Đọc truyện Hắn Đến Từ Địa Ngục – Chương 33: Người tự tử
Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
***
“Được rồi, stop here, đừng nói nữa.” Ngô Đại Hải hít sâu: “Nhóc Xuyên này, sao tự dưng khẩu vị của cậu nặng thế?”
Tần Đào gật đầu, rõ ràng là đồng ý quan điểm của Ngô Đại Hải. Chẳng phải điều mà Lương Xuyên nói khó được chấp nhận, đúng là có chán ghét đấy, nhưng cái mà cô ấy không đồng tình chính là vẻ mặt bình thản của Lương Xuyên khi nói về điều này.
Lương Xuyên cũng gật đầu, uống một hớp rượu. Hắn biết, có lẽ do vừa gặp Tôn Hiểu Cường nên lớp vỏ ngụy trang của mình bị bóc trần. Hiện tại, hắn vẫn chưa kịp hồi phục hoàn toàn, nên khiến bọn họ cảm giác khác lạ.
… Tùmmmmmm!!!!…
Có âm thanh của vật gì đó rơi xuống nước vang lên. Ngay sau đó, là tiếng khóc của một cô gái trẻ vọng đến.
“Có người rơi xuống nước!”
Ngô Đại Hải quay lại, lập tức hiểu rõ tình hình khi trông thấy một cô gái trẻ tuổi tựa vào lan can mà khóc. Anh là cảnh sát nên vội cởi bỏ áo khoát theo phản xạ, nhảy ngay xuống sông. Về khía cạnh này, dù Ngô Đại Hải có nhiều tật xấu hơn nữa cũng không ai có thể xoi mói anh được.
Lương Xuyên và Tần Đào đứng dậy, chạy sát vào lan can để quan sát.
Người té xuống nước là một phụ nữ trung niên. Ngô Đại Hải bơi đến, vớt bà ấy lên. Có lẽ không bị tổn thương nghiêm trọng gì cả. Tuy gần đây anh Ngô mập phát tướng nhiều, nhưng nghề cũ vẫn còn. Vả lại, anh bơi lội cũng khá.
Cứu người là không thành vấn đề.
Thế nhưng, bà chị trung niên kia cứ giãy giụa và thét gào liên tục: “Để tôi chết đi. Tôi không muốn sống, tôi không muốn sống nữa!!!”
Bà ta vừa la to, vừa gạt tay Ngô Đại Hải ra.
Rõ ràng, đây là cố ý muốn tự sát,
Mà còn là loại cứng đầu như vậy.
Có vẻ như người đứng tại bờ sông là con gái của bà ta. Cô ấy nôn nóng đến nỗi giậm mạnh chân xuống, nhưng lại không biết bơi lội. Khi thấy Ngô Đại Hải phóng xuống cứu người, cô nàng bèn tri hô xung quanh để tìm thêm người hỗ trợ thay vì chọn cách nhảy xuống cùng. Đây quả là một lựa chọn sáng suốt.
Lúc này, Lương Xuyên mồi một điếu thuốc. Hắn không xuống giúp một tay mà chỉ đứng xem náo nhiệt.
Ngược lại, Tần Đào nhanh chóng tìm được một cây gậy dài, vốn đó chính là cán treo cờ, nay bị Tần Đào rút ra để mang đi hỗ trợ Ngô Đại Hải.
“Cố vấn Lương, giúp em với.” Tần Đào thấy Lương Xuyên vẫn đứng hút thuốc, bèn gọi hắn đến.
“Anh Ngô mập không bị đuối nước đâu.” Lương Xuyên trả lời xong, cũng chẳng thèm nhích một bước.
“…” Tần Đào ngạc nhiên, nói: “Cứu người quan trọng mà.”
“Người ta tự tử, em cứu làm gì?
Bà ta muốn tự sát, thì cứ để chết quách cho xong.”
Lương Xuyên cười nhạt: “Chỉ là một kẻ ngu xuẩn nghĩ rằng sẽ được giải thoát sau khi tự sát à?”
Tần Đào thấy Lương Xuyên vẫn dửng dưng như thế, bèn tự mình thọt cây gậy dài xuống sông.
Ngô Đại Hải đủ khỏe, hoặc do bà chị trung niên khăng khăng tìm chết kia đuối sức sau khi uống vài ngụm nước nên Ngô Đại Hải có thể dùng một tay tóm lấy gậy dài, một tay ôm bà chị kia kéo về nhóm người hỗ trợ trên bờ, cứu bà ta lên.
Người phụ nữ luống tuổi đó nằm thở trên mặt đất, có lẽ là bị hoảng sợ và lạnh thôi, chứ chẳng có nguy hiểm đến tính mạng.
Ngô Đại Hải lạnh cóng, được Tần Đào giúp mặc quần áo vào. Sao đó, anh đi đến gặp cô gái kia, chìa thẻ ngành ra:
“Tôi là cảnh sát, muốn hỏi cô một vài câu.”
