Bạn đang đọc Hắn Đang Vờ Sợ Hãi – Chương 16: Một Đêm Lãng Mạn
Tiêu Tê đã kiểm tra giấy niêm phong và bao bì của thuốc tiêm, lại nghĩ Cù lão cũng không có lý do gì để lừa hắn, dường như việc khó khăn nhất lại là tìm một ống tiêm chưa sử dụng, nhưng buổi chiều biểu hiện của hắn ở phòng tập bắn khiến Cù lão tiên sinh rất đỗi thỏa mãn nên đặc biệt trang bị đầy đủ dụng cụ cho y tá, còn phổ cập khoa học những vấn đề cần chú ý cho hắn.
“Sau khi tiêm một tiếng sẽ xuất hiện tình trạng sốt cao trong tám tiếng, sau đó cơ thể của anh sẽ khôi phục, nếu tình trạng sốt ngắn hơn cũng là bình thường.” Cô y tá lấy cồn iốt thấm trên bông gòn khử trùng cho hắn, chậm rãi tiêm vắcxin phòng bệnh màu vàng vào trong tĩnh mạch.
“Nếu có điều kiện thì ban đêm người nhà cách một tiếng một lần nên dùng nước ấm hoặc rượu xoa lên các bộ phận trán, dưới nách, ngực, để hạ nhiệt độ…!Đương nhiên, nếu anh không có người nhà thì nhờ em cũng được, miễn phí nha~” nói xong lời cuối cùng cô y tá bỗng nhiên nháy mắt xinh đẹp, nửa thật nửa giả đưa ra lời mời.
Tiêu Tê dùng miếng bông ấn lại lỗ kim, nghe vậy cũng cười, “Sao có thể để chị y tá xinh đẹp khổ cực được, tôi không nỡ đâu.” Cô y tá hiểu ý hắn, không nói thêm nữa, quen tay thu dọn dụng cụ rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Khỉ Ốm sợ ngây người, ngồi trên giường hô to gọi nhỏ: “Anh có phải là đàn ông không thế, người đẹp tự ngỏ ý muốn chăm sóc mà không thèm nghĩ đã từ chối?” “Đồng ý rồi thì sao, sốt ngu người, nói chăm sóc cũng là ý trên mặt chữ, đã cứng rắn chống đỡ lâu như vậy chẳng lẽ lại không qua nổi một đêm này.” Tiêu Tê dựa lên gối ôm thỏ trắng, mở máy vi tính ra tiếp tục lướt web.
“Anh ôm cái máy tính xem gì thế?” Khỉ Ốm tò mò ló đầu nhìn sang, thấy nội dung trên màn hình thì giật mình, “Mịa nó, diễn đàn tận thế??? Thời đại này còn có người rảnh đến mức lướt diễn đàn?”
“Kêu la cái gì, □□ lớn như vậy, người tài ba dị sĩ không cần quá nhiều, xây cái diễn đàn thôi, đơn giản hơn mấy chuyện xây dựng mạng lưới năng lượng mặt trời nhiều, không phải phía đông đã sớm xây dựng xong nhà máy điện hạt nhân và mấy tòa tháp tín hiệu à?”
“Mấu chốt là anh còn biết cái này?”
“…!Lần trước hàn huyên đôi câu với Lưu Chí Huy, cậu ta dạy tôi, nhưng tài khoản của tôi mới lập vẫn chưa có quyền đăng bài và viết bình luận, chỉ có thể xem lướt qua, nắm giữ tình huống các nơi.”
Lưu Huy và Tây Tư Diên đều cảm thấy hứng thú với diễn đàn vô cùng, nhưng đáng tiếc giường hai bên đều bị chiếm Lưu Huy không thể làm gì khác hơn là đi chơi cùng Lâm Mèo Con đã tự bôi bẩn bản thân không còn chỗ nào sạch sẽ, sau đó để Khỉ Ốm thuật lại tin tức cho nghe.
Nhưng bốn mươi phút sau hai tay đang đánh bàn phím của Tiêu Tê dần dần buông xuống, nhiệt đọ nóng bỏng lần thứ hai lan tràn toàn thân, Tây Tư Diên khép máy vi tính, đốt lửa đèn dầu, Khỉ Ốm giục anh nhanh đi ngủ, ngày mai còn có cái hẹn đến huyện Khả Bắc làm nhiệm vụ, còn gã không có chuyện gì làm nên nhận trọng trách trông coi Tiêu Tê đêm nay.
