phải có nhân viên quản lý.

Vừa đi vào, ánh mắt Lương Xuyên bỗng nháy một cái. Bởi vì, những pho tượng tại đây rất kỳ lạ.

Có tay,

Có đầu,

Có chân,

Có ngực,

Cũng có mông.

Tượng nặn theo một bộ phận nào đó trên cơ thể người, chứ không hề có bức nào hoàn chỉnh cả thân thể.

“Đôi tay này thon dài quá.”

Một cô gái đang ngắm nhìn tác phẩm cùng bạn trai tại quầy trưng bày cạnh bên, trông cả hai có vẻ đều là dân nghệ thuật.

“Ừ, điêu khắc rất tinh xảo, đáng khen ở từng chi tiết.” Chàng trai phụ họa, “Tiểu Tá, em thích không? Anh mua tặng em. Em xem nè, đây có ghi giá, vậy là người ta có bán đấy.”

“Đắt thế?” Cô nàng giả vờ nhăn nhó một tí, nhưng thật ra rất thích thú tác phẩm này. Dù kì kèo là thế, nhưng cô ấy cố tình nhéo nhẹ chàng trai, ý tứ đã rõ ràng.

“Em thích cái gì, anh đều có thể tặng cho em.”

Chàng trai ôm cô ấy theo bản năng, “Vì em, mọi thứ đều đáng giá. Với lại, mai là Tết Nguyên đán rồi, xem như anh tặng quà Tết cho em nhé. Kỷ niệm ngày chúng ta được 18 tuổi.”

“Anh tốt quá đi!”

Lương Xuyên liếc qua liếc lại cặp đôi này. Hắn không phải loại người hay chướng mắt vì hoàn cảnh độc thân sống cùng một con mèo của mình trước đôi tình nhân nhỏ đang ân ái.

Lý do là vì, trong lúc hai anh chị nhỏ tuổi này đang yêu yêu đương đương,

Họ không hề biết rằng,

Bên cạnh bọn họ, ý là chiếc tủ trưng bày bên cạnh,

Có một người phụ nữ mặc đồ đỏ đang nhìn họ chằm chằm qua một lớp thủy tinh,

Cô ấy buông thõng hai cánh tay, nhưng không thấy bàn tay đâu cả.

Từng giọt nước rơi xuống liên tục từ hai cánh tay ấy.

Từ lúc tiến vào sảnh triển lãm này, cô ta vẫn đứng nơi đó. Chẳng ai có thể trông thấy cô ấy, ngoại trừ Lương Xuyên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.