Đọc truyện Hàm Đào FULL – Chương 196
Đan Y không để ý tới lão cha đang ồn ào, kéo lại Thần Tử Thích đang có ý định xông lên về, ôm hắn nhảy lên, tránh được một chưởng cách không của Trần Cốc, nhẹ nhàng nhảy ra xa ba trượng.
“Chỉ cần bổ một đao nữa là lão chết.” Thần Tử Thích vẫn muốn xông lên đánh tiếp, bị Đan Y ôm chặt lấy, chân khí Đan Dương diễm sắc bao kín quanh thân, phượng hoàng văn rực rỡ làm mờ tầm mắt.
Lúc này, bỗng nghe thấy tiếng “Phanh phanh phanh” dữ dội từ bên kia, kình khí cuồn cuộn như sóng gió điên cuồng, gió như lưỡi dao sắc bén cắt đứt cả dây cột tóc của Thần Tử Thích, cánh tay cũng bị cắt mấy vết.
Lập tức vận Long Ngâm Thần Công bảo vệ mình, cản được đợt xung kích kia.
Khói mù tan đi, chỗ Trần Cốc từng đứng xuất hiện hai lỗ thủng cực to, người cũng rơi xuống.
“Lão tự bạo sao?” Thần Tử Thích ló đầu ra từ trong ngực Đan Y quan sát.
Đan Y lắc đầu, lúc đối chưởng, y cảm nhận được nội lực của Trần Cốc không thể kiểm soát mà phóng ra ngoài, mặt sưng tím đỏ, thì liền biết có nguy hiểm, nhanh chóng ôm lấy Thần Tử Thích nhảy ra xa.
“Nếu ta không đoán sai, là chân khí của lão đi vào linh đài.”
“Ân?” Thần Tử Thích chớp chớp mắt, kéo Đan Y lại kiểm tra.
Mấy gian nhà kia là nhà dân, thoạt nhìn đã bỏ hoang nhiều năm, bàn gỗ trong phòng cũ nát , trên mặt đất mọc đầy cỏ dại.
Trần Cốc ngã trong một đống vụn gỗ, trên đầu toác một cái động to, không có thanh âm.
“Chậc, lão thế mà lại hồ đồ dẫn nội lực tới huyệt Bách Hội.” Thần Tử Thích ra vẻ già đời mà thở dài một phen, còn rằng sẽ có một hồi ác chiến, kết quả mưới đánh được một nửa thì đối phương đã chết vì quỷ kế của mình lúc trước, không thể không cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Cái kia không phải ngươi viết sao?” Đan Y bất đắc dĩ nhìn lại, đưa tay niết chóp mũi hắn.
Thần Tử Thích tránh đi, há mồm cắn ngón tay y, “Ta viết cái gì? Thần Tử Thích ta hành vi đoan chính, tuyệt đối không chơi mấy trò âm mưu quỷ kế.”
“……”
Trần Cốc cứ thế mà chết, Hoàng Hóa Tàm vì bị thương quá nặng nên hôn mê bất tỉnh.
Thần Tử Kiên cũng nửa sống nửa chết, không còn sức mà tranh cãi, thành thành thật thật khai ra hết người cùng thám báo của mình.
Sau đó thì bị người của Quy Vân Cung hạ mê dược, lúc tỉnh lại đã ở Bách Thảo Cốc.
Đệ tử phái Hoàng Sơn và Vô Cực Tông còn ở kinh thành đều bị bắt hết, giao cho đại quân ngoài thành trông coi.
Thần Tử Mặc dẫn binh quét sạch kinh thành một lần, không để bất luận con cá nào lọt lưới, đồng thời cũng tiếp nhận việc phòng ngự kinh thành.
Thần Tử Thích nhìn danh sách trên tay, sau lưng chợt lạnh.
Nhị chưởng quầy của binh khí phô Kiếm Dương, ba gã quản sự ở phủ Giản Vương, thống lĩnh tuần phòng doanh……!Nhân thủ của lão nhị đã sớm được cài vào Kiếm Dương, từ kinh thương cho đến quân phòng vệ.
Đến nỗi bên Quy Vân Cung, bởi vì Vũ nhân có điểm đặc biệt nên một con chim cũng không bị lão nhị thu mua, người của hắn chỉ có ba nữ nhân Thanh Tộc.
