Bạn đang đọc Hắn Đang Vờ Sợ Hãi – Chương 13: Vaccine Phòng Bệnh
Tiêu Tê bị đội nồi dính bệnh sida trở mình trong giấc mộng, vừa vặn tiến vào trong lồng ngực Tây Tư Diên vừa trở về ngồi xuống, Khỉ Ốm vừa thấy chuyện xảy ra thì cười đến tỉnh cả ngủ, gã xoa xoa khuôn mặt cười đến biến dạng không có ý tốt thì thầm với Tây Tư Diên: “mai Tiêu Tê tỉnh lại kiểu gì cũng phải đập chết ông.”
“Nếu anh ta biết chuyện này tôi đập ông trước.”
Xung quanh không ít người chỉ trỏ Tây Tư Diên xì xào bàn tán, vẻ ngoài tóc bạc mắt xanh của anh vốn đã khiến người ta chú ý, hiện tại lại càng thêm thu hút ánh nhìn trở thành tâm điểm của mọi người.
“Tôi ngủ một lát, ông canh gác đi.” Anh nói với Khỉ Ốm, “Mấy thằng ở góc ba giờ kia muốn ra tay với chúng ta lâu rồi, giờ nhìn như bỏ qua nhưng ông vẫn nên để ý chút.”
“Không thành vấn đề.” Khỉ Ốm vỗ ngực một cách đáng tin, rồi đẩy Lâm Hổ vào trong lòng Lưu Huy.
Gần tới năm giờ sắc mặt Tiêu Tê cuối cùng cũng dịu lại, hắn mở hai con mắt liền nhận ra mình được Tây Tư Diên ôm trước ngực, hắn vừa vui sướng vừa ngại ngùng nói: “Cậu tốt quá.”
Tốt cái gì mà tốt, đêm qua cậu ta nói anh bị HIV đấy, Khỉ Ốm ngồi một mình không có ai tám chuyện liền trêu chọc Tiêu Tê, “Nó thì có gì tốt, lúc nhỏ quen chăm sóc em trai em gái rồi chứ thật ra ghét mấy chuyện phiền phức lắm.
Lúc trước ở ký túc xá cũng là tôi, Lưu Huy với lão Trương nhường nhịn, nhìn thì lạnh lùng chứ quen rồi mới biết nó chó thế nào.
Người tốt thật sự mới là tôi đây này…!Chiếm chỗ, điểm danh, mua cơm, giặt quần áo…!Haizzz, nhưng đáng tiếc bao nhiêu năm như vậy mà không quen được một cô bạn gái.”
“Không đến nỗi thế đi, cậu có thích cô gái nào không?”
“Giờ chưa có, tiêu chuẩn của anh Khỉ nhà anh hơi bị cao đấy.” Khỉ Ốm sán lại, nếu Tiêu Tê đã tỉnh cũng không tiện ngả lên người Tây Tư Diên nữa, hắn đứng dậy dịch đến bên cạnh Khỉ Ốm nghe gã nói chuyện, “Có xinh đẹp hay không cũng không quan trọng, tôi không thiển cận như vậy, cũng không cần phải dịu dàng hiền thục, tôi thích kiểu con gái độc lập tự tin, lạc quan rộng rãi, khi nấu cơm sẽ nở nụ cười ngọt ngào, vừa nhìn thấy cô ấy tâm trạng liền trở nên tốt đẹp.”
Gã đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp, Tiêu Tê rất muốn hỏi điểm mấu chốt là là cậu có yêu cầu gì với chiều cao của bạn gái tương lai không, nhưng vì an toàn bản thân cuối cùng hắn vẫn không làm ra cái chuyện đáng đánh như vậy.
“Ôi chao, anh nhìn xem, em gái kia không tệ nhỉ.” Khỉ Ốm đột nhiên nâng cằm hẩy hẩy về phía xa, Tiêu Tê cũng nhìn sang, “Em nào?”
“Cái cô mặt tròn mặc váy màu xanh lam ý, cầm notebook viết thứ gì đó…!Hình như là nhân viên công tác của bệnh viện đang kiểm tra danh sách nhữn người an toàn, vậy có phải lát nữa cô ấy sẽ sang bên chúng ta không?”
“Đúng rồi…!Có cần đánh thức mọi người không?”
“Ngoại trừ Lâm Hổ! Lúc ngủ là nó đáng yêu nhất…!Đúng rồi, tuổi nó uống thuốc ngủ sẽ gây hại cho cơ thể đúng không?”