Nửa đêm Tiêu Tê tỉnh lại vô số lần, ánh mắt ngây ngốc nhìn Khỉ Ốm buồn ngủ mắt lim dim nhưng vẫn bận trước bận sau vì mình, “Sau này nhớ phải đền đáp ân tình này của anh Khỉ đấy, không cần nói nhiều, đầu tiên phải giúp tôi theo đuổi được Tiểu Ngư…”
Tiêu Tê nhớ rằng mình đã gật đầu nói không thành vấn đề, cũng không biết trong cơn uể oải mệt mỏi đến cùng cực có làm nổi động tác này hay không, lần cuối cùng giật mình tỉnh giấc, người trước mắt đã đổi thành Tây Tư Diên, anh mặc toàn thân đồ đen, cầm khăn mặt ấm áp mặt không cảm xúc cụp mắt lau chùi lồng ngực cho hắn.
Lông mi màu bạc che đi cảm xúc trong đôi mắt xanh như đá quý, Tiêu Tê khó khăn đưa tay lên, nhiệt độ cao như lửa đang thiêu đốt bàn tay hắn, Tây Tư Diên ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen láy mang ý cười, anh nhận ra Tiêu Tê đang lúng búng miệng qua khẩu hình nói cảm ơn, Tây Tư Diên cài khuy áo lại cho hắn, khom lưng giọng thì thầm bên tai người kia: “Mau chóng khỏe lên đi.” Như thế bộ dạng sống dở chết dở này của hắn nhìn khó chịu vô cùng.
Như con chim ưng gãy cánh, như con hươu què chân, như con sói mù mắt…
Mau khỏe lại đi.
※
Chân trời lờ mờ sáng, toàn đội bao gồm cả Cù lão chờ máy bay trực thăng đến tại khu đất trống phía nam bệnh viện.
Tiêu Tê ý cười dịu dàng đứng bên cạnh Tây Tư Diên, gân cốt toàn thân chưa bao giờ thả lỏng như hiện tại, như vừa giành giật được cuộc sống mới thân cường thể kiện, tinh lực dồi dào, tâm trạng tốt nên khi đối diện với ai hắn cũng nở nụ cười.
Bốn người khác trong đội cũng hết nhóm đôi, trong đó còn có một người phụ nữ tư thế hiên ngang.
Một người đàn ông khoảng ba, bốn mươi tuổi mập đến mức không nhìn ra là đang sống trong thời buổi tận thế, nụ cười trên mặt còn dào dạt hiền lành hơn cả Tiêu Tê, đôi mắt chen trong khuôn mặt đầy mỡ như hai đường chỉ được khâu lên, hắn nhiệt tình dẫn đầu bắt tay làm quen với những người khác.
“Mọi người cứ gọi tôi là lão Trương là được, mỡ trên người là nội tiết tố lúc trước bị bệnh, mấy tháng này đói bụng đến sắp điên cũng không giảm được tí nào, nói một cách dễ hiểu tôi phụ trách việc đàm phán thương lượng và giao tiếp với người của chúng ta, dị năng xúc giác, nhưng một thân toàn mỡ này của tôi dù có nhanh thế nào cũng chạy không thoát, vấn đề an toàn, đánh đánh giết giết vẫn phải ngẩng mặt dựa vào các vị.”
Những người còn lại lần lượt giới thiệu họ tên và năng lực, cơ bản đều là vũ lực, dị năng đa số là sức mạnh và tốc độ, khi đến lượt Tây Tư Diên người này rõ ràng lại đang mất tập trung, sau khi phản ứng lại cũng chỉ đơn giản giới thiệu tên mình, nghe hiểu được tiếng Trung và toàn bộ tác dụng duy nhất của dị năng chính là giúp anh có thể bỏ kính xuống.
Chẳng lẽ là đang khẩn trương? Tiêu Tê bỗng cảm thấy phấn chấn, hắn đón lấy sự yên lặng của mọi người nắm chặt tay Tây Tư Diên áp lên mặt mình, nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Suy nghĩ của Tây Tư Diên lập tức bị cắt đứt, anh quay đầu nhìn chằm chằm vào cái tên không biết xấu hổ này, dùng ánh mắt chất vấn cái tên vừa nói mình chỉ biết bắn súng còn lại giả vờ là gà giò có được tự tin từ đâu khi thở ra những lời này.
Tiêu Tê chỉ cười, còn lén lút lấy ngón tay trỏ cào cào lòng bàn tay Tây Tư Diên, người sau vỗ rụng cái tay hư của hắn, nhỏ giọng nói: “Anh đã xem ảnh cháu gái Cù tổng chưa?”
