Đọc truyện Hàn Băng, Có Giỏi Thì Đừng Có Chạy! – Chương 22: Ngắm Cảnh Thôi. Bộ Tôi Muốn Làm Gì Cũng Phải Báo Với Cô À, Hàn Băng?
Sau khi thầy cô sắp xếp nhóm cho nhau thì Vũ, Nhã, Khánh, hắn và cô là một nhóm với nhau, cùng nhau ôn luyện kiếm thức chuẩn bị cho buổi học ngày mai. Nghe nói rằng, ngày mai họ sẽ có một buổi leo núi và thi kiến thức ở đó. Tất cả mọi người đều tập trung cho môn mạnh của mình. Vương Thiên Hoàng nhìn bề ngoài như vậy nhưng hắn là một đối thủ đáng gờn cho tất cả các nhóm. Mỗi khi hắn và Hoàng chạm mặt nhau thì như muốn bóp ngạt không khí ở đó. Có vẻ Vương Thiên Hoàng đang muốn làm điều gì đó nguy hiểm cho nhóm của hắn chăng?
” Haiz!!! ” Nhã thở dài.
Cô ngạc nhiên hỏi.
” Ủa, sao vậy Nhã??? Sao lại thở dài??? “
” Chán quá Băng ơi. Hic! Mình muốn đi dạo. Ngồi ở đây ngột ngạt lắm. “
” Ôi trời, bó tay với cậu. “
” À, hay là mình đi dạo đêm đi. “
” Nhưng mà chúng ta phải ôn kiến thức mà. Cậu không ôn sao? “
” Nhưng mà chán lắm!!!! “
” Đi nha, đi nha! “
” Thôi được rồi. Mình sẽ đi với cậu. ” Cô cười, gấp quyển sách lại rồi nhìn Nhã, ” Mình rủ thêm Phong, Khánh, Vũ nữa đi.
” Ý kiến hay đó! “
” Đi thôi nào! “
” Tuyệt quá. Đi thôi. Hì hì “
Cuối cùng thì cũng rủ được ba đứa con trai đi cùng. Haiz, mệt ghê!
Họ cùng nhau đi ngắm đường phố. Không khí ở đây rất thanh tĩnh và mát mẻ. Gió lùa qua, tóc họ nhẹ nhàng bay trong gió. Hắn thì vẫn mang theo headphone, im lặng nghe tất cả mọi người nói chuyện trao đổi và hắn cũng đang dõi theo cô. Từ hôm đó, hắn rất buồn, buồn vì cô. Tiếng lá cây xào xạc đưa con người ta hoà cùng cơn gió nhẹ…
Bỗng cô nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đó của hắn. Có một suy tư nào đó đang hiện diện trên khuôn mặt băng giá. Nhưng nghĩ tới chuyện của tối hôm ấy thì làm cô đỏ mặt không dám bắt chuyện với hắn…
” Oái, đã mười giờ rồi??! ” Vũ nhìn đồng hồ la lên.
” Có sao đâu, ta đang đi dạo đêm mà. ” Nhã nhìn cậu.
” Đúng đó. ” Khánh gật gù.
Nhận thấy mình hình như là người thừa, Vũ giả thở dài như ông cụ.
” Trời ơi!!!! Sao đời tui khổ vậy nè??! Hic…Hic…Ông trời sao bất công vậy???! “
Cả bọn nhìn Vũ hỏi.
” Bất công gì??! “
Lại cái giọng giả nai vô (số) tội đó, Vũ tiếp tục than vãn.
” Nhìn kìa, mấy người đều có đôi có cặp, một mình tui cô đơn đây nè!!!!!! Ông trời ơi, sao ông bất công vậy???? “
” Cốc! “
” Ui da đau, sao đánh đầu tui??? “
” Nói ai có đôi có cặp??? Tui vẫn FA nhá!!!! “
” Có Khánh theo đuổi thế mà cũng nói FA? “
” Nà…Này…a…ai…theo đuổi….h…hả??? “
” Nhã đỏ mặt kìa! “
” Kh…Không phải đâu nhá!!!! “
” Ô, Khánh cũng đỏ mặt kìa. Thế đó có nghĩa là gì ta? “
” VŨ!!!!!!!! “
” Thôi, thôi, tui xin lỗi! “
Ba người họ đang trêu đùa với nhau. Sao câu nói đùa của Vũ lại làm cho tim cô và tim hắn đập nhanh hơn vậy???
Cô nhìn hắn…
Hắn cũng nhìn cô…
Hai con tim như chung một nhịp đập…
Thình thịch! Thình thịch!…
Cuối cùng thì họ cũng kết thúc buổi đi dạo đêm. Bị đánh tơi bời là kết cục của Vũ khi đã kích động tới Nhã…
” Pip…pip…pip… “
” Huýt…huýt…huýt…”
” Xào xạc…xào xạc… “
Tiếng báo thức của chuông đồng hồ, tiếng chim hót xen kẽ tiếng của gió vang lên báo hiệu cho một ngày mới trong lành. Ngoài kia, ánh nắng đang nhảy nhót, tiếng trêu đùa của nhưng siêu quậy học đường vang lên…
” Các em tập hợp! ” Thầy cô của ba trường ra hiệu cho họ.
