Đọc truyện Hàn Băng, Có Giỏi Thì Đừng Có Chạy! – Chương 5: Ngôi Trường Mới
” Ối ” cô hoảng hốt bám chặt hắn ” Đi từ từ thôi, chết giờ “
” Tốc độ này là còn chậm đấy. ”
” Cái gì? Thế này mà chậm á? “
” Ờ. Bám cho chắc. “
Nói xong hắn vặn ga lao thẳng về phía trước. Bây giờ cô chỉ có nước mà bám chặt hắn nếu không có khi bị ngã giữa đường lúc nào cũng không biết.
Chà, đường đến trường mà cô chuẩn bị học công nhận đẹp thật đấy. Cứ như là con đường ở Nhật Bản vậy. Cánh hoa anh đào nhẹ nhàng rơi hai bên đường, những cánh hoa màu hồng nhạt nhẹ nhàng rơi như tuyết, lá xanh mơn mởn. Đẹp ghê!
” Kítttt!!!!!! ” hắn dừng xe lại phá hỏng cái cảm xúc hiện giờ của cô.
Theo phản xạ, cô xuống xe. Hắn mở mũ bảo hiểm ra nhìn cô
” Lát nữa có ai hỏi cô thì nói là em họ của tôi. Hiểu chưa? “
” Biết rồi “
Hắn lườm cô
” Cô đang nói với ai thế hả? “
Cô ngán ngẩm lắc đầu
” Vâng, thưa cậu chủ! “
” Ờ. Biết thế là tốt. ” Hắn đưa xe vào trong.
Cô nhìn xung quanh. Ngôi trường BLACK WOLF đúng là lớn thật nhưng cô cũng để ý ở bên kia đường. Nơi có một ngôi trường dành cho nữ sinh tên là DIAMOND. Nhìn những cô nữ sinh mặc váy tới trường mà trong lòng cô thấy sởn da gà. Hình như cô bị dị ứng với trang phục được người ta gọi là Váy thì phải.
Hắn từ đâu đi ra chỗ cô, tính kéo cô vào trong thì thấy một cô gái rất xinh đẹp, mặt trát phấn siêu kinh điển tiến đến. Phải nói là cô ta chắc tốn nhiều kì công cho khuôn mặt hoàn hảo đó.
” Anh Phong! ” Cô ta cất tiếng chào kèm theo mấy cử chỉ nhõng nhẽo nhìn mắc ói nhìn Phong
” Ọc ” nhìn cử chỉ của cô gái đó khiến cô muốn mửa ra
Phong lơ đi ánh mắt của cô ta. Kéo cô vào trong.
Cô gái kia cảm nhận được rằng mình đang bị bơ thì chạy lại cản đường hắn.
” Tránh ra! ” hắn nhìn cô ta
” Không! ” cô ta nhìn hắn, nhí nhảnh trước mặt hắn.
” Cô là ai? Tôi có quen cô không nhỉ? ” khuôn mặt tỉnh bơ của hắn hiện lên, làm lơ cái điệu bộ của cô ta.
” Anh….. Anh không quen em??? Em là Nhi mà ” cô ta sững lại trước câu nói của hắn. Câu nói như con dao đâm vào tim.
Nghe kiểu này là biết cô gái tên Nhi này là nạn nhân của một dân sát gái đây mà. Chậc chậc, tội nghiệp cô gái.
Hắn nhếch mép, cười bỡn cợt.
” Nhi? Nhi nào nhỉ? Tôi không ai tên là Nhi hết. Hình như cô đây nhận nhầm người rồi “
” Không, em không nhận nhầm người. ” Nước mắt cô ta bắt đầu tuôn, khoé mắt đỏ hoe
” Nhưng tôi thì thấy cô nhận nhầm người đấy. Xin lỗi tôi đang có việc. Cô tránh ra dùm tôi ” hắn đẩy cô gái tên Nhi sang một bên rồi lôi Hàn Băng vào, bỏ mặc cô ấy ngoài cổng.
Cô bị hắn lôi vào trong chỉ nhìn thấy cô gái Nhi đó khóc rồi chạy ra khỏi cổng trường. Nhìn rất thê thảm.
Nhìn cô bây giờ cũng rất thê thảm nói gì đến cô gái Nhi kia. Bị ai kia lôi như lôi đồ vật vậy.
” Dừng kéo. Để tôi tự đi ” cô vùng vẫy.
” Sắp muộn rồi. Để cô tự đi thì khi nào mới nhận lớp? “
Bỗng từ đâu có hai chàng trai xuất hiện cản đường Phong.
” E hèm! Lại khiến trái tim nàng nào tan nát vậy Phong? ” Trần Duy Khánh nháy mắt tinh nghịch với hắn.
” Nàng này hình như là bồ của Phong trong quán bar bữa trước đây mà. Có cần ghi vào sổ liệt kê những cô nàng tan nát trái tim vì Phong không nhỉ? ” Dương Anh Vũ cũng hùa theo Khánh
” Hai người phiền quá. Tránh ra coi ” hắn cau có
” Chuyện gì mà vội thía ông bạn? ” Vũ nhíu mày, nói với giọng bỡn cợt
” Ô! Ô! Ô! Học sinh mới à? ” Khánh nhìn cô đang vùng vẫy.
