Hàn Băng, Có Giỏi Thì Đừng Có Chạy!

Chương 27: Anh Trai!


Đọc truyện Hàn Băng, Có Giỏi Thì Đừng Có Chạy! – Chương 27: Anh Trai!

“Em không nhớ gì sao Tiểu Băng?”
“Dạ? Thầy nói gì vậy ạ?”
“Em có nhớ vết sẹo này hay không? Ngày xưa, lúc chúng ta chơi trốn tìm. Anh đuổi theo em thì cả hai chúng ta đều trượt chân ngã xuống và bị mảnh sành cứa vào, em không nhớ gì hay sao?”
“V…vết sẹo vừa khít nhau. Vậy anh…anh chính…chính là anh trai của em!!!!!!”
“Không phải anh thì là ai nữa em gái ngốc của anh.”
“ANH THIÊN!!!!!!”
Khung cảnh đó như vỡ oà trước mắt cô,
Anh trai cô cuối cùng cũng đã xuất hiện…
Nước mắt hạnh phúc của cô cứ thế tuôn rơi…tuôn rơi…
Liệu cô có thể sống hạnh phúc bên người mà cô yêu thương hay không? Hay là phải đứng giữa sự lựa chọn?
Đó là một ngày đẹp trời, gió hiu hiu thổi qua các kẽ lá. Những tia nắng nghịch ngợm nhảy nhót trên cành. Cô và hắn cùng tới trường. Từ lúc cô và hắn rơi xuống vách núi thì tất cả mọi người trong lớp ai cũng biết cô là con gái chô nên hôm nay, cô tới trường BLACK WOLF với tư cách là một nữ sinh thực thụ.
Bộ đồng phục của cô được may tỉ mỉ nhưng không quá cầu kì. Chiếc áo đồng phục mùa hè màu trắng có viền vài đường chỉ xanh dương, cổ áo được bẻ ra hai bên, một bên tay phải có huy hiệu của trưởng kết hợp với chiếc váy màu xanh được viền ren màu trắng. Hai gam màu xanh trắng là gam màu chủ đạo trên bộ đồng phục của cô. Đây là đồng phục dặc biệt dành cho hai nữ sinh đầu tiên cũng như là cuối cùng của trường BLACK WOLF.
Thấy cô đi vào lớp, tất cả bọn nam sinh chạy ùa ra vây quanh cô, hỏi dồn dập. Nhiều ánh mắt cứ nhìn cô như người ngoài hành tinh.
– “Hàn Thần à Hàn Băng, ông à bà là gái hả?” Một thằng ríu lưỡi nhìn cô.
Sau câu hỏi cực kì ngốc nghếch của thằng đó thì một thằng khác xen vào: “Mày hỏi ngu thế? Chảng lẽ tên Hàn Băng là trai à?”
– “Chà, Hàn Băng xinh thật đấy.”
– “Lúc đầu thấy cậu cải trang thành nam thì tụi tui còn gato (ghen ăn tức ở) sao bà đẹp trai thế ai ngờ bà là con gái còn xinh hơn.”

