Đọc truyện Hàm Đào FULL – Chương 180: Sơn Động
Núi đá đổ sập làm kinh khởi vô số loài chim, trong số chúng có nhiều nhất là diều hâu, kên kên, thiên nga, nhưng vì hiện trường quá hỗn loạn nên không ai chú ý tới.
“Cẩn thận!” Thần Tử Thích rút chủy thủ giấu trong giày ra, vững vàng ngăn cản một chiêu do ngũ lão liên thủ đâm tới, nhưng không đoán được một kiếm này mang theo nội lực thập phần cao cường, chấn đến tê dại cả đầu ngón tay, Đan Y đang ôm hắn cũng cùng bị chấn khai.
Bên dưới ngọn núi đang sụp xuống là mấy cái khe đá vô cùng hẹp, tưa như hàm răng của một đám cự thú, một khi ngã vào chính là vạn kiếp bất phục.
Hai người vì nhát kiếm vừa rồi mà nghiêng đi, ngã vào một cái khe núi.
“Thu ——” đại diều hâu phi nhanh đến, cố gắng lắm cũng chỉ bắt được một góc áo màu đỏ, khe đá chỉ có sáu thước, diều hâu không vào được, sốt ruột đảo quanh một vòng, thu hồi cánh đâm đầu vào.
Lưng Thần Tử Thích đập vào vách đá, bởi vì lực đạo quá mạnh nên bị vách núi thô ráp cào rách xiêm y.
Một chân Đan Y đạp vào vách đá để đẩy hai người ra xa vách núi một chút.
“Ngươi bị ngốc à!” Thần Tử Thích cả kinh, lúc này lẽ ra nên dùng chủy thủ cắm vào vách đá để không bị rơi xuống mới phải.
“Hóa long!” Đan Y nhìn diều hâu đang phi đến, lớn tiếng hô một câu, bản thân thì đã nhanh chóng biến thành tiểu hồng điểu, cố gắng vẫy cánh.
Thần Tử Thích không kịp nghĩ nhiều, cũng nhanh hóa thành rồng, y phụ trên người, chủy thủ, quyển sách nhỏ phần phật rơi xuống.
“Ngao ô!” Tiểu long ở giữa không trung đạp đạp hai móng vuốt, dưới chân xuất hiện một tầng khói mỏng, thoáng ngăn cản thân hình đang rơi xuống.
“Ngao?” Đây là có thể bay? Tiểu Thanh Long nhìn làn khói dưới chân kinh ngạc không thôi, lúc này, tiểu hồng điểu vẫy cánh rơi xuống, đẩy theo cả tiểu long vừa mới bay lên được một chút.
“Pi pi pi!”
“Ngao ngao ngao!”
Hai tiểu gia hỏa dính lấy nhau cùng rơi, khe đá hẹp chỉ có một đoạn, xuống chút nữa chính là một cái sơn động trống trải, cách mặt đất chỉ còn mấy chục trượng(1).
Một ít đệ tử Nhạn Đãng Sơn bị thương lúc ở khe đá còn có thể dùng kiếm tự cứu lấy mình, qua khe đá rồi thì không có khả năng sống sót, “Phanh phanh phanh” rơi xuống mặt đất, biến thành thịt nát.
(1) 1 trượng = 3,33 m
Hắc ưng giống như một mũi tên đen nhánh, dẫn đầu vọt vào trong động, nhanh chóng sải rộng cánh, ở giữa không trung làm một cú xoay thân đẹp mắt, vững vàng tiếp được hai vật nhỏ.
“Pi!” Tiểu hồng kéo tiểu thanh long bị rơi cho thất điên bát đảo lại, dùng cánh nhỏ ôm chặt lấy.
Tiểu Thanh Long rũ rũ đầu, liếm tiểu hồng điểu một ngụm, ngửa đầu nhìn lên.
Nơi này có cấu tạo kỳ dị, rất giống miệng cự thú, điểm cuối khe đá thông với sơn động.
