Đọc truyện Hắn Có Khi Nào Đi Nhảy Sông Không? – Chương 42
Tướng quân đè người lên giàn nho thở hổn hển hơn nửa ngày, làm đến cổ họng Thẩm Mục đều khàn mới ôm người trở về phòng.
Thẩm Mục tức giận đến chừng mấy ngày không chịu để ý đến hắn, cũng kêu người dời chiếc giường dưới giàn nho đi.
Tướng quân mặt dày mày dạn dỗ ngọt người ta, thật vất vả chuyển chiếc giường trở lại, lại nhịn không được tiếp tục đè người đến suyễn.
Vì vậy, trong cả mùa thu, chiếc giường cứ đưa đến chuyển đi, sau khi khí trời chuyển mùa tướng quân mới chịu đàng hoàng trở lại.
Mùa xuân năm thứ hai, một hồi gió xuân se lạnh thổi bệnh hoàng đế, bệnh đến lòng người trong cung bàng hoàng.
Đông Lăng không hết lòng gian, nhân cơ hội lôi kéo Nam Phụng, tiếp tục quấy nhiễu biên cảnh.
Tướng quân dẫn binh xuất chinh, Bắc Nghiêu y theo hiệp ước phái binh giúp đỡ.
Trước khi xuất phát, tướng quân mang theo Thẩm Mục đi cúng tế cha mẹ của hắn.
Là cúng tế mẹ, tướng quân nói, nhưng ông già kia được chôn cùng mẹ thì chỉ có thể thuận tiện cúng bái.
Thẩm Mục cười cười, không chọc thủng lời nói của hắn.
Mấy tháng trước, tướng quân dẫn y đến gặp cha mẹ hắn.
Khi đó tướng quân cười đến ngu si, hắn nói, mẹ, đây là thê tử của con, có đẹp không?
Hắn nói, thư ngốc là người đọc sách, sau này mỗi năm y sẽ viết câu đối cho mẹ…
Chữ của y rất đẹp, mẹ phải phù hộ y sống lâu trăm tuổi, năm nào cũng viết cho mẹ…
Bọn họ dập đầu lạy trước mộ, trong gió ôn hòa nhìn nhau cười.
Một tháng sau, hoàng thượng phong Thẩm Mục làm Thái phó, phù trợ Thái tử giám quốc.
Tướng quân tại biên cảnh thường thường viết thư cho Thẩm Mục, thượng vàng hạ cám, chuyện gì cũng đều phải nói.
Hắn nói, người Nam Phụng thật con mẹ nó hung ác, vừa đến liền kêu đánh kêu giết, cái miệng của Trần Diêm còn chưa nói được lời nào…
Hắn nói, hắn lại gặp được Tam hoàng tử Đông Lăng, hai chân hắn đều què hết rồi mà còn muốn sai người khiêng đến chiến trường, thiếu chút nữa nhào xuống đất không đứng lên nổi…
Hắn nói, Chu Liệt uống nhiều rượu, nửa đêm ở trần lúc ẩn lúc hiện hát hò lung tung, bị các huynh đệ đánh cho một trận, bỏ xuống rãnh nước chỉ lộ ra cái đầu…
Hắn nói, Bắc Vũ Lăng cùng A Mạch lén lút đến biên cảnh, bọn họ thành thân trong tiếng chúc mừng của mười vạn binh sĩ…
Hắn nói, thư ngốc, gió ở biên cảnh vừa lạnh vừa mãnh liệt…
Hắn nói, ta rất nhớ ngươi…
Thẩm Mục cũng hai ba ngày viết thư cho tướng quân.
Y nói, tinh thần của hoàng thượng tốt lắm rồi, thân thể vẫn có chút suy yếu…
Y nói, Thái tử dẫn thư đồng đi leo cây, té bị thương cánh tay, tấu chương cũng không phê được…
Y nói, Triệu Thất cùng Vân Thiển cô nương ở nông thôn sinh một bé gái, gửi đến rượu mừng đầy tháng, ta chôn ở trong sân, chờ ngươi trở về cùng nhau uống…
Y nói, giàn cây nho trong sân đã kết trái, trái nho vừa to vừa ngọt…
Y nói, A Việt, ta mơ thấy ngươi…
Y nói, có tuyết rồi, hồ nước trong phủ kết thành một tầng băng mỏng…
Y nói, ta cũng rất nhớ ngươi…
Đến khi trận tuyết cuối năm qua đi, biên cảnh truyền đến tin tức đại quân đắc thắng.
Đông Lăng cắt thành cầu hoà, trong vòng mười năm không được phép bén mảng đến Đại Ngu.
Đại quân hoan hô kèn hiệu thu binh hồi triều.
Trong gió rét, quân kỳ phần phật, binh sĩ tiến lên hướng về kinh thành.
Nhưng tướng quân của bọn họ không ở đó.
Thẩm Mục từ trong cung đi ra, để kiệu phu đi về trước, tự mình khoác áo chậm rãi trở về.
Y nghĩ, sắp hết năm rồi, không biết tướng quân có thể trở về trước năm mới không?
Tướng quân nói năm nay muốn làm hoành thánh…
Một đôi tay của hắn múa kiếm vung đao thì rất lành nghề, nhưng mà làm hoành thánh thì…
Thẩm Mục nghĩ đi nghĩ lại liền nở nụ cười.
“Thư ngốc…” Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng khẽ gọi, Thẩm Mục sững sờ, ngón tay níu chặt tay áo.
Y xoay người, tướng quân tại cách đó không xa tung người xuống ngựa.
“Thư ngốc” tướng quân cười chạy tới ôm lấy y, “Ta đã trở về.”
Viền mắt Thẩm Mục đỏ lên, mới vừa muốn nói chuyện, tướng quân liền buông y ra, “Không được, trên người ta rất lạnh, không muốn đông cứng ngươi…”
Thẩm Mục vồ tới ôm lấy hắn, y nói: “Không có chuyện gì, trên người ta ấm…”
Tướng quân cười cười cọ mặt y, “Thư ngốc, nhớ ta không?”
“Nhớ.”
“Nhớ nhiều không?”
Thẩm Mục ngửa mặt lên cắn môi hắn, “Sáng nhớ chiều mong…”
– TOÀN VĂN HOÀN-