“Chưa, tôi chỉ phụ trách yểm trợ họ đi chịu chết từ xa, ảnh kia xem lúc nào chả được.”
Tây Tư Diên lấy bức ảnh được gấp vuông vức từ trong ví ra đưa cho Tiêu Tê đồng thời khuyên bảo, nói: “Anh vẫn nên xem một chút thì hơn, tránh cho đến lúc đấy lại hỏi tôi sao lại nhìn quen mắt thế.” Tiêu Tê khó hiểu mở tấm ảnh ra, sau đó yên lặng không nói.
Đây không phải là cô bé nhỏ tuổi nhất trong cái đám quân cảm tử lần trước à?!
“…!Cậu có biết cảm xúc của tôi lúc này là gì không?”
“Chắc cũng giống tôi.”
“May mà lúc đó không một dao xiên chết con bé!”
Máy bay trực thăng đậu trên ngọn rừng phía trước không có cửa hàng phía sau không có thôn bản, người trên trực thăng phải vịn cây leo xuống, dưới cánh rừng có xe tiếp ứng, nóc xe che kín cành cây thân xe cũng được tô vẽ nhiều màu sắc, bí mật vô cùng, lão Trương quen cửa quen nẻo mở cửa đi vào rồi trải tư liệu ra.
“Theo tin tức người trốn ra được nói, cả huyện này bị một gã gọi là Tiền lão đại khống chế, trong tay gã có súng, có đạn, dưới tay là một đám du côn, chỉ cần đi qua thị trấn hay vào thôn đều sẽ bị bọn chúng cướp bóc, buồn nôn nhất chính là gã còn tổ chức một đội cảm tử bằng thịt người, chính là bắt cóc hết một gia đình, sau đó dùng tính mạng vợ con người nhà ép người khác phải làm vài chuyện điên rồ, về cơ bản những người đi chịu chết đều vào miệng tang thi.”
“Ừm.” Bản thân Tiêu Tê từng trải qua nên rất thấu hiểu, “Chúng tôi vừa đi qua sơn thôn dưới huyện Khả Bắc, bọn họ thả hơn trăm con tang thi ra bao vây chỉ vì muốn cướp thức ăn, còn để bảy người sống lẫn lộn trong bầy tang thi hòng kéo dài làm chậm thời gian chúng tôi rời đi.” Hơn nữa cháu gái của ông Cù cũng đang ở bên trong nhưng hắn không dám nói ra mấy lời này.
Lão Trương gật gật đầu, “Trước mắt chúng ta vẫn chưa nắm được tình huống của thị trấn này, chúng ta cần một người nằm vùng thâm nhập sâu vào lòng quân địch, thu thập tin tức về nơi giam giữ con tin và nơi bọn cấp cao đang trốn.”
Có người hỏi, “Như vậy có thể quá chậm?” “Tốt nhất là chúng ta có thể trực tiếp xúi giục thành viên bên trong, nhưng không thể bảo đảm sẽ thuận lợi, nên mọi người bắt tay chuẩn bị đi, đầu tiên ai nguyện ý đảm nhiệm làm người nằm vùng?”
Tây Tư Diên ngồi trên ghế sa lông không thèm nâg mí mắt, cho anh đi thì thà nói thẳng với Tiền lão đại là có một nhân vật khả nghi tới theo dõi nhất cử nhất động của gã, Tiêu Tê cười híp mắt cũng không nói chuyện, bọn họ muốn hành động bí mật đương nhiên phải tìm một Cổ Thiên Lạc có bề ngoài bình thường không có gì nổi bật.
Cổ Thiên Lạc (古天乐): Thuật ngữ này bắt nguồn từ phiên bản của Cổ Thiên Lạc trong “Thần điêu đại hiệp” với Lý Nhược Đồng, người ta nói rằng ở thời kỳ đỉnh cao, Cổ Thiên Lạc xứng đáng được đánh giá là “tôi nhìn thấy Dương Quá để đời”.
Tuy nhiên, tạo hình của Dương Quá trong phim truyền hình lại bị các nhân vật trong phim miêu tả là “bình thường và không nổi bật”…!Cư dân mạng bày tỏ rằng xin hãy để tôi không nổi bật như vậy.
Sau đó từ này thường được dùng để phàn nàn về sự tương phản kỳ diệu của những người rõ ràng là xinh đẹp, nhưng lại bị miêu tả rất tầm thường.
