Hàm Dục Nở Rộ

Chương 17: Đây Làquấy Rối Tình Dục Nơi Làm Việc Sao


Bạn đang đọc Hàm Dục Nở Rộ FULL – Chương 17: Đây Làquấy Rối Tình Dục Nơi Làm Việc Sao


Edit: Noãn Noãn
Beta: Kim Hằng

Hôm nay, ngay khi trưởng phòng kinh doanh đi làm, ông ta nhận được cuộc gọi từ Lâm Mặc Bạch.
Nghe giọng nói lạnh lùng và trầm thấp của anh, ông ta nghĩ rằng có chuyện gì đó xảy ra với công việc kinh doanh, nháy mắt lập tức sợ hãi, sau lưng có cảm giác ớn lạnh không thể giải thích được.
Tuy nhiên, Lâm Mặc Bạch lại đột ngột hỏi: “Nguyễn Tình đã đến làm việc chưa?”
“Nguyễn Tình?” Trưởng phòng kinh doanh nhíu mày khi nghe thấy cái tên xa lạ này, vẻ mặt ông ta hoang mang, đúng lúc này nhìn thấy cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ trẻ tuổi đang vội vàng từ chạy ra ngoài, ông ta lúc này mới nghĩ ra, “Đến rồi, đến rồi, vừa mới đến công ty.”
Nguyễn Tình vừa về nhà thay một bộ quần áo khác, lại nhờ Nguyễn Vân Diệc đưa cô đi làm.
Ai ngờ người đàn ông này lại mang thù, thế mà điều khiển xe còn chạy chậm hơn cả xe đạp, hơn nữa còn tắt đường, làm hại cô đến công ty muộn hơn năm phút, còn bị trưởng phòng dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm khiến da đầu cô một mảnh tê dại.
“Lâm tổng, ngài có chuyện gì muốn phân phó cho Nguyễn Tình làm sao?” Trưởng phòng kinh doanh chờ hồi lâu vẫn không nghe thấy Lâm Mặc Bạch trả lời nên hỏi lại nhưng âm báo “bíp” đã phát ra từ bên trong điện thoại.

Lâm Mặc Bạch không biết từ lúc nào đã cúp máy.
Nguyễn Tình này …!Rốt cuộc là có địa vị như thế nào mà có thể khiến cho Lâm tổng tự mình gọi điện thoại tới dò hỏi xem cô có đi làm hay chưa.
Trưởng phòng kinh doanh có thể đi đến được vị trí này, tất nhiên là một người tinh mắt, trong lòng cũng có tính toán nhỏ, nhưng làm cho ông ta không ngờ tới là sự tình vẫn còn ở phía sau.
Lâm Mặc Bạch đột nhiên xuất hiện trong phòng kinh doanh, anh nhanh chóng đi thẳng về phía Nguyễn Tình.
“Lâm …!Lâm tổng.”
Nguyễn Tình cũng giống như những đồng nghiệp khác, đều hoảng sợ nhìn Lâm Mặc Bạch, cô trợn mắt há hốc mồm, hoảng loạn nhìn xung quanh, trong lòng thậm chí còn nghĩ, chẳng lẽ cô làm hỏng thứ gì đó trong nhà Lâm Mặc Bạch nên anh đây là đến tìm cô để bắt đền sao?
“Em đi với tôi.”
Lâm Mặc Bạch mắt đen nhìn cô, trầm giọng ra lệnh.
“…!Vâng, Lâm Tổng.”
Nguyễn Tình chịu đựng những ánh mắt sáng như đuốc của những người xung quanh, lưng như bị kim đâm, cô cúi đầu, theo sát bước chân Lâm Mặc Bạch đi vào thang máy.
Khi cửa thang máy đóng lại, Lâm Mặc Bạch lại một lần nữa bước đến trước mặt cô, anh áp cô vào một góc nhỏ của thang máy, cánh tay nhấc lên-
Anh dùng lòng bàn tay nắm lấy bầu ngực của Nguyễn Tình, lòng bàn tay xoa nắn, năm ngón tay tách ra, trong lòng bàn tay đều là xúc cảm mềm mại của bầu ngực sữa.
Mặc dù Nguyễn Tình mặc nội y nhưng cũng là kiểu ren mỏng, không làm ảnh hưởng đến xúc cảm mềm mại của nó.
Lâm Mặc Bạch không chỉ cầm, mà bàn tay còn buộc chặt, dùng sức nhéo nhéo, mắt anh nhìn chằm chằm nhũ thịt tràn ra khe hở trên ngón tay, thì thầm một câu: “Quả nhiên là lớn hơn sáu năm trước.”
Lúc trước, anh có thể dùng mắt thường nhìn ra được, mà lần này còn là kiểm tra hàng thật giá thật.
Nó không những lớn mà còn nặng.
“Ngoài tôi ra còn có ai chạm vào đây không?” Anh ngay lập tức hỏi.
Nguyễn Tình toàn bộ quá trình đều sững sờ ngây ngốc, theo bản năng trả lời: “Không …!không có.”
Trên khuôn âm trầm của Lâm Mặc Bạch hiện lên một tia sáng, anh rút tay về, đứng thẳng người ở một bên.