– “Theo tui đoán thì nếu bà học trường nam sinh thì… Bà chưa có người yêu nên vào đây để tìm phải không?” Một đứa đưa ra suy đoán, điệu bộ giống như Conan phán một câu nhìn cô.
Ạch, câu hỏi của thằng đó khiến cô như muốn ngã ngửa. Chẳng lẽ con gái cải trang vào trường con trai học là để tìm người yêu á? Không biết trong đầu bọn họ có suy nghĩ gì nữa.
Cô không biết phải làm như thế nào để đi vào lớp thì hắn từ đâu bước tới, kéo cô lại phía mình khiến cả bọn mở to mắt ngạc nhiên, vài ý nghĩ đen tối xoẹt qua.
– “Mấy người dẹp ngay mấy ánh mắt háu gái đê. Hàn Băng là người của ta.” Một giọng nói vang lên làm cả bọn sững người. Cô giật mình, ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn cũng ngạc nhiên không kém gì cô.
– ” Ta là Phong. Hôm nay ta tuyên bố, ta là người yêu của Hàn Băng. Đứa nào ngon giật cô ấy thử? Ta sẽ xé xác bọn mày ra.” Lại là giọng nói tinh nghịch đó vang lên.
Không khí im ắng đến nghẹt thở bao trùm.
– “Đứa nào ngon…A a a!!!!!”(đau đau). Tiếng nói đó như bị bóp méo.
Theo sau tiếng nói đó là giọng của một nữ sinh lảnh lót vang lên: “Hay quá ha, đến lớp không chịu vào cất cặp còn đứng ngoài này nói nhăng nói cuội hả???”
Nói xong, Nhã bước vào, tay phải kéo cái tai “đỏ hoe” của Khánh.
Đây rồi, đây rồi! Thủ phạm à chủ nhân của giọng nói đó cuối cùng cũng đã xuất hiện. Tất cả mọi người đứng đó ai cũng nhìn Khánh bằng con mắt dao găm.
” CRẮC ” Hăn nắm hai tay lại, sát khí bao trùm, miệng cười gian tà nhìn Khánh khiến cậu ta toát mồ hôi.
“Ôi thần linh ơi cứu con.” Khánh sợ hãi, răng đánh cầm cập vào nhau, chờ đợi sự giúp đỡ.
– “Nghe đâu có mùi thuốc súng. Khịt khịt. Chắc là sắp có cuộc chiến tranh nổ ra nhỉ?” Vũ từ đâu bước vào, giả bộ ngửi. Nhìn khung cảnh lúc này cậu cũng đoán ra đang có chiến tranh giữa ai với ai.
Khánh nhìn Vũ, chớp chớp mắt như cầu cứu. Hình ảnh của Vũ hiện lên trong đầu khánh bây giờ là một vị cứu tinh với hai đôi cánh thiên thần, nở nụ cười thân thiện để cứu mình. Ánh mắt cậu ta bây giờ như ngàn vì sao bay đến chỗ Vũ.
Cảm nhận ánh mắt cực kì moe của cậu bạn thân, Vũ thở dài định giúp cậu thì thấy Nhã nháy mắt ý muốn trêu cậu ta một lúc. Vũ nở nụ cười gian tà, nhìn sang vỗ vai hắn.
– “Phong, bình tĩnh đi mày, có chuyện gì từ từ giải quyết. Trong lúc này thì chúng ta không nên đánh nhau đâu.”

Nghe câu nói này, Khánh cứ nghĩ rằng Vũ sẽ giúp đỡ mình ai ngờ chuyện đời lại không như vây.
Vũ lại phán thêm một câu khiến Khánh như đang ở trên chín tầng mây thì bị kéo xuống mười tám tầng địa ngục: ” Phong, tao nghĩ mày nên xử lí thằng gây ra chuyện này ngay và luôn đi. Đừng đánh nhau. Tao thấy nên cởi đồ nó ra cù léc một trận cho nhớ đời. OK không?”
– “OK” Nghe tới kế hoạch này, hắn tức tối cùng Vũ vào xử Khánh.
Và ngay sau đó…
” AAAAAAAAAAAAAÁ ” Tiếng la thất thanh của Khánh vang lên xé tan bầu không khí thanh tĩnh đó. Thật tội nghiệp!