Cuối cùng nhận nhiệm vụ này là một người đàn ông tên Mao Toại tự đề cử mình, bình thường đến mức Tây Tư Diên trong nhất thời cũng không nhớ ra nổi anh ta tên gì, “Thôn Đại Hoàng là nơi chúng hoạt động mạnh nhất, cũng là chỗ giao thông then chốt, đề nghị của tôi là anh giả vờ từ phía đông một mình chạy nạn đến, dọc theo con đường này.” Lão Trương chỉ vào bản đồ khua tay nói: “Đi thẳng xuống phía tây, trang bị của họ tương đối lạc hậu chỉ dùng khói lửa để truyền tin, đến lúc đó anh không nên kinh hoảng, cẩn thận làm việc.”
“Ha ha ha, nhóm lửa à? Đây là chuyện người ở thời đại nào sẽ làm chứ.” Người phụ nữ duy nhất nhịn không được cười thành tiếng, lão Trương rất bất đắc dĩ lấy thiết bị theo dõi nhỏ bằng hạt đậu tích hợp camera ra, “Tôi còn nghe nói họ thực hiện cả chế độ nô lệ, nghe đâu hiệu quả cũng không tệ lắm, một thằng chiếm núi làm vua…!Người anh em, toàn bộ sản phẩm công nghệ cao cho cả đội đều ở trên thân thể anh đấy, nỗ lực lên.”
Người nằm vùng dở khóc dở cười, “Lão Trương này, hay là anh cũng quên tên tôi rồi, tôi còn cùng họ với anh đấy, Trương Vĩ, nhớ kỹ.” Anh ta nói xong lấy ra mấy cao bao đã được sắp xếp trước là đồ ăn sẽ bị cướp đi, điều chỉnh xong kính mắt và ống nghe kết nối dữ liệu với máy vi tính, nói một tiếng bảo trọng rồi xuống xe biến mất trong rừng cây.
Trong tay Lão Trương còn có một thiết bị bay không người lái, nhưng đáng tiếc kích thước quá lớn, bay cũng không cao, chỉ dám để lại trong xe thăm dò khu vực lân cận.
Nếu muốn thực thi hành động còn phải chờ tin tức chính xác sau khi Trương Vĩ thành công nằm vùng truyền đến, trước mắt ngoại trừ lão Trương trấn thủ trung ương tính là có chuyện để làm, những người còn lại chỉ cần quan tâm trưa nay ăn gì, tối nay ăn gì, sáng mai ăn gì, tối mai ăn gì…
Tây Tư Diên và Tiêu Tê từ sớm đã muốn quay lại nông trại họ từng ở nhờ trước đây nhìn một cái, sau khi bàn bạc để một người đàn ông khác ở lại canh gác phiên trực, bảo đảm căn cứ an toàn cũng bảo vệ lão Trương, thuận tiện lại tìm chút món ăn dân dã cải thiện sinh hoạt, ban đầu đây là nhiệm vụ của người phụ nữ nhưng cô sống chết không chịu làm.
“Chỉ có hai chiếc điện thoại di động có thể thu tín hiệu, mọi người ai lấy?” Lão Trương đặt điện thoại lên trên bàn, màn hình trắng đen cực kỳ lỗi thời chẳng khác gì điện thoại của mấy ông bà già, chỉ có hai chức năng duy nhất là nhắn tin và gọi điện thoại, hiện tại tháp tín hiệu đều không hoạt động, tín hiệu kém diện tích che phủ cũng nhỏ, mấu chốt là dù anh có điện thoại thì cũng không có quyền truy cập, Cù lão bỏ ra giá cao cũng chỉ lấy được bốn cái điện thoại có quyền hòa mạng, lão Trương và tiểu Trương mỗi người một cái, bây giờ còn lại hai.
Tây Tư Diên cầm lấy một cái, người phụ nữ tưởng Tiêu Tê sẽ lấy cái còn lại không nghĩ rằng hắn lại làm tư thế mời, người phụ nữ thấy hơi không đúng, thở dài nói: “Không phải chứ, hai người định bỏ tôi lại một mình sao?”
Người đàn ông cười nói: “Đại tiểu thư còn cần người ở bên? Không phải lúc nãy còn nói muốn ra ngoài lang bạt à, trông nhà chán quá sao?”
“Đừng như vậy.” Người phụ nữ tỏ vẻ đáng thương, “Ít ra cũng phải để lại một người yểm trợ tôi từ xa chứ?” Tiêu Tê cười híp mắt đặt điện thoại di động vào trong tay cô, “Buổi trưa không về, hẹn gặp lại khi mặt trời lặn.
Hi vọng buổi tối có canh nấm.”.