“…”
Ước chừng một phút sau, hai cô gái trẻ và một cậu thanh niên đi tới trước mặt họ, Khỉ Ốm rất thích cô gái đang nghiêm túc đứng đắn, giọng điệu không chút chập trùng hỏi: “Họ tên.”
Khỉ Ốm ấn đầu Lưu Huy đang muốn mở miệng xuống, bắt chước kiểu giọng gợi cảm của Tiêu Tê nói: “Tôn – Bằng – Phi ~” gã thành công thu hút được ánh mắt của cô hái đang cầm bút ghi chép, “An toàn…!Còn anh?”
“Lưu Huy, đứa trẻ này tên là Lâm Hổ.”
Lâm Hổ đói bụng, tủi thân cấu véo quần áo của Lưu Huy, cô gái thấy cả nhóm người ai cũng sạch sẽ chỉ có đứa bé này là bẩn thỉu như vừa đào từ trong hố ra nên có chút nghi ngờ, cô giao danh sách cho cô gái bên cạnh, ngồi xổm xuống cố gắng bắt chuyện với Lâm Hổ, “Em trai, nói chuyện với chị được không?”.
Truyện Bách Hợp
Khỉ Ốm ở bên cạnh nhìn đến xanh cả mắt, nói chuyện với tui nè! Tui cũng là em trai nhỏ đáng yêu đóa!!
Lưu Huy sờ sờ tóc Lâm Hổ, “Mèo con, gọi chị đi.” Lâm Hổ nhìn liếc mắt nhìn cô, lắc đầu mạnh như đang lắc trống bỏi, “Chị này không phải chị của em, chị của em đâu?”
“Sao chị này lại không phải chị của em, chị của em có mấy con mắt có mấy cái miệng.”
“A…” Lâm Hổ nâng ngón tay ôm đầu, “Hai con mắt, một cái miệng!” “Đúng rồi ~ vậy em xem chị này có mấy mắt mấy miệng?” Lâm Hổ trợn tròn cặp mắt lấy ngón tay trỏ đếm số, “Hai con mắt…!Một cái miệng!” “Vậy có phải là chị của em không?”
“Phải!!” Lâm Hổ hoan hô vươn tay muốn ôm.
Cô gái: “…” Cô ôm tâm trạng vi diệu mà đón lấy Lâm Hổ, ôm dỗ một hồi lại dùng ánh mắt hỏi Lưy Huy chuyện đứa bé hơn mười tuổi này là sao, Lưu Huy bất đắc dĩ chỉ chỉ đầu, khẩu hình miệng nói ngốc.
“Vậy…!em tên là gì?” Khỉ Ốm tận dụng mọi thời cơ dò hỏi tin tức có ích, cô gái cũng không có tâm nhãn gì, thoải mái tự giới thiệu mình: “Dư Hoàn Ương, gọi tôi Tiểu Dư là được.”
Ngược dòng mà đến đường vừa hiểm vừa xa. Xuôi dòng mà đi chỉ như thấy người giữa dòng nước biếc. Dạt hết ra, Bằng Phi ca sắp đọc thơ rồi!
Cô gái còn lại hưng phấn vô cùng tóm lấy áo Dư Hoàn Ương, liều mạng ra hiệu bằng mắt bảo cô mau nhìn bên trái phía đằng trước, Dư Hoàn Ương trả Lâm Hổ lại cho Lưu Huy, khó hiểu đưa mắt nhìn sang, cuối tầm mắt dừng lại trên một người đàn ông tóc đen mắt đen đang ngồi cong chân, tay phải tùy ý khoát lên đầu gối, đôi mắt đen như mực mước lẳng lặng chăm chú nhìn cô, lông mày tựa như trăng sáng, hai gò má ửng hồng, khóe môi tái nhợt hơi nứt nẻ để lộ ra một vẻ đẹp ốm yếu, đường viền khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cơ bắp trên cánh tay và cơ trên ngực rõ ràng ẩn hiện, thân hình thon dài nhưng không hề gầy yếu.
“Người nước ngoài kia thật đẹp trai á á á, tớ không chịu nổi ối giời ơi, đôi mắt là màu xanh lục như ngọc phí thúy á, anh ấy nói tiếng Anh cũng êm tai quá đi thôi, tớ nhớ kỹ tên anh ấy là Siesvan Ingrams.
