Bạn đang đọc Hắn Đang Vờ Sợ Hãi – Chương 121: Phối Hợp
Tây Tư Diên không thể chạy tới bên cạnh Khỉ Ốm, hai gã đô con chặn trước cửa vẻ mặt âm u giơ súng về phía anh, Tây Tư Diên nửa quỳ ngoài cửa đặt tay trên nỏ, thực ra chỉ một mũi tên cũng là vũ khí bất khả chiến bại của anh.
Khỉ Ốm sống sót sau tai nạn mắt nổ đom đóm, trong miệng toàn mùi máu cố gắng lật người lại như con cá chép, gã biến thành con sâu uốn éo bò về phía trước, “Ra ngoài rồi đánh, các anh giai ra ngoài trước đã rồi đánh!”
Đào Bách Khả thu thế giữa không trung tránh thoát cái đá ngang của Thẩm Trạch Đồng, gã quay người đạp ngay vào bên hông bị thương của anh, không hề nương tay đá bay người ra ngoài.
Thẩm Trạch Đồng ngã xuống đất và lăn ra xa gần một mét, anh nghiến răng phun ra một ngụm máu, đứng dậy giẫm lên những giọt máu hắn đã rơi khắp nơi trên mặt đất lao về phía Lâm Hổ.
Anh để lộ phía sau lưng không một chút phòng bị, chỉ cần Đào Bách Khả hơi giơ tay là có thể dễ dàng xiên một nhát dao nhưng Tiêu Tê sẽ không cho gã cơ hội như vậy, một loạt viên đạn con thoi dày đặc đập vào bên cạnh chân buộc Đào Bách Khả phải buông tha để Thẩm Trạch Đồng đi và chuyển sự chú ý về lại chính mình.
Lần này hai người đều không nói nhảm, đầu tiên là chô đối phương một viên đạn dù sớm biết sẽ không trúng mục tiêu, giây sau lưỡi dao đã ma sát với nòng súng làm bắn ra tia lửa điện chói mắt, mỗi nơi lưỡi dao lướt qua đều là chỗ trí mạng của kẻ địch.
Sau vài lần giao thủ Đào Bách Khả và Tiêu Tê mỗi bên lùi một bước, Đào Bách Khả thấy vết máu đỏ nhàn nhạt nơi cổ họng Tiêu Tê ý cười bên môi càng thêm rõ nét, đây là gã đắc thủ lúc Tiêu Tê vô ý thức thất thần khi phía Tây Tư Diên truyền đến tiếng súng.
“Có nên chửi mày quan tâm quá sẽ bị loạn không?”
Nghe thấy Đào Bách Khả được tiện nghi còn khoe mẽ Tiêu Tê khinh thường hừ một tiếng, hắn vươn tay phải đang vắt chéo sau lưng ra, trong lòng bàn tay là điều khiển lên xuống của cánh cửa, hắn cố ý tung lên rồi lại bắt lấy xoay xoay, “Tao còn có lý do để bị thương, mày thì đúng là cái đồ ngu xuẩn.”
Trên điều khiển có ba cái nút, xa nhất bên trái là nút Đào Bách Khả vừa bấm để đóng cửa, ở giữa là nút dừng hoặc khởi động, Tiêu Tê bấm bừa một cái cửa kính không những không dừng mà tốc độ hạ xuống còn nhanh hơn, hai gã lính thành thạo đang giằng co với Tây Tư Diên lập tức bỏ qua anh nhanh chân cúi người chui qua cửa.
Tây Tư Diên nhào về hướng ngược lại với chúng cuối cùng cũng thành công tới bên cạnh Khỉ Ốm, anh dùng dao cắt dây trói trên tay Khỉ Ốm sau đó xách gã lên như xách một con gà cùng nhau bỏ chạy.
Khỉ Ốm cảm động liếc mắt nhìn về phía cánh cửa chỉ còn cách mặt đất một khoảng bằng chiều cao của đứa trẻ ba tuổi cuống đến độ quang quác kêu to.
Người giải quyết xong đối thủ đầu tiên lại là Thẩm Trạch Đồng, kẻ trông giữ Lâm Hổ sớm đã là nỏ mạnh hết đà, khi nãy vây đánh Thẩm Trạch Đồng đã hao tổn đa số thể lực lại bị Lâm Hổ đạp cho một phát nửa ngày không đứng dậy nổi.
