Hàm Đào

Chương 188: Con Chốt


Đọc truyện Hàm Đào FULL – Chương 188: Con Chốt


“Mời Trần tông chủ tới đây.” Thần Tử Kiên nhìn bản đồ Đại Chương, sau khi suy nghĩ một hồi thì cho người đi gọi Trần Cốc.
Trần Cốc, Trần Lãm Chi, hiện giờ là tông chủ của Vô Cực Tông, vì võ lâm đại hội hồi mùa xuân không có môn phái khác tham gia, lão đành cam chịu trở thành tông chủ Khí Tông.

Làm một lão quái vật đã trăm tuổi, ai làm hoàng đế đối với lão đều không quan trọng, thứ quan trọng chỉ có Tiêu Thiều Cửu Thành xé rách hư không, trường sinh bất lão.
Theo tin tức mà Quy Vân Cung thả ra thì chỉ cần người mang huyết mạch hoàng thất là có thể dùng để luyện Tiêu Thiều, không cần biết có Long Ngâm Thần Công hay không, nên Thần Tử Kiên không dám đơn độc một chỗ với Trần Cốc.
Trần Cốc sải bước vào trong vương trướng, nhìn Hoàn Vương ngồi trên thượng vị một cái, lại nhìn thoáng qua Hoàng Hóa Tàm bên cạnh, giấu đi tham lam trong mắt, cười nói: “Vương gia gọi lão hủ tới có chuyện gì?”
“Trần tông chủ, mời ngồi,” Thần Tử Kiên giơ tay, ý bảo Trần Cốc ngồi xuống, ngón tay chỉ vào bản đồ treo trên vách, “Thiên Đức Đế điều quân Tây Bắc tới chuẩn bị đối kháng với chúng ta, quân Tây Bắc đều là thân kinh bách chiến(1), nếu phản kháng mạnh mẽ sẽ là thiệt thòi lớn cho chúng ta.”
(1) Thân kinh bách chiến: bản thân trải qua trăm trận đánh
Nói trắng ra là, trong tay Thần Tử Kiên không có quân đội chính quy, chỉ có người của các môn phái lớn nhỏ trên giang hồ, còn không được ba vạn, mà quân Tây Bắc phải hơn mười vạn.

Dù cho người giang hồ có võ công, nhưng tiêu hao lương thảo, thuế ruộng gánh không nổi, cần phải tốc chiến tốc thắng.

“Vương gia muốn lão hủ tiến cung trực tiếp ám sát hoàng đế hả?” Trần Cốc lé mắt nhìn Thần Tử Kiên, cảm giác như đang nghe chuyện khôi hài.
“Không chỉ hoàng đế, còn phải giết thống soái của quân Tây Bắc.” Thần Tử Kiên rất rõ ưu thế của bên mình, đánh bừa tuyệt đối không phải là lựa chọn sáng suốt.

Triều đình sở dĩ sợ người giang hồ là vì Kim Ngô Vệ lợi hại cũng không phòng được cao thủ hàng đầu ám sát.
Hiện giờ nổ ra chiến sự, trong hoàng cung tất nhiên sẽ thủ vệ càng nghiêm ngặt, chỉ có cao thủ đỉnh cấp như Trần Cốc mới có thể vào hoàng cung như chốn không người mà giết Thiên Đức.
“Thiên Đức chính là  đế vương do thần minh chọn, huyết thống thần long của hắn tất nhiên khác với huyết mạch hoàng thất thuần túy, Trần tông chủ dùng Thiên Đức để luyện công càng dễ thành.” Hoàng Hóa Tàm bị cháu ngoại đá một cái, mới chậm rãi nói như vậy.
“A, đến hoàng cung giết hoàng đế để luyện công quá mất công, thà đi giết mấy tên vương gia nhàn tản còn nhanh hơn,” Trần Cốc cười lạnh, từng này tuổi mà để cho mao đầu tiểu tử Thần Tử Kiên này lừa thì đúng là sống uổng phí, “Vô Cực Tông ta muốn ở lại đánh quân Tây Bắc, chuyện ám sát hoàng đế không bằng để hoàng minh chủ ra tay đi.”
Tay Thần Tử Kiên giấu trong tay áo dần dần siết chặt, trên mặt thì vẫn ra vẻ ôn hòa, miệng nói nếu hạ được kinh thành sẽ tự mình dâng ba thiếu niên thuộc dòng dõi hoàng thất cho Trần Cốc luyện công.