Đây là thủ tục cần thiết thôi. Dĩ nhiên, nếu lúc này Ngô Đại Hải muốn thêm mắm dặm muối một tí, có thể gọi cánh nhà báo đến ghi vài dòng cho mình, tiện thể đánh bóng tên tuổi luôn.
“Để tôi chết đi, để tôi chết đi mà.” Bà chị kia vẫn la hét liên tục. Hiển nhiên, bà ta vẫn cố chấp, vẫn muốn giã từ cuộc sống này.
Đa phần trong các khoảnh khắc mà người tự sát nhảy sông hoặc nhảy cầu, thì sự hối hận và nỗi sợ cái chết bỗng dưng xuất hiện một cách đột ngột có thể phá vỡ vách chắn tâm lý của họ.
Vì thế, nếu một vài người tự tử bất thành do được cứu sẽ không đủ can đảm mà tự giết một lần nữa trong một khoảng thời gian ngắn.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Ngô Đại Hải hỏi cô gái trẻ.
Cô nàng thở dài, nói: “Mẹ tôi gởi 300.000 tệ vào Qian Bao, khi chủ sở hữu Qian Bao đi đầu thú hôm qua, lại chẳng thể rút tiền từ trang web nữa. Đó là tiền dưỡng lão của mẹ, cộng với tiền của tôi gởi mẹ nữa, giờ chắc trôi theo dòng nước luôn rồi. Mẹ nhất thời nghĩ quẫn, nên…”
Ngô Đại Hải nghe thế thì chau mày. Anh ấy từng nghe về Qian Bao rồi, là một ứng dụng tài chính, chủ sở hữu một đội bóng hạng hai. Ban đầu, trụ sở của nó nằm tại Nam Kinh, sau đó dời về Thành Đô cách đây hai năm.
“Gọi điện về Cục, dẫn người về trước rồi tìm chuyên gia tư vấn việc này.”
Nói xong, Ngô Đại Hải chợt nhớ ra mình còn có một vị chuyên gia tâm lý học cạnh bên.
Nhưng khi quay đầu lại, Ngô Đại Hải nhận ra Lương Xuyên đã quay lại bàn nhậu rồi. Thấy hắn ra vẻ không hề quan tấm đến chuyện này nên Ngô Đại Hải bỏ luôn ý định nhờ vả.
Tần Đào gọi điện thoại. Không lâu sau, có hai chiếc xe cảnh sát chạy đến cùng với phóng viên đài truyền hình.
Ngô Đại Hải lén vò rối tóc mình, còn cởi áo khoát ra, để lộ áo lót ướt sũng bên trong, biến mình thành bộ dạng vô cùng chật vật. Sau đó, anh ta hít sâu vài hơi, tỏ vẻ đang thở hồng hộc.
Đây cũng là chuyện bình thường thôi mà. Dù gì thì ảnh chụp của chú Lôi Phong cũng là làm màu để chụp.
Ngô Đại Hải đảm nhận công việc trả lời cánh phóng viên,
Còn Lương Xuyên và Tần Đào ngồi chờ cuộc phỏng vấn kết thúc.
“Sao em không đến đó?” Lương Xuyên cười hỏi: “Em cũng tham gia cứu người mà, có khi mang về một danh hiệu cảnh sát nữ xinh đẹp nữa.” Không phải là hắn châm chọc, mà nhắc nhở thật lòng.
“Không đi.” Tần Đào cười: “Em không vui gì cả. Trước đây, mẹ em cũng bị gạt như thế, gửi nhiều tiền vô đó lắm. Em khuyên thế nào cũng không nghe. Cố vấn Lương này, em thấy người đó đáng thương quá.”
Tần Đào đang đề cập đến bà chị trung niên muốn tự sát kia.
“Đáng thương à?” Lương Xuyên lắc đầu, không nghĩ như thế: “Em có biết lãi suất hằng năm của ứng dụng ấy hay không?” Nãy giờ, Lương Xuyên ngồi uống rượu ở đây, đồng thời còn nghe thấy lời bàn tán của mọi người xung quanh.
“Bao nhiêu hả anh?” Hiển nhiên, Tần Đào chưa chú ý nhiều đến thế.
“50 %, thậm chí còn nhiều hơn.” Lương Xuyên đáp: “Lại còn là lãi gộp.”
“Cái gì…?” Tần Đào há mồm. Tại sao lại có hạn ngạch cao đến vậy?
“Do đó, ngay cả người bình thường không để ý đến tiền bạc như em mà còn giật mình khi nghe đến mức lãi suất này, huống chi là mấy bà thím đặc biệt chú ý đến vấn đề hiện tại.”
“Chẳng ai nhắc nhở bọn họ sao?” Tần Đào không hiểu.
“Nhắc là bị mắng ngược.” Lương Xuyên lắc đầu, “Nếu phân tích theo lối tâm lý học, hành động của một người luôn được thôi thúc bởi một động lực ẩn sâu trong lòng.
