Đọc truyện Hắn Có Khi Nào Đi Nhảy Sông Không? – Chương 3
Thẩm Mục bất động thanh sắc, rút cánh tay mình ra, “Không biết Lý công tử đến đây vì chuyện gì?”
Lý Trường Tự bất khuất, liền giơ tay đặt lên trán Thẩm Mục, “Tử Ngôn, có phải ngươi bị bệnh hay không? Mặt đỏ như vậy?”
Thẩm Mục lùi về sau một bước, “Nhiễm phong hàn mà thôi “
“Tử Ngôn nếu không thoải mái thì đi nghỉ ngơi đi, chuyện hôm nay cũng không gấp.”
“Thẩm mỗ không có chuyện gì, công tử cứ nói đừng ngại.”
“Thôi, ngươi luôn luôn cố chấp” Lý Trường Tự ngồi trở lại trên ghế, “Ngươi cũng biết sứ đoàn Bắc Nghiêu ít ngày nữa sẽ vào kinh đúng chứ?”
Thẩm Mục gật đầu
Lý Trường Tự: “Phụ thân tiến cử với Hoàng thượng, để cho ngươi tiếp đón.”
Thẩm Mục cau mày, “Không biết thừa tướng đại nhân có gì phân phó?”
“Nghe nói sứ đoàn Bắc Nghiêu có tâm ý muốn hòa thân, mà bàn về giao hảo, phụ thân cảm thấy nên cùng Đông Lăng kết thông gia” Lý Trường Tự ngẩng đầu nhìn Thẩm Mục, “Tử Ngôn có thể hiểu rõ ý tứ của phụ thân chứ?”
Thẩm Mục rũ mắt xuống, “Thẩm mỗ rõ ràng.”
Tướng quân trên nóc nhà mặt trầm như nước, con mọt sách và thừa tướng là cùng một nhóm?
Thừa tướng ham muốn quyền thế cũng không phải là chuyện giấu giấu diếm diếm, mà bên trong lời nói của Lý Trường Tự, làm sao có vẻ như là ý tứ không an phận?
Lý Trường Tự vừa đi, tướng quân liền từ nóc nhà nhảy xuống, Thẩm Mục sợ đến sắc mặt hồng hồng trắng đi mấy phần.
Tướng quân một mặt buồn rầu, “Ngươi đang làm việc cho thừa tướng sao?”
Thẩm Mục mím môi không nói lời nào.
Tướng quân từng bước một áp sát, “Hắn muốn làm cái gì? Tại sao chủ trương cùng Đông Lăng kết thông gia? Hắn cùng Đông Lăng có cấu kết? Muốn đoạt quyền sao?”
“Tư Đồ tướng quân” Thẩm Mục kiên cường trấn định, “Thẩm mỗ chỉ là nghe lệnh làm việc, những chuyện khác hoàn toàn không biết.”
“Ngươi còn che giấu! Ba năm trước là ai bất chấp mạng sống liều chết giúp hoàng đế đưa tin!” Ba năm trước, An Vương phản nghịch, không biết tại sao tướng quân đang ở biên cương cách rất xa lại xuất hiện ở kinh thành, xuất binh bằng phẳng phản loạn, ngoại trừ hoàng đế, Thẩm Mục cũng suýt chút nữa mất mạng.
Con mọt sách làm sao có khả năng giúp đỡ thừa tướng cấu kết ngoại địch?
Con mọt sách còn mạnh miệng, “Thẩm mỗ có chừng mực, tướng quân không cần bận tâm.”
Tướng quân giận dữ, giơ tay đánh lên mông người trước mặt.
Thẩm Mục bưng cái mông, trừng hai mắt, một mặt khiếp sợ.
Tướng quân: “…” Mẹ nó, lỡ tay rồi.
“Khụ khụ… Còn đau không?”
Thẩm Mục mặt đỏ bừng lên.
Tướng quân nhìn trời, “Cái kia… Ngươi nhớ bôi thuốc.”
Nhìn Thẩm Mục so với con tôm luộc không mấy khác biệt.
“Chuyện của thừa tướng, ngươi không muốn nói thì thôi, để nói sau vậy.” Tướng quân thở dài vừa mới chuyển thân muốn đi, liền xoay mạnh chuyển trở về. “Lý Trường Tự kia là thế nào?!”
