Bạn đang đọc Hắn Đang Vờ Sợ Hãi – Chương 2: Vai Chính Tam Người Tiểu Đội
Bảy tháng sau khi tận thế bùng nổ.
Một chiếc xe việt dã Hummer đã qua cải tạo nhiều lần chậm rãi di chuyển về phía trước trong nước bùn, trông hệt như một cái máy kéo đang vật lộn, lại càng giống một con bề bề đang giãy chết.
Lưu Huy nghiến răng nghiến lợi ngồi đấu tranh với mưa to gió lớn trên ghế lái, thân xe bị nhánh cây ven đường cọ xước chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mấu chốt là thỉnh thoảng sẽ có mấy con zombie đui mù có mắt không tròng nhào lên cửa sổ xe dùng cái bề ngoài đã bị biến dị đến mức bố mẹ đẻ cũng không nhận ra của nó dọa người ta chết khiếp, rồi tiếp đó chúng lại như một đống phân chim bị cần gạt nước quét đi chỉ để lại những chuỗi vết bẩn buồn nôn trên cửa sổ xe.
Tây Tư Diên ngồi trên ghế lái phụ ung dung thong thả lật một tấm bản đồ bằng giấy, anh chỉnh ghế dựa thấp xuống tìm cho mình một tư thế thoải mái, sau đó mở một hộp sữa nguyên chất sắp hết hạn, tùy ý cầm trong tay lâu lâu lại hút một ngụm.
“Sith, cậu không nói gì là đang nghĩ xem sẽ khắc bia mộ cho mình như thế nào hả, tìm một chỗ có nắp để tối nay chúng ta tự an táng khó vậy sao?”
“Coi như tôi tìm được đi, anh đã lái qua được chưa?” Tây Tư Diên nheo đôi mắt màu xanh lục, phất tay quăng hộp sữa trống không ra ghế sau, giữa ghế là một tên đang gác chân cao đến nỗi sắp chọc cả vào mặt người khác ngủ đến không biết gì.
Khỉ Ốm ê a, tóc trên đầu như một đám cỏ dại, dáng vẻ tang thương như đã kinh qua biết bao thăng trầm, gã bị đánh thức cũng không tức giận, chỉ phờ phạc nhấc mí mắt khàn cổ họng nói: “Đưa điếu thuốc đây.”
“Không còn.” Lưu Huy vứt một cái đầu lọc thuốc lá nguội ngắt ra phía sau, “Cái cuối đấy, ngửi tạm cho qua cơn nghiện đi.”
“**, ông đây có bệnh mới đi ngửi mùi nước bọt của nhà mi.” Khỉ Ốm mắng một câu, lại nóng nảy nằm về chỗ cũ, “Ai bảo mày để lại hết cho cô ta, tài nguyên gì cũng để cho cô ta hết, cô ta là bố mày hả anh Huy, cô ta bỏ trốn với mối tình đầu chứ có phải mày bỏ trốn với mối tình đầu đâu, cái gì mày cũng để lại khu bảo tồn Bắc An hết để giờ muốn hút điếu thuốc cũng không có.”
“Cứ nhắc đến chuyện này là ông đây lại muốn treo mày ra ngoài cửa xe.”
“Mày…”
Tây Tư Diên đúng lúc đánh gãy lời nói, chặn lại cuộc cãi vã vừa nhìn là đã biết không có hồi kết của họ, “Lão Khỉ mở định vị lên, tìm xem quanh đây có sân bãi nào ở tạm được không.”
Khỉ Ốm bĩu môi mở máy định vị, dùng cái IQ chỉ phục vụ chơi game online trên QQ trước tận thế để mày mò thiết bị thu tín hiệu vệ tinh, “Bật cái gì trước?”
Hắn cởi giày khoanh chân ngồi trên ghế sau, tay còn gãi gãi chân, nhớ rằng trước đó đã ghi chép lại, nhưng sau đó vứt ghi chép ở đâu thì đã quên mất rồi.
“Kết nối thất bại? Không thể nào, trong từ điển của lão Khỉ không có hai từ này.” “…!Ôi chao, Sith, qua nhìn giúp tôi, cái đường đỏ này là gì? Mấy canh xanh lét này là gì —— “
“Tắt đi.” Lưu Huy thở dài, Tây Tư Diên cũng cùng thở dài, hắn cầm lấy bút chì để trong ngăn chứa đồ trên cửa xe, vẽ một vòng trên bản đồ, “Không có lựa chọn nào khác, ba ki lô mét về phía đông có một nhà xưởng bỏ hoang, trên đỉnh đánh dấu sao đỏ, nói cách khác đây là chỗ nguy hiểm không rõ tình huống.”
“Không đi.” Khỉ Ốm phủ quyết không chút suy nghĩ, “Tôi xuýt nữa đã gãy chân trong một nhà dân đánh dấu sao đỏ.”
“Tôi chỉ biết nếu chúng ta còn giày vò thêm nữa xe sớm muộn gì cũng chết máy, đến lúc đó cái chân thứ ba của anh cũng gãy.” Lưu Huy liếc mắt qua loa nhìn bản đồ, nhớ kỹ con đường đi về hướng nhà xưởng.