* Đậu: cả nhà cứ tưởng tượng cấu tạo như đồng hồ cát cho dễ, trên là vách đá => khe núi hẹp => hang động
Đây hẳn là một thạch động tự nhiên, thạch đài cẩm thạch mà bọn họ đứng là do hậu nhân xây cất, bản nó chính là một cái cơ quan.
Vào thời khắc mấu chốt thạch đài vỡ vụn, tất cả mọi người sẽ rơi xuống.
Nhạn Đãng Sơn là một kiếm phái, đệ tử đều mang kiếm không rời tay, rơi vào khe hở này bất cứ lúc nào cũng có thể dùng trường kiếm tự cứu lấy mình.
Mà đối với người Khí Tông không mang theo binh khí cứng cáp thì chính là rơi vào sát cục cửu tử nhất sinh.
Sơn động tuy cao nhưng không lớn, diều hâu chở bọn họ bay một vòng trong động rồi hạ cánh.
Ánh mặt trời từ đỉnh khe đá chiếu xuống xuống, hết thảy đều nhìn được rõ ràng.
Tiểu hồng điểu nhảy xuống khỏi lưng diều hâu, đứng trên mặt đất muốn đỡ tiểu long.
Tiểu Thanh Long thu hồi bốn trảo ngắn ngủn, dọc theo đuôi diều hâu trượt xuống dưới, “Bộp” một tiếng va vào tiểu hồng điểu, kéo theo tiểu gia hỏa ngã ra đất.
“Cung chủ, Vương gia, có bị thương không?” Điêu Liệt nhanh chóng biến thành hình người, quỳ một gối trên mặt đất nhìn hai tiểu gia hỏa đang lăn thành một đoàn.
Tiểu hồng điểu lắc lắc đầu, nhìn tiểu Thanh Long đang đè lên bụng mình.
Tiểu long có chút ủy khuất chớp chớp mắt, sau lưng nóng rát đau đớn, chắc là vừa rồi đập vào vách đá bị trầy da.
Đan Y biến thành hình người, nâng tiểu Thanh Long lên kiểm tra, trên sống lưng bị tróc mấy khối vảy, nhìn thật đáng thương, liền nói với Điêu Liệt: “Ngươi đi xem nơi này có đường ra không, bổn tọa xem vết thương cho Thích Thích.”
Điêu Liệt sửng sốt một chút, “Cần thuộc hạ hỗ trợ không?”
Đan Y trừng mắt nhìn Điêu Liệt một cái, “Không cần, không được quay đầu lại.” Tiểu long biến thành người không có quần áo, sao có thể để tên đầu to này nhìn.
Điêu Liệt nghiêng nghiêng đầu, bỗng nhiên ngộ ra, vội vàng chạy đi, sờ lên từng tấc từng tấc vác núi.
Trên đầu thỉnh thoảng vẫn có đá rơi xuống, Đan Y ôm tiểu long, nhặt lại y phục cùng đồ đạc rồi nhanh chóng đi sang một bên.
Sơn động này giống như một cái hồ lô lớn, những khe đá lởm chởm trong miệng, xung quanh còn có cái vòm bóng loáng.
TThần Tử Thích mang theo đủ thuốc trị thương, đan dược cầm máu, lúc trước do nhóm kên kên chở, vì đề phòng rơi vỡ nên đổi bình sứ thành ống trúc.
“Tới, để ta xem.” Đan Y nhặt một cục đá ngồi xuống, đặt tiểu long trên vạt áo, vỗ vỗ cái đầu tròn tròn kia.
Tiểu long vặn vẹo thân mình, thấy Đan Y không định cho hắn mặc lại y phục ngay, nhe răng, biến thành hình người.
Thần Tử Thích trơn bóng mở hai chân, mặt đối mặt ngồi trên đùi Đan Y, thân thể trắng nõn nhìn không sót cái gì.