“Lão nhị làm thế nào mà thông đồng được với đám người Thanh La?” Thần Tử Thích bực bội, không thể không thừa nhận Thần Tử Kiên ở phương diện nào đó thật sự rất lợi hại.
“Mặc kệ hắn làm cách nào thông đồng, Thanh Tộc cũng không thể lưu nữa.” Đan Y nheo mắt lại, không phải đồng tộc tất có dị tâm, bắt đầu từ lúc Thanh La bán đứng Quy Vân Cung, y liền quyết định đuổi Thanh Tộc đi, không thể để bọn họ tiếp tục ở lại Ngọc Sơn.
“Cũng được, tự con xem rồi làm đi,” lão phụ thân Đan gia ngồi một bên đúng lúc chen vào nói, lại phát hiện nhi tử nhà mình căn bản không phải đang hỏi ý kiến của mình, ho một tiếng đứng dậy, rũ rũ vạt áo nói, “Chuyện ở đây xong rồi, cha đi trước xem Gia Gia các con thế nào, có chuyện gì bảo Ưng Linh truyền tin cho ta.”
Đại phượng hoàng xoay quanh một vòng trên bầu trời ở kinh thành, rồi bay đi.
Những bá tánh thử thăm dò ra khỏi nhà phát hiện đường phố đã được quét tước, có đội ngũ mặc binh phục tuần tra trên phố, mở miệng hỏi thăm mới biết Hoàn Vương đã bị đánh bại, chân long thiên tử đã vào cung, liền vui mừng khôn xiết.
Người dân hàng năm ở kinh thành vô cùng tin tưởng thần mình ở Chương Hoa Đài, lúc biết Thần Tử Thích mới là đế vương được thần minh lựa chọn thì đều ngóng trông hắn có thể dẹp hết đám loạn thần tặc tử.
Khôi phục kinh thành ngày xưa phồn hoa an bình yên ổn.
Nhưng mà, Hoàng đế bệ hạ sắp đăng cơ lại không yên ổn được.
Toàn bộ hoàng cung, khắp nơi đều là trùng, rải muối cũng không ăn thua.
“Đây không phải là hàm trùng, trùng này hung hãn hơn so với hàm trùng, hẳn là Yến Phi Tuyệt mới dưỡng ra.” Chưởng môn Vạn Cổ Môn – Nhậm Tung Diệt bị gọi tới nghĩ cách diệt trùng vẻ mặt đau khổ nói.
“Vậy hoàng cung này không ở được nữa?” Thần Tử Thích đứng trong Ngự Hoa Viên, nhíu mày nhìn bóng dáng đám trùng trong nước ao không ngừng vặn vẹo.
Hoàng cung này được dựng lên từ khi Đại Chương khai quốc, cực kỳ xa hoa, gồm cả thần đài Chương Hoa ở Thái Chân Cung mà quốc sư dùng để chiêm tinh đối với Đại Chương mà nói thì thập phần quan trọng, nếu dời đô, nhất thời nửa khắc cũng không xây được mấy nơi này.
Huống hồ, hắn và Đan Y cùng nhau lớn lên ở đây, hắn còn đang chờ thú Đan Y vào cửa, một lần nữa ở trong Đan Dương Cung đây.
Điêu Liệt ngồi bên hồ nước, tùy ý vớt một con trùng lên, nhìn chằm chằm không chớp mắt, con trùng đen sì béo mập, so với hàm trùng lớn hơn rất nhiều.
“Trùng này vốn cũng nhỏ giống hàm trùng, nhưng vì cắn nuốt con khác nên mới béo như vậy,” Nhậm Tung Diệt nhìn thoáng qua nói, “Trùng này đến gần cổ trùng sẽ cắn nuốt lẫn nhau, nhưng ăn cực chậm, chỉ sợ phải mất mấy năm……” Nói còn chưa dứt lời, đã thấy Điêu Liệt cầm con trùng trong tay nhét vào miệng một tên thuộc hạ bên cạnh.
Tên thuộc hạ kia là Quạ Linh, trưng ra bộ mặt xui xẻo, đột nhiên bị nhét một miệng sâu, biểu tình kinh ngạc, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Nhậm Tung Diệt nhịn không được rùng mình một cái, xem ra làm thuộc hạ Quy Vân Cung cũng không phải rất tốt.
“Thế nào?” Điêu Liệt hung tợn hỏi.
