Hàm Dục Nở Rộ

Chương 55: Chỉ Làm Một Lần Được Không


Bạn đang đọc Hàm Dục Nở Rộ FULL – Chương 55: Chỉ Làm Một Lần Được Không


Đến cuối cùng Nguyễn Tình bị Lâm Mặc Bạch ôm từ trong xe taxi xuống dưới, dùng tư thế bồng trẻ em, để hai chân cô vòng quanh eo anh, lấy áo khoác của Lâm Mặc Bạch che phần mông phía sau của cô, hết thảy cảnh đẹp dụ hoặc bị che kín không một kẽ hở, tuyệt đối không để cho ai nhìn thấy.
Trên người bọn họ nồng nặc mùi rượu, lại còn bày ra tư thế kỳ quái khiến mọi người xung quanh không khỏi tò mò mà ghé mắt nhìn.
Nguyễn Tình ngủ đến bất tỉnh nhân sự, không biết trời trăng mây đất đâu.
Còn Lâm Mặc Bạch không chút nào tỏ ra e ngại, ngược lại còn dùng những hành động công khai tuyên bố chủ quyền một cách bá đạo.
Phòng khách sạn là Lâm Mặc Bạch đặt, người đàn ông thoạt nhìn không có một tí gen lãng mạn nào lại quyết định lựa chọn một căn phòng xa hoa cho tuần trăng mật, hơn nữa còn giấu không cho Nguyễn Tình biết để tạo bất ngờ nhỏ cho cô.
Chỉ tiếc cô không thể thấy được sự bất ngờ nho nhỏ này ngay cái nhìn đầu tiên.
Căn phòng to như vậy, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là chiếc giường tròn rộng lớn, chăn nệm phủ màu tuyết trắng, bên trên còn rải cánh hoa hồng thành hình trái tim.
Mấy thứ đồ anh từng cho là rườm rà giờ trong mắt anh nó cũng mang vài phần diễm lệ, đặc biệt là khi đặt Nguyễn Tình xuống.
Lâm Mặc Bạch đặt người phụ nữ đã say xỉn nằm ở giữa giường, hoa hồng theo lực nằm xuống của cô mà tản ra, tung bay trên người Nguyễn Tình rồi nặng nề rơi xuống trên khăn trải giường trắng tinh.
Cô gái trắng nõn mềm mịn cùng cánh hoa hồng đỏ tươi như hô ứng cho nhau, tà váy tung bay, đôi chân cong trắng như tuyết toả sáng dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy.
Lâm Mặc Bạch cởi cúc cổ áo, lộ ra bộ ngực rắn chắc, cổ tay áo cũng được xắn lên, để lộ cánh tay với những đường con cơ bắp hoàn mỹ, khắp cơ thể toả ra một cổ hơi thở phóng đãng không kiềm chế được.

Anh vuốt ve hai chân Nguyễn Tình, một đường vuốt lên trên, lòng bàn tay không ngừng xoa bóp làn da thịt non mềm, ánh mắt như thiêu đốt nhìn chăm chú khuôn mặt cô, nhìn lông mày đang nhăn thành một đường của cô khiến đôi môi mỏng của anh không khỏi nhếch lên một nụ cười.
Lâm Mặc Bạch cắn nhẹ lên tai Nguyễn Tình, cười khẽ nói, “Còn giả bộ ngủ?”
Lúc nói chuyện, bàn tay anh đồng thời còn vỗ lên mông Nguyễn Tình phát ra tiếng bạch bạch làm người ta xấu hổ đến nỗi lông mi run rẩy.
Nếu đã bị phát hiện, Nguyễn Tình cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mở mắt ra, ậm ừ hỏi, “Anh phát hiện ra lúc nào?”
“Từ lúc mở cửa… Cơ thể em trở nên khẩn trương.” Lâm Mặc Bạch vẫn luôn ôm chặt Nguyễn Tình, mỗi một biến hoá trên cơ thể cô anh luôn nắm rõ như lòng bàn tay.
“A Bạch, em say rồi, em muốn ngủ.” Khi nói chuyện, Nguyễn Tình còn cố tình ngáp một cái, híp mắt lại, giả bộ buồn ngủ.
Trong lúc không biết dùng chiêu gì thì cô lại nghĩ ra được một chiêu mới, mục đích cũng chỉ có một đó là lảng tránh những điều cô đã hứa với Lâm Mặc Bạch.

Với lại cô cũng không có thói quen nhỏ nhặt khi say xỉn, sau khi cao trào cũng thanh tỉnh không ít.

