Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 4: Lưu Thủytrướng


Bạn đang đọc Hắn Đang Vờ Sợ Hãi – Chương 4: Lưu Thủytrướng


Thân thủ như vậy khiến Tiêu Tê không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần, mà chiếc Hummer giấu trong lều bạt sau xưởng càng khiến hắn thêm phấn chấn hơn, “Đồ tốt!” Khỉ Ốm nghe hắn nói như vậy liền đắc ý, “Ha người anh em này biết hàng đấy!”
Không nghĩ tới mới vừa lái vào đường đá nông thôn Tiêu Tê ban nãy còn khen xe ngon thì nay lại vịn cửa sổ nôn ọe.
Tiêu Tê ăn rất ít, hắn mới chỉ ăn duy nhất một gói bánh quy nhỏ nhận từ Khỉ Ốm trong cái nhìn thòm thèm đến đáng thương của Lưu Huy, nôn ra chẳng được gì cùng với chút dịch dạ dày.

ngôn tình hài
Xe bẩn không phải vấn đề, vấn đề là vừa lên đường hắn đã nôn như vậy thì tìm bệnh viện làm gì nữa, cứ ra nghĩa trang nằm luôn đi cũng được.
Lưu Huy chỉ có thể dừng xe đưa nước cho Tiêu Tê, Tây Tư Diên mặt không thay đổi cầm vũ khí lên, mấy giây sau Khỉ Ốm thấy anh đứng bên ngoài cửa kính xe làm dấu tay với mình, ra hiệu hai người đổi chỗ cho nhau.
“Chốc nữa khó chịu anh có thể dựa lên người tôi.” Sau khi Tây Tư Diên vững vàng ngồi xuống thì nói một câu như vậy, Tiêu Tê mở mắt ra không cảm xúc nhìn anh, không nói năng gì, sau khi xe khởi động cũng không dãy giụa, chỉ dựa sát vào bên vai Tây Tư Diên.
Khỉ Ốm liếc qua gương chiếu hậu liền hiểu được tại sao Tây Tư Diên lại muốn đổi chỗ, gã cao 165cm, tay chân nhỏ nhắn, bị Tiêu Tê đè lên thì chẳng khác gì chuột Jerry nằm dưới mông con mèo Tom.
“Tên tiếng Anh của cậu là gì?” Tiêu Tê đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu, Tây Tư Diên còn đang tìm một vị trí thích hợp đặt nỏ chữ thập và máy tính xuống rồi duỗi chân ra, nghe vậy cũng không nhìn hắn, “Siesvan Ingrams “
“Siesvan Ingrams” Tiêu Tê cũng lặp lại, rồi dùng phiên âm tiếng Trung đọc một lần: “Tây Tư Diên Anh Cách Lạp Mỗ Tư.” Không biết có phải đang ốm hay không, mỗi âm tiết hắn phát ra đều nhai đến là dài, lại thêm đôi mắt trời sinh đã biết cười, chỉ đọc tên người khác một lần thôi mà đọc đến độ như đang quyến rũ người khác.
Vì bản thân không có đồ gì đáng giá để người khác phải nhớ thương nên giấc ngủ này của Tiêu Tê cũng an ổn hiếm thấy.