” Bây giờ chúng ta sẽ xuất phát. Các em hãy lấy đồ cần thiết cho buổi leo núi này. Hãy cố gắng bám sát nhau nếu không muốn bị lạc. Tất cả giáo viên đang chờ các em ở trên đỉnh núi. Hãy chuẩn bị tốt cho buổi học này. Các em đã rõ chưa? “
” Đã rõ! “
” Tốt. Bắt đầu cho buổi học ngoại khoá nào! “
” Vâng ạ!!! “
Thế là tất cả mọi người cùng nhóm của mình bắt đầu với việc leo núi. Núi khá dốc cho nên tất cả đều cố gắng bám sát nhau.
Khoảng ba tiếng sau, họ đã có mặt đầy đủ ở đỉnh núi Thiên Long. Ai cũng mệt mỏi, bơ phờ. Gió ở đây thật mát, nó xoa dịu sự u uất trong tâm hồn ta. Cô nhìn thấy một chỗ ngăm cảnh rất đẹp bèn chạy lại, rời khỏi chỗ đông người đó. Thấy cô chạy đi, trong lòng hắn không chút an tâm nên chạy theo.
” Chà, ở đây tuyệt ghê. Không ồn ào như chỗ lúc nãy. ” Cô nhắm mắt cảm nhận mùi hương của thiên nhiên.
” Soạt! “
” Ai…ai đang ở đó??? ” Nghe thấy tiếng động lạ cô nhìn về phía đó hỏi.
” Là tôi. “Vương Thiên Hoàng bước ra.
” Anh làm gì ở đây??? “
” Ngắm cảnh thôi. Bộ tôi muốn làm gì cũng phải báo với cô à, Hàn Băng? “
Nghe thấy có người lạ gọi tên mình, cô giật mình nhìn hắn.
” Cá…cái gì??? Sao anh…sao anh biết tên tôi??? “
” Đừng đóng giả là nam nữa, cô quá nhập tâm vào vai này quá rồi đấy. Tôi biết cô là nữ. Đúng không, Hàn Băng? “
” Anh nói gì tôi không hiểu. Tôi không phải là nữ, tôi là nam. ” Mặc dù đã bị phát hiện nhưng cô vẫn biện minh cho mình.
” Hừ, tới giờ phút này mà cô vẫn chối hay sao? Để tôi phân tích nhé! Ngoài mái tóc giả và kính để hoá trang thành nam của cô thì tất cả cô đều có lỗ hổng. Tuy giọng nói của cô đã được chỉnh sửa như thế nào mà tôi không hiểu rõ nhưng lời nói của cô giống với tất cả bọn con gái. Còn nữa, thân hình của cô thon gọn, không có gì để nói rằng cô là nam. Tôi nói đúng không nhỉ? “
Cô cười nhìn Hoàng. Tên đó có con mắt rất nhạy bén, không thể khinh thường được.
” Khá khen cho hoàng tử Vương Thiên Hoàng, có con mắt rất tinh tường. “
” Cô có thể qua mặt được những đứa khác nhưng không qua nổi tôi đâu. ”
Cô gạt gọng kính, cười.
” Tôi đánh giá cao về anh. “
” Điều đó còn phải nói sao? ” Hoàng tiến lại chỗ cô, ” Bậy giờ thì…. “
” Này…này…anh tiến tới đây làm gì??? “
” Đừng có qua đây!!!!! “
” Cô nghĩ tôi sẽ làm gì khi chỉ có tôi và cô ở đây? “
” Tránh xa tôi ra!!! “
” Để tôi xem khuôn mặt thật sự của cô là như thế nào. “
” Anh…anh…làm gì??? “
” Tôi tò mò về cô. Bề ngoài cô không có gì đặc biệt nhưng tại sao thằng Phong lại thích một người như cô nhỉ? “
” Anh đừng qua đây. Tôi cảnh cáo anh trước nếu như anh tới đây thì anh đừng có trách. “
” Hửm??? Cô cũng hùng hổ nhỉ? Để tôi xem cô làm gì được tôi? ” Hoàng nhếch môi tiến tới chỗ cô.
Hoàng tiến lại chỗ cô. Cô cứ lùi dần. Vì mới leo núi xong nên sức lực của cô đã cạn kiệt không thể tung đòn để đánh hắn ta.
Khuôn mặt của Vương Thiên Hoàng lúc này phải nói rất gian xảo, khuôn mặt đó làm cho cô thấy sợ. Cô phải làm gì đây???
” Mày đứng lại đó. ” Hắn tiến lại chỗ cô, tặng cho Vương Thiên Hoàng một cú đá vào mặt.
Thấy hắn, cô mừng rỡ. Vương Thiên Hoàng đứng dậy, máu từ khoé miệng chảy ra.
” Yo~ Phong! Lâu không gặp mày vẫn khoẻ nhỉ? “
” Hừm, vậy ra đây là khuôn mặt thật của mày. Bề ngoài hoà đồng, bên trong là con quỷ dữ. “
” Bây giờ mày mới biết á? HAHAHAHAH “
” Tao cấm mày động vào người con gái của tao. ” Hắn nhìn Hoàng, khuôn mặt đầy sát khí. Hắn đang bảo vệ cho cô.
” Hửm??? Người con gái của mày??? “
” HAHAHAH con nhỏ này là người của mày á? Có ảo tưởng quá không? “
Câu nói của Vương Thiên Hoàng như mũi tên đâm vào con tim đen của hắn. Hắn không nói gì, im lặng. Lúc trước hắn cũng đã ảo tưởng về tình cảm này rồi. Bây giờ hắn lại tự nhận cô của hắn. Hắn có quá đáng hay không???
Bỗng cô cầm lấy tay hắn. Hắn nhìn cô, nhìn con ngươi kiên định của cô khiến cho hắn có phần nào vui hơn.