Người ta thường bảo, em rất khó đánh thức một người đang giả vờ ngủ. Thật ra, dùng câu này để miêu tả bọn họ cũng chưa chính xác lắm. Chẳng phải bọn họ mù quáng đâu, mà còn rất tỉnh táo nữa là đằng khác.
Nếu có người nhắc bọn họ đây là một âm mưu bịp bợm, chắc chắn bọn họ sẽ mắng ngược ngay, rồi bày ra một mớ đạo lý và dẫn chứng để phản bác.
Nguyên nhân mà bọn họ làm vậy không phải do không muốn thức tỉnh, mà sợ những kẻ nhắc nhở này đi rêu rao khắp nơi, rồi chẳng ai dám tham gia trò chơi đánh trống chuyền hoa này nữa. Thế thì làm sao họ có thể quay xe lại được?
Đây là một ván bài, cược xem ai thua. Chỉ có 3 – 4 % số người nghĩ rằng đây là một loại hình quản lý tài sản. Đa phần những người còn lại đều tự hiểu, nhưng ai cũng tin mình sẽ may mắn, không rơi vào cảnh đổ vỏ cuối cùng.”
Nghe Lương Xuyên giải thích xong, Tần Đào sững sốt, rõ ràng là khó chấp nhận chuyện này.
Bên kia, Ngô Đại Hải đã hoàn thành bài phỏng vấn một cách trơn tru, vội vàng mặc quần áo vào rồi nhấp một ly trà nóng.
“Đệch, lạnh quá đi mất.”
“Anh hùng quá nha!” Lương Xuyên khen ngợi.
“Đừng có nói xàm.” Ngô Đại Hải lắc đầu, “Anh vừa nghe đồng nghiệp nói, bên Nam Kinh vừa có người bao vây Cục cảnh sát, đòi thả chủ tịch Qian Bao ra.”
“Bọn họ u mê đến thế à?” Tần Đào ngạc nhiên.
“Bọn chúng muốn kẻ ấy ra tù rồi đi lừa gạt tiếp, lừa gạt nhóm người đổ vỏ tiếp theo. Như vậy thì bọn chúng mới thoát thân được. Đó mới là mục đích thật sự.” Lương Xuyên vạch trần ý định của nhóm người kia, xong rồi nói: “Mình về thôi.”
Do Ngô Đại Hải và Lương Xuyên đều nhậu, nên Tần Đào phụ trách lái xe, ưu tiên chở Lương Xuyên về tiệm vàng mã trước.
Vẫy tay chào tạm biệt hai người Ngô Đại Hải, chờ bọn họ lái xe đi xong, Lương Xuyên lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa tiệm thì nhận ra cậu thanh niên cụt đầu vẫn đứng sau lưng mình.
Thân thể của cậu phong phanh hơn những ngày trước khá nhiều, nghĩa là trong suốt hơn một chút.
Lương Xuyên do dự một hồi rồi thở dài. Hắn mở cửa ra, nhưng không đóng cửa lại.
Cậu thanh niên này bước vào tiệm với một thái độ dè dặt. Lần trước, cậu cố ý bước vào thì bị Lương Xuyên quát tháo, đuổi ra khiến cậu bị ám ảnh khá sâu sắc.
Lương Xuyên tiện tay lấy một người giấy đội nón ra đốt rồi ném ngoài cửa tiệm.
Nó cháy trụi ngay tức thì.
Một cái nón xuất hiện ngay trong tay cậu thanh niên cụt đầu. Cậu ta bèn đội lên ngay lập tức, trông có vẻ đỡ chướng mắt hơn.
Có lúc, Lương Xuyên cũng tự hỏi về sự khác nhau giữa nhân gian và địa ngục.
Ở nhân gian, bạn có thể tìm được thứ đáng sợ hơn cả ác ma chốn địa ngục, mà thứ đáng sợ đó chính là con người.
Ở địa ngục, bạn có thể tìm được kẻ đáng thương hơn kẻ những kẻ đáng thương nhất tại nhân gian, đó chính là vong hồn.
“Meo!!!”
Phổ Nhị bò xuống từ cầu thang.
Lương Xuyên ngồi xuống sau quầy.
Hắn cầm ly nước lạnh tanh trong tay, nhấp một hớp, rồi nói với câu thanh niên đội nón kia:
“Trình bày đi.”
Người thanh niên ấy quỳ xuống. Chẳng phải cậu ta quỳ lạy Lương Xuyên, mà đang phô diễn một động tác nào đó. Sau đó, cậu tháo mũ xuống, đặt nó trong lòng bàn tay. Cậu giơ ngang hai tay lên rồi thấp giọng tụng niệm liên tục.
Ngay lúc này,
Một luồng không khí âm u, lạnh lẽo dần ngưng đọng,
Nó rất thần thánh,
Nhưng thần thánh một cách dị hợm.
Lương Xuyên khẽ liếm môi.
Lúc này, hắn đã biết rõ lý do tại sao những thi thể này lại bị trộm mất đầu rồi.