Một tia sét nổ giữa không trung, như tiếng chuông đồng hồ vang vọng chấn động bên tai, hắn thậm chí bắt đầu nghi ngờ liệu mình có thể lái xe đến cửa nhà xưởng trong bóng tối hay không.
May sao trí thông mình của ba người cộng lại thêm việc truyền tay nhau tấm bản đồ còn chưa đến mức cái nhà máy to tổ bố cũng không tìm được, quan trọng nhất có lẽ là nhờ may mắn cộng thêm xe Hummer cao, sau hai khúc cua cuối cùng họ cũng có thể tìm thấy chỗ ở trước khi trời mưa thêm nặng hạt.
Mái hiên nhô ra ngoài miễn cưỡng che chắn được nước mưa hắt tới, bọn họ đi tuần một vòng quanh nhà xưởng, đậu xe việt dã vào một vị trí tuyệt hảo tránh mưa gió cũng dễ chạy trốn.
Trời tối hẳn, sau khi đèn xe tắt hẳn cũng chỉ có thể dựa vào hơi thở của đồng đội để xác nhận vị trí, Khỉ Ốm đầu tiên là bật cái đèn pin mini treo trên chùm chìa khóa lên sau đó bắt chuyện với Tây Tư Diên và Lưu Huy đứng phía sau lưng tạo thành đội hình tam giác.
Tìm tòi một hồi, gã dừng lại trước cửa nén giọng nói: “Có mang kim thêu, đâm một cái là mở được khóa ngay…!Nhưng cũng lạ, mọi người nghe xem có phải bên trong có tiếng động không?”
Lưu Huy tức giận trả lời: “Nghe được cái quỷ gì, tụi này cũng có phải người dị năng thính giác cấp hai đâu! Ngay đến sơ cấp còn không bằng!”
Tây Tư Diên dù không kiên nhẫn nhưng vẫn vỗ sau ót hắn, ra hiệu để mình đi vào trước, quần của anh đã ướt từ gấu quần lên đến tận lưng, vải thấm nước bết lại dính lên đùi khó chịu muốn chết.
Khỉ Ốm khen anh một câu người tài cao cũng gan lớn, cung kính làm tư thế mời, gã có dị năng tốc độ sơ cấp, đặt ở một năm trước thì cũng ngang với vận động viên điền kinh cấp ba, có gặp phải zombie cũng thành kẻ vô dụng.
Tây Tư Diên không chờ Khỉ Ốm vươn tay đã cầm nỏ chữ thập bên cạnh lên, một mũi tên bắn thủng khóa gỉ, nhấc chân tiến lên biến mất trong bóng tối, Lưu Huy cũng không do dự, nhìn lại phía sau xác nhận xe cộ an toàn, phạm vi xung quanh cũng không có gì bất thường cũng nhẹ nhàng lách qua cửa, rồi nhẹ nhàng đóng cửa từ bên trong.
Bên trong nhà xưởng bỏ hoang nồng nặc mùi hôi thối của tang thi phả vào mặt khiến người gay cả mũi, Tây Tư Diên bật chế độ nhìn đêm của ống kính gắn trên nỏ, anh di chuyển qua nhanh chóng lại như một bóng ma, Lưu Huy và Khỉ Ốm đứng tại chỗ chờ đợi, khi ba người dừng động tác, tiếng sàn sàn do quần áo cọ vào nhau truyền đến từ phương xa, kèm theo là tiếng bước chân hỗn loạn kéo dài.
Đôi mắt của zombie thoái hóa nghiêm trọng, không mẫn cảm với ánh sáng, nhưng sức lực lại thừa thãi hoạt động cả ngày lẫn đêm, chủ yếu dựa vào khí vị để phân biệt người sống, chúng còn rất nhạy cảm với âm thanh.
Lưu Huy móc ra một cái đèn pin có sức chiếu sáng xa gấp ba lần cái của Khỉ Ốm, bỗng nhiên chiếu qua, Tây Tư Diên híp mắt một cái mới làm biến mất cái cái đốm đen xuất hiện trong tầm nhìn, rồi lần theo tia sáng tìm kiếm chỗ đặt chân.
“Góc hẻo lánh trong lầu một vây nhốt mấy chục con tang thi, tất cả bị chặn ngay đầu cầu thang bên kia, bước đầu phán đoán lầu hai an toàn, tầng trên có hai phòng làm việc chờ tí nữa vào càn quét là được.”
“Ây…!Vậy chúng ta đi lên kiểu gì???”
Tây Tư Diên không trả lời vấn đề nhạt nhẽo này, anh nhét nỏ chữ thập vào trong ngực Khỉ Ốm, dao găm vốn đang quấn trên đùi lúc này đã chuyển vị trí lên cắn giữa hai hàm răng.
Ba dấu hỏi chấm của Lưu Huy còn chưa đánh ra hết, người kia đã leo qua song sắt của lan can chắn lối vào trở mình tiến vào bên trong.
Khỉ Ốm nhỏ giọng cười càn rỡ: “Anh Huy, cái năng lực tiến hóa sức mạnh của mày thật vô dụng, có bản lĩnh thì bẻ cong song sắt mà chui vào!” Lưu Huy quay đầu lại cho gã một cái táng lên đầu, “Không dùng tôi đây cũng có thể treo ông ngoài cửa.”.