Tớ muốn đến bắt chuyện lắm nhưng sợ tiếng Anh không tốt làm anh ấy không vui thì phải làm sao đâyyyyyyyyyyy…”
Nam thanh niên đứng bên cạnh nghe không sót một chữ, nhìn cái vẻ mặt thiếu nữ phát xuân đỏ bừng của Dư Hoàn Ương thì khổ đến mức muốn chết quách đi cho xong, “Tôi nói này các cô nương, có cô có thể đi…”
“Đói bụng quá! Muốn ăn cơm.” Lâm Hổ làm nũng với Lưu Huy, giọng điệu oán trách khiến lòng mề hắn mềm nhũn cả ra chỉ hận không thể tức khắc vén quần áo lên cho nó bú sữa, “Mèo Con ngoan, chờ tí nữa lấy bánh quy cho em ăn nha.” Tiêu Tê học theo răm rắp cũng làm nũng với Tây Tư Diên: “Người ta cũng đói bụng, ứ, muốn uống cháo nóng.”
Tây Tư Diên làm như không nghe thấy, Tiêu Tê không hề tức giận chút nào lại ôm vai Khỉ Ốm, “Anh Khỉ ơi, mau đi xin cơm chay về đây.” “Tiểu Bạch long, lão Tôn cũng muốn.”
“Tôi có!” Một giọng nữ ngắn ngủi đột nhiên vang lên cắt ngang cái trò trêu ghẹo lẫn nhau của hai người, Dư Hoàn Ương đến suy nghĩ tự đào hố chôn mình cũng tính luôn rồi, cô cũng không hiểu vì sao mình lại có thể thốt ra một câu như vậy, lúc này đón nhận ánh mắt của mọi người, tuy rằng trong lòng đang khóc nhưng nụ cười ngoài mặt thì vẫn đẹp miễn chê vào đâu được, “Mấy tên đàn ông các anh đúng là không biết chăm sóc trẻ con, nó đang tuổi lớn cho ăn bánh quy sao được, sớm nay tôi vừa hầm cháo, các anh không chê thì…”
“Không chê! Cô Tiểu Dư đúng là người tốt!!” Khỉ Ốm đột nhiên nhảy dựng lên lại bị Lưu Huy dùng móng vuốt đập cho ngã lên đất, “Dư tiểu thư, không cần đâu, lương thực của cô chắc cũng không nhiều, dù sao thì vẫn cảm ơn lòng tốt của cô nhé.”
Dư Hoàn Ương thấy giọng nói của Lưu Huy rất kiên định thì tiếc nuối vô cùng, cô nàng nhí nhảnh bên cạnh cô bỗng nhiên nói: “Chưa nói là cho các anh mà, mọi người trao đổi không phải là được rồi sao, các anh đưa bánh quy đây chúng tôi đổi gạo cho, vừa lúc tôi ăn cháo cũng chán rồi muốn đổi khẩu vị, đừng suy nghĩ nhiều, không có rau dưa muối ớt gia vị gì đâu đấy ~ “
Lâm Hổ cái gì cũng nghe không hiểu nhưng lại hiểu chữ cháo, nó chu mỏ lên hai cái chân cũng lắc lư trên đùi Lưu Huy, “Cháo cháo cháo!” Tiêu Tê cũng cười, nháy mắt phải với em gái vừa lên tiếng, “Tôi thấy được đấy, Khỉ Ốm, cậu thấy thế nào?”
Khỉ Ốm gật đầu cười há há, cắn răng hàm vặn tay Tiêu Tê, từ trong kẽ răng rít gài: “Gọi ông là Tôn Bằng Phi ——” người thì cao chưa đến 1m65 lại còn gầy nhẳng, lưng có hơi gù, nhìn từ xa gã cứ như vừa chạy từ trong Hoa Quả Sơn ra thật, lâu dần tất cả mọi người ai cũng quên mất tên thật của gã, đều gọi Khỉ Ốm, nhưng trước mặt crush thằng nào chả muốn hình tượng của mình cao lớn như đại bàng giương cánh.
“Thế các anh ngồi đây chờ tôi một chút, đúng rồi, tôi tên là Tưởng Nguyệt ngữ, tôi và Uyển Ương ở phòng trực của bác sĩ trên tầng 3, cậu này là Lý Việt, cùng phụ trách danh sách những người an toàn vào thứ 2 và thứ 5 với chúng tôi.”