Thẩm Mục không rõ ý tứ của hắn.
“Tại sao hắn lại động tay động chân với ngươi?!”
Thẩm Mục: “… Ta không thích hắn.”
Tướng quân hài lòng, “Sau này không nên để cho hắn chiếm tiện nghi của ngươi!”
Năm ngày sau, sứ đoàn Bắc Nghiêu đến kinh thành.
Thẩm Mục phụng mệnh tiếp đón, chiêu đãi yến tiệc, cuối cùng đuổi người về dịch quán mới trở về Thẩm phủ.
Nhưng mà, y hồi phủ không bao lâu, liền có người đến báo, trong sứ đoàn Bắc Nghiêu có ba người sau khi về dịch quán còn chưa tận hứng, nghe danh tiếng Nhiễm Túy Lâu đã lâu, không nhịn được chạy đi uống hoa tửu, cuối cùng lại say ngất ngây, đang sau khướt bên trong túy lâu.
Thẩm Mục vội vã chạy tới Nhiễm Túy lâu, ở nửa đường gặp được hai người Bắc Nghiêu.
Hai người hơi có chút lúng túng.
“Để cho Ngự Sử đại nhân cười chê rồi.” Một người vóc dáng cao ráo ngượng ngùng nói. Tên còn lại là người nhỏ nhắn nhất trong năm người nhưng tính khí lại rất lớn, một mặt tức giận mà nói thầm, “Thứ mất mặt xấu hổ!”
Khi bọn họ đuổi đến Nhiễm Túy Lâu, ba con ma men đang dựa vào rượu mà trêu chọc một kỹ nữ đánh đàn.
Trong túy lâu, Tôn ma ma gấp đến độ choáng váng mặt mày, cô nương Vân Thiển này là người của Tư Đồ tướng quân, ngày thường các vương hầu công tử vì kiêng kỵ tướng quân mà ngay cả tay nàng cũng không dám chạm thử. Hiện tại thì tốt rồi, nhô ra ba cái con ma men, Vân Thiển cô nương mà có mệnh hệ gì, tướng quân có thể đem túy lâu này hủy đi hay không?
Cũng may Ngự Sử đại nhân mang theo tùy tùng đến lôi người đi, trong đó có hai người thật hung hãn, trực tiếp đánh ba con ma men ngất xỉu.
Tôn ma ma dẫn Vân Thiển hướng về phía Thẩm Mục thiên ân vạn tạ.
Thẩm Mục nhìn cô nương đang cúi đầu kia, nghĩ thầm, đây là cô nương trong lòng người kia, quả thực thanh lệ động nhân (xinh đẹp thanh tú động lòng người), cùng hắn rất xứng đôi. Y ở trong lòng thở dài, chính mình ngày ấy đúng là điên mà, làm sao vừa thấy hắn đi vào bên trong túy lâu, lòng liền cảm thấy oan ức cùng tức giận, quỷ thần xui khiến đi vào theo… Người ta cùng cô nương ân ái, liên quan gì đến y?
Tướng quân đi ra từ trong nhà bếp của quân doanh, một đường hùng hùng hổ hổ.
Liên Tầm trong lều đi ra gặp hắn, hỏi: “Làm sao vậy? Ai chọc ghẹo ngươi?”
Tướng quân: “Mẹ nó, tên tiểu tử Triệu Thất này lại nấu cơm cháy khét!”
Liên Tầm hơi nhướng mày, “Vân Thiển cô nương xảy ra vấn đề rồi?”
“Không có chuyện gì” tướng quân vung vung tay, “Nghe nói là mấy con ma men say khướt chọc ghẹo, Triệu Thất thiếu chút nữa xoay vòng dao phay đi tìm người liều mạng.”
Liên Tầm: “Ai, ta nói ngươi làm người tốt sao không làm đến cùng, trực tiếp giúp cô nương chuộc thân, đỡ phải mỗi ngày ăn cơm khét.”
Tướng quân mỉm cười, “Nữ nhân của mình thì chính mình nên tự đến chuộc, ta có thể giúp hắn che chở đã đủ nghĩa khí rồi.”