Đan Y ho nhẹ một tiếng, bảo hắn dựa vào vai mình.
Thần Tử Thích lại không nghe lời, xoay người ngay trên đùi Đan Y, quay lưng lại với y.
Hai cánh mông tròn trịa trắng bóng hiện ra trước mắt, chọc cho bụng dưới Đan Y căng thẳng, lại nhìn lên trên, da thịt sau lưng trải đạo đạo hồng ngân, mấy chỗ còn bị phá da không ngừng chảy máu.
Dục niệm tức khắc bị đau lòng thay thế, Đan Y cẩn thận xoa thuốc rồi giúp hắn mặc y phục vào.
“Nhạn Đãng Sơn còn có loại cơ quan này, thật là thất sách.” Thần Tử Thích ngửa xem xét bên trên, nếu mà người Quy Vân Cung không bay được, lần này đúng là phải chịu chôn thây ở nơi này.
“Cũng không đến mức chết hết, chỉ cần võ công đủ cao, vài chục trượng không đáng lo, chỉ là muốn ra ngoài sẽ khó khăn.” Đan Y chỉ chỉ những đệ tử Nhạn Đãng Sơn ngã trên mặt đất, có mấy người còn chưa chết hẳn, quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển.
“Đệ tử của mình cũng hy sinh, đều nói Huyền Đạo tàn nhẫn độc ác, danh môn chính phái cũng tàn nhẫn chẳng kém gì.” Thần Tử Thích ngồi trước mặt một tên đệ tử, có chút thương hại mà nhìn hắn.
“Đừng giết ta, cầu xin ngươi……” Tên đệ tử kia dùng chút hơi tàn cầu xin.
“Cột sống của ngươi đã gãy, ta không giết ngươi, ngươi cũng không sống được.” Thần Tử Thích nhìn vào sống lưng vặn vẹo của người nọ, lắc lắc đầu.
Tên đệ tử kia phun ra một búng máu, gian nan duỗi tay chỉ vào một chỗ tối phía trước, “Nơi đó……” Nói xong, liền đoạn khí.
“Ân?” Thần Tử Thích quay đầu nhìn, bước qua đó, chỗ bị khuất có một cái lỗ nhỏ, một người có thể tiến vào.
“Đừng chạy loạn.” Đan Y một phen giữ chặt hắn, tuy nói con người trước khi chết thường nói thật lòng, nhưng tên đệ tử vừa rồi không chắc không ghi hận bọn họ, chỗ hắn chỉ cũng không nhất định là đường ra.
Điêu Liệt đã kiểm tra hết chỗ xung quanh mình một lần, lại lục soát người những tên đệ tử Nhạn Đãng Sơn một lần, cũng tìm được không ít thứ hữu dụng.
Nghe thấy Đan Y gọi hắn liền cầm mồi lửa chạy tới, “Khe lõm này tổng cộng có ba cái, ngoài cái này, không còn cách nào nữa.”
Những cái khe trên đầu quá hẹp, diều hâu không bay lên được, nếu dùng tay chống thì lại quá rộng.
Ba người đốt một ít vải áo, ném vào khe lõm, nhìn thấy bên trong có một cái cửa đá, cạnh cửa đá còn có hai cái đế đèn chứa đầy dầu thắp.
Điêu Liệt đi qua thắp sáng đèn lên, lập tức chiếu sáng dáng dấp cánh cửa.
Đó là một phiến đá đen nhánh sâu trong huyệt động, bởi vì nhiều năm ẩm ướt mà mọc đầy rêu xanh, giữa cửa khắc một chữ “Nhạn”.
Lại đi xem ba cái khe khác, cũng giống cửa kia, phân biệt khắc “Đãng” và “Sơn”
“Điêu Liệt, ngươi có nhớ nhưng tin tức về thạch động ở Nhạn Đãng Sơn không?” Đan Y kéo Thần Tử Thích vào trong lòng, không cho hắn chạy loạn, nơi này rất quỷ dị, cẩn thận thì hơn.