Giờ học bóng chuyền, cô được phân công đi lấy bóng ở phòng thiết bị của nhà trường cùng với Nhã. Hai cô bạn có vẻ rất vui khi được phân công đi lấy để tách ra khỏi chỗ bọn con trai lắm chuyện của lớp. Hai người cứ vừa đi vừa đùa trông rất vui vẻ.
– “Băng Băng này, cậu thấy dạo này có hay đau đầu không?” Nhã hỏi cô. Từ khi cô và hắn rơi từ trên núi xuống cô thấy lo lắng cho cô lắm.
Hiểu được ý của Nhã, Hàn Băng cười tươi rói: “Dạo này tớ không thấy đau đầu nữa. Chắc là vết thương của tớ khỏi rồi.”
Nhã nheo mắt lại nhìn Hàn Băng một lượt, tay xoa cằm, vẻ mặt nghi hoặc:”Cậu nói cho thật. Đừng lừa tớ. Cậu không nghe cha ông ta có câu “Đau là phải nói cũng như đói là phải ăn” à? Cậu hiểu không?”
Nghe câu Nhã vừa mới nói, Hàn Băng ngạc nhiên. Phải mất vài giây sau cô mới lấy lại được tinh thần: “Ơ, sao tớ tưởng cha ông ta có câu “Yêu là phải nói cũng như đói là phải ăn?” Cậu định chế lại câu của cha ông ta à??!”
Nghe tới câu này của Hàn Băng, Nhã bỗng đỏ mặt vì ngượng. Cũng đúng, câu của cha ông ta thì không nên chế lại như vậy sẽ bị xem là có lỗi với bậc trưởng bối.
Nhìn thấy bộ dạng đó của Nhã, cô cười thầm trong bụng. Định nói thêm thì Nhã đã lên tiếng nhằm đánh trống lảng: “Ahahahah, đến phòng thiết bị rồi kìa. Ta mau vào lấy bóng thôi Hàn Băng. Chuyện lúc nãy bỏ qua đi. Ahahahah!”
Cô mỉm cười nhìn Nhã. Nhã cũng có nhiều lúc rất giống con nít. Những lúc như vậy trông Nhã rất đáng yêu.
– “Phù, cuối cùng cũng đẩy được chiếc xe đựng bóng này rồi. Công nhận nó nặng thật đấy. Phù!” Vừa mới đẩy được chiếc xe đựng đầy bóng từ phòng thiết bị về, Nhã đã thở dốc một cách mệt nhọc.
Cô nhìn Nhã mỉm cười thì có cảm giác gì đó rất mềm mại trên trán cô. Cô ngước lên thì thấy hắn đang lấy khăn lau mồ hôi lấm tấm trên trán.

– “Có mệt không?” Giọng hắn nhẹ nhàng, trầm ấm.
Cô lắc đầu nguầy nguậy. Chỉ cần có câu nói này của hắn thì mọi sự mệt nhọc trong người của cô cũng đã biến mất.
Hắn không nói gì nhìn cô rồi búng nhẹ một cái trên trán. Cô giật mình lườm hắn. Ánh mắt cô muốn nói lên suy nghĩ “Anh có bị gì không??! Sao lại búng trán em hả??!”
Hắn như hiểu ý, giả lờ đi ánh mắt của cô nhưng trong lòng hắn đang cười thầm.
Thầy Ken chia lớp ra làm hai nhóm trong đó mỗi nhóm sẽ có một bạn nữ để công bằng cho các đội. Cuối cùng thầy cho cả hai đội thi đấu sau 45 phút luyện tập. Yêu cầu của lớp đặc biệt luôn khắt khe so với lớp thường. Tất cả mọi học sinh đều phải nắm bắt thật nhanh bài học của mình. Cuối cùng thì cả hai đội cũng thi đấu với nhau.
“Bộp!”
“Bộp!”
“Bộp!”
Nhã có vẻ rất thích thú với môn bóng chuyền. Cô ấy đánh trúng bóng hết lượt này tới lượt khác. Tất cả bọn con trai trong lớp ai cũng ồ lên. Hàn Băng thì có vẻ vẫn còn lép vế so với môn này, cô chỉ sợ nếu đánh không trúng bóng cô sẽ làm hại cả đội. Nhưng khổ nỗi đường bóng của Nhã luôn nhắm tới cô với mục đích là muốn giúp bạn luyện tập. Ai ngờ cô luôn nhường cho mấy bạn trong nhóm khiến Nhã tức cho tối mặt.
– “Hàn Băng, sao cậu không đánh bóng vậy HẢ??? Mình chuyền cho cậu để cậu luyện tập đó. Sao cậu lại phụ lòng mình vậy HẢ???” Cô cứ nhấn mạnh từ hả khiến Hàn Băng hoảng loạn.
“BỘP!!!” Một cú đánh bóng thật mạnh vô ý của A bị lệch hướng và bay tới chỗ cô.
Nhìn đường bóng cũng có thể cho ta biết được nếu ai bị quả bóng đó trúng phải sẽ rất nguy hiểm.
Cô giật mình, không kịp phản ứng gì thì có một bóng người chạy lại, xô cô nằm xuống. Cuối cùng cô bị lăn vài vòng đến nỗi hai mắt cứ xoay mòng mòng.
Tất cả mọi người ở đó đều im lặng. Không khí ngột ngạt bao trùm. Phong, Nhã chạy nhanh tới chỗ cô.
– “Này A, lúc nãy em đánh mạnh tay quá rồi đấy. Em có biết mình sẽ gây ra hậu quả gì sau cú đánh bóng vừa rồi không?” Thầy Ken đứng dậy, ôn tồn giảng cho A. Thì ra lúc nãy người đã giúp cô là thầy Ken.
– “Thưa thầy, em xin lỗi. Thực sự rất xin lỗi ạ. Tại em vô ý quá.”
– “Thôi không sao, em biết lỗi là được rồi.”
– “Vâng thưa thầy!”
– “Hàn Băng, Hàn Băng, cậu có sao không??!” Nhã lo lắng gọi cô. Không biết chuyện lúc nãy có gây tổn hại gì đến cho cô hay không nhưng xem ra tình trạng hiện nay có vẻ không khả thi lắm.”