Tên thuộc hạ kia nhăn mặt nhai nhai, bỗng nhiên mắt tỏa sáng, “Hảo, ăn ngon!”
Vì thế, vấn đề trùng đã được giải quyết.
Điều thuộc hạ Quy Vân Cung cầm nồi tới hồ nước, giếng nước, mấy ngày liền vớt sạch đám trùng trong hoàng cung, Ngỗng Linh Nhân còn chưa đã thèm, vớt cả cá chép, cá chạch lên ăn.
Tu sửa lại cung điện, chiêu nạp cung nữ thái giám, sắp xếp quân đội, kiểm kê quốc khố, bận rộn xong tất cả liền bắt đầu chuẩn bị đại điển đăng cơ.
Thần Tử Kiên sau khi hôn mê mấy ngày mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là một mảnh nóc nhà bằng gỗ, bên tai là từng trận tiếng chim, chóp mũi đầy mùi dược thảo.
Trong mắt Thần Tử Kiên nổi lên ý cười, sau khi lên voi xuống chó đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cừu hận, khát vọng, phảng phất như giấc mộng hoàng lương, theo gió bay đi.
Cảm giác thấy bên cạnh có người, quay đầu, liền đối mặt với gương mặt âm u bất thiện của Thiên Đức Đế.
“……!Sao lại là ngươi?” Thần Tử Kiên kinh ngạc thốt lên.
“Thần Tử Thích tại sao không đánh chết ngươi?” Thiên Đức Đế phỉ nhổ, giãy giụa muốn đến đánh hắn, đáng tiếc tay chân đều bị gậy trúc cùng băng vải cố định, không thể động đậy.
“Ta là trung thần thay đế vương mở cửa, so với kẻ gian mưu quyền soán vị là ngươi tất nhiên bất đồng.” Thần Tử Kiên ngẩng đầu nhìn ngoại công trên một cái giường khác, thở phào, tích cóp đủ tinh lực mắng chửi cùng Thiên Đức Đế.
“Ha ha, tiểu tử ngươi từ nhỏ tính kế nhiều như vậy, kết quả là cũng là giỏ tre múc nước công dã tràng, sớm biết như thế, ngươi nên đầu quân dưới trướng của trẫm.”
“Đầu quân dưới trướng của ngươi để bị ngươi nhét cổ trùng sao? Ngươi ngoài thả trùng thì làm được cái gì?”
“Ầm ĩ cái gì?” cốc chủ Bách Thảo Cốc – Châm Huyền, cầm theo một loạt ngân châm lóe hàn quang đi vào, “Ở Bách Thảo Cốc không được ồn ào, còn nhiều lời liền cho hai ngươi độc câm.”
“Ngươi không phải là y giả hành y tế thế sao?” Một cánh tay thon dài xanh trắng đặt trên vai Châm Huyền, phía sau truyền đến thanh âm ôn nhuận dễ nghe của Tiểu Miên, người tới đúng là giáo chủ Thạch Canh của Thạch Thi Giáo cùng thi khôi của hắn Tiểu Miên.
“Y độc không tách riêng, huống chi hắn cũng không phải người tốt.” Thạch Canh kéo Tiểu Miên lại, nghiêm túc giảng giải cho hắn.
Châm Huyền xoay chuyển ngân châm trong tay, càng muốn cho Thạch Canh dùng độc câm.
“Phu nhân sắp đăng cơ, thỉnh chúng ta đến tham gia đại điển, ngươi có đi cùng chúng ta không?” Tiểu Miên quay đầu hỏi Châm Huyền.
“Ta mới không thèm đi cùng các ngươi, đầy người đều là mùi thi thối.” Châm Huyền nâng châm, chỉ một lát đã biến Thiên Đức Đế thành con nhím.
Đại điển đăng cơ trước kia thường mời chưởng môn các đại môn phái tới tham gia, không mời người thuộc Huyền Đạo, lần này thì khác, ghế cho người Huyền Đạo được xếp lên hàng đầu.
Đại thần trong triều người trốn người chết, còn dư lại không được mấy người, đại điển liền để Lạc Vân Sinh và Quy Vân Cung xử lý.
Lễ nghi thì do quốc sư đương nhiệm Lam Vân Tiên lo liệu.
“Lam Tường đã lớn tuổi như vậy, có thể xảy ra chuyện gì không?” Nhậm Tung Diệt có chút lo lắng nói nhỏ với giáo chủ Thiên Độc Giáo.