Tiêu Tê bấm nhầm nút vội chữa cháy nhưng Đào Bách Khả nào sẽ cho hắn cơ hội, gã xông lên trước tung nắm đấm về phía tay hắn, trong lúc né tránh Tiêu Tê lỡ tay tung điều khiển lên giữa không trung, trong nháy mắt hai người đồng thời nhảy lên vươn tay về phía vật nhỏ.
“Tiêu Tê!” Tây Tư Diên và Khỉ Ốm còn cách cửa một đoạn nữa, với tốc độ như hiện tại họ sẽ không đến kịp và bị nhốt ở bên trong, bất lực không thể làm gì Tây Tư Diên không thể không gọi tên Tiêu Tê, trong tiềm thức của anh vẫn luôn tin tưởng cho dù trong hoàn cảnh không thể làm gì người đàn ông này sẽ luôn tìm được biện pháp cứu mình thoát khỏi nguy hiểm.
Một bàn tay nâng lên cánh cửa đang hạ xuống, vì dùng sức mà mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Thẩm Trạch Đồng nổi giận gầm lên một tiếng dùng sức của chính mình cản lại cánh cửa đang khép kín.
“Anh Thẩm.” Lâm Hổ cũng muốn trợ giúp, Thẩm Trạch Đồng vội vã xua nó đi chỉ sợ lỡ đâu mình không chịu nổi sẽ hại Lâm Hổ gãy tay, “Tiêu Tê, nhanh lên một chút!” Không chỉ Thẩm Trạch Đồng không chống đỡ được bao lâu nữa mà zombie bên trong cũng sắp tới gần Tây Tư Diên và Khỉ Ốm cũng đã chạy đến cạnh cửa, Tây Tư Diên để Khỉ Ốm nằm xuống chui qua khe cửa tiến vào vùng an toàn trước.
Điều khiển từ xa sượt qua đầu ngón tay Tiêu Tê lại lướt qua tay Đào Bách Khả cuối cùng rơi trên mặt đất, chất lượng không tệ, dùng mắt thường cũng có thể thấy vỏ ngoài không bị trầy xước gì.
Tiêu Tê muốn đi nhặt lại bị Đào Bách Khả dùng cánh tay kẹp chặt cổ, bị kìm chặt khiến hắn trong chốc lát không còn chút sức lực nào.
Hai tên lính thành công trốn thoát từ bên trong một tên giơ súng về phía Thẩm Trạch Đồng, một tên khác lao về phía sếp nhà mình đang xoắn thành một cục với Tiêu Tê dễ dàng đứng cạnh điều khiển từ xa, lên đạn nhắm chuẩn vào ngực Tiêu Tê.
Khỉ Ốm mới ra được một nửa, trước mắt gã là bức tường kim loại dầy nặng cao vút, Thẩm Trạch Đồng dù biết có người đang ngắm bắn mình cũng không làm gì được, một khi anh buông tay cửa kính chắc chắn sẽ đập lão Khỉ thành một bãi Khỉ bùn.
Tây Tư Diên nhanh chóng cài mũi tên lên nỏ, anh đạp lên cánh tay Khỉ Ốm một cú sút gã ra ngoài như sút bóng, cùng lúc đó từ bên trong cửa lộ ra nỏ và tay, một mũi tên bắn thủng cổ họng gã lính.
Thẩm Trạch Đồng không quay đầu lại, anh nghe tiếng cơ thể bị bắn thủng biết mình không cần lo bị bắn lén, “Nhanh lên, nhanh lên, tôi sắp không đỡ được rồi!!
Tiêu Tê bị siết cổ không hít thở nổi, có vài giây hắn không thể cảm nhận được tứ chi của mình, hắn không khống chế được độ mạnh yếu chỉ dựa vào bản năng dùng cùi chỏ thúc mạnh vào hông và bụng của Đào Bách Khả.
Người phía sau a một tiếng, sức lực trên cổ cũng thả lỏng, trong nháy mắt Tiêu Tê lập tức quay người nhảy khỏi phạm vi tấn công của Đào Bách Khả há to miệng thở dốc.
Tên lính cuối cùng còn sống đã bóp cò lần áp chót trong đời, Tiêu Tê hoàn toàn không để ý, hắn quay đầu sang trái viên đạn sượt qua tóc hắn và bắn vào tường.