Đợi đến khi hắn tỉnh lại xe việt dã đã dừng bên một con suối nhỏ, đồng ruộng xung quanh mọc đầy cỏ dại, hôm qua mới vừa hạ xuống một cơn mưa lớn nên dù tiết trời nóng nực cỏ dại vẫn vươn lên tươi tốt.
Tiêu Tê ra một thân mồ hôi nóng, hắn nằm nghiêng trên ghế ngồi, dưới cổ gối lên áo khoác của Tây Tư Diên.
Khỉ Ốm quay lại xe lấy đồ thấy hắn tỉnh rồi liền vội vã bắt chuyện như thân quen, gọi hắn cùng đi ăn cá.
Lưu Huy đang cho củi vào dưới đáy nồi ở bên suối, Tây Tư Diên bước đi trong suối giương nỏ ngắm bắn, chỉ cần mũi tên trong tay anh bay ra thì bữa cơm hôm nay của bọn họ lại nhiều thêm một con cá.
Tiêu Tê uống thuốc hạ sốt, cau mày suy nghĩ xem vì sao mình cứ sốt cao mãi không khỏi, hắn muốn giúp Lưu Huy làm việc kết quả bị đẩy đến bờ sông bắt đi tắm.
Khỉ Ốm đi quanh rừng một vòng, thanh lý ba gia đình tang thi mặc quần áo nông thôn không có lực sát thương rồi trở về nháy mắt với Lưu Huy, “Tối qua mờ quá không nhìn kỹ, trên người Tiêu Tê cũng có cơ bắp đó, tôi cá là tiến hóa sức mạnh.”
“Ông không sợ là tiến hóa thính giác à? Ông ở đây đánh rắm có khi hắn ở kia cũng nghe thấy đấy.” Lưu Huy luôn cảm giác vết thương trên người Tiêu Tê có liên quan đến người trong khu bảo tồn Tây Dương, nhưng hắn dường như không muốn nhắc đến chuyện này, không muốn người khác biết bí mật bên trong.
“Ông là đang khen hắn đấy, chỉ sợ hắn không nghe thấy thôi! Anh Tiêu đẹp trai quá đi à ~ mau theo chúng tôi đi, không bạc đãi anh đâu!” Khỉ Ốm cười hì hì, xoa chút muối lên cá nướng, rồi lại bôi chút nước quả dại chua lòm hái được ven đường lên, không chê nóng mà bắt đầu ăn ngồm ngoàm.
Chờ canh cá nấu ra màu trắng sữa, mọi thứ bỏ vào tan đến mò không ra Tiêu Tê mang theo vẻ mặt nghiêm trọng đi tới, hắn ngồi xuống cạnh Tây Tư Diên, tiếp nhận lá cây gói thịt Lưu Huy đưa tới, nói tiếng cảm ơn rồi chậm rãi ăn.
Nếu không phải Lưu Huy đã biết trước ít nhất hai ngày người này chưa ăn gì chắc còn tưởng hắn là tên phú nhị đại gia đình giàu đi ra ngoài trải nghiệm món ăn dân dã, nhưng quả thật đói bụng lâu ngày không thể ăn quá nhanh nhưng đa số người ít ai làm được mà thôi.
Mặt trời chói chang giữa trời, bọn họ vì thiếu xăng cũng không có thể mở máy điều hòa, lúc này mà ra ngoài là chết chắc.

Ăn xong, bốn người ngồi bên dưới gốc cây tán gẫu, chủ yếu là Lưu Huy và Khỉ Ốm phụ trách nói chuyện trời đất, Tây Tư Diên lấy máy tính xuống ngồi nghiên cứu tín hiệu vệ tinh còn Tiêu Tê thì ngậm cây cỏ ngẩn người.
Một lát sau Khỉ Ốm lại bắt đầu nói Lưu Huy nhẹ dạ dễ tin người, cũng mắng mụ đàn bà thối kia lòng dạ ác độc, sau tận thế từ lúc ở trường học chúng ta đã cứu ả ta biết bao nhiêu lần, còn đón em gái ả từ nhà ra, thế mà vừa trở mặt đã tỏ ra không quen biết.


Còn cả lũ đồng đội vô ơn kia nữa, rõ ràng biết rõ đó là vu oan nhưng tại sao lại không tin tưởng ông?
Lưu Huy không muốn nói chuyện này nữa, cảm thán một tiếng: “Trừ Tiểu Huỳnh ra ai nấy đều thấy được Từ Thâm rõ ràng muốn đuổi tôi đi, không đạt được mục đích gã càng kiếm cớ gây thêm phiền phức.

Tin tưởng tôi vô tội thì đã sao, khu bảo vệ tương đối an toàn lại không ở, chẳng lẽ lại ra đi, theo tôi lang bạt bên ngoài?”
Tây Tư Diên chậc một tiếng, “Thế mới nói tôi và Lão Khỉ đúng là kẻ ngu hiếm thấy trên đời.”
Lưu Huy vỗ vai anh, cười nói: “Biết các ông là anh em sống chết có nhau.” Hắn ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tiêu Tê không biết đã nghiêng đầu nhìn ba người họ từ lúc nào, hắn gật đầu ra hiệu, hỏi: “Có lời?”
Tiêu Tê mím mím môi, hắn vẫn chưa hết ho khan, sau khi ăn cá nướng xong tiếng nói càng thêm khàn, đám kia cũng không nấu cháo cho người ốm ăn.