Lúc cơn say rượu tan biến thì những sự tình phát sinh trên xe taxi như hiện rõ ràng ngay trước mắt cô.
Chỉ cần nhớ lại thôi cũng khiến người ta thở gấp, cơ thể nóng ran lên.
Lâm Mặc Bạch hoàn toàn nhìn thấy mẹo vặt này của cô, ngón tay với khớp xương rõ ràng bóp chặt chiếc cằm tinh xảo của cô rồi nhẹ nhàng nâng nó lên.
Hai người bốn mắt giao tiếp, nhìn chăm chú ảnh ngược của nhau trong mắt đối phương.
Sau đó anh thấp giọng nói, “Muốn anh buông tha em, không phải là không thể?”
“A Bạch, vậy điều kiện của anh là gì?” Hai mắt Nguyễn Tình lập tức phát sáng.
Không phải là cô không muốn làm những việc đó, nhưng thực sự cả ngày hôm nay cô bị Lâm Mặc Bạch giở trò dâʍ ɭσạи, sa vào cơn lốc du͙ƈ vọиɠ, đã thế buổi tối còn cùng tình địch “Đại chiến 300 hiệp,” bị lăn lộn đạt đến cao trào vô số lần, đến bây giờ hai chân cô vô lực, tay thì nhũn ra, thưc sự không thể hoàn thành những nhiệm vụ “siêu khó” của Lâm Mặc Bạch.
“Hoàn lại gấp đôi, thế nào?” Lâm Mặc Bạch phát huy tối đa bản tính gian thương, chỉ cần cần lấy một hoàn hai mà không phải trả gấp mười lần đã là sự nhân từ của anh dành cho Nguyễn Tình.
Là một hoàn hai…
Nguyễn Tình cắn đôi môi đỏ, thần sắc có phần do dự, trong lòng có dự cảm mờ mịt khẳng định Lâm Mặc Bạch sẽ không đơn giản như vậy, lại cầm lòng không được mà nhảy vào cái bẫy mà anh giăng ra.
“Qua thôn này, sẽ không có cửa hàng như vậy nữa.” Lâm Mặc Bạch đè thấp thanh âm, bàn tay với ra sau eo Nguyễn Tình không ngừng vuốt ve, mắt nhìn sắp đến bụng nhỏ, tiếp tục đi xuống.

“Đồng ý.

A Bạch, em đồng ý.

Hai lần thì hai lần.” Cả người Nguyễn Tình run rẩy, vội vàng nhảy vào cái gọi là bẫy rập.
Ngay cả khi nó là cạm bẫy, thì cũng là cái bẫy được phết mật ong, nếu cô có chết đuối bên trong đó cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà sau khi cô đồng ý, tay Lâm Mặc Bạch không có dấu hiệu nào sẽ buông tha thân thể cô, ngược lại còn cởi váy và qυầи ɭóŧ của cô, tất cả ném xuống giường.
“A Bạch…” Nguyễn Tình vặn vẹo cơ thể trần trụi, hai mắt ngập nước lên án.
“Em không nhất thiết phải đáp ứng chuyện của anh, anh chưa từng nói anh là người tốt.”
Lâm Mặc Bạch vuốt ve hoa huyệt ướt dầm dề của cô, hai ngón tay khép lại lưu loát tiến nhập, dâʍ ɖịƈɦ chảy xuống lúc trước trở thành chất bôi trơn tốt nhất, trơn tru không một chút cản trở.
“A… A Bạch… Một lần… Chỉ làm một lần thôi được không…” Nguyễn Tình mềm nhũn thở dốc, cổ vì kɦoáı ƈảʍ mà run rẩy vươn dài ra, hai mắt mê man nhìn trần nhà.

Những ánh đèn đang quay tròn trước mắt cô giống như kính vạn hoa đầy màu sắc.
Cuối cùng hình như Lâm Mặc Bạch nói gì đó, có phải là đáp ứng cô hay không, cô cũng không nghe được.


Trước mắt cô đều là ảo ảnh, cô như đám mây phiêu du giữa không trung, cả người mềm như bông phập phồng, phập phồng…
Cho đến khi Lâm Mặc Bạch với cơ thể trần trụi giơ hung khí giữa hai chân tiến sâu vào hoa huyệt, cảm giác được lấp đầy khiến cô thanh tỉnh phần nào.
“Đầy quá… A Bạch… quá lớn… qua to… ư ư… a…”
Nguyễn Tình bất lực nức nở, vách tường ẩm ướt bên trong hoa huyệt hoàn toàn bị căng ra, ma sát với côn ŧɦịŧ của Lâm Mặc Bạch.

Giờ khắc này, nhịp đập và hơi thở của hai người như hoà quyện vào nhau, Lâm Mặc Bạch ra vào một cách hung hãn, tập trung lực đạo vừa dài vừa dồn dập.
Đêm dài, mới chỉ bắt đầu.
Du͙ƈ vọиɠ trong đôi mắt đén nhánh của Lâm Mặc Bạch sâu không thấy đáy, hi vọng “Một lần” của Nguyễn Tình… hiển nhiên không dễ dàng như vậy.
“Dừng lại… A Bạch… xin anh… cho em ngủ được không… huhu…”
Tiếng khóc nhu mềm như vậy vang vọng suốt đêm trong phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.