Tên lính lần nữa giờ súng chuẩn bị bắn lại thấy một bóng người vọt qua bên chân mình, Lâm Hổ cướp được điều khiển trốn vào một góc phòng run rẩy nhìn chăm chú vào gã đàn ông trước mặt, vừa điên cuồng bấm loạn ba cái nút bên trên.
Sức nặng trên tay Thẩm Trạch Đồng cuối cùng cũng thả lỏng, anh lập tức nhảy lên khỏi mặt đất chạy nhanh về phía Mèo Con, nhanh hơn nữa chính là mũi tên ra khỏi nỏ của Tây Tư Diên, mũi tên xoắn ốc lao thẳng tới cái cổ lộ ra bên ngoài của gã lính.
Cùng lúc đó phát đạn cuối cùng trong súng của gã cũng được bắn ra khỏi nòng kèm theo tiếng mũi tên xuyên qua da thịt, máu tươi bắn bốn phía lấy Lâm Hổ làm trung tâm.
Lâm Hổ vẫn giữ nguyên tư thế hai tay ôm chặt điều khiển trợn mắt đần ra nhìn nòng súng cách đó không xa, không riêng gì Thẩm Trạch Đồng, Tiêu Tê cũng hành động, hai người thi chạy với viên đạn muốn giành lại một cái mạng trên cầu Nại Hà trước khi Sứ giả Câu Hồn đến.
Bỗng nhiên Lâm Hổ hơi nghiêng đầu về bên trái, động tác không khác gì lúc Tiêu Tê né tránh viên đạn khi nãy, góc độ tránh cũng giống y hệt.
Viên đạn sượt qua tai nó để lại một vết máu vô cùng nhỏ trong ánh mắt không cam lòng của chủ nhân rồi ghim vào tường, kết thúc tuổi thọ của mình.
Mèo Con đã bắt đầu sử dụng dị năng xúc giác tiến hóa lần hai theo bản năng, học tư thế của Tiêu Tê để tránh đạn ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Thị giác của nó vẫn chỉ bằng người bình thường, ngay từ đầu cũng không thể nhìn rõ quỹ đạo của viên đạn nhưng trong khoảnh khắc trí mạng, sức mạnh tiến hóa đã cứu nó một mạng.
Một giây sau Thẩm Trạch Đồng chợt nhào tới ôm chặt nó vào trong lòng.
Mùi máu dính dấp đầy trong xoang mũi, càng không thể bỏ qua hơn chính là trái tim đang đập gấp gáp của Thẩm Trạch Đồng, nó mang theo một sức mạnh nóng hổi, đập mạnh đến mức thái dương của Lâm Hổ cũng đập theo.
Ngón tay của Thẩm Trạch Đồng không ngừng run rẩy, cánh tay từng đỡ cả cánh cửa kính công nghiệp có thể đè chết một con voi nay lại không thể kéo một thiếu niên gầy yếu.
Tiêu Tê thấy Lâm Hổ không có việc gì liền yên tâm, khóe mắt không biết thấy gì bỗng nhiên biến sắc, “Đi mau!” Giọng của hắn tràn đầy lo lắng, hắn nắm vai Thẩm Trạch Đồng giục anh mau đứng lên, Tây Tư Diên hai, ba bước cũng đến bên cạnh Thẩm Trạch Đồng khoác thêm áo cho anh, “Mặc vào! Khỉ Ốm đi mau!”
“Trời ơi…” Khỉ Ốm sợ đến mất tiếng, tè ra quần vội vàng chạy vào cầu thang trước mặt.
Đào Bách Khả cũng không nói nhảm chạy sát phía sau Khỉ Ốm, một tay túm Khỉ Ốm xuống khỏi cầu thang giơ dao muốn bổ xuống, lại thấy Tây Tư Diên mặt lạnh đang nhắm nỏ về phía mình đành phải thu tay lại để mũi tên xuyên qua khe hở bay vào trong bóng tối.
Lâm Hổ không chỉ làm cánh cửa ngừng hạ xuống, cũng không biết nó bấm gì sai mà cái cửa kia kéo hẳn lên luôn, rất nhiều zombie lớn bé tuôn ra như thủy triều, hàm răng xỉn màu và móng tay sắc nhọn giơ lên tiến về phía mọi người.
Thẩm Trạch Đồng cướp lấy điều khiển ném vào trong lòng Tiêu Tê rồi xách Lâm Hổ lên bỏ chạy, Lâm Hổ tru tréo chưa cài khóa áo vừa chịu đựng cảm giác buồn nôn trong dạ dày vừa vươn tay kéo khóa áo cho Thẩm Trạch Đồng.