Tiêu Tê chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn hắn, dùng cái giọng khàn như đang chà giấy ráp nói: “Có lẽ sẽ phải làm phiền mọi người thêm một thời gian nữa…”
“Không phiền, không phiền…” Khỉ Ốm nghe vậy thì vui lắm, hắn vừa muốn mở miệng hỏi xem “anh là dị năng gì” thì lại nghe thấy Tiêu Tê giải thích: “Tôi vốn chỉ nghĩ đây là cảm sốt bình thường, nhưng ngày thường tố chất thân thể tôi không tệ, không thể nào sốt lâu như vậy mà chưa khỏi, kết quả vừa nãy lau người tôi mới phát hiện ra…”
Hắn giơ tay phải lên, trên mạch máu để lộ một lỗ kim, “Lũ người kia thừa dịp tôi ngất đi đã tiêm virus zombie vào cơ thể tôi.”
“…” “…”

Zombie sẽ chết hẳn sau khi bị đánh nát đầu, thân thể cũng sẽ nhanh chóng hư thối, lúc này thi thể của chúng sẽ sản sinh ra một loại virus mang mầm bệnh nhưng tính truyền nhiễm rất thấp, cơ bản chỉ cần không ăn thịt zombie, không tiếp xúc với xác zombie hư thối trong thời gian dài thì sẽ không bị lây nhiễm.
Chuyện kể rằng trong bệnh án đầu tiên, có một tên biến thái đã giết chết người mình yêu, sau đó cô gái biến thành zombie, gã đã có một cuộc tình độc nhất vô nhị, gian thi…
Cuối cùng gã sốt cao suốt một tháng, sốt đến ngu người luôn.
Sau đó người trong viện nghiên cứu muốn thông qua thi thể tang thi để nghiên cứu vacxin phòng bệnh, nhưng khi vacxin phòng bệnh được nghiên cứu ra rồi sau đó sản xuất hàng loạt, người ta mới nhận ra không ai ngu đến mức lại gần zombie nên hiện tại vacxin thừa thãi vứt đầy đường.
Vứt đầy đường, nhưng ba người trước mắt lại không có vacxin trong tay, vì họ sao cũng không tưởng tượng ra nổi có người bình thường nào lại nắm trong tay mầm bệnh xác thối, mấu chốt hơn còn có chuyên gia chiết xuất virus zombie để hại người, để zombie cắn một miếng không phải vừa nhanh vừa gọn sao?
“Chờ chút, anh nói là anh đang bị cảm?” Lưu Huy tóm lấy trọng điểm trong lời nói, Tiêu Tê lắc đầu nhẹ giọng nói: “Không phải thế, là virus.”
“Virus mà sốt tới mức mê man không rõ được hả?”
“…” Tiêu Tê nghĩ ngợi, “Thấy ốm nặng quá thì tiêm thêm ít virus nữa đi.”
Khỉ Ốm không còn gì để nói: “Thế không phải tiến hóa lần hai à?!”
“Tiến hóa lần hai gì cơ?” Tiêu Tê cũng kinh ngạc, hắn sửng sốt một chút mới chậm rãi nói: “Tôi đây…!chỉ có dị năng là vị giác thôi còn đang không biết dùng như thế nào đấy.”
Ông trời phái mày xuống tận thế để hưởng thụ hả?????
Ngũ giác phân ra thị giác, thính giác, xúc giác, khứu giác, vị giác.