“Thuộc hạ vô năng, chưa từng gặp qua tin tức kiểu này, có lẽ nơi này đã không có ai tới cả trăm năm rồi,” Điêu Liệt thấp giọng nói, “Bất quá, thuộc hạ nhớ rõ, ở Nhạn Đãng Sơn khoảng 300 năm trước từng có một người am hiểu cơ quan tạp thuật, tên là Khúc Hồi chân nhân.”
Tin tức trong thiên hạ ngàn ngàn vạn, rất nhiều chuyện chỉ viết lại qua loa, người cần cù như Điêu Liệt bình thường chủ yếu chỉ xem ký lục về các đại môn phái trong vòng một trăm năm.
Thời gian xa hơn, cũng chỉ có thể nhớ những sự kiện lớn.
“Cơ quan tạp thuật……” Đan Y cửa đá như suy tư gì.
“Nhạn là vật sống, Đãng là dòng nước, Sơn là vật chết.
Trong Nhạn Đãng Sơn có thác nước, hẳn trong núi có sông ngầm, cửa Đãng chính là sông ngầm, rơi xuống thì không lên được.
Cửa Sơn nếu không phải là giả, thì cũng sẽ thông với một sơn động khác, huyệt động quanh co, đi vào sẽ có khả năng bị lạc đường.
Vậy chỉ có cửa Nhạn, là cửa sinh.” Thần Tử Thích nhìn lại ba cánh cửa một lần, lại cẩn thận nhìn độ dày rêu xanh trên cửa, mở miệng giải thích.
Tốt xấu gì cũng theo Bạch Vân Sử học kỳ môn độn giáp mấy ngày, đối với mấy kiểu bố trí cố ý đánh lạc hướng ít nhiều cũng có hiểu biết.
Mấy chữ này không phải tùy ý khắc lên, mà là để giúp người thường xuyên đi vào nơi này nắm được đường ra.
Nếu đoán không sai, nơi này hẳn là giống với hang động trong Tứ Phương Cốc bên dưới Tố Tâm Tông, là nơi để tổ tiên bế quan.
Thần Tử Thích kéo Đan Y tiến lên, tìm kiếm khắp nơi một hồi, ánh mắt tập trung ở cục đá dưới đế đèn đựng đầy dầu thắp.
Đưa tay xoay chuyển, nghe thấy “Cùm cụp” một tiếng, cửa đá trước mặt lập tức chuyển động.
Trong lòng cả kinh, lập tức đẩy đế đèn lên, cửa đá ầm ầm mở ra, trước mắt xuất hiện một cái thông đạo thẳng tắp.
Thông đạo cũng không dài, liếc mắt một cái là thấy điểm cuối, còn mơ hồ lộ ra ánh sáng.
Đơn giản như vậy sao? Thần Tử Thích có chút hoài nghi, nhưng cũng chỉ có một con đường này, đành căng da đầu đi vào thôi.
Một đường đi thẳng, cơ quan bẫy rập gì cũng không có, chuyển một cái đã thoát khỏi sơn động.
Điêu Liệt đi đầu, vừa mới cất bước ra ngoài, đã bị kiếm khí ngút trời bức lui về, trên cánh tay còn bị cắt một cái, “Cung chủ cẩn thận!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Thích Thích: Ta học kỳ môn độn giáp, ta tính tính, đi cửa này
Điểu công: Thích Thích nhà chúng ta thật thông minh
Thích Thích: Lão công thân thân ~
Điểu công: Bảo bối thân thân ~
Điêu Liệt: Kia…..!mở tất cả ra xem xét không tốt à?
Điểu công: Ngắn nghĩ, bảo sao không cưới được lão bà
Điêu Liệt: QvQ
——————-
Canh hai ở buổi tối tám giờ ~ chờ ta u ~