Dù sao bọn họ còn chưa dịch hết được Tiêu Thiều, cũng không chắc có thể một lần luyện thành hay không.
Trần Cốc lúc này mới miễn cưỡng đáp ứng, muốn một phần bản đồ địa hình hoàng cung.
Cùng lúc đó, một đội quân nhỏ tách ra từ quân Tây Bắc, hộ tống một chiếc xe ngựa đến từ kinh thành nhanh chóng chạy tới Vân Châu.
Bắc hung, Nam cát, đây là tiên đoán của quốc sư Lam Vân Tiên.

Thiên Đức Đế hoàn toàn không nghi ngờ gì, bởi vì thời điểm hắn lên làm Thái Tử, tiên đế từng nói cho hắn một bí mật hoàng thất, đó là về hành cung ở Vân Châu……
Vân Châu, hiện giờ là đường sống duy nhất của hắn.
“Quốc sư, ngươi nói xem, nếu lúc trước trẫm ngăn cản La Hồng Phong, chờ Tiểu Thất diệt phái Hoàng Sơn rồi mới ra tay, có phải sẽ không lâm vào tuyệt cảnh ngày hôm nay không?” Thiên Đức Đế ngồi trong xe ngựa, sắc mặt âm trầm nhìn Lam Tường còn đang vuốt râu.
“Trời làm bậy còn có thể tha, tự làm bậy không thể sống.” Lam Tường chậm rãi mà nói, dùng dây lụa buộc lại râu của mình.
“Ngươi……” Thiên Đức Đế tức giận đến nghẹn khí, một phen giật lấy dải lụa, gương mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Lam Tường, “Ngươi là quốc sư của trẫm, vậy mà ngươi xem, ngoài nói mát ra thì ngươi còn nói được cái gì khác không?”
“Ngươi nói gì?” Lam Vân Tiên ngẩng đầu, vẻ mặt mê mang, nghiêng tai nghe.

Thiên Đức Đế cảm thấy cổ họng có chút tanh ngọt, ném trả dải lụa cho Lam Vân Tiên, tự mình bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đại nghiệp của hắn mới được một nửa, nhất quyết không để lão nhị đoạt mất!
“Thiên Đức đi tới Vân Châu?” Thần Tử Thích đang mang binh đi cứu giá, nhận được tin tức Ưng Linh truyền đến, lập tức hạ lệnh dừng chân tạm nghỉ, hắn xoay người xuống ngựa, vào trong rừng giả bộ đi tiểu.
“Pi?” Tiểu hồng điểu trong ngực ló đầu ra cùng đọc tin.
“Lần trước ở hành cung Vân Châu, Thiên Đức đào tẩu như thế nào?” Thần Tử Thích cúi đầu hỏi Đan Y, lần trước Thiên Đức đặt mai phục ở hành cung Vân Châu muốn giết hắn, kết quả bị Đan Túc đột nhiên xuất hiện đánh chết La Hồng Phong và lão ni cô.

Ngày ấy tử thương thảm trọng, Thiên Đức lại lông tóc vô thương.
” Hành cung Vân Châu có không ít cơ quan ngầm, hơn nữa có khả năng cất giấu con chốt để bảo mệnh hoàng thất.

Cho nên, Thiên Đức mới dám tính kế ở đó.” Đan Y biến thành hình người, xoa xoa cái mông của Thần Tử Thích vì cưỡi ngựa mà đã tê rần.
Tác giả có lời muốn nói: 
Tiểu kịch trường:
Thích Thích: Hôm nay là đêm ba mươi, phát bao lì xì cho ta đi

Điểu công: Được a, cho ngươi một hộp bao lì xì
Thích Thích: Di? Bao lì xì còn có thể phát cả hộp sao?
Điểu công: Durex đỏ khoái cảm mãnh liệt, một hộp đủ dùng cả đêm
Thích Thích: Ngươi thật là keo kiệt!
Điểu công: Di, thực ra ta mua một rương cơ, nhưng sợ ngươi giận nên mới đưa một hộp (⊙v⊙) ngươi muốn lấy cả rương không?
Thích Thích: (╰_╯)#
—————–
A a, sắp kết thúc, sắp dục tiên dục tử, viết một buổi trưa chỉ được như vậy, thật là xin lỗi, vừa mới soát lại nội dung
Đêm nay tất cả mọi người đều muốn cướp bao lì xì, xem giao thừa, canh hai phỏng chừng không còn ai xem, vậy……!Phát bao lì xì đi mà ~
Chương này, đêm nay, quy củ phát bao lì xì, phát nhiều hay ít phụ thuộc vào ví của ta còn bao nhiêu tệ ~ sao sao pi ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.