Mắt sáng, tai nghe rõ ràng, khứu giác phân biệt mùi vị, xúc giác phản ứng nhạy bén, vị giác thì lại chỉ nghe nói người có kinh nghiệm đi rừng có thể nắm bắt được nhiều thông tin từ mùi vị phân, nước tiểu của thú hoang hoặc mùi vị của bùn đất, trọng điểm là —— CÓ KINH NGHIỆM.
Chính người tiến hóa có dị năng sẽ tự cảm nhận được rõ ràng, nói đơn giản trong người sẽ sinh ra loại cảm giác toàn thân tràn ngập sức mạnh.
Lưu Huy và Khỉ Ốm nghe xong bốn chữ này lần thứ hai im lặng, chỉ có Tây Tư Diên quay lưng lại với mọi người khẽ cong khóe miệng, có chút chờ mong diễn biến của màn tấu hài này.

Khỉ Ốm há to miệng, thất vọng vô cùng, Lưu Huy nhìn gã biểu hiện quá rõ vội dùng cùi chỏ thụi cho một cái, “Không có gì đâu, hiểu lầm nhỏ thôi.”
Tiêu Tê còn có gì mà không hiểu nữa, hắn ngượng ngùng ngắt cỏ dại trong tay, ngượng ngùng nói: “…!Các cậu đều là người dị năng hết sao?”
Khỉ Ốm chỉ mình rồi chỉ Lưu Huy: “Tốc độ, sức mạnh.” Đến lượt Tây Tư Diên hắn dừng một chút, người sau trực tiếp tự mình giải thích: “Thị lực.”
Tây Tư Diên nói: “Ban đầu hai mắt 8.00 độ, còn có mắt loạn thị.”
Tiêu Tê tưởng tượng dáng vẻ anh đeo gọng kính nhựa đen dày cộp, rồi lại nhìn đôi mắt sắc bén xanh biếc sâu thẳm hiện tại của Tây Tư Diên, không biết làm sao mà cảm thấy có chút vi diệu.
Tuy rằng ngoài miệng nói làm phiền mọi người quá, mọi người đúng là người tốt nhưng hai tiếng sau Tiêu Tê đã nhanh chóng bò lên trên xe, dựa vào vai Tây Tư Diên nhắm mắt nghỉ ngơi một cách tự nhiên vô cùng.
Lưu Huy hoàn toàn từ bỏ liên lạc vệ tinh và bản đồ, cũng thề thốt không ai biết làm đâu, phải tuyền một cao thủ máy tính anh hùng trong khu an toàn Tây Dương mới được, sau đó ba người bắt đầu lấy cớ gay gắt lên án nhau, kịch liệt thảo luận xem tiếp theo nên triển khai kế hoạch như thế nào.
Lưu Huy vẫn muốn đi đường lớn để thử vận may, Khỉ Ốm nói được được được.
Lưu Huy lại bắt đầu do dự đường lớn dễ tắc, đến lúc đó lại phải đi đường vòng, Khỉ Ốm lập tức nói đúng đúng đúng. (chu chù chú =))))
Lưu Huy lại nói tiếp nhưng nếu đường lớn không tắc thì tốc độ đi sẽ nhanh hơn rất nhiều, Khỉ Ốm lập tức nói nghe ông, nghe ông hết.
Tiêu Tê nhanh chóng ngủ say trong tình huống như vậy, thân thể nóng bỏng của hắn dán lên vai Tây Tư Diên rồi chậm rãi trượt xuống khiến Tây Tư Diên không thể không vươn tay đỡ trán hắn, anh di chuyển thay đổi tư thế ngồi rồi để hắn gối lên đùi mình.
Tập bản đồ vẽ tay đánh dấu phần lớn cho tỉnh S, có nghĩa là dù có ở đâu thì con đường phía trước họ sẽ phải dựa vào chính bản thân mình để khám phá.
Tây Tư Diên lấy hộp sữa bò cuối cùng của mình từ ghế sau, sữa bò tươi nguyên chất hầu hết chỉ có hạn sử dụng tối đa trongn vòng sáu tháng, mấy hộp sữa khác hiện tại cũng đã quá hạn mấy tháng rồi, hộp mà anh tìm được sản xuất từ năm ngoái, uống tạm vậy.
“Tôi cảm thấy…” Tây Tư Diên ném hộp không ra ngoài cửa sổ, hy vọng sẽ đập chết được một con tang thi vì dân trừ hại, “Cứ cố gắng đi tiếp thôi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.