“Sẽ không, ông ấy một chút cũng không hồ đồ.” Giáo chủ mập mạp của Thiên Độc Giáo kéo kéo lễ phục trên người.
Lễ phục thống nhất của Huyền Đạo là màu đen thêm hoa văn bạc, đều do thủ hạ của Lam Tường đưa đến, rất vừa người, ngay cả thi khôi Tiểu Miên cũng có một bộ.
“Đẹp không?” Tiểu Miên hỏi giáo chủ Sáp Đao Giáo – Cảnh Trực Quân.
“Có đẹp thì ngươi cũng chỉ là một cái thi thể, không cưới được tức phụ.” Cảnh Trực Quân mặt vô biểu tình nói.
Huyền Đạo bên này náo nhiệt, chính đạo bên kia lại có chút im ắng.
Bảy đại tông môn, diệt hai cái, phế hai cái, tới tham gia đại điển chỉ có Tố Tâm Tông, Lư Sơn phái cùng Vô Minh Tông.
“Xem trận chiến này, Hoàng thượng không định bỏ vợ đấy chứ ?” chưởng môn Lư Sơn – Lư Tu Tề nghi hoặc nói.
Lý Vu Hàn ôm kiếm đứng một bên, không để ý đến ông, hắn vẫn còn đang ngẫm lại mấy lời Thần Tử Thích vừa rồi nói với mình.
……
Trong Thiên điện, Thần Tử Thích đang nâng tay để thị nữ thắt đai lưng, nghiêng mặt liếc qua Lý Vu Hàn vừa vào điện một cái, xua tay bảo cung nữ lui ra.
“Hôm nay đăng cơ, nương ta sẽ thành Thái Hậu Đại Chương, cữu cữu cũng sẽ trở thành quốc cữu.” Hai mắt Thần Tử Thích dán chặt vào Lý Vu Hàn, không nhìn ra bất luận biểu tình gì trên mặt hắn.
Lý Vu Hàn nghe thấy hai chữ “Quốc cữu”, đầu ngón tay không khống chế được mà run một cái.
“Ngươi muốn làm quốc cữu sao? Cữu cữu của trẫm!” Thần Tử Thích nhấn mạnh hai chữ “Cữu cữu”, ánh mắt lạnh lẽo, năm đó hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, nhờ cữu cữu A Mộc chiếu cố mẫu thân, người này thật giỏi, làm cữu cữu không thỏa mãn, còn muốn làm cha hắn!
“Ta……” Lý Vu Hàn mím môi, chậm rãi nắm chặt nắm tay.
Thần Tử Thích nhìn dáng vẻ này của hắn liền bực bội, chân khí long ngâm mãnh liệt tỏa ra, làm lễ phục đế vương màu minh hoàng căng đến gồ lên, nhấc tay, một quyền nhắm thẳng vào mặt Lý Vu Hàn.
Nắm đấm mang theo tiếng rồng ngâm hổ gầm ập tới trước mặt, Lý Vu Hàn không phản kháng, vẫn đứng thẳng tắp mặc cho hắn đánh.
“Thích Thích.” Một cánh tay thon dài hữu lực chắc trước mặt Lý Vu Hàn, nhẹ nhàng bao bọc lấy nắm tay mang đầy kình khí kia, đúng lúc cứu được cái mặt của Lý đại hiệp.
……
Sau đó thế nào, Lý Vu Hàn đều không nhớ rõ, hắn chỉ nhớ kỹ một câu:
“Lên làm minh chủ Kiếm Minh, trẫm sẽ ân chuẩn cho ngươi cưới nàng.”
Lư Tu Tề đứng bên cạnh đã lâu, cảm thấy chân tê tê, trên mặt kiếm khách mặt lạnh Lý đại hiệp thì đang lộ ra một mạt cười ngây ngô.
“Sao lại ngẩn ra thế?” Lư Tu Tề đập tiểu đồ đệ một cái, “Đại điển bắt đầu rồi, mau quỳ xuống.”
“Sư phụ, con phải làm minh chủ Kiếm Minh.” Lý Vu Hàn thấp giọng nói.
“Thình thịch!” Lư Tu Tề đang định quỳ xuống thì đảo một cái, ngã lăn như chó gặm bùn.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:《 Lý đại hiệp lựa chọn mất trí》
Thích Thích: Cản ta làm gì? Ta muốn đánh hắn!