Cô nghe vậy giật mình, cúi đầu xuống. Không thể nói gì.
” Ờ. ” hắn đáp gọn
Vũ cũng nhìn cậu bạn mới nhập học này. Thấy lạ lạ. Con trai gì mà da trắng như con gái vậy cà?
” Ai đây Phong? ” cả hai thằng nhìn hắn
” Em họ tao, mới chuyển từ Pháp về ” hắn khó chịu nhìn điệu bộ quái đản của hai thằng bạn.
Quái lạ, thường ngày thằng Khánh luôn là một thằng thanh niên nghiêm túc, con ngoan trò giỏi trong mắt thầy cô và bạn bè. Sao giờ nó cứ như bị đứt dây thần kinh nghiêm túc vậy. Hành xử như 1 đứa khùng.
Thằng Vũ thì lạnh lùng cũng chả khác gì hắn. Con mắt lúc nào cũng lạnh băng, cũng đốn tim được mấy nàng fan girl ấy chứ. Sao giờ cũng hùa theo thằng Khánh? Hành xử lỗ mãn quá! Quá lỗ mãn!
Hay là hai thằng này vừa mới tìm được mục tiêu mới nhỉ? Bọn này cũng là tay sát gái không phải dạng vừa đâu
” Em họ mày? Sao tao chưa nghe mày nói mày có em họ nhỉ? ” Khánh nhìn cô rồi lại quay sang hỏi hắn.
” Đây là con của chú mự cô bác tao, của ông bà nội, ông bà ngoại tao, con ông cháu cha nhà tao, Nó ở trên cái phao lúc đi tắm, dáng người không cao, được cái mũi cao,……bla…..bla….. ” Hắn kể trời kể đất. Nghĩ được gì thì đem ra chém hết mỗi tội là sai chủ đề.
Hai thằng kia nghe cứ lởn vởn vần ao chả hiểu thằng Phong đang nói cái quái gì. Nói như hắn thì đến cả thánh cũng không hiểu nói gì hai thằng người trần mắt thịt này.
Cô nghe hắn kể mà tức muốn nổ gan nổ ruột, muốn phi cái bánh mì batê (giày bata) vào mặt hắn. Hắn nói nhăng nói cuội gì vậy chứ? Nào là ở trên cái phao lúc đi tắm , dáng người không cao, được cái mũi cao toàn mấy cái như muốn dìm hàng cô vậy. Nghe hắn nói mà cô như muốn bùng cháy, muốn đá văng hắn sang Cam-pu-chia, bay qua biển Đông, ngắm Hoàng Đảo Trường Sơn rồi trở về Việt Nam vậy. Có nghĩ thôi mà cô cũng mắc cười.
” Này nhóc. Đang nghĩ gì mà mặt gian thế? ” Khánh nhìn bộ dạng hả hê lúc này của cô.
” Dạ? “
Hắn quay sang, lườm cô. Chắc là suy tính cái gì đen tối rồi đây mà.
” À không có gì đâu ạ? ” Cô toát mồ hôi lạnh, khoé miệng giật giật
” Nhóc bao nhiêu tuổi rồi? ” Khánh nâng gọng kính lên nhìn cô
” Dạ! 16 tuổi ạ “
” Ông Phong có hay mắng nhóc gì không mà sao trông nhóc gầy thế? “
” Dạ?!! ” cô chả hiểu Khánh đang nói cái gì. Ý nghĩa mập mờ
Vũ chen vào, hỏi một câu tế nhị khiến người ta phải độn thổ
” Nhóc đốn được tim của bao nhiêu nàng rồi? “
Cô há hốc miệng. Cái gì mà đốn tim chứ? Hoang đường dễ sợ
Nhìn thấy hai thằng bạn cứ giữ lấy cô mà nói chuyện khiến Phong bực mình. Lại lôi tay cô vào phòng Hiệu trưởng để nhận lớp.
Hai thằng kia thì ngẩn tò te nhìn bóng dáng của Phong với Hàn Băng đi vào trong.
” Ta làm gì sai à? Mà sao mặt thằng Phong nó nhăn nhó thế? ” Khánh nhìn Vũ
” Chịu. Biết chết liền. “
***********
” Cậu chủ, đau, thả tay tôi ra đi. Cậu sắp nắm gãy tay tôi rồi này ” cô nhăn nhó nhìn Phong
Cậu im lặng, kéo tay cô đi về phía phòng Hiệu trưởng.
” Cậu chủ, tay tôi sắp gãy rồi này “
” ………….. “
” Cậu chủ, tôi biết là tôi sai rồi. Tôi sẽ không nghĩ xấu về cậu chủ nữa “
Nghe đến đây hắn bỗng dừng bước khiến cô va vào vai hắn. Thì ra cô đang nghĩ xấu về cậu. Thảo nào lúc nãy thấy mặt cô cười hả hê như vậy. Giờ thì lộ rồi!
” Ối cậu chủ, cậu làm gì vậy??? “