Trong nhà xác có hai ba mươi người đang đứng, những người mới tới đều phải vượt qua thời gian quan sát dài 6 tiếng, về cơ bản buổi chiều không phải là thời gian làm việc của họ, “Cho nên công việc này đúng là rất nhàn hạ.” Trên đường về Lưu Huy nói chuyện tào lao với Lý Việt, “Chúng tôi còn hi vọng mình có thể bận một chút đây, hiện tại phương thức quản lý trong bệnh viện chính là làm nhiều được nhiều, vì để cho nhiều người có thể sống sót hơn ai cũng được chia một điểm công tác để được lĩnh chút lương thực sống qua ngày.”
“Ai là người tổng phụ trách?” “Đề cử ra mười người, đều rất có danh vọng hoặc có vũ khí hoặc người có lương thực.” Giọng nói của Lý Việt nhỏ xuống một chút, “Đám người mặc đồ đen phía trước, cái người đứng giữa đó, là một trong mười người kia.”
Nghe vậy Lưu Huy ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy người đàn ông trẻ đang đứng chỗ quầy y tá trong bệnh viện, quây thành một vòng người như đang bàn bạc chuyện gì, người đàn ông đứng giữa có khuôn mặt ưa nhìn chính trực, rất có sức thuyết phục, dáng đứng kiên cường, liếc mắt một cái đã có thể khiến người khác nhận ra anh ta chính là lão đại chốn này.
“Anh ta phụ trách đội lính đánh thuê, nếu các anh muốn ra ngoài tìm người, tìm lương thực, giết zombie có thể tìm anh ta, kiếm chác cũng hơn bộ phận hậu cần chúng tôi nhiều lắm.”
“Chúng tôi chỉ là đi ngang qua, mua được vaccine phòng bệnh xác thối xong chúng tôi đi ngay.” Lưu Huy cười cười với Lý Việt, “Cậu có nguồn nào không?” “Thì ra anh kia mắc bệnh xác thối sao?” Lý Việt ám chỉ vẻ mặt mệt mỏi của Tiêu Tê, “Ở đây không có nhiều người buôn thuốc, anh cứ lớn giọng rao hai tiếng là cả lũ ùa…!Đến.”
Cả đám chen vào cửa, nhét đầy phòng trực vốn cũng không lớn là bao, một cái giường tầng, bàn gỗ và một cái ghế gỗ, buồng tắm nhỏ có vòi hoa sen cùng ba chiếc tủ quần áo, toàn bộ gia sản đều ở nơi này.
Trên bếp than đặt một cái nồi sôi ùng ục, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ đủ phần cho ba người.
Lâm Hổ lia mắt thấy Lưu Huy bưng bát cháo cho mình, rồi dùng thìa đút cho nó từng miếng, bảo há mồm liền há mồm, bảo ăn liền ăn, ngoan ngoãn vô cùng.
Tiêu Tê vốn định đùa giỡn Tây Tư Diên, sau là để chế tạo cơ hội đến với em gái cho Khỉ Ốm, lúc này nhìn thấy bát cháo ít cái nhiều nước lóng la lóng lánh không hứng thú mấy, nhưng đáng tiếc vướng phải cái danh bệnh nhân nên cũng không tiện chối từ, một mình nâng bát nhỏ ngồi cạnh giường húp cháo.
Chỉ chốc lát Khỉ Ốm đã chui vào đây, cười meo meo nói: “Cô gái này đáng yêu không? Còn lấy Lâm Mèo Con ra mượn cớ, mạnh miệng nhẹ dạ, dễ thương chết đi được.” “Hử?” Tiêu Tê nhíu mày, “Mượn cớ?”
“Phí lời, nói cái gì mà vì cơ thể trẻ con, còn không phải là…” Khỉ Ốm nhìn bóng lưng Dư Hoàn Ương, sảng khoái nói: “Vì để tạo cơ hội được ở chung với chúng ta nhiều hơn?”
Tiêu Tê thiếu điều cười ra tiếng, “Thật hay giả đấy, ý cậu là Tiểu Dư có ý với cậu hả?”
“Nhất định luôn, vừa nãy tôi nói chuyện tôi cũng muốn uống cháo, cô ấy lập tức nói mình cũng có! Còn cuống đến vỡ cả giọng, chà chà…!Nếu đây không phải yêu thì cái gì mới là yêu ~ “
“Hợp lý.” Tiêu Tê vỗ vai Khỉ Ốm, “Vậy cậu còn không mau rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ bồi dưỡng tình cảm?”
____
Chú thích:
“Ngược dòng mà đến đường vừa hiểm vừa xa.
Xuôi dòng mà đi chỉ như thấy người giữa dòng nước biếc” là câu được trích từ “Kiêm giaLau lách – Kinh Thi”..