Điểu công: Ngày đại hỉ, không nên động thủ
Thích Thích: Ta đang sinh khí làm sao bây giờ?
Điểu công: Ngươi có thể mắng hắn
Thích Thích: Được……!Ta nhổ cỏ ngươi Lý Vu Hàn, muốn tán nương ta, cũng không soi qua nước tiểu mà nhìn hình dạng xấu xí của ngươi! @#¥%#@%¥……
Điểu công: Đừng giận pi, ngươi mắng hắn như vậy, sau này hắn làm cha kế của ngươi rồi sẽ xấu hổ
Lý Vu Hàn: Không sao không sao, ta rất nhanh quên, hắc hắc hắc
Thích Thích:……!Mẹ nó, càng bực hơn (╰_╯)#
—————————–
Đếm ngược kết thúc——2
—————————–
Mặc quy ném 1 cái địa lôi
Manh ai ai tiện lợi quân ném 1 cái lựu đạn
Vô dục vô cầu ném 1 cái địa lôi
Thẩm thị phu phu tiểu mê muội ném 1 cái địa lôi
Mạc tiểu cảnh ném 1 cái địa lôi
Chi thượng thổi tơ liễu ném 1 cái địa lôi
Chi thượng thổi tơ liễu ném 1 cái địa lôi
Chi thượng thổi tơ liễu ném 1 cái địa lôi
Chi thượng thổi tơ liễu ném 1 cái địa lôi
Chi thượng thổi tơ liễu ném 1 cái địa lôi
Chi thượng thổi tơ liễu ném 1 cái địa lôi
Hoa lưu lưu tiểu miêu nhãi con ném 1 cái lựu đạn
Nini ném 1 cái địa lôi
Cái kia chanh ném 1 cái địa lôi
Băng chín chỉ ứng bầu trời có ném 1 cái địa lôi
Cố chấp chuyện xưa ném 1 cái địa lôi
Cấp đại đại quỳ sinh hầu tạp ném 1 cái lựu đạn
A Ngốc ném 1 cái địa lôi
Vân thu ném 1 cái địa lôi
Nguyệt chi bờ đối diện ném 1 cái địa lôi
Nhan khống ném 1 cái địa lôi
Nam hà tam ném 1 cái địa lôi
Lâm an ném 1 cái địa lôi
Lâm an ném 1 cái địa lôi
Nguyệt minh nhã ném 1 cái địa lôi
Lâm an ném 1 cái địa lôi
Ngàn từ từ ném 1 cái địa lôi
Tĩnh trúc khó thư mạc ngưng lăng ném 1 cái địa lôi
Tay tàn nhị thiếu ném 1 cái địa lôi
Bạch tiểu chín đỉnh thiên lập địa ném 1 cái địa lôi
Bạch tiểu chín đỉnh thiên lập địa ném 1 cái địa lôi
Bạch tiểu chín đỉnh thiên lập địa ném 1 cái địa lôi
19716914 ném 1 cái lựu đạn
Hảo muốn ăn chiên trứng ném 1 cái địa lôi
Một nhiên ném 1 cái địa lôi
Ý chí chiến đấu ngẩng cao muốn củng heo cải trắng ném 1 cái địa lôi
A Khải ngày mai không đi làm ném 1 cái địa lôi
A Khải ngày mai không đi làm ném 1 cái địa lôi
A Khải ngày mai không đi làm ném 1 cái địa lôi
A Khải ngày mai không đi làm ném 1 cái địa lôi
Tuổi tác ném 1 cái địa lôi
Tuổi tác ném 1 cái địa lôi
Xem Chu Thành Bích (?????)っ ném 1 cái địa lôi
Giang sơn hoa rơi không uống tuyết ném 1 cái địa lôi
Khắc @ khắc ném 1 cái địa lôi
Thái Lan hươu cao cổ ném 1 cái địa lôi
PPCAT ném 1 cái địa lôi
Vãn ném 1 cái địa lôi
Ly uyên ném 1 cái địa lôi
Diễm vũ ném 1 cái địa lôi
Thích ăn đường một con ngạo kiều trùng ném 1 cái địa lôi
Tiểu miêu tuyến tuyến ném 1 cái địa lôi
Cảm ơn các đại nhân tặng thưởng ~ sao sao pi