Tiêu Tê không biết dùng cái điều khiển đồng nát này, hắn học Mèo Con bấm linh tinh một lượt thế mà cũng bấm cho cửa hạ xuống lần nữa, “Sau khi rời khỏi đây em đi theo họ, anh đuổi theo Đào Bách Khả.” Tiêu Tê nắm tay Tây Tư Diên dẫn anh lên cầu thang, “Một mình anh?”
“Một mình anh thôi, tiến có thể công lui có thể thủ, đi lại nhanh như gió.”
“…” Tây Tư Diên nghĩ Đào Bách Khả chết ở đây luôn là kết quả may mắn nhất, lỡ đâu gã thoát ra lại kéo theo một đàn nhà khoa học quái dị, nhân loại còn lại cũng không đủ cho gã chơi, “Vậy anh…”
Tiêu Tê ôm hông Tây Tư Diên cắt ngang mấy lời dặn dò, hỏi ngược lại: “Sao thế?” Người bên cạnh không nói gì vẻ mặt nghiêm túc tăng tốc độ, trong chớp mắt đã chạy khỏi tầng ngầm.
“Đào Bách Khả! Không muốn chết thì đóng hết cửa lại!!”
Trên hành lang chỉ còn lại Khỉ Ốm, Thẩm Trạch Đồng và Mèo Con, Tiêu Tê khóe mắt đỏ sậm xua tay, “Thất thần gì nữa, chạy mau đi!”
“Hở?” Khỉ Ốm chưa từng thấy bộ dạng này của Tiêu Tê, còn đáng sợ hơn cả zombie, Thẩm Trạch Đồng còn chưa kịp thở dốc nghe được tiếng hô của Tiêu Tê cũng không hỏi vì sao lại lần nữa vác Lâm Hổ lên vai, hỏi: “Bên kia?”
Tiêu Tê đi đầu dùng bóng lưng chỉ rõ phương hướng, Khỉ Ốm vội vàng ê một tiếng bị Thẩm Trạch Đồng coi như trẻ con kẹp vào nách.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tây Tư Diên nằm sau lưng Tiêu Tê, cửa chậm rãi hạ xuống zombie thoát ra nhiều nhất cũng năm mươi con, một mình Khỉ Ốm có thể nuôi chúng được nửa năm, đâu cần Tiêu Tê sợ hãi quá độ như thế.
“Anh nghe thấy tiếng một con zombie đang chạy, hơn nữa tốc độ rất nhanh, em từng gặp zombie biết chạy chưa?”
“Chạy? Zombie biến dị?” Khỉ Ốm nhớ lại con zombie biến dị đã tấn công Lưu Huy lúc trượt zipline, nhờ virus nhân tạo biến đổi tốc độ và sức mạnh của con người tăng vọt, lại mất đi cảm giác đau đớn, hơn nữa bị cắn cũng sẽ biến dị, lại nghĩ thứ virus này là do Đào Bách Khả làm ra càng hận đến nghiến răng.
“Hơn nữa, trước đó chỉ là một người bình thường.” Tiêu Tê hạ thấp người dựa vào góc vuông tường ở khúc quanh, dựa vào khoảng cách ngắn nhất xoay người lướt qua, “Nghe tiếng bước chân, người nọ là người tiến hóa lần thứ hai.”
Thẩm Trạch Đồng lập tức học theo, vị trí của Khỉ Ốm không tốt bị va vào tường, gã ôi a một tiếng còn chưa kịp mắng chửi đã thấy khuôn mặt xanh tím sưng phù của zombie cách đó hai mét, sợ đến mức an tĩnh như gà.
Một đôi nhãn cầu đỏ ngầu lồi ra, tròng đen di chuyển lên xuống nhanh chóng, chất nhầy và thịt không rõ dính khắp quần áo, khó có thể nhận ra đặc điểm của quân phục cảnh vệ từ cổ tay áo và viền cổ, nó không còn một chút da thịt lành lặn nào, chỗ nào cũng đang chảy mủ, nhan sắc ghe tởm phô hết ra ngoài.
Tiêu Tê nhận ra con zombie tiến hóa này, một trong những cấp phó của Đào Bách Khả, không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại rơi vào hoàn cảnh thế này..