– “Không sao, không sao. Mình ổn.” Cô cố cười nhưng vẫn còn hoảng loạn. Quả thực, chơi bóng chuyền đối với cô thật nguy hiểm.
Thầy Ken cho tất cả học sinh về lớp rồi tiến lại chỗ cô, thầy giật mình sau khi nhìn thấy một vết sẹo dài ở trên cổ tay của Hàn Băng. Thầy vội cầm tay cô lên. Hành động của Ken khiến Nhã và Phong ngạc nhiên.
– “Hàn Băng, vết sẹo này từ đâu mà em có được??!”
Thấy thầy hỏi, cô ngạc nhiên: “Dạ? Đây là vết sẹo lúc nhỏ của em thôi ạ.”
– “Bây giờ em sống với ai? Với ba mẹ em à?” Ken sốt ruột hỏi cô. Vết sẹo này của cô rất giống với vết sẹo trên cổ tay anh và chỉ có em gái anh mới có vết sẹo tương tự như vậy. Nếu nói như vậy thì Hàn Băng chính là…
– “Không. Ba mẹ em mất từ lúc em còn nhỏ.” Câu trả lời này của cô khiến anh cảm thấy gì đó xúc động, nghẹn ngào.
Anh gặng hỏi tiếp: “Gia đình em còn ai nữa không?”
– “Có ạ. Còn mỗi một anh trai nhưng đang bị thất lạc ạ.”
Câu trả lời này của cô khiến anh chắc chắn rằng: Hàn Băng chính là em gái của anh
Cô khó hiểu nhìn anh. Sao anh ấy lại hỏi cô những chuyện này? Chẳng lẽ anh ta biết anh trai cô đang ở đâu ư?
Anh hạ gọng kính xuống nhìn thẳng vào mắt cô: “Hàn Băng, em có nhận ra anh là ai không?”
– “Là thầy giáo ạ. Sao thầy lại hỏi em câu này ạ?”
– “Em không nhớ gì sao Tiểu Băng?”
– “Dạ?”
– “Em có nhớ vết sẹo này hay không? Ngày xưa, lúc chúng ta chơi trốn tìm. Anh đuổi theo em thì cả hai chúng ta đều trượt chân ngã xuống và bị mảnh sành cứa vào, em không nhớ gì hay sao?” Anh đưa cổ tay mình ra. Trên đó cũng có một vết sẹo giống như vết sẹo của cô. Cô giật mình cầm lấy tay anh, đặt vào bên cạnh cổ tay cô.
– “V…vết sẹo vừa khít nhau. Vậy anh…anh chính…chính là anh trai của em????!”
– “Không phải anh thì là ai nữa em gái ngốc của anh.”
– “ANH THIÊN!!!!!!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.