Nguyễn Tình vẫn chưa thu hồi lại được thần trí sau hành động đột ngột của anh, sau đó cô bất tri bất giác nghĩ đến…!Cô đang bị quấy rối tình dục nơi làm việc sao?
Khi cô hao tổn tâm cơ để quyến rũ Lâm Mặc Bạch, tại sao anh không cắn câu, như thế nào đột nhiên thức tỉnh?
Nhưng không có thời gian cho Nguyễn Tình nghĩ lại, theo tiếng “leng keng” vang lên, thang máy liền mở ra.
Lâm Mặc Bạch đi ra ngoài, lại không thấy Nguyễn Tình đi ra, anh nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, “Còn không mau đuổi kịp.”
Nguyễn Tình lúc này mới vội vàng chạy theo bóng dáng lạnh lùng của anh, đi vào phòng làm việc của Lâm Mặc Bạch.
Sau khi bước vào, Lâm Mặc Bạch ngồi xuống ghế, hoàn cảnh lúc này giống như cuộc phỏng vấn ngày hôm đó, anh ngẩng đầu, trầm giọng hỏi: “Sáng nay em làm gì?”
“Về nhà …!thay quần áo chỉnh tề rồi đi làm.”
“Em có mang theo giấy chứng minh không?”
“Có mang theo, nó ở trong ví.”
“Sổ hộ khẩu đâu?”
“Ở…trong nhà.”
Lâm Mặc Bạch vẫn như cũ nghiêm trang, sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Còn muốn tôi làm em không?”
Mấy vấn đề trước tùy rằng không thể giải thích được, nhưng nghe cũng còn tính là bình thường, Nguyễn Tình cũng còn có thể trả lời từng câu một, nhưng câu hỏi này …!Lại quấy rối cô một lần nữa?

Nhưng mà mấy ngày nay cô cùng Lâm Mặc Bạch chung đụng đều phát sinh chuyện như vậy, là cô quấy rối tình dục Lâm Mặc Bạch mới đúng.
Lâm Mặc Bạch thấy Nguyễn Tình thất thần, hồi lâu không nghe được cô trả lời, anh không vui nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn lãng, thâm thúy thậm chí còn có chút tức giận.
Anh hít một hơi thật sâu, hỏi lại: “Em còn muốn tôi làm em không?”
“Muốn, em muốn.”
Lần này, Nguyễn Tình sốt ruột trả lời như vậy, thậm chí còn có chút vội vàng.
Lâm Mặc Bạch gật đầu, nhìn thoáng qua thời gian, nói: “Hiện tại là 9 giờ 40 phút, tôi cho em năm phút để xuống lấy chứng minh thư, sau đó đến bãi đậu xe, tôi sẽ đợi em ở bãi đậu xe, đưa em về nhà để lấy sổ hộ khẩu, nghe hiểu không?”
“Hiểu.” Lời nói mặt ngoài có ý tứ là hiểu, nhưng hàm nghĩa bên trong lại hoang mang khó hiểu.
“Nếu đã nghe hiểu thì sao còn không đi nhanh?”
Trước sự thúc giục của Lâm Mặc Bạch, Nguyễn Tình mới bước